Tác giả:

Chương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con…

Chương 374

Chiến Long Quân Trở LạiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con… Chương 374: “Lẽ nào không phải sao?”Lời vừa dứt, Sở Quân Kim trong chớp mắt động chân một cái muốn giết Vũ Hoàng Minh.Kiếm dài trong tay chĩa thằng vào cổ của anh.Nếu như Vũ Hoàng Minh trúng mũi kiếm này, tuyệt đối đầu lìa khỏi cổ.Có điều, thời điểm Sở Quân Kim ra tay, Đông Hoàng Hải cũng ra tay!“Động vào người anh em của tôi, ai cho ông cái lá gan đó!”Một quyền đấm tới!“Bùm!”Mũi kiếm và nắm đấm của Đông Hoàng Hài chọi vào nhau.Tất cả luồng không khí mạnh trực tiếp tỏa ra xung quanh.Đồng thời hai người đều lùi về sau ba bước, vẻ mặt nghiêm trọng.Nắm đấm của Đông Hoàng Hải mang một bộ gắng tay không biết tạo thành từ loại kim loại 9ì.“Găng tay?”Biểu cảm trên gương mặt của Sỡ Quân Kim dần dần lạnh đi.“Ngưới là ai2”Ông ta có hơi hoài nghỉ về thân phận của Đông Hoàng Hải.Loại kim loại để chế tạo nên chiếc găng tay.này hiếm có ai sử dụng.Nhưng người sử dụng thứ này, thân phận chắc không tầm thường.Chí ít thân phận đằng sau đối phương, cũng có những tổ chức không thể trêu chọc.“Tôi là ai thì ông không cần phải biết, nếu như ông muốn chết, ông có thể tiếp tục ra tay, để xem là ông chết hay là tui chết!Đông Hoàng Hải lúc này đã mất đi vẻ thật thà trước đây, toàn thân sùng sục sát khí.Ngay cà Vũ Hoàng Minh cũng hơi hoài nghỉ thân phận thật sự của anh Hoàng Hải.Từ biểu cảm trên khuôn mặt của Sở Quân Kim có thể nhìn ra được, hình như ông ta rất kiêng sợ với thân phận của anh Hoàng Hải.“Xem ra, ngưỡi cảm thấy là ta không dám ra tay với người sao?”Sð Quân Kim cưỡi lạnh, mắt hơi híp lại.“Vậy, ông cứ thử xem.”Găng tay kim loại trên tay Đông Hoàng Hải đang tòa ra ánh kim loại màu đen.“Mà thôi, mà thôi. Đồ đến tay rồi, các người muốn đi thì tôi cũng không giữ mấy người.”Không biết vì sao, Sð Quân Kim lại có thể lựa chọn không ra tay.‘Vũ Hoàng Minh cau mày, nhìn Sỡ Quân Kim.Không biết rốt cuộc trong hồ lô của ông ta bán thuốc gì.“Có điều, trước khi đi, tôi muốn nói là các người không tính đến chuyện hợp tác với chúng tôi sao?”“Yên tâm, tôi sẽ không khiến mấy người chịu thiệt đâu”Sờ Quân Kim cười mìa, lặng lẽ nhìn Đông Hoàng Hải.Bây giờ, trong mắt của ông ta, tẩm quan trọng của Đông Hoàng Hải còn nhiều hơn Vũ Hoàng Minh.Nếu như phải chọn một người giữa Vũ Hoàng Minh và Đông Hoàng Hải, ông ta nhất định sẽ chọn người phía sau rồi.“Hợp tác với người như ông ta, không biết lúc nào sẽ bị ăn thịt”Đông Hoàng Hài chẩm chậm bò đôi găng tay, lạnh lùng liếc Sð Quân Kim một cái.“Hoàng Minh, Nhị Ngưu, chúng ta đi thị Tay lớn phất một cái đưa Vũ Hoàng Minh cùng với Cổ Nhị Ngưu rời khỏi biệt thự.Sð Quân Kim nhìn bóng dáng ba người rời đi, biểu cảm trên mặt trở nên u ám.“Người của gia đình họ Đông Hoàng sao lại đi chung với Vũ Hoàng Minh?”Ở Việt Nam, ngoài những gia tộc hơi mạnh đã biết ra.Vẫn còn rất nhiều một số gia tộc không xuất đâu lộ diện, những gia tộc đó được gọi là gia tộc ðần.Họ đã không lộ diện thì thôi, một khi xuất hiện thì khiến người khác phải kinh ngạ!c Có điều, cũng có rất nhiều gia tộc ở ần có.thể đi đến suy tàn trong thời ở ần.Đôi găng tay màu đen đó trên tay của đối phương vừa lấy ra đó chính là đặc trưng rõ ràng nhất của nhà họ Đông Hoàng!Tuy nhiên, trong hiểu biết của ông, gia tộc.Đông Hoàng đã xuống dốc rồi.Nhưng mà, con lạc đà ốm chết vẫn hơn con ngựa lớn.Ông ta bây giờ vẫn không có tư cách trêu chọc người của nhà họ Đông Hoàng.Nhưng chẳng bao lâu nữa, ông ta có số vốn này rồi.Di tích mặt trên của đình Sơn Thần, chì cần tìm được, tuyệt đối là một khối tài sản kếch xù!Ba người Vũ Hoàng Minh rời khỏi biệt thự đang lái xe thật nhanh đến lối ra ngoài thành phố.Trên xe, Vũ Hoàng Minh mặc áo khoác, biểu.cảm trên khuôn mặt có hơi không được ổn.Ánh mắt dừng trên người Đông Hoàng Hài đang lái xe.“Anh Hoàng Hải, anh thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?”“Vừa nãy ánh mắt của Sð Quân Kim nhìn anh, rõ ràng có mấy phần sợ hãi!”“Thân phận của anh, sẽ không đơn giản như vây chứ?”

