“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là...!Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được...!không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.” Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết. Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta. Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi. Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết. Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...! “Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị. Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như…
Chương 217
Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ ĐâyTác giả: MiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là...!Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được...!không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.” Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết. Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta. Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi. Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết. Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...! “Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị. Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như… Chương 217 Mẹ Ninh khó hiểu nói: “Cô Diệp, đây là…” “À, tôi vừa nhớ ra tôi còn phải trang điểm cho cô dâu nữa nên là, tôi xin lỗi!” Nói xong thì cô lập tức chạy khỏi chỗ đó. Dáng vẻ này của cô rất giống với Ninh Thiên Vũ, nếu ở cùng nhau lâu thì ai dám bảo rắng mẹ Ninh sẽ không phát hiện ra điều gì chứ. Bởi vì đi rất vội lại còn cúi đầu, nên cô không hề để ý đến người phía trước, mãi cho đến khi cô chợt đụng vào ngực của một người. *A, xin lỗi..” Cô ngấng đầu lên, lúc này cô vẫn muốn nói tiếp gì đó, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt mình là ai, thì cô lập tức sững sờ. Ninh Nhất Phàm? Trong lòng cô đột nhiên vừa vui mừng lại vừa lo Sợ. “Cô làm gì ở đây?” Giọng nói của anh lạnh lùng còn mang theo chút sự hoài nghỉ làm cho Diệp Lâm thực sự hoảng hốt. Cô lập tức lấy lại tinh thần rồi nhếch môi, châm chọc khiêu khích nói: “Anh Ninh, trí nhớ của anh tốt thật đó, vậy mà vẫn nhận ra tôi sao!” “Tôi hỏi cô làm gì ở đây?” Ninh Nhất Phàm không trả lời mà anh lặp lại câu hỏi vừa nãy. “Nhất Phàm, sao con lại đến đây? Không phải con nói hôm nay có việc sao?” Là giọng nói của mẹ Ninh, giọng bà ấy đặc biệt nên rất dễ nhớ. Diệp Lâm đau đầu đến mức không thể chịu nổi “Cô Diệp, đây là con trai tôi, tôi đã nói với cô rồi đó. Nó là tổng giám đốc của tập đoàn Ninh Thị, là một người đàn ông rất xuất sắc” Mẹ Ninh đi vòng qua Diệp Lâm rồi nắm lấy tay Ninh Nhất Phàm bắt đầu giới thiệu. Diệp Lâm cúi đầu, làm sao lại có cảm giác nghe giống như đang xem mắt vậy nè. “Mẹ, mẹ quen cô ấy sao?” Rõ ràng Ninh Nhất Phàm đang rất kinh ngạc, mẹ quen biết Diệp Lâm sao. Mẹ Ninh gật đầu: “Đúng rồi, con nhìn xem hôm nay cô Diệp đã trang điểm cho mẹ đấy, nhìn rất trẻ trung phải không?” Ánh mắt của Diệp Lâm nhìn mẹ Ninh đang ngửa đầu khoe với Ninh Nhất Phàm. Dáng vẻ đó rất giống một đứa trẻ. Tính cách của hai mẹ con này rõ ràng rất khác biệt, Diệp Lâm nhìn cũng đã đủ rồi. Sau đó Ninh Nhất Phàm “vâng” một tiếng. “Chào anh, anh Ninh” Diệp Lâm cảm thấy lúc này nếu không chào hỏi thì quả thật không được nên cô đành lên tiếng. Bóng đen trên đỉnh đầu càng ngày càng đến gần, Diệp Lâm cảm thấy Ninh Nhất Phàm đang tiến gần về phía cô, hai tay ở bên người lập tức nằm chặt. “Sao cô lại biết tôi họ Ninh?” Diệp Lâm chau mày, cô nhớ vừa rồi hình như hai người họ không nói mình mang họ Ninh, lúc này trong lòng cô kêu lên một tiếng, không xong rồi. Người đàn ông này chẳng hiểu vì sao lại nghi ngờ cô. Cô ngẩng đầu thì đúng lúc đối diện với ánh mắt đang thăm dò của Ninh Nhất Phàm. Bốn mắt nhìn nhau, tim Diệp Lâm bỗng đập thình thịch rồi cô hoảng loạn quay đầu đi: “Cái đó, anh tổng giám đốc của Ninh Thị mà? Nếu không họ Ninh thì họ gì?” “Giám đốc Diệp, hôm nay sao cô lại ở đây?” Ngay lúc Diệp Lâm muốn tìm cớ để chạy trốn thì phía sau truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Chương 217
Mẹ Ninh khó hiểu nói: “Cô Diệp, đây là…”
“À, tôi vừa nhớ ra tôi còn phải trang điểm cho cô dâu nữa nên là, tôi xin lỗi!” Nói xong thì cô lập tức chạy khỏi chỗ đó.
