Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam CHƯƠNG 1 An Hạnh Nhi sống lại rồi. Sống lại vào mười năm trước, năm cô hai mươi hai tuổi. Lúc chết, ông chồng tốt được người đời ca tụng của cô – Cố Quân Tường – dùng chùy thủ đâm vào tim cô, anh ta nói: “An Hạnh Nhi, trước giờ tôi chưa từng yêu cô, cũng đã chán ghét thân thể cô rồi. Cô biết không? Dao Dao tốt hơn cô gấp trăm lần, còn cô giống như một xác chết, vừa lạnh vừa cứng...” Vừa lạnh vừa cứng?! An Hạnh Nhi không khóc không làm loạn, nền giáo dục tốt đẹp từ nhỏ khiến cô chỉ cố gắng chịu đựng nỗi đau xé rách tâm can này. “Không phải cô rất yêu tôi sao? Vậy thì cô lấy cái chết để thành toàn cho tôi và Dao Dao đi, tôi sẽ rất cảm kích cô!” Giọng nói âm trầm theo thanh chùy thủ bén nhọn rút ra khỏi tim cô. Máu tươi lập tức bắn lên khuôn mặt anh tuấn ôn hòa của anh ta, thể hiện ra hết sự vô tình của anh ta. Khóe môi anh ta cong lên nụ cười thản nhiên...giống như, người đối diện không phải là người vợ lặng lẽ trả giá mười năm vì…
Chương 217: Không Phải “lần Đầu Tiên”
Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra NamTác giả: Tiểu ChanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam CHƯƠNG 1 An Hạnh Nhi sống lại rồi. Sống lại vào mười năm trước, năm cô hai mươi hai tuổi. Lúc chết, ông chồng tốt được người đời ca tụng của cô – Cố Quân Tường – dùng chùy thủ đâm vào tim cô, anh ta nói: “An Hạnh Nhi, trước giờ tôi chưa từng yêu cô, cũng đã chán ghét thân thể cô rồi. Cô biết không? Dao Dao tốt hơn cô gấp trăm lần, còn cô giống như một xác chết, vừa lạnh vừa cứng...” Vừa lạnh vừa cứng?! An Hạnh Nhi không khóc không làm loạn, nền giáo dục tốt đẹp từ nhỏ khiến cô chỉ cố gắng chịu đựng nỗi đau xé rách tâm can này. “Không phải cô rất yêu tôi sao? Vậy thì cô lấy cái chết để thành toàn cho tôi và Dao Dao đi, tôi sẽ rất cảm kích cô!” Giọng nói âm trầm theo thanh chùy thủ bén nhọn rút ra khỏi tim cô. Máu tươi lập tức bắn lên khuôn mặt anh tuấn ôn hòa của anh ta, thể hiện ra hết sự vô tình của anh ta. Khóe môi anh ta cong lên nụ cười thản nhiên...giống như, người đối diện không phải là người vợ lặng lẽ trả giá mười năm vì… “Anh chạm vào vết thương của tôi.” An Hạnh Nhi rơm rớm nước mắt nói.“Em đang đùa tôi phải không?!” Khuôn mặt tuần tú của Diệp Thương Ngôn lúc này biến sắc.“Tôi chỉ là quên mắt, tôi vẫn là bệnh nhân.”Diệp Thương Ngôn nhìn cô như thế.Đến ý muốn giết cô cũng có.“Anh không muốn, máu chảy thành sông chứ.”“Có ngày tôi sẽ bị em dày vò đến chết!” Diệp Thương Ngôn buông thân thể An Hạnh Nhi ra.Anh thực sự nhịn đến mức cơ thể muốn nỗ tung, buông cô ra.Sau đó lao vào phòng tắm.Từ từ Có tiếng vòi sen truyền đến.An Hạnh Nhi thật ra có chút áy náy.Cô vừa nãy chỉ là bởi vì, tình cảm đến lúc sân đậm … Nhất thời tâm trí bị mê hoặc.Diệp Thương Ngôn xông đi tắm nước lạnh.Cả người lạnh lẽo nằm trên giường.Bởi vì mắt một lúc lâu, An Hạnh Nhi lúc đó đã ngủ say rồi.Diệp Thương Ngôn là đồ nhỏ mọn.Sau khi lên giường, cố ý giữ khoảng cách với cô, còn cách một khoảng xa.Bình thường tối nào cũng ngủ với nhau Tên người này hận không thể ép cô tới chân giường!Đàn ông.Chắc chắn, đều là động vật có tư duy bằng nửa th*n d***.An Hạnh Nhi nhẹ mím môi nói: “Diệp Thương Ngôn, thật ra đêm nay tôi không bị xâm phạm.”Cô vẫn nói ra.Coi như chút bù đắp cho đêm nay dục cầu bắt mãn của anh đi *V¡ vậy, lần đầu tiên của tôi, vẫn để dành cho anh.” An Hạnh Nhi nói thêm.Trong bóng tối.Khóe miệng của người đàn ông nào đó khẽ nhéch lên.Đây có lẽ là câu nói đẹp nhất, mà anh được nghe trong đời này.Không phải “Lần đầu tiên”.Mà là: “Giành cho anh.”“Vậy, mối quan hệ giữa anh và Đồng Vận Khiết là gì?” An Hạnh Nhi hỏi.Sau nói với anh về tình trạng thân thể mình, thẳng thắn hỏi anh.“Cô chủ An, tôi không phải người tùy tiện.” Diệp Thương Ngôn nhả ra từng chữ.An Hạnh Nhi nhíu mày.Cái gì là, không phải là một người đàn ông tùy tiện.Tùy tiện rồi, thì không phải người sao?!“Đồng Vận Khiết với tôi không có quan hệ gì hết.” Diệp Thương Ngôn nói thêm.An Hạnh Nhi quay lại nhìn anh.Trong bóng tối.Hai người nhìn nhau.Không biết lý do tại sao.Khoảnh khắc đó lại tin rằng.Tin rằng, Diệp Thương Ngôn và Đồng Vận Khiết không có quan hệ gì hết.Không có quan hệ trên giường.Cô nói: “Diệp Thương Ngôn, anh có thể nói cho tôi biết anh là ai không?”*“Em muốn biết?”An Hạnh Nhi ngập ngừng.Cô nói: “Muốn.”Mặc dù.Cảm thấy hơi sợ hãi..