Chương 374: “Lẽ nào không phải sao?”

Lời vừa dứt, Sở Quân Kim trong chớp mắt động chân một cái muốn giết Vũ Hoàng Minh.

Kiếm dài trong tay chĩa thằng vào cổ của anh.

Nếu như Vũ Hoàng Minh trúng mũi kiếm này, tuyệt đối đầu lìa khỏi cổ.

Có điều, thời điểm Sở Quân Kim ra tay, Đông Hoàng Hải cũng ra tay!

“Động vào người anh em của tôi, ai cho ông cái lá gan đó!”

Một quyền đấm tới!

“Bùm!”

Mũi kiếm và nắm đấm của Đông Hoàng Hài chọi vào nhau.

Tất cả luồng không khí mạnh trực tiếp tỏa ra xung quanh.

Đồng thời hai người đều lùi về sau ba bước, vẻ mặt nghiêm trọng.

Nắm đấm của Đông Hoàng Hải mang một bộ gắng tay không biết tạo thành từ loại kim loại 9ì.

“Găng tay?”

Biểu cảm trên gương mặt của Sỡ Quân Kim dần dần lạnh đi.

“Ngưới là ai2”

Ông ta có hơi hoài nghỉ về thân phận của Đông Hoàng Hải.

Loại kim loại để chế tạo nên chiếc găng tay.

này hiếm có ai sử dụng.

Nhưng người sử dụng thứ này, thân phận chắc không tầm thường.

Chí ít thân phận đằng sau đối phương, cũng có những tổ chức không thể trêu chọc.

“Tôi là ai thì ông không cần phải biết, nếu như ông muốn chết, ông có thể tiếp tục ra tay, để xem là ông chết hay là tui chết!

Đông Hoàng Hải lúc này đã mất đi vẻ thật thà trước đây, toàn thân sùng sục sát khí.

Ngay cà Vũ Hoàng Minh cũng hơi hoài nghỉ thân phận thật sự của anh Hoàng Hải.

Từ biểu cảm trên khuôn mặt của Sở Quân Kim có thể nhìn ra được, hình như ông ta rất kiêng sợ với thân phận của anh Hoàng Hải.

“Xem ra, ngưỡi cảm thấy là ta không dám ra tay với người sao?”

Sð Quân Kim cưỡi lạnh, mắt hơi híp lại.

“Vậy, ông cứ thử xem.”

Găng tay kim loại trên tay Đông Hoàng Hải đang tòa ra ánh kim loại màu đen.

“Mà thôi, mà thôi. Đồ đến tay rồi, các người muốn đi thì tôi cũng không giữ mấy người.”

Không biết vì sao, Sð Quân Kim lại có thể lựa chọn không ra tay.

‘Vũ Hoàng Minh cau mày, nhìn Sỡ Quân Kim.

Không biết rốt cuộc trong hồ lô của ông ta bán thuốc gì.

“Có điều, trước khi đi, tôi muốn nói là các người không tính đến chuyện hợp tác với chúng tôi sao?”

