Tác giả:

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam CHƯƠNG 1 An Hạnh Nhi sống lại rồi. Sống lại vào mười năm trước, năm cô hai mươi hai tuổi. Lúc chết, ông chồng tốt được người đời ca tụng của cô – Cố Quân Tường – dùng chùy thủ đâm vào tim cô, anh ta nói: “An Hạnh Nhi, trước giờ tôi chưa từng yêu cô, cũng đã chán ghét thân thể cô rồi. Cô biết không? Dao Dao tốt hơn cô gấp trăm lần, còn cô giống như một xác chết, vừa lạnh vừa cứng...” Vừa lạnh vừa cứng?! An Hạnh Nhi không khóc không làm loạn, nền giáo dục tốt đẹp từ nhỏ khiến cô chỉ cố gắng chịu đựng nỗi đau xé rách tâm can này. “Không phải cô rất yêu tôi sao? Vậy thì cô lấy cái chết để thành toàn cho tôi và Dao Dao đi, tôi sẽ rất cảm kích cô!” Giọng nói âm trầm theo thanh chùy thủ bén nhọn rút ra khỏi tim cô. Máu tươi lập tức bắn lên khuôn mặt anh tuấn ôn hòa của anh ta, thể hiện ra hết sự vô tình của anh ta. Khóe môi anh ta cong lên nụ cười thản nhiên...giống như, người đối diện không phải là người vợ lặng lẽ trả giá mười năm vì…

Chương 239

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra NamTác giả: Tiểu ChanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam CHƯƠNG 1 An Hạnh Nhi sống lại rồi. Sống lại vào mười năm trước, năm cô hai mươi hai tuổi. Lúc chết, ông chồng tốt được người đời ca tụng của cô – Cố Quân Tường – dùng chùy thủ đâm vào tim cô, anh ta nói: “An Hạnh Nhi, trước giờ tôi chưa từng yêu cô, cũng đã chán ghét thân thể cô rồi. Cô biết không? Dao Dao tốt hơn cô gấp trăm lần, còn cô giống như một xác chết, vừa lạnh vừa cứng...” Vừa lạnh vừa cứng?! An Hạnh Nhi không khóc không làm loạn, nền giáo dục tốt đẹp từ nhỏ khiến cô chỉ cố gắng chịu đựng nỗi đau xé rách tâm can này. “Không phải cô rất yêu tôi sao? Vậy thì cô lấy cái chết để thành toàn cho tôi và Dao Dao đi, tôi sẽ rất cảm kích cô!” Giọng nói âm trầm theo thanh chùy thủ bén nhọn rút ra khỏi tim cô. Máu tươi lập tức bắn lên khuôn mặt anh tuấn ôn hòa của anh ta, thể hiện ra hết sự vô tình của anh ta. Khóe môi anh ta cong lên nụ cười thản nhiên...giống như, người đối diện không phải là người vợ lặng lẽ trả giá mười năm vì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Việt Duệ ép bản thân khôi phục bình tĩnh.Chỉ là.Rõ ràng rất khó chịu, vẫn ngụy tạo tất cả.Kiếp trước chính là vì quá biết nhẫn nhịn.Cho nên, không ai nhìn thấy trong lòng anh rốt cuộc đau đớn cỡ nào.An Hạnh Nhi bắt giác nhìn Hạ Tư Tư một cái.Thật hi vọng kiếp này cô ấy có thể trân trọng Tiêu Việt Duệ.“Tiêu Việt Duệ.” Hạ Tư Tư bỗng gọi anh.Đi tới cạnh giường bệnh anh.Tiêu Việt Duệ nhìn cô.Hạ Tư Tư nghĩ.Dù trong mắt anh có hận cũng tốt.Có hận, ít nhất trong lòng cô cũng có thể dễ chịu hơn.Trong mắt anh lúc này sạch sẽ, không có chút cảm xúc nào Cô nói: “Xin lỗi.”Hạ Tư Tư tùy tiện thì tùy tiện.Nhưng chuyện mình làm sai, cô sẽ không chối bỏ.Cho nên, chuyện tối nay là cô gây ra, cô sẽ chủ động xin lỗi Tiêu Việt Duệ mà cô ghét nhất.Cô thậm chí từng nghĩ.Chỉ cần…Không có chỉ cần.Dường như không tin điều mình nghe thấy.“Gả cho tôi.” Tiêu Việt Duệ nói, lần này, dùng câu khẳng định.“Không!” Hạ Tư Tư bỗng lớn tiếng phản bác.Chính là theo bản năng, bài xích, tuyệt đối.Cô nói: “Không thể nào, đời này tôi cũng không thể nào gả cho anh!”Tiêu Việt Duệ cứ nhìn cô như vậy.Cho nên.Bát kể Hạ Tư Tư áy náy cỡ nào, cô cũng không thể nào khiến mình tủi thân, kết hôn với anh.Nhưng mà.Trên con đường tình yêu này.Anh quyết định lừa gạt.Có lẽ rất bỉ ổi.Mà anh, không thể khống chế được bản thân.Anh nói: “Tôi mắt đi một chân này, chẳng lẽ không nên dùng hạnh phúc của em để bù đắp sao?”Lời nói ra.Khiến Hạ Tư Tư thật sự, thật sự có thể hận chết anh.Tất cả bi thương, đồng cảm, áy náy, đau khổ vừa rồi.Chính vào giờ khắc này, liền hóa thành hư không.Thứ còn lại cuối cùng.Hẳn chỉ có hận!.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Việt Duệ ép bản thân khôi phục bình tĩnh.

