Chương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con…
Chương 392
Chiến Long Quân Trở LạiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con… Chương 392:“Mấy người dùng thứ này, không sợ cả cái hang động này sẽ sụp đồ sao?”Tiếng phản đối không cam lòng phát ra từ đám người.Vốn dĩ họ đến đề săn tìm bảo vật, nhưng không ngờ bản thân sẽ chết ở đây mà không nhìn thấy bảo vật, làm sao họ có thể cam lòng được.sao?”“Các người không có tư cách chiếm lấy những thứ kia, nên đi chết đi.”Mai Vương Dã nhếch miệng, sau đó kéo ngòi nổ, ném tới phía chỗ nhiều người nhất.Trong phút chốc, tất cả mọi người nhảy tránh ra.“Ấm!”Tiếng nổ dữ dội vang vọng trong cả hang động.Mảnh vỡ của lựu đạn nồ đâm xuyên qua cơ ‘thể của khá nhiều người.Nhất thời, tiếng kêu vang thảm thiết vang lên.“Am Đây cũng không phải trong phim truyền hình, lựu đạn ném ra còn có thể đá đi.Kéo ngòi nổ lựu đạn, ném ra ngoài, vừa chạm đích thì sẽ phát nồ.“Các người định đuổi cùng giết tận sao?”‘Vũ Hoàng Minh nói, ánh mắt lạnh như băng nhìn mấy người Mai Vương Dã.Anh không phải muốn làm chúa cứu thế, chẳng qua đối phương là kẻ thù mà thôi.Có một câu nói rất hay, kẻ thù của kè thù là bạn.Bọn chúng muốn đuổi cùng giết tận, vậy mình liễn cứu bọn họ.“Thì sao?”“Cậu muốn làm người tốt sao?”“Vậy tôi cũng không ngại, giết hết một lượt mấy người”Mai Vương Dã cười nhạo một tiếng, khẩu Desert Eagle hoàng kim chĩa về phía Vũ Hoàng Minh.Những người khác cũng cầm lựu đạn trong tay, chuẩn bị sẵn sàng kéo ngòi nổ.Nhưng Vũ Hoàng Minh lại ném chiếc túi đeo.lưng màu đen trên người xuống đất.Mai Vương Dã hơi nhíu mày, tên nhóc này.định làm gì?Ánh mắt Sð Quân Kim hơi nheo lại, trong lòng có dự cảm xấu.Dưới ánh mắt của mọi người, Vũ Hoàng Minh mỡ túi đeo lưng.Quả lựu đạn C4 nặng đến mười kilogram hiện ra trước mắt mọi người.Lần này, sắc mặt của bọn họ trắng bệch.Mười kilogram lựu đạn mà nổ, trong số bọn họ, có thể có mấy người còn sống?“Nếu mày không sợ chết thì có thể thử”Vũ Hoàng Minh cẩm lựu đạn trong tay, ánh mắt đặc biệt bình tĩnh Mai Vương Dã, Sở Quân Kim!Anh sẽ tính một lượt thù mới hận cũ với mấy.người này.Gướng mặt hung hãn của Mai Vướng Dã co.rúm, thậm chí mười Thiên Vương sau lưng ông ta đang cầm lựu đạn cũng run tay.Đây không phải lựu đạn lúc trước, lực nồ của lựu đạn này có thể san bằng tất cả mọi người trong nháy mắt.Trừ khi bây giờ lập tức đào một cái hố để trốn vào, nếu không khi lựu đạn phát nổ, tất cả mọi người đều không sống được.Càng khỏi phải nói, hang động này mà sụp.đồ, tất cả đều bị chôn sống ở trong.“Cậu muốn thế nào?”Mai Vương Dã rút lại khẩu Desert Eagle hoàng kim, ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn Vũ Hoàng Minh.Bây giờ, quyền chủ động ở trong tay Vũ Hoàng Minh.Nếu anh muốn mạng đổi mạng, không ai trong số họ có thể chạy thoát.“Tao muốn làm gì sao?”“Ha ha ha!”“Đương nhiên là.. Có thù báo thù, có oán báo oán.”Nói đến cuối cùng, sát khí của Vũ Hoàng Minh không thể che đậy được.Lúc trước ở bên ngoài, anh đã muốn động thù.Nhưng anh biết rõ, vẫn chưa phải lúc.Nhưng giờ đã khác.Mai Vương Dã muốn giết tất cả mọi người, mà anh muốn giết ông ta.Dựa vào bản thân và mấy người anh Hoàng.Hài, có lẽ không giết được đối phương.Nhưng ð nơi này, ngoại trừ Sở Quân Kim, sợ rằng tất cả mọi người đều muốn Mai Vương Dã chết.
