Tác giả:

Chương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con…

Chương 399

Chiến Long Quân Trở LạiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con… Chương 399:“Bùm!”Một tiếng nổ lớn vang lên, lối ra đã bị nề.tung.Nhiều người đã rời đi, những người ờ lại ngoài trừ bọn Vũ Hoàng Minh, thì cũng chỉ còn lại ba người Cung Chiến cùng một tiểu đội ba người khác.Về phần những người khác, họ đều đã rời khỏi.Những người này tự lượng sức, biết rằng mình không có cơ hội lấy được báu vật từ tay Vũ Hoàng Minh.“Mọi người, đi thôi!”‘Vũ Hoàng Minh lên tiếng.Thật ra anh cũng đang rất lo lắng, anh sợ nơi đây không có thứ anh cần.Hoa Cửu UI Những đồ vật khác anh có thể không cần, nhưng duy nhất Hoa Cửu Ưu anh nhất định phải lấy cho bằng đượ!c Đây là thứ duy nhất có thể giúp khôi phục trí nhớ của Minh Trúc.Một đội mười mấy người bước tới lối vào.Đường vào quanh co hệt như đường đèo, vừa dài vừa hẹp.Đi được hơn mười phút, mọi người mới ra khỏi lối đi này.Khi mọi người bước ra, họ sững sỡ trước cảnh tượng trước mắt.Đây là một ngôi mộ lớn, hình vuông.Toàn bộ sàn của lăng mộ được dát vàng giống như đây là lăng mộ của một vị hoàng đế nào đó.Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Vũ Hoàng Minh, người không có khái niệm về tiền bạc, cũng không khỏi há hốc mồm.Trên bức tường đá trong lăng được chạm khắc rất nhiều ký tự và hoa văn tinh xảo.Chính giữa là một bệ đá bằng vàng được nâng lên, trên đó đặt một quan tài bằng thủy tỉnh.Bên trong quan tài là một xác chết còn khá nguyên vẹn, trông giống như một người phụ nữ.Ngoài ra bên cạnh chiếc quan tài thủy tinh, còn có một cái rướng bằng vàng.Đông Hoàng Hải nhìn chằm chằm quan tài thủy tỉnh, nhíu mày.Anh ta luôn cảm thấy có gì đó không ồn.Sau khi xem xét một số thứ được đặt xung quanh và vị trí của quan tài, sắc mặt anh ta trờ nên thêm tối sầm.“Chúng tôi không cần bảo vật, các người có thể lấy đi!”“Hoàng Minh, chúng ta đi thôi!”Vừa dứt lời, trong miệng Vũ Hoàng Minh chỉ phát ra hai chữ.“Không được!”Chỉ thấy anh nhìn chằm chằm vào quan tài thủy tỉnh kia, trong đó có một bông hoa sắp nỡ.Hoa Cửu UI Hoa trong quan tài là hoa Cửu U!Cuối cùng anh cũng tìm thấy nó rồi.Trí nhớ của Minh Trúc cuối cùng cũng có thể được khôi phục.“Hoàng Minh, em…Đông Hoàng Hải muốn mỡ miệng hỏi, nhưng khi anh ta nhìn theo ánh mắt của Vũ Hoàng Minh đến cuối quan tài thủy tinh, anh ta quyết định im Nơi gốc cây, một đóa hoa màu tím nhạt đang gần nỡ rộ.“Anh Hải, bọn anh có thể rút lui trước, Trịnh Hoài Lâm, cậu ở lại”Vũ Hoàng Minh biết rằng, khi anh Hài vừa nói rút lui, anh ấy đã biết rằng mức độ nguy hiểm trong đó vượt quá khả năng chịu đựng của họ.“Tuy nhiên, anh không có lựa chọn nào khác.Hoa Cửu U, anh nhất định phải lấy được nó!“Hoàng Minh, đừng hấp tấp, chúng ta không thể động chạm làm thay đổi bố cục bên trong được.”“Nếu động vào, em sẽ chết!”Đông Hoàng Hài khoác tay lên vai Vũ Hoàng Minh, cau mày.Anh ta không muốn Vũ Hoàng Minh quá kích động, cũng không muốn mình phải chôn thây lại nơi này.“Anh Hải, em biết, nhưng em không muốn Minh Trúc gọi mình là chú cả đời!”Nghe vậy, mấy người Đông Hoàng Hải đều trờ nên im lặng.Từ miệng của Vũ Hoàng Minh, họ biết rằng Minh Trúc đã bị tiêm thuốc làm mất trí nhớ.Mà Hoa Cừu U chính là thuốc có thể khôi phục trí nhớ tốt nhất.Họ cũng không muốn Minh Trúc gọi Vũ Hoàng Minh là “chú” mãi mãi.“Vây bây giờ em muốn làm gì?”