Dáng vẻ này của cô rất giống với Ninh Thiên Vũ, nếu ở cùng nhau lâu thì ai dám bảo rắng mẹ Ninh sẽ không phát hiện ra điều gì chứ.
Bởi vì đi rất vội lại còn cúi đầu, nên cô không hề để ý đến người phía trước, mãi cho đến khi cô chợt đụng vào ngực của một người.
*A, xin lỗi..” Cô ngấng đầu lên, lúc này cô vẫn muốn nói tiếp gì đó, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt mình là ai, thì cô lập tức sững sờ.
Ninh Nhất Phàm? Trong lòng cô đột nhiên vừa vui mừng lại vừa lo Sợ.
“Cô làm gì ở đây?” Giọng nói của anh lạnh lùng còn mang theo chút sự hoài nghỉ làm cho Diệp Lâm thực sự hoảng hốt.
Cô lập tức lấy lại tinh thần rồi nhếch môi, châm chọc khiêu khích nói: “Anh Ninh, trí nhớ của anh tốt thật đó, vậy mà vẫn nhận ra tôi sao!”
“Tôi hỏi cô làm gì ở đây?” Ninh Nhất Phàm không trả lời mà anh lặp lại câu hỏi vừa nãy.
“Nhất Phàm, sao con lại đến đây? Không phải con nói hôm nay có việc sao?” Là giọng nói của mẹ Ninh, giọng bà ấy đặc biệt nên rất dễ nhớ.
Diệp Lâm đau đầu đến mức không thể chịu nổi “Cô Diệp, đây là con trai tôi, tôi đã nói với cô rồi đó. Nó là tổng giám đốc của tập đoàn Ninh Thị, là một người đàn ông rất xuất sắc”
Mẹ Ninh đi vòng qua Diệp Lâm rồi nắm lấy tay Ninh Nhất Phàm bắt đầu giới thiệu. Diệp Lâm cúi đầu, làm sao lại có cảm giác nghe giống như đang xem mắt vậy nè.
“Mẹ, mẹ quen cô ấy sao?” Rõ ràng Ninh Nhất Phàm đang rất kinh ngạc, mẹ quen biết Diệp Lâm sao.
Mẹ Ninh gật đầu: “Đúng rồi, con nhìn xem hôm nay cô Diệp đã trang điểm cho mẹ đấy, nhìn rất trẻ trung phải không?” Ánh mắt của Diệp Lâm nhìn mẹ Ninh đang ngửa đầu khoe với Ninh Nhất Phàm.
Dáng vẻ đó rất giống một đứa trẻ. Tính cách của hai mẹ con này rõ ràng rất khác biệt, Diệp Lâm nhìn cũng đã đủ rồi.
Sau đó Ninh Nhất Phàm “vâng” một tiếng.
“Chào anh, anh Ninh” Diệp Lâm cảm thấy lúc này nếu không chào hỏi thì quả thật không được nên cô đành lên tiếng.
Bóng đen trên đỉnh đầu càng ngày càng đến gần, Diệp Lâm cảm thấy Ninh Nhất Phàm đang tiến gần về phía cô, hai tay ở bên người lập tức nằm chặt.
“Sao cô lại biết tôi họ Ninh?”
Diệp Lâm chau mày, cô nhớ vừa rồi hình như hai người họ không nói mình mang họ Ninh, lúc này trong lòng cô kêu lên một tiếng, không xong rồi.
Người đàn ông này chẳng hiểu vì sao lại nghi ngờ cô. Cô ngẩng đầu thì đúng lúc đối diện với ánh mắt đang thăm dò của Ninh Nhất Phàm.
Bốn mắt nhìn nhau, tim Diệp Lâm bỗng đập thình thịch rồi cô hoảng loạn quay đầu đi: “Cái đó, anh tổng giám đốc của Ninh Thị mà? Nếu không họ Ninh thì họ gì?”