“Yên tâm, tôi sẽ không khiến mấy người chịu thiệt đâu”

Sờ Quân Kim cười mìa, lặng lẽ nhìn Đông Hoàng Hải.

Bây giờ, trong mắt của ông ta, tẩm quan trọng của Đông Hoàng Hải còn nhiều hơn Vũ Hoàng Minh.

Nếu như phải chọn một người giữa Vũ Hoàng Minh và Đông Hoàng Hải, ông ta nhất định sẽ chọn người phía sau rồi.

“Hợp tác với người như ông ta, không biết lúc nào sẽ bị ăn thịt”

Đông Hoàng Hài chẩm chậm bò đôi găng tay, lạnh lùng liếc Sð Quân Kim một cái.

“Hoàng Minh, Nhị Ngưu, chúng ta đi thị Tay lớn phất một cái đưa Vũ Hoàng Minh cùng với Cổ Nhị Ngưu rời khỏi biệt thự.

Sð Quân Kim nhìn bóng dáng ba người rời đi, biểu cảm trên mặt trở nên u ám.

“Người của gia đình họ Đông Hoàng sao lại đi chung với Vũ Hoàng Minh?”

Ở Việt Nam, ngoài những gia tộc hơi mạnh đã biết ra.

Vẫn còn rất nhiều một số gia tộc không xuất đâu lộ diện, những gia tộc đó được gọi là gia tộc ðần.

Họ đã không lộ diện thì thôi, một khi xuất hiện thì khiến người khác phải kinh ngạ!

c Có điều, cũng có rất nhiều gia tộc ở ần có.

thể đi đến suy tàn trong thời ở ần.

Đôi găng tay màu đen đó trên tay của đối phương vừa lấy ra đó chính là đặc trưng rõ ràng nhất của nhà họ Đông Hoàng!

Tuy nhiên, trong hiểu biết của ông, gia tộc.

Đông Hoàng đã xuống dốc rồi.

Nhưng mà, con lạc đà ốm chết vẫn hơn con ngựa lớn.

Ông ta bây giờ vẫn không có tư cách trêu chọc người của nhà họ Đông Hoàng.

Nhưng chẳng bao lâu nữa, ông ta có số vốn này rồi.

Di tích mặt trên của đình Sơn Thần, chì cần tìm được, tuyệt đối là một khối tài sản kếch xù!

Ba người Vũ Hoàng Minh rời khỏi biệt thự đang lái xe thật nhanh đến lối ra ngoài thành phố.

Trên xe, Vũ Hoàng Minh mặc áo khoác, biểu.

cảm trên khuôn mặt có hơi không được ổn.

Ánh mắt dừng trên người Đông Hoàng Hài đang lái xe.

“Anh Hoàng Hải, anh thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?”

“Vừa nãy ánh mắt của Sð Quân Kim nhìn anh, rõ ràng có mấy phần sợ hãi!”

“Thân phận của anh, sẽ không đơn giản như vây chứ?”

