Tác giả:

Cơn đau kéo theo cảm giác ghê tởm tới. Người trên giường đau đến mức nhịn không được r*n r*, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra. Người con gái chau mày, theo bản năng đưa tay sờ gáy, đột nhiên cô dừng lại. Cô đã bị bắn vào đầu sao có thể sống được chứ?Tuy nhiên sau đầu không có vết thương nào. Người con gái chợt nhận ra có gì đó không ổn, cơ thể này có gì đó không đúng, ý thức có chút mơ hồ. Trong đầu không ngừng xuất hiện một số hình ảnh không thể giải thích được. Cô loạng choạng bước ra khỏi giường đi về phía phòng tắm, vặn vòi nước sau đó tạt nước vào mặt, ngay cả dòng nước mát cũng không thể xua tan đi độ nóng do thuốc gây ra. Nhìn bản thân mình trong gương, người con gái sững sờ, đây là một không mặt hoàn toàn xa lạ. Trên người mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu trắng thuần khiết, để mặt mộc, tóc dài đến ngang vai, đen nháy mà thẳng mượt mà!Làn da vô cùng mịn màng, đường nét thanh tú, lông mày đẹp như tranh vẽ, đây là khuôn mặt được hòa trộn giữa vẻ trong sáng và quyến rũ. Bởi vì…

Chương 21: Thấy Chướng Mắt Thì Tôi Đốt Thôi!

Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu VàoTác giả: Gia Tử NhứTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCơn đau kéo theo cảm giác ghê tởm tới. Người trên giường đau đến mức nhịn không được r*n r*, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra. Người con gái chau mày, theo bản năng đưa tay sờ gáy, đột nhiên cô dừng lại. Cô đã bị bắn vào đầu sao có thể sống được chứ?Tuy nhiên sau đầu không có vết thương nào. Người con gái chợt nhận ra có gì đó không ổn, cơ thể này có gì đó không đúng, ý thức có chút mơ hồ. Trong đầu không ngừng xuất hiện một số hình ảnh không thể giải thích được. Cô loạng choạng bước ra khỏi giường đi về phía phòng tắm, vặn vòi nước sau đó tạt nước vào mặt, ngay cả dòng nước mát cũng không thể xua tan đi độ nóng do thuốc gây ra. Nhìn bản thân mình trong gương, người con gái sững sờ, đây là một không mặt hoàn toàn xa lạ. Trên người mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu trắng thuần khiết, để mặt mộc, tóc dài đến ngang vai, đen nháy mà thẳng mượt mà!Làn da vô cùng mịn màng, đường nét thanh tú, lông mày đẹp như tranh vẽ, đây là khuôn mặt được hòa trộn giữa vẻ trong sáng và quyến rũ. Bởi vì… Mái tóc Nhậm Nhiễm Nhiễu vừa làm xong đã bị cháy một ít, tản ra mùi khét, chuyên viên trang điểm bên cạnh nhanh chóng đỡ cô dậy: "Cô Nhậm, cô không sao chứ?"Nhậm Nhiễm Nhiễm sửng sốt chưa ổn định lại, một lúc lâu sau mới định thần lại, đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, nhanh chóng lấy gương ra soi.May mắn không sao cả.Nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây tội, Nhậm Nhiễm Nhiễm nổi giận đùng đùng nhìn Giản Thất: "Cô không biết làm như này nguy hiểm sao?"Giản Thất bình tĩnh nhìn cô, ngón tay thon dài trắng nõn một lần nữa cầm tăm bông, tay kia cầm bật lửa, bật lửa cứ hờ qua chiếc tăm bông.Một hành động như vậy thật là xấu xa, mê hoặc, vô hình lộ ra sự nguy hiểm khiến người ta ớn lạnh.Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước khí chất mạnh mẽ mà Giản Thất tỏa ra vào lúc này.Từ khi nào mà bông hoa trắng nhỏ dễ thương, mềm mại lại có một luồng khí mạnh mẽ và hấp dẫn như vậy?Người kinh ngạc hơn nữa là Coco đứng bên cạnh, dù sao thì anh cũng là người hiểu rõ Giản Thất nhất.Mặc dù Giản Thất đã gia nhập làng giải trí được mười năm, thỉnh thoảng sẽ vì áp lực mà vô duyên vô cớ nóng nảy, nhưng theo quan điểm của anh, đó chỉ là tính tình của một cô bé mà thôi, như tiếng sấm to nhưng mưa thì nhỏ.Nhưng lúc này cô làm cho anh có chút ngạc nhiên, giống như người ngồi trước mặt anh không phải là cô gái yếu đuối, dễ thương, mà là người có thể tùy ý dùng lưỡi dao sắc bén cắt cổ người khác, nguy hiểm chết người!Khí tức tỏa ra từ cơ thể Giản Thất quá mạnh, nhất là vào lúc lủng lẳng cầm bật lửa, Nhậm Nhiễm Nhiễm thậm chí còn sợ cô lần nữa đốt lửa ném vào người mình.Cảm giác đó đặc biệt thấm người.Ánh mắt mọi người gần như vô tình rơi vào trêи tay Giản Thất, ngọn lửa đốt cháy bông gạc, Giản Thất nhận lấy bật lửa, hơi nhướng mày, khóe miệng cười xấu xa, quay đầu nhìn Nhậm Nhiễm Nhiễm bởi vì khẩn trương mà nuốt nước bọt.Bị Giản Thất nhìn chằm chằm như vậy, Nhậm Nhiễm Nhiễm nhịn không được lập tức lùi lại một bước."Cô muốn làm gì?" Nhậm Nhiễm Nhiễm lo lắng nói, dáng vẻ độc đoán ban đầu lúc này mới có vẻ khϊế͙p͙ sợ.Giản Thất câu môi, cười tinh nghịch: "Tôi chướng mắt cái tăm bông này nên muốn trực tiếp đốt nó."Một lời cảnh báo mạnh mẽ, không hề che dấu sự uy hϊế͙p͙!Nhậm Nhiễm Nhiễm mím môi nhìn cô gái trước mặt, rõ ràng đang cười nhưng lại cảm thấy nụ cười thấm thía, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập khắp người khiến sởn tóc gáy.Như thể cô lần đầu tiên quen biết Giản Thất vậy.Một người như thế này, nguy hiểm, cuồng vọng, khí thế khiến người ta phải sợ hãi!Toàn bộ phòng trang điểm rơi vào trạng thái yên tĩnh kỳ quái, khí thế của Giản Thất mạnh mẽ kỳ lạ làm người ta có cảm giác thấm thía."Sắp bấm máy rồi, chuẩn bị xong thì nhanh đi ra, chuyên viên trang điểm nhanh lên!" Nhân viên công tác mở cửa hét lên.Lời nói của nhân viên công tác làm mọi người hoàn hồn, mọi người không hề xem náo nhiệt, chuyên viên trang điểm nhanh chóng rời khỏi phòng trang điểm.Nhậm Nhiễm Nhiễm giả vờ khịt mũi tức giận, sau đó quay người, ngồi xuống vị trí xa hơn.Khóe miệng Giản Thất cười thật sâu, nhìn ngọn lửa vẫn cháy trong tay, cô cười càng rực rỡ.Coco giật lấy chiếc tăm bông thổi tắt nó, ném vào thùng rác.Giản Thất mỉm cười nghịch chiếc bật lửa trêи tay: "Sao anh lại căng thẳng như vậy? Lửa đốt đâu đến chỗ anh.""Em lấy cái bật lửa ở đâu vậy?" Coco cau mày "Tại sao tôi thấy hơi giống của tôi?""Là của anh!" Giản Thất rất bình tĩnh, nở một nụ cười rất mê hoặc.Coco đưa tay sờ túi của mình, quả nhiên không tìm thấy."Em lấy nó đi khi nào?" Coco nhanh chóng cất nó đi, vẻ mặt hoảng sợ xem bật lửa của mình có bị gì không?Dáng vẻ lo lắng đó khiến Giản Thất không thể không đùa: "Anh yêu nào đưa cho anh vậy? Sao coi như bảo bối thế!.