Chỉ là.

Rõ ràng rất khó chịu, vẫn ngụy tạo tất cả.

Kiếp trước chính là vì quá biết nhẫn nhịn.

Cho nên, không ai nhìn thấy trong lòng anh rốt cuộc đau đớn cỡ nào.

An Hạnh Nhi bắt giác nhìn Hạ Tư Tư một cái.

Thật hi vọng kiếp này cô ấy có thể trân trọng Tiêu Việt Duệ.

“Tiêu Việt Duệ.” Hạ Tư Tư bỗng gọi anh.

Đi tới cạnh giường bệnh anh.

Tiêu Việt Duệ nhìn cô.

Hạ Tư Tư nghĩ.

Dù trong mắt anh có hận cũng tốt.

Có hận, ít nhất trong lòng cô cũng có thể dễ chịu hơn.

Trong mắt anh lúc này sạch sẽ, không có chút cảm xúc nào Cô nói: “Xin lỗi.”

Hạ Tư Tư tùy tiện thì tùy tiện.

Nhưng chuyện mình làm sai, cô sẽ không chối bỏ.

Cho nên, chuyện tối nay là cô gây ra, cô sẽ chủ động xin lỗi Tiêu Việt Duệ mà cô ghét nhất.

Cô thậm chí từng nghĩ.

Chỉ cần…

Không có chỉ cần.

Image removed.

Dường như không tin điều mình nghe thấy.

“Gả cho tôi.” Tiêu Việt Duệ nói, lần này, dùng câu khẳng định.

“Không!” Hạ Tư Tư bỗng lớn tiếng phản bác.

Chính là theo bản năng, bài xích, tuyệt đối.

Cô nói: “Không thể nào, đời này tôi cũng không thể nào gả cho anh!”

Tiêu Việt Duệ cứ nhìn cô như vậy.

Cho nên.

Bát kể Hạ Tư Tư áy náy cỡ nào, cô cũng không thể nào khiến mình tủi thân, kết hôn với anh.

Nhưng mà.

Trên con đường tình yêu này.

Anh quyết định lừa gạt.

Có lẽ rất bỉ ổi.

Mà anh, không thể khống chế được bản thân.

Anh nói: “Tôi mắt đi một chân này, chẳng lẽ không nên dùng hạnh phúc của em để bù đắp sao?”

Lời nói ra.

Khiến Hạ Tư Tư thật sự, thật sự có thể hận chết anh.

Tất cả bi thương, đồng cảm, áy náy, đau khổ vừa rồi.

Chính vào giờ khắc này, liền hóa thành hư không.

Thứ còn lại cuối cùng.