Chương 399:

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, lối ra đã bị nề.

tung.

Nhiều người đã rời đi, những người ờ lại ngoài trừ bọn Vũ Hoàng Minh, thì cũng chỉ còn lại ba người Cung Chiến cùng một tiểu đội ba người khác.

Về phần những người khác, họ đều đã rời khỏi.

Những người này tự lượng sức, biết rằng mình không có cơ hội lấy được báu vật từ tay Vũ Hoàng Minh.

“Mọi người, đi thôi!”

‘Vũ Hoàng Minh lên tiếng.

Thật ra anh cũng đang rất lo lắng, anh sợ nơi đây không có thứ anh cần.

Hoa Cửu UI Những đồ vật khác anh có thể không cần, nhưng duy nhất Hoa Cửu Ưu anh nhất định phải lấy cho bằng đượ!

c Đây là thứ duy nhất có thể giúp khôi phục trí nhớ của Minh Trúc.

Một đội mười mấy người bước tới lối vào.

Đường vào quanh co hệt như đường đèo, vừa dài vừa hẹp.

Đi được hơn mười phút, mọi người mới ra khỏi lối đi này.

Khi mọi người bước ra, họ sững sỡ trước cảnh tượng trước mắt.

Đây là một ngôi mộ lớn, hình vuông.

Toàn bộ sàn của lăng mộ được dát vàng giống như đây là lăng mộ của một vị hoàng đế nào đó.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Vũ Hoàng Minh, người không có khái niệm về tiền bạc, cũng không khỏi há hốc mồm.

Trên bức tường đá trong lăng được chạm khắc rất nhiều ký tự và hoa văn tinh xảo.

Chính giữa là một bệ đá bằng vàng được nâng lên, trên đó đặt một quan tài bằng thủy tỉnh.

Bên trong quan tài là một xác chết còn khá nguyên vẹn, trông giống như một người phụ nữ.

Ngoài ra bên cạnh chiếc quan tài thủy tinh, còn có một cái rướng bằng vàng.

Đông Hoàng Hải nhìn chằm chằm quan tài thủy tỉnh, nhíu mày.

Anh ta luôn cảm thấy có gì đó không ồn.

Sau khi xem xét một số thứ được đặt xung quanh và vị trí của quan tài, sắc mặt anh ta trờ nên thêm tối sầm.

“Chúng tôi không cần bảo vật, các người có thể lấy đi!”

“Hoàng Minh, chúng ta đi thôi!”

Vừa dứt lời, trong miệng Vũ Hoàng Minh chỉ phát ra hai chữ.

“Không được!”

Chỉ thấy anh nhìn chằm chằm vào quan tài thủy tỉnh kia, trong đó có một bông hoa sắp nỡ.

Hoa Cửu UI Hoa trong quan tài là hoa Cửu U!

Cuối cùng anh cũng tìm thấy nó rồi.

Trí nhớ của Minh Trúc cuối cùng cũng có thể được khôi phục.

“Hoàng Minh, em…

Đông Hoàng Hải muốn mỡ miệng hỏi, nhưng khi anh ta nhìn theo ánh mắt của Vũ Hoàng Minh đến cuối quan tài thủy tinh, anh ta quyết định im Nơi gốc cây, một đóa hoa màu tím nhạt đang gần nỡ rộ.

“Anh Hải, bọn anh có thể rút lui trước, Trịnh Hoài Lâm, cậu ở lại”

Vũ Hoàng Minh biết rằng, khi anh Hài vừa nói rút lui, anh ấy đã biết rằng mức độ nguy hiểm trong đó vượt quá khả năng chịu đựng của họ.

“Tuy nhiên, anh không có lựa chọn nào khác.

Hoa Cửu U, anh nhất định phải lấy được nó!

“Hoàng Minh, đừng hấp tấp, chúng ta không thể động chạm làm thay đổi bố cục bên trong được.”

“Nếu động vào, em sẽ chết!”

Đông Hoàng Hài khoác tay lên vai Vũ Hoàng Minh, cau mày.

Anh ta không muốn Vũ Hoàng Minh quá kích động, cũng không muốn mình phải chôn thây lại nơi này.

“Anh Hải, em biết, nhưng em không muốn Minh Trúc gọi mình là chú cả đời!”

Nghe vậy, mấy người Đông Hoàng Hải đều trờ nên im lặng.

Từ miệng của Vũ Hoàng Minh, họ biết rằng Minh Trúc đã bị tiêm thuốc làm mất trí nhớ.

Mà Hoa Cừu U chính là thuốc có thể khôi phục trí nhớ tốt nhất.

Họ cũng không muốn Minh Trúc gọi Vũ Hoàng Minh là “chú” mãi mãi.

“Vây bây giờ em muốn làm gì?”