Chiến Long Quân Trở LạiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con… Chương 374: “Lẽ nào không phải sao?”Lời vừa dứt, Sở Quân Kim trong chớp mắt động chân một cái muốn giết Vũ Hoàng Minh.Kiếm dài trong tay chĩa thằng vào cổ của anh.Nếu như Vũ Hoàng Minh trúng mũi kiếm này, tuyệt đối đầu lìa khỏi cổ.Có điều, thời điểm Sở Quân Kim ra tay, Đông Hoàng Hải cũng ra tay!“Động vào người anh em của tôi, ai cho ông cái lá gan đó!”Một quyền đấm tới!“Bùm!”Mũi kiếm và nắm đấm của Đông Hoàng Hài chọi vào nhau.Tất cả luồng không khí mạnh trực tiếp tỏa ra xung quanh.Đồng thời hai người đều lùi về sau ba bước, vẻ mặt nghiêm trọng.Nắm đấm của Đông Hoàng Hải mang một bộ gắng tay không biết tạo thành từ loại kim loại 9ì.“Găng tay?”Biểu cảm trên gương mặt của Sỡ Quân Kim dần dần lạnh đi.“Ngưới là ai2”Ông ta có hơi hoài nghỉ về thân phận của Đông Hoàng Hải.Loại kim loại để chế tạo nên chiếc găng tay.này hiếm có ai sử dụng.Nhưng người sử dụng thứ này, thân phận chắc không tầm thường.Chí ít thân phận đằng sau đối phương, cũng có những tổ chức không thể trêu chọc.“Tôi là ai thì ông không cần phải biết, nếu như ông muốn chết, ông có thể tiếp tục ra tay, để xem là ông chết hay là tui chết!Đông Hoàng Hải lúc này đã mất đi vẻ thật thà trước đây, toàn thân sùng sục sát khí.Ngay cà Vũ Hoàng Minh cũng hơi hoài nghỉ thân phận thật sự của anh Hoàng Hải.Từ biểu cảm trên khuôn mặt của Sở Quân Kim có thể nhìn ra được, hình như ông ta rất kiêng sợ với thân phận của anh Hoàng Hải.“Xem ra, ngưỡi cảm thấy là ta không dám ra tay với người sao?”Sð Quân Kim cưỡi lạnh, mắt hơi híp lại.“Vậy, ông cứ thử xem.”Găng tay kim loại trên tay Đông Hoàng Hải đang tòa ra ánh kim loại màu đen.“Mà thôi, mà thôi. Đồ đến tay rồi, các người muốn đi thì tôi cũng không giữ mấy người.”Không biết vì sao, Sð Quân Kim lại có thể lựa chọn không ra tay.‘Vũ Hoàng Minh cau mày, nhìn Sỡ Quân Kim.Không biết rốt cuộc trong hồ lô của ông ta bán thuốc gì.“Có điều, trước khi đi, tôi muốn nói là các người không tính đến chuyện hợp tác với chúng tôi sao?”“Yên tâm, tôi sẽ không khiến mấy người chịu thiệt đâu”Sờ Quân Kim cười mìa, lặng lẽ nhìn Đông Hoàng Hải.Bây giờ, trong mắt của ông ta, tẩm quan trọng của Đông Hoàng Hải còn nhiều hơn Vũ Hoàng Minh.Nếu như phải chọn một người giữa Vũ Hoàng Minh và Đông Hoàng Hải, ông ta nhất định sẽ chọn người phía sau rồi.“Hợp tác với người như ông ta, không biết lúc nào sẽ bị ăn thịt”Đông Hoàng Hài chẩm chậm bò đôi găng tay, lạnh lùng liếc Sð Quân Kim một cái.“Hoàng Minh, Nhị Ngưu, chúng ta đi thị Tay lớn phất một cái đưa Vũ Hoàng Minh cùng với Cổ Nhị Ngưu rời khỏi biệt thự.Sð Quân Kim nhìn bóng dáng ba người rời đi, biểu cảm trên mặt trở nên u ám.“Người của gia đình họ Đông Hoàng sao lại đi chung với Vũ Hoàng Minh?”Ở Việt Nam, ngoài những gia tộc hơi mạnh đã biết ra.Vẫn còn rất nhiều một số gia tộc không xuất đâu lộ diện, những gia tộc đó được gọi là gia tộc ðần.Họ đã không lộ diện thì thôi, một khi xuất hiện thì khiến người khác phải kinh ngạ!c Có điều, cũng có rất nhiều gia tộc ở ần có.thể đi đến suy tàn trong thời ở ần.Đôi găng tay màu đen đó trên tay của đối phương vừa lấy ra đó chính là đặc trưng rõ ràng nhất của nhà họ Đông Hoàng!Tuy nhiên, trong hiểu biết của ông, gia tộc.Đông Hoàng đã xuống dốc rồi.Nhưng mà, con lạc đà ốm chết vẫn hơn con ngựa lớn.Ông ta bây giờ vẫn không có tư cách trêu chọc người của nhà họ Đông Hoàng.Nhưng chẳng bao lâu nữa, ông ta có số vốn này rồi.Di tích mặt trên của đình Sơn Thần, chì cần tìm được, tuyệt đối là một khối tài sản kếch xù!Ba người Vũ Hoàng Minh rời khỏi biệt thự đang lái xe thật nhanh đến lối ra ngoài thành phố.Trên xe, Vũ Hoàng Minh mặc áo khoác, biểu.cảm trên khuôn mặt có hơi không được ổn.Ánh mắt dừng trên người Đông Hoàng Hài đang lái xe.“Anh Hoàng Hải, anh thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?”“Vừa nãy ánh mắt của Sð Quân Kim nhìn anh, rõ ràng có mấy phần sợ hãi!”“Thân phận của anh, sẽ không đơn giản như vây chứ?”

Chương 374