Mái tóc Nhậm Nhiễm Nhiễu vừa làm xong đã bị cháy một ít, tản ra mùi khét, chuyên viên trang điểm bên cạnh nhanh chóng đỡ cô dậy: "Cô Nhậm, cô không sao chứ?"Nhậm Nhiễm Nhiễm sửng sốt chưa ổn định lại, một lúc lâu sau mới định thần lại, đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, nhanh chóng lấy gương ra soi.

May mắn không sao cả.

Nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây tội, Nhậm Nhiễm Nhiễm nổi giận đùng đùng nhìn Giản Thất: "Cô không biết làm như này nguy hiểm sao?"Giản Thất bình tĩnh nhìn cô, ngón tay thon dài trắng nõn một lần nữa cầm tăm bông, tay kia cầm bật lửa, bật lửa cứ hờ qua chiếc tăm bông.

Một hành động như vậy thật là xấu xa, mê hoặc, vô hình lộ ra sự nguy hiểm khiến người ta ớn lạnh.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước khí chất mạnh mẽ mà Giản Thất tỏa ra vào lúc này.

Từ khi nào mà bông hoa trắng nhỏ dễ thương, mềm mại lại có một luồng khí mạnh mẽ và hấp dẫn như vậy?Người kinh ngạc hơn nữa là Coco đứng bên cạnh, dù sao thì anh cũng là người hiểu rõ Giản Thất nhất.

Mặc dù Giản Thất đã gia nhập làng giải trí được mười năm, thỉnh thoảng sẽ vì áp lực mà vô duyên vô cớ nóng nảy, nhưng theo quan điểm của anh, đó chỉ là tính tình của một cô bé mà thôi, như tiếng sấm to nhưng mưa thì nhỏ.