Hẳn chỉ có hận!.

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra NamTác giả: Tiểu ChanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam CHƯƠNG 1 An Hạnh Nhi sống lại rồi. Sống lại vào mười năm trước, năm cô hai mươi hai tuổi. Lúc chết, ông chồng tốt được người đời ca tụng của cô – Cố Quân Tường – dùng chùy thủ đâm vào tim cô, anh ta nói: “An Hạnh Nhi, trước giờ tôi chưa từng yêu cô, cũng đã chán ghét thân thể cô rồi. Cô biết không? Dao Dao tốt hơn cô gấp trăm lần, còn cô giống như một xác chết, vừa lạnh vừa cứng...” Vừa lạnh vừa cứng?! An Hạnh Nhi không khóc không làm loạn, nền giáo dục tốt đẹp từ nhỏ khiến cô chỉ cố gắng chịu đựng nỗi đau xé rách tâm can này. “Không phải cô rất yêu tôi sao? Vậy thì cô lấy cái chết để thành toàn cho tôi và Dao Dao đi, tôi sẽ rất cảm kích cô!” Giọng nói âm trầm theo thanh chùy thủ bén nhọn rút ra khỏi tim cô. Máu tươi lập tức bắn lên khuôn mặt anh tuấn ôn hòa của anh ta, thể hiện ra hết sự vô tình của anh ta. Khóe môi anh ta cong lên nụ cười thản nhiên...giống như, người đối diện không phải là người vợ lặng lẽ trả giá mười năm vì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Việt Duệ ép bản thân khôi phục bình tĩnh.Chỉ là.Rõ ràng rất khó chịu, vẫn ngụy tạo tất cả.Kiếp trước chính là vì quá biết nhẫn nhịn.Cho nên, không ai nhìn thấy trong lòng anh rốt cuộc đau đớn cỡ nào.An Hạnh Nhi bắt giác nhìn Hạ Tư Tư một cái.Thật hi vọng kiếp này cô ấy có thể trân trọng Tiêu Việt Duệ.“Tiêu Việt Duệ.” Hạ Tư Tư bỗng gọi anh.Đi tới cạnh giường bệnh anh.Tiêu Việt Duệ nhìn cô.Hạ Tư Tư nghĩ.Dù trong mắt anh có hận cũng tốt.Có hận, ít nhất trong lòng cô cũng có thể dễ chịu hơn.Trong mắt anh lúc này sạch sẽ, không có chút cảm xúc nào Cô nói: “Xin lỗi.”Hạ Tư Tư tùy tiện thì tùy tiện.Nhưng chuyện mình làm sai, cô sẽ không chối bỏ.Cho nên, chuyện tối nay là cô gây ra, cô sẽ chủ động xin lỗi Tiêu Việt Duệ mà cô ghét nhất.Cô thậm chí từng nghĩ.Chỉ cần…Không có chỉ cần.Dường như không tin điều mình nghe thấy.“Gả cho tôi.” Tiêu Việt Duệ nói, lần này, dùng câu khẳng định.“Không!” Hạ Tư Tư bỗng lớn tiếng phản bác.Chính là theo bản năng, bài xích, tuyệt đối.Cô nói: “Không thể nào, đời này tôi cũng không thể nào gả cho anh!”Tiêu Việt Duệ cứ nhìn cô như vậy.Cho nên.Bát kể Hạ Tư Tư áy náy cỡ nào, cô cũng không thể nào khiến mình tủi thân, kết hôn với anh.Nhưng mà.Trên con đường tình yêu này.Anh quyết định lừa gạt.Có lẽ rất bỉ ổi.Mà anh, không thể khống chế được bản thân.Anh nói: “Tôi mắt đi một chân này, chẳng lẽ không nên dùng hạnh phúc của em để bù đắp sao?”Lời nói ra.Khiến Hạ Tư Tư thật sự, thật sự có thể hận chết anh.Tất cả bi thương, đồng cảm, áy náy, đau khổ vừa rồi.Chính vào giờ khắc này, liền hóa thành hư không.Thứ còn lại cuối cùng.Hẳn chỉ có hận!.

Chương 239