“Anh chạm vào vết thương của tôi.” An Hạnh Nhi rơm rớm nước mắt nói.
“Em đang đùa tôi phải không?!” Khuôn mặt tuần tú của Diệp Thương Ngôn lúc này biến sắc.
“Tôi chỉ là quên mắt, tôi vẫn là bệnh nhân.”
Diệp Thương Ngôn nhìn cô như thế.
Đến ý muốn giết cô cũng có.
“Anh không muốn, máu chảy thành sông chứ.”
“Có ngày tôi sẽ bị em dày vò đến chết!” Diệp Thương Ngôn buông thân thể An Hạnh Nhi ra.
Anh thực sự nhịn đến mức cơ thể muốn nỗ tung, buông cô ra.
Sau đó lao vào phòng tắm.
Từ từ Có tiếng vòi sen truyền đến.
An Hạnh Nhi thật ra có chút áy náy.
Cô vừa nãy chỉ là bởi vì, tình cảm đến lúc sân đậm … Nhất thời tâm trí bị mê hoặc.
Diệp Thương Ngôn xông đi tắm nước lạnh.
Cả người lạnh lẽo nằm trên giường.
Bởi vì mắt một lúc lâu, An Hạnh Nhi lúc đó đã ngủ say rồi.
Diệp Thương Ngôn là đồ nhỏ mọn.
Sau khi lên giường, cố ý giữ khoảng cách với cô, còn cách một khoảng xa.
Bình thường tối nào cũng ngủ với nhau Tên người này hận không thể ép cô tới chân giường!
Đàn ông.
Chắc chắn, đều là động vật có tư duy bằng nửa th*n d***.
An Hạnh Nhi nhẹ mím môi nói: “Diệp Thương Ngôn, thật ra đêm nay tôi không bị xâm phạm.”
Cô vẫn nói ra.
Coi như chút bù đắp cho đêm nay dục cầu bắt mãn của anh đi *V¡ vậy, lần đầu tiên của tôi, vẫn để dành cho anh.” An Hạnh Nhi nói thêm.
Trong bóng tối.
Khóe miệng của người đàn ông nào đó khẽ nhéch lên.
Đây có lẽ là câu nói đẹp nhất, mà anh được nghe trong đời này.
Không phải “Lần đầu tiên”.
Mà là: “Giành cho anh.”
“Vậy, mối quan hệ giữa anh và Đồng Vận Khiết là gì?” An Hạnh Nhi hỏi.
Sau nói với anh về tình trạng thân thể mình, thẳng thắn hỏi anh.
“Cô chủ An, tôi không phải người tùy tiện.” Diệp Thương Ngôn nhả ra từng chữ.
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Cái gì là, không phải là một người đàn ông tùy tiện.
Tùy tiện rồi, thì không phải người sao?!
“Đồng Vận Khiết với tôi không có quan hệ gì hết.” Diệp Thương Ngôn nói thêm.
An Hạnh Nhi quay lại nhìn anh.
Trong bóng tối.
Hai người nhìn nhau.
Không biết lý do tại sao.
Khoảnh khắc đó lại tin rằng.
Tin rằng, Diệp Thương Ngôn và Đồng Vận Khiết không có quan hệ gì hết.
Không có quan hệ trên giường.
Cô nói: “Diệp Thương Ngôn, anh có thể nói cho tôi biết anh là ai không?”
*“Em muốn biết?”
An Hạnh Nhi ngập ngừng.
Cô nói: “Muốn.”
Mặc dù.