“Giám đốc Diệp, hôm nay sao cô lại ở đây?” Ngay lúc Diệp Lâm muốn tìm cớ để chạy trốn thì phía sau truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ ĐâyTác giả: MiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là...!Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được...!không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.” Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết. Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta. Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi. Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết. Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...! “Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị. Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như… Chương 217 Mẹ Ninh khó hiểu nói: “Cô Diệp, đây là…” “À, tôi vừa nhớ ra tôi còn phải trang điểm cho cô dâu nữa nên là, tôi xin lỗi!” Nói xong thì cô lập tức chạy khỏi chỗ đó. Dáng vẻ này của cô rất giống với Ninh Thiên Vũ, nếu ở cùng nhau lâu thì ai dám bảo rắng mẹ Ninh sẽ không phát hiện ra điều gì chứ. Bởi vì đi rất vội lại còn cúi đầu, nên cô không hề để ý đến người phía trước, mãi cho đến khi cô chợt đụng vào ngực của một người. *A, xin lỗi..” Cô ngấng đầu lên, lúc này cô vẫn muốn nói tiếp gì đó, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt mình là ai, thì cô lập tức sững sờ. Ninh Nhất Phàm? Trong lòng cô đột nhiên vừa vui mừng lại vừa lo Sợ. “Cô làm gì ở đây?” Giọng nói của anh lạnh lùng còn mang theo chút sự hoài nghỉ làm cho Diệp Lâm thực sự hoảng hốt. Cô lập tức lấy lại tinh thần rồi nhếch môi, châm chọc khiêu khích nói: “Anh Ninh, trí nhớ của anh tốt thật đó, vậy mà vẫn nhận ra tôi sao!” “Tôi hỏi cô làm gì ở đây?” Ninh Nhất Phàm không trả lời mà anh lặp lại câu hỏi vừa nãy. “Nhất Phàm, sao con lại đến đây? Không phải con nói hôm nay có việc sao?” Là giọng nói của mẹ Ninh, giọng bà ấy đặc biệt nên rất dễ nhớ. Diệp Lâm đau đầu đến mức không thể chịu nổi “Cô Diệp, đây là con trai tôi, tôi đã nói với cô rồi đó. Nó là tổng giám đốc của tập đoàn Ninh Thị, là một người đàn ông rất xuất sắc” Mẹ Ninh đi vòng qua Diệp Lâm rồi nắm lấy tay Ninh Nhất Phàm bắt đầu giới thiệu. Diệp Lâm cúi đầu, làm sao lại có cảm giác nghe giống như đang xem mắt vậy nè. “Mẹ, mẹ quen cô ấy sao?” Rõ ràng Ninh Nhất Phàm đang rất kinh ngạc, mẹ quen biết Diệp Lâm sao. Mẹ Ninh gật đầu: “Đúng rồi, con nhìn xem hôm nay cô Diệp đã trang điểm cho mẹ đấy, nhìn rất trẻ trung phải không?” Ánh mắt của Diệp Lâm nhìn mẹ Ninh đang ngửa đầu khoe với Ninh Nhất Phàm. Dáng vẻ đó rất giống một đứa trẻ. Tính cách của hai mẹ con này rõ ràng rất khác biệt, Diệp Lâm nhìn cũng đã đủ rồi. Sau đó Ninh Nhất Phàm “vâng” một tiếng. “Chào anh, anh Ninh” Diệp Lâm cảm thấy lúc này nếu không chào hỏi thì quả thật không được nên cô đành lên tiếng. Bóng đen trên đỉnh đầu càng ngày càng đến gần, Diệp Lâm cảm thấy Ninh Nhất Phàm đang tiến gần về phía cô, hai tay ở bên người lập tức nằm chặt. “Sao cô lại biết tôi họ Ninh?” Diệp Lâm chau mày, cô nhớ vừa rồi hình như hai người họ không nói mình mang họ Ninh, lúc này trong lòng cô kêu lên một tiếng, không xong rồi. Người đàn ông này chẳng hiểu vì sao lại nghi ngờ cô. Cô ngẩng đầu thì đúng lúc đối diện với ánh mắt đang thăm dò của Ninh Nhất Phàm. Bốn mắt nhìn nhau, tim Diệp Lâm bỗng đập thình thịch rồi cô hoảng loạn quay đầu đi: “Cái đó, anh tổng giám đốc của Ninh Thị mà? Nếu không họ Ninh thì họ gì?” “Giám đốc Diệp, hôm nay sao cô lại ở đây?” Ngay lúc Diệp Lâm muốn tìm cớ để chạy trốn thì phía sau truyền đến giọng nói của một người đàn ông.