Chiến Long Quân Trở LạiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con… Chương 399:“Bùm!”Một tiếng nổ lớn vang lên, lối ra đã bị nề.tung.Nhiều người đã rời đi, những người ờ lại ngoài trừ bọn Vũ Hoàng Minh, thì cũng chỉ còn lại ba người Cung Chiến cùng một tiểu đội ba người khác.Về phần những người khác, họ đều đã rời khỏi.Những người này tự lượng sức, biết rằng mình không có cơ hội lấy được báu vật từ tay Vũ Hoàng Minh.“Mọi người, đi thôi!”‘Vũ Hoàng Minh lên tiếng.Thật ra anh cũng đang rất lo lắng, anh sợ nơi đây không có thứ anh cần.Hoa Cửu UI Những đồ vật khác anh có thể không cần, nhưng duy nhất Hoa Cửu Ưu anh nhất định phải lấy cho bằng đượ!c Đây là thứ duy nhất có thể giúp khôi phục trí nhớ của Minh Trúc.Một đội mười mấy người bước tới lối vào.Đường vào quanh co hệt như đường đèo, vừa dài vừa hẹp.Đi được hơn mười phút, mọi người mới ra khỏi lối đi này.Khi mọi người bước ra, họ sững sỡ trước cảnh tượng trước mắt.Đây là một ngôi mộ lớn, hình vuông.Toàn bộ sàn của lăng mộ được dát vàng giống như đây là lăng mộ của một vị hoàng đế nào đó.Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Vũ Hoàng Minh, người không có khái niệm về tiền bạc, cũng không khỏi há hốc mồm.Trên bức tường đá trong lăng được chạm khắc rất nhiều ký tự và hoa văn tinh xảo.Chính giữa là một bệ đá bằng vàng được nâng lên, trên đó đặt một quan tài bằng thủy tỉnh.Bên trong quan tài là một xác chết còn khá nguyên vẹn, trông giống như một người phụ nữ.Ngoài ra bên cạnh chiếc quan tài thủy tinh, còn có một cái rướng bằng vàng.Đông Hoàng Hải nhìn chằm chằm quan tài thủy tỉnh, nhíu mày.Anh ta luôn cảm thấy có gì đó không ồn.Sau khi xem xét một số thứ được đặt xung quanh và vị trí của quan tài, sắc mặt anh ta trờ nên thêm tối sầm.“Chúng tôi không cần bảo vật, các người có thể lấy đi!”“Hoàng Minh, chúng ta đi thôi!”Vừa dứt lời, trong miệng Vũ Hoàng Minh chỉ phát ra hai chữ.“Không được!”Chỉ thấy anh nhìn chằm chằm vào quan tài thủy tỉnh kia, trong đó có một bông hoa sắp nỡ.Hoa Cửu UI Hoa trong quan tài là hoa Cửu U!Cuối cùng anh cũng tìm thấy nó rồi.Trí nhớ của Minh Trúc cuối cùng cũng có thể được khôi phục.“Hoàng Minh, em…Đông Hoàng Hải muốn mỡ miệng hỏi, nhưng khi anh ta nhìn theo ánh mắt của Vũ Hoàng Minh đến cuối quan tài thủy tinh, anh ta quyết định im Nơi gốc cây, một đóa hoa màu tím nhạt đang gần nỡ rộ.“Anh Hải, bọn anh có thể rút lui trước, Trịnh Hoài Lâm, cậu ở lại”Vũ Hoàng Minh biết rằng, khi anh Hài vừa nói rút lui, anh ấy đã biết rằng mức độ nguy hiểm trong đó vượt quá khả năng chịu đựng của họ.“Tuy nhiên, anh không có lựa chọn nào khác.Hoa Cửu U, anh nhất định phải lấy được nó!“Hoàng Minh, đừng hấp tấp, chúng ta không thể động chạm làm thay đổi bố cục bên trong được.”“Nếu động vào, em sẽ chết!”Đông Hoàng Hài khoác tay lên vai Vũ Hoàng Minh, cau mày.Anh ta không muốn Vũ Hoàng Minh quá kích động, cũng không muốn mình phải chôn thây lại nơi này.“Anh Hải, em biết, nhưng em không muốn Minh Trúc gọi mình là chú cả đời!”Nghe vậy, mấy người Đông Hoàng Hải đều trờ nên im lặng.Từ miệng của Vũ Hoàng Minh, họ biết rằng Minh Trúc đã bị tiêm thuốc làm mất trí nhớ.Mà Hoa Cừu U chính là thuốc có thể khôi phục trí nhớ tốt nhất.Họ cũng không muốn Minh Trúc gọi Vũ Hoàng Minh là “chú” mãi mãi.“Vây bây giờ em muốn làm gì?”

Chương 399