Cảm thấy hơi sợ hãi..
Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra NamTác giả: Tiểu ChanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam CHƯƠNG 1 An Hạnh Nhi sống lại rồi. Sống lại vào mười năm trước, năm cô hai mươi hai tuổi. Lúc chết, ông chồng tốt được người đời ca tụng của cô – Cố Quân Tường – dùng chùy thủ đâm vào tim cô, anh ta nói: “An Hạnh Nhi, trước giờ tôi chưa từng yêu cô, cũng đã chán ghét thân thể cô rồi. Cô biết không? Dao Dao tốt hơn cô gấp trăm lần, còn cô giống như một xác chết, vừa lạnh vừa cứng...” Vừa lạnh vừa cứng?! An Hạnh Nhi không khóc không làm loạn, nền giáo dục tốt đẹp từ nhỏ khiến cô chỉ cố gắng chịu đựng nỗi đau xé rách tâm can này. “Không phải cô rất yêu tôi sao? Vậy thì cô lấy cái chết để thành toàn cho tôi và Dao Dao đi, tôi sẽ rất cảm kích cô!” Giọng nói âm trầm theo thanh chùy thủ bén nhọn rút ra khỏi tim cô. Máu tươi lập tức bắn lên khuôn mặt anh tuấn ôn hòa của anh ta, thể hiện ra hết sự vô tình của anh ta. Khóe môi anh ta cong lên nụ cười thản nhiên...giống như, người đối diện không phải là người vợ lặng lẽ trả giá mười năm vì… “Anh chạm vào vết thương của tôi.” An Hạnh Nhi rơm rớm nước mắt nói.“Em đang đùa tôi phải không?!” Khuôn mặt tuần tú của Diệp Thương Ngôn lúc này biến sắc.“Tôi chỉ là quên mắt, tôi vẫn là bệnh nhân.”Diệp Thương Ngôn nhìn cô như thế.Đến ý muốn giết cô cũng có.“Anh không muốn, máu chảy thành sông chứ.”“Có ngày tôi sẽ bị em dày vò đến chết!” Diệp Thương Ngôn buông thân thể An Hạnh Nhi ra.Anh thực sự nhịn đến mức cơ thể muốn nỗ tung, buông cô ra.Sau đó lao vào phòng tắm.Từ từ Có tiếng vòi sen truyền đến.An Hạnh Nhi thật ra có chút áy náy.Cô vừa nãy chỉ là bởi vì, tình cảm đến lúc sân đậm … Nhất thời tâm trí bị mê hoặc.Diệp Thương Ngôn xông đi tắm nước lạnh.Cả người lạnh lẽo nằm trên giường.Bởi vì mắt một lúc lâu, An Hạnh Nhi lúc đó đã ngủ say rồi.Diệp Thương Ngôn là đồ nhỏ mọn.Sau khi lên giường, cố ý giữ khoảng cách với cô, còn cách một khoảng xa.Bình thường tối nào cũng ngủ với nhau Tên người này hận không thể ép cô tới chân giường!Đàn ông.Chắc chắn, đều là động vật có tư duy bằng nửa th*n d***.An Hạnh Nhi nhẹ mím môi nói: “Diệp Thương Ngôn, thật ra đêm nay tôi không bị xâm phạm.”Cô vẫn nói ra.Coi như chút bù đắp cho đêm nay dục cầu bắt mãn của anh đi *V¡ vậy, lần đầu tiên của tôi, vẫn để dành cho anh.” An Hạnh Nhi nói thêm.Trong bóng tối.Khóe miệng của người đàn ông nào đó khẽ nhéch lên.Đây có lẽ là câu nói đẹp nhất, mà anh được nghe trong đời này.Không phải “Lần đầu tiên”.Mà là: “Giành cho anh.”“Vậy, mối quan hệ giữa anh và Đồng Vận Khiết là gì?” An Hạnh Nhi hỏi.Sau nói với anh về tình trạng thân thể mình, thẳng thắn hỏi anh.“Cô chủ An, tôi không phải người tùy tiện.” Diệp Thương Ngôn nhả ra từng chữ.An Hạnh Nhi nhíu mày.Cái gì là, không phải là một người đàn ông tùy tiện.Tùy tiện rồi, thì không phải người sao?!“Đồng Vận Khiết với tôi không có quan hệ gì hết.” Diệp Thương Ngôn nói thêm.An Hạnh Nhi quay lại nhìn anh.Trong bóng tối.Hai người nhìn nhau.Không biết lý do tại sao.Khoảnh khắc đó lại tin rằng.Tin rằng, Diệp Thương Ngôn và Đồng Vận Khiết không có quan hệ gì hết.Không có quan hệ trên giường.Cô nói: “Diệp Thương Ngôn, anh có thể nói cho tôi biết anh là ai không?”*“Em muốn biết?”An Hạnh Nhi ngập ngừng.Cô nói: “Muốn.”Mặc dù.Cảm thấy hơi sợ hãi..