Tác giả:

“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là...!Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được...!không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.” Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết. Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta. Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi. Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết. Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...! “Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị. Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như…

Chương 144

Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ ĐâyTác giả: MiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là...!Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được...!không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.” Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết. Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta. Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi. Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết. Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...! “Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị. Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như… Chương 144“Ngọc Lam, cô ở lại đi… Tôi đảm bảo chỉ cần cô ở lại, với kỹ năng của cô và các mối quan hệ xã hội mà tôi có, tôi nhất định sẽ giúp cô trở thành một người xuất sắc trong ngành này”Ông ta đang cố dụ dỗ, nhưng Thẩm Ngọc Lam hoàn toàn không nghe rõ ông ta đang nói gì.Cô cố tình đá vào chiếc ghế phía trước để nó đập vào lưng quản lý Lâm.Sau đó nhân lúc ông ta quay người đẩy chiếc ghế ra, cô đưa tay vào túi áo, cô có chút hoảng loạn, muốn gọi 110. Nhưng điện thoại lại đang ở giao diện nhắn tin…Mà lúc này, rõ ràng quản lý Lâm đã phát hiện ra hành động vừa rồi của cô, nhưng lại làm ra vẻ muốn bỏ qua chuyện chiếc điện thoại.“Quản lý Lâm, ông… ông muốn làm gì?” Cô sợ hãi đến mức nói không rõ ràng.Quản lý Lâm nhíu này, tay ông ta cởi áo khoác ngoài: “Ngọc Lam, cô không muốn ở lại đây cũng được, vậy cô làm người tình của tôi đi?Tôi đảm bảo sẽ cho cô nhiều tiền hơn tiền lương ở SK”.Thẩm Ngọc Lam chỉ cảm thấy đầu óc mình đang ong ong, cô mím môi, liều mạng lắc đầu: “Quản lý Lâm, ông tha cho tôi đi, tôi, tôi không cần tiền..”Nhưng một người đàn ông có h*m m**n như ông ta làm gì có chuyện dễ dàng thương lượng.Giờ ông ta vừa c** q**n áo, vừa nói những lời sỉ nhục cô.“Ngoan, nghe lời chút, anh đây sẽ khiến em chịu ít dày vò hơn…”Vừa nói, ông ta bổ nhào về phía cô, cô giật mình buông tay…Điện thoại rơi xuống gầm ghế.Phòng họp của tập đoàn Ninh Thị.Vẻ mặt của Ninh Nhất Phàm nghiêm nghị, anh đang nghe báo cáo của giám đốc phòng kinh doanh…Anh đặt tay lên điện thoại, cảm thấy điện thoại đang rung lên, anh nhíu mày, mở ra xem hoá ra là tin nhắn Thấm Ngọc Lam gửi đến, còn là tin nhắn thoại…Anh nhếch miệng, sau khi nhấn vào nó được dịch thành chữ.Tuy nhiên khi nhìn thấy những dòng chữ hiến thị trên màn hình.Anh nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt anh lúc này tái nhợt, giám đốc phòng kinh doanh doanh cho rằng mình đã phạm sai lầm gì đó, căng thẳng tới nỗi cây bút hồng ngoại trong tay rơi xuống đất.“Liễu Tự, lập tức chuẩn bị xe”Anh gần như là chạy ra khỏi phòng họp, dáng vẻ lo lắng của anh khiến tất cả mọi người trong phòng họp sững sờ. Ninh Nhất Phàm là ai chứ, tuy còn trẻ nhưng chỉ trong mấy năm đầu tiếp quản Ninh Thị gặp phải lúc công ty có khả năng bị mua lại và phải sáp nhập, anh vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, mặt không biến sắc.Rốt cuộc hôm nay có chuyện gì?Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Ninh Nhất Phàm, Liễu Tự không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đi theo.“Gọi điện cho Cao Nhã Uyên, bảo cô ta gọi anh họ cô ta đến gặp tôi, ngay lập tức!” Anh ra lệnh cho Liễu Tự.Vào lúc này ở SK.Áo khoác của Thẩm Ngọc Lam đã bị xé toạc và ném sang một bên. Quản lý Lâm đang xé áo len trên người cô. Nếu như là trước đây Thẩm Ngọc Lam vẫn còn chút hi vọng với người đàn ông này. Nhưng bây giờ khi thấy ông ta đang xé quần áo mình cô nhận ra rằng không thể nói chuyện hoà nhã với ông ta được nữa.