Chương 392:
“Mấy người dùng thứ này, không sợ cả cái hang động này sẽ sụp đồ sao?”
Tiếng phản đối không cam lòng phát ra từ đám người.
Vốn dĩ họ đến đề săn tìm bảo vật, nhưng không ngờ bản thân sẽ chết ở đây mà không nhìn thấy bảo vật, làm sao họ có thể cam lòng được.
sao?”
“Các người không có tư cách chiếm lấy những thứ kia, nên đi chết đi.”
Mai Vương Dã nhếch miệng, sau đó kéo ngòi nổ, ném tới phía chỗ nhiều người nhất.
Trong phút chốc, tất cả mọi người nhảy tránh ra.
“Ấm!”
Tiếng nổ dữ dội vang vọng trong cả hang động.
Mảnh vỡ của lựu đạn nồ đâm xuyên qua cơ ‘thể của khá nhiều người.
Nhất thời, tiếng kêu vang thảm thiết vang lên.
“Am Đây cũng không phải trong phim truyền hình, lựu đạn ném ra còn có thể đá đi.
Kéo ngòi nổ lựu đạn, ném ra ngoài, vừa chạm đích thì sẽ phát nồ.
“Các người định đuổi cùng giết tận sao?”
‘Vũ Hoàng Minh nói, ánh mắt lạnh như băng nhìn mấy người Mai Vương Dã.
Anh không phải muốn làm chúa cứu thế, chẳng qua đối phương là kẻ thù mà thôi.
Có một câu nói rất hay, kẻ thù của kè thù là bạn.
Bọn chúng muốn đuổi cùng giết tận, vậy mình liễn cứu bọn họ.
“Thì sao?”
“Cậu muốn làm người tốt sao?”
“Vậy tôi cũng không ngại, giết hết một lượt mấy người”
Mai Vương Dã cười nhạo một tiếng, khẩu Desert Eagle hoàng kim chĩa về phía Vũ Hoàng Minh.
Những người khác cũng cầm lựu đạn trong tay, chuẩn bị sẵn sàng kéo ngòi nổ.
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại ném chiếc túi đeo.
lưng màu đen trên người xuống đất.
Mai Vương Dã hơi nhíu mày, tên nhóc này.
định làm gì?
Ánh mắt Sð Quân Kim hơi nheo lại, trong lòng có dự cảm xấu.
Dưới ánh mắt của mọi người, Vũ Hoàng Minh mỡ túi đeo lưng.
Quả lựu đạn C4 nặng đến mười kilogram hiện ra trước mắt mọi người.
Lần này, sắc mặt của bọn họ trắng bệch.
Mười kilogram lựu đạn mà nổ, trong số bọn họ, có thể có mấy người còn sống?
“Nếu mày không sợ chết thì có thể thử”
Vũ Hoàng Minh cẩm lựu đạn trong tay, ánh mắt đặc biệt bình tĩnh Mai Vương Dã, Sở Quân Kim!
Anh sẽ tính một lượt thù mới hận cũ với mấy.
người này.
Gướng mặt hung hãn của Mai Vướng Dã co.
rúm, thậm chí mười Thiên Vương sau lưng ông ta đang cầm lựu đạn cũng run tay.
Đây không phải lựu đạn lúc trước, lực nồ của lựu đạn này có thể san bằng tất cả mọi người trong nháy mắt.
Trừ khi bây giờ lập tức đào một cái hố để trốn vào, nếu không khi lựu đạn phát nổ, tất cả mọi người đều không sống được.
Càng khỏi phải nói, hang động này mà sụp.
đồ, tất cả đều bị chôn sống ở trong.
“Cậu muốn thế nào?”
Mai Vương Dã rút lại khẩu Desert Eagle hoàng kim, ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn Vũ Hoàng Minh.
Bây giờ, quyền chủ động ở trong tay Vũ Hoàng Minh.
Nếu anh muốn mạng đổi mạng, không ai trong số họ có thể chạy thoát.
“Tao muốn làm gì sao?”
“Ha ha ha!”
“Đương nhiên là.. Có thù báo thù, có oán báo oán.”
Nói đến cuối cùng, sát khí của Vũ Hoàng Minh không thể che đậy được.
Lúc trước ở bên ngoài, anh đã muốn động thù.
Nhưng anh biết rõ, vẫn chưa phải lúc.
Nhưng giờ đã khác.
Mai Vương Dã muốn giết tất cả mọi người, mà anh muốn giết ông ta.
Dựa vào bản thân và mấy người anh Hoàng.
Hài, có lẽ không giết được đối phương.
Nhưng ð nơi này, ngoại trừ Sở Quân Kim, sợ rằng tất cả mọi người đều muốn Mai Vương Dã chết.
Chiến Long Quân Trở LạiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con… Chương 392:“Mấy người dùng thứ này, không sợ cả cái hang động này sẽ sụp đồ sao?”Tiếng phản đối không cam lòng phát ra từ đám người.Vốn dĩ họ đến đề săn tìm bảo vật, nhưng không ngờ bản thân sẽ chết ở đây mà không nhìn thấy bảo vật, làm sao họ có thể cam lòng được.sao?”“Các người không có tư cách chiếm lấy những thứ kia, nên đi chết đi.”Mai Vương Dã nhếch miệng, sau đó kéo ngòi nổ, ném tới phía chỗ nhiều người nhất.Trong phút chốc, tất cả mọi người nhảy tránh ra.“Ấm!”Tiếng nổ dữ dội vang vọng trong cả hang động.Mảnh vỡ của lựu đạn nồ đâm xuyên qua cơ ‘thể của khá nhiều người.Nhất thời, tiếng kêu vang thảm thiết vang lên.“Am Đây cũng không phải trong phim truyền hình, lựu đạn ném ra còn có thể đá đi.Kéo ngòi nổ lựu đạn, ném ra ngoài, vừa chạm đích thì sẽ phát nồ.“Các người định đuổi cùng giết tận sao?”‘Vũ Hoàng Minh nói, ánh mắt lạnh như băng nhìn mấy người Mai Vương Dã.Anh không phải muốn làm chúa cứu thế, chẳng qua đối phương là kẻ thù mà thôi.Có một câu nói rất hay, kẻ thù của kè thù là bạn.Bọn chúng muốn đuổi cùng giết tận, vậy mình liễn cứu bọn họ.“Thì sao?”“Cậu muốn làm người tốt sao?”“Vậy tôi cũng không ngại, giết hết một lượt mấy người”Mai Vương Dã cười nhạo một tiếng, khẩu Desert Eagle hoàng kim chĩa về phía Vũ Hoàng Minh.Những người khác cũng cầm lựu đạn trong tay, chuẩn bị sẵn sàng kéo ngòi nổ.Nhưng Vũ Hoàng Minh lại ném chiếc túi đeo.lưng màu đen trên người xuống đất.Mai Vương Dã hơi nhíu mày, tên nhóc này.định làm gì?Ánh mắt Sð Quân Kim hơi nheo lại, trong lòng có dự cảm xấu.Dưới ánh mắt của mọi người, Vũ Hoàng Minh mỡ túi đeo lưng.Quả lựu đạn C4 nặng đến mười kilogram hiện ra trước mắt mọi người.Lần này, sắc mặt của bọn họ trắng bệch.Mười kilogram lựu đạn mà nổ, trong số bọn họ, có thể có mấy người còn sống?“Nếu mày không sợ chết thì có thể thử”Vũ Hoàng Minh cẩm lựu đạn trong tay, ánh mắt đặc biệt bình tĩnh Mai Vương Dã, Sở Quân Kim!Anh sẽ tính một lượt thù mới hận cũ với mấy.người này.Gướng mặt hung hãn của Mai Vướng Dã co.rúm, thậm chí mười Thiên Vương sau lưng ông ta đang cầm lựu đạn cũng run tay.Đây không phải lựu đạn lúc trước, lực nồ của lựu đạn này có thể san bằng tất cả mọi người trong nháy mắt.Trừ khi bây giờ lập tức đào một cái hố để trốn vào, nếu không khi lựu đạn phát nổ, tất cả mọi người đều không sống được.Càng khỏi phải nói, hang động này mà sụp.đồ, tất cả đều bị chôn sống ở trong.“Cậu muốn thế nào?”Mai Vương Dã rút lại khẩu Desert Eagle hoàng kim, ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn Vũ Hoàng Minh.Bây giờ, quyền chủ động ở trong tay Vũ Hoàng Minh.Nếu anh muốn mạng đổi mạng, không ai trong số họ có thể chạy thoát.“Tao muốn làm gì sao?”“Ha ha ha!”“Đương nhiên là.. Có thù báo thù, có oán báo oán.”Nói đến cuối cùng, sát khí của Vũ Hoàng Minh không thể che đậy được.Lúc trước ở bên ngoài, anh đã muốn động thù.Nhưng anh biết rõ, vẫn chưa phải lúc.Nhưng giờ đã khác.Mai Vương Dã muốn giết tất cả mọi người, mà anh muốn giết ông ta.Dựa vào bản thân và mấy người anh Hoàng.Hài, có lẽ không giết được đối phương.Nhưng ð nơi này, ngoại trừ Sở Quân Kim, sợ rằng tất cả mọi người đều muốn Mai Vương Dã chết.