Chương 144

“Ngọc Lam, cô ở lại đi… Tôi đảm bảo chỉ cần cô ở lại, với kỹ năng của cô và các mối quan hệ xã hội mà tôi có, tôi nhất định sẽ giúp cô trở thành một người xuất sắc trong ngành này”

Ông ta đang cố dụ dỗ, nhưng Thẩm Ngọc Lam hoàn toàn không nghe rõ ông ta đang nói gì.

Cô cố tình đá vào chiếc ghế phía trước để nó đập vào lưng quản lý Lâm.

Sau đó nhân lúc ông ta quay người đẩy chiếc ghế ra, cô đưa tay vào túi áo, cô có chút hoảng loạn, muốn gọi 110. Nhưng điện thoại lại đang ở giao diện nhắn tin…

Mà lúc này, rõ ràng quản lý Lâm đã phát hiện ra hành động vừa rồi của cô, nhưng lại làm ra vẻ muốn bỏ qua chuyện chiếc điện thoại.

“Quản lý Lâm, ông… ông muốn làm gì?” Cô sợ hãi đến mức nói không rõ ràng.

Quản lý Lâm nhíu này, tay ông ta cởi áo khoác ngoài: “Ngọc Lam, cô không muốn ở lại đây cũng được, vậy cô làm người tình của tôi đi?

Tôi đảm bảo sẽ cho cô nhiều tiền hơn tiền lương ở SK”.

Thẩm Ngọc Lam chỉ cảm thấy đầu óc mình đang ong ong, cô mím môi, liều mạng lắc đầu: “Quản lý Lâm, ông tha cho tôi đi, tôi, tôi không cần tiền..”

Nhưng một người đàn ông có h*m m**n như ông ta làm gì có chuyện dễ dàng thương lượng.

Giờ ông ta vừa c** q**n áo, vừa nói những lời sỉ nhục cô.

“Ngoan, nghe lời chút, anh đây sẽ khiến em chịu ít dày vò hơn…”

Vừa nói, ông ta bổ nhào về phía cô, cô giật mình buông tay…

Điện thoại rơi xuống gầm ghế.

Phòng họp của tập đoàn Ninh Thị.

Vẻ mặt của Ninh Nhất Phàm nghiêm nghị, anh đang nghe báo cáo của giám đốc phòng kinh doanh…

Anh đặt tay lên điện thoại, cảm thấy điện thoại đang rung lên, anh nhíu mày, mở ra xem hoá ra là tin nhắn Thấm Ngọc Lam gửi đến, còn là tin nhắn thoại…

Anh nhếch miệng, sau khi nhấn vào nó được dịch thành chữ.

Tuy nhiên khi nhìn thấy những dòng chữ hiến thị trên màn hình.

Anh nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt anh lúc này tái nhợt, giám đốc phòng kinh doanh doanh cho rằng mình đã phạm sai lầm gì đó, căng thẳng tới nỗi cây bút hồng ngoại trong tay rơi xuống đất.

“Liễu Tự, lập tức chuẩn bị xe”

Anh gần như là chạy ra khỏi phòng họp, dáng vẻ lo lắng của anh khiến tất cả mọi người trong phòng họp sững sờ. Ninh Nhất Phàm là ai chứ, tuy còn trẻ nhưng chỉ trong mấy năm đầu tiếp quản Ninh Thị gặp phải lúc công ty có khả năng bị mua lại và phải sáp nhập, anh vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, mặt không biến sắc.

Rốt cuộc hôm nay có chuyện gì?

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Ninh Nhất Phàm, Liễu Tự không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đi theo.

“Gọi điện cho Cao Nhã Uyên, bảo cô ta gọi anh họ cô ta đến gặp tôi, ngay lập tức!” Anh ra lệnh cho Liễu Tự.

Vào lúc này ở SK.

Áo khoác của Thẩm Ngọc Lam đã bị xé toạc và ném sang một bên. Quản lý Lâm đang xé áo len trên người cô. Nếu như là trước đây Thẩm Ngọc Lam vẫn còn chút hi vọng với người đàn ông này. Nhưng bây giờ khi thấy ông ta đang xé quần áo mình cô nhận ra rằng không thể nói chuyện hoà nhã với ông ta được nữa.

Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ ĐâyTác giả: MiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là...!Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được...!không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.” Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết. Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta. Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi. Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết. Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...! “Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị. Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như… Chương 144“Ngọc Lam, cô ở lại đi… Tôi đảm bảo chỉ cần cô ở lại, với kỹ năng của cô và các mối quan hệ xã hội mà tôi có, tôi nhất định sẽ giúp cô trở thành một người xuất sắc trong ngành này”Ông ta đang cố dụ dỗ, nhưng Thẩm Ngọc Lam hoàn toàn không nghe rõ ông ta đang nói gì.Cô cố tình đá vào chiếc ghế phía trước để nó đập vào lưng quản lý Lâm.Sau đó nhân lúc ông ta quay người đẩy chiếc ghế ra, cô đưa tay vào túi áo, cô có chút hoảng loạn, muốn gọi 110. Nhưng điện thoại lại đang ở giao diện nhắn tin…Mà lúc này, rõ ràng quản lý Lâm đã phát hiện ra hành động vừa rồi của cô, nhưng lại làm ra vẻ muốn bỏ qua chuyện chiếc điện thoại.“Quản lý Lâm, ông… ông muốn làm gì?” Cô sợ hãi đến mức nói không rõ ràng.Quản lý Lâm nhíu này, tay ông ta cởi áo khoác ngoài: “Ngọc Lam, cô không muốn ở lại đây cũng được, vậy cô làm người tình của tôi đi?Tôi đảm bảo sẽ cho cô nhiều tiền hơn tiền lương ở SK”.Thẩm Ngọc Lam chỉ cảm thấy đầu óc mình đang ong ong, cô mím môi, liều mạng lắc đầu: “Quản lý Lâm, ông tha cho tôi đi, tôi, tôi không cần tiền..”Nhưng một người đàn ông có h*m m**n như ông ta làm gì có chuyện dễ dàng thương lượng.Giờ ông ta vừa c** q**n áo, vừa nói những lời sỉ nhục cô.“Ngoan, nghe lời chút, anh đây sẽ khiến em chịu ít dày vò hơn…”Vừa nói, ông ta bổ nhào về phía cô, cô giật mình buông tay…Điện thoại rơi xuống gầm ghế.Phòng họp của tập đoàn Ninh Thị.Vẻ mặt của Ninh Nhất Phàm nghiêm nghị, anh đang nghe báo cáo của giám đốc phòng kinh doanh…Anh đặt tay lên điện thoại, cảm thấy điện thoại đang rung lên, anh nhíu mày, mở ra xem hoá ra là tin nhắn Thấm Ngọc Lam gửi đến, còn là tin nhắn thoại…Anh nhếch miệng, sau khi nhấn vào nó được dịch thành chữ.Tuy nhiên khi nhìn thấy những dòng chữ hiến thị trên màn hình.Anh nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt anh lúc này tái nhợt, giám đốc phòng kinh doanh doanh cho rằng mình đã phạm sai lầm gì đó, căng thẳng tới nỗi cây bút hồng ngoại trong tay rơi xuống đất.“Liễu Tự, lập tức chuẩn bị xe”Anh gần như là chạy ra khỏi phòng họp, dáng vẻ lo lắng của anh khiến tất cả mọi người trong phòng họp sững sờ. Ninh Nhất Phàm là ai chứ, tuy còn trẻ nhưng chỉ trong mấy năm đầu tiếp quản Ninh Thị gặp phải lúc công ty có khả năng bị mua lại và phải sáp nhập, anh vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, mặt không biến sắc.Rốt cuộc hôm nay có chuyện gì?Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Ninh Nhất Phàm, Liễu Tự không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đi theo.“Gọi điện cho Cao Nhã Uyên, bảo cô ta gọi anh họ cô ta đến gặp tôi, ngay lập tức!” Anh ra lệnh cho Liễu Tự.Vào lúc này ở SK.Áo khoác của Thẩm Ngọc Lam đã bị xé toạc và ném sang một bên. Quản lý Lâm đang xé áo len trên người cô. Nếu như là trước đây Thẩm Ngọc Lam vẫn còn chút hi vọng với người đàn ông này. Nhưng bây giờ khi thấy ông ta đang xé quần áo mình cô nhận ra rằng không thể nói chuyện hoà nhã với ông ta được nữa.

Chương 144