Nhưng lúc này cô làm cho anh có chút ngạc nhiên, giống như người ngồi trước mặt anh không phải là cô gái yếu đuối, dễ thương, mà là người có thể tùy ý dùng lưỡi dao sắc bén cắt cổ người khác, nguy hiểm chết người!Khí tức tỏa ra từ cơ thể Giản Thất quá mạnh, nhất là vào lúc lủng lẳng cầm bật lửa, Nhậm Nhiễm Nhiễm thậm chí còn sợ cô lần nữa đốt lửa ném vào người mình.

Cảm giác đó đặc biệt thấm người.

Ánh mắt mọi người gần như vô tình rơi vào trêи tay Giản Thất, ngọn lửa đốt cháy bông gạc, Giản Thất nhận lấy bật lửa, hơi nhướng mày, khóe miệng cười xấu xa, quay đầu nhìn Nhậm Nhiễm Nhiễm bởi vì khẩn trương mà nuốt nước bọt.

Bị Giản Thất nhìn chằm chằm như vậy, Nhậm Nhiễm Nhiễm nhịn không được lập tức lùi lại một bước.

"Cô muốn làm gì?" Nhậm Nhiễm Nhiễm lo lắng nói, dáng vẻ độc đoán ban đầu lúc này mới có vẻ khϊế͙p͙ sợ.

Giản Thất câu môi, cười tinh nghịch: "Tôi chướng mắt cái tăm bông này nên muốn trực tiếp đốt nó.

"Một lời cảnh báo mạnh mẽ, không hề che dấu sự uy hϊế͙p͙!Nhậm Nhiễm Nhiễm mím môi nhìn cô gái trước mặt, rõ ràng đang cười nhưng lại cảm thấy nụ cười thấm thía, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập khắp người khiến sởn tóc gáy.

Như thể cô lần đầu tiên quen biết Giản Thất vậy.

Một người như thế này, nguy hiểm, cuồng vọng, khí thế khiến người ta phải sợ hãi!Toàn bộ phòng trang điểm rơi vào trạng thái yên tĩnh kỳ quái, khí thế của Giản Thất mạnh mẽ kỳ lạ làm người ta có cảm giác thấm thía.

"Sắp bấm máy rồi, chuẩn bị xong thì nhanh đi ra, chuyên viên trang điểm nhanh lên!" Nhân viên công tác mở cửa hét lên.

Lời nói của nhân viên công tác làm mọi người hoàn hồn, mọi người không hề xem náo nhiệt, chuyên viên trang điểm nhanh chóng rời khỏi phòng trang điểm.

Nhậm Nhiễm Nhiễm giả vờ khịt mũi tức giận, sau đó quay người, ngồi xuống vị trí xa hơn.

Khóe miệng Giản Thất cười thật sâu, nhìn ngọn lửa vẫn cháy trong tay, cô cười càng rực rỡ.

Coco giật lấy chiếc tăm bông thổi tắt nó, ném vào thùng rác.

Giản Thất mỉm cười nghịch chiếc bật lửa trêи tay: "Sao anh lại căng thẳng như vậy? Lửa đốt đâu đến chỗ anh.

""Em lấy cái bật lửa ở đâu vậy?" Coco cau mày "Tại sao tôi thấy hơi giống của tôi?""Là của anh!" Giản Thất rất bình tĩnh, nở một nụ cười rất mê hoặc.

Coco đưa tay sờ túi của mình, quả nhiên không tìm thấy.

"Em lấy nó đi khi nào?" Coco nhanh chóng cất nó đi, vẻ mặt hoảng sợ xem bật lửa của mình có bị gì không?Dáng vẻ lo lắng đó khiến Giản Thất không thể không đùa: "Anh yêu nào đưa cho anh vậy? Sao coi như bảo bối thế!.

Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu VàoTác giả: Gia Tử NhứTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCơn đau kéo theo cảm giác ghê tởm tới. Người trên giường đau đến mức nhịn không được r*n r*, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra. Người con gái chau mày, theo bản năng đưa tay sờ gáy, đột nhiên cô dừng lại. Cô đã bị bắn vào đầu sao có thể sống được chứ?Tuy nhiên sau đầu không có vết thương nào. Người con gái chợt nhận ra có gì đó không ổn, cơ thể này có gì đó không đúng, ý thức có chút mơ hồ. Trong đầu không ngừng xuất hiện một số hình ảnh không thể giải thích được. Cô loạng choạng bước ra khỏi giường đi về phía phòng tắm, vặn vòi nước sau đó tạt nước vào mặt, ngay cả dòng nước mát cũng không thể xua tan đi độ nóng do thuốc gây ra. Nhìn bản thân mình trong gương, người con gái sững sờ, đây là một không mặt hoàn toàn xa lạ. Trên người mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu trắng thuần khiết, để mặt mộc, tóc dài đến ngang vai, đen nháy mà thẳng mượt mà!Làn da vô cùng mịn màng, đường nét thanh tú, lông mày đẹp như tranh vẽ, đây là khuôn mặt được hòa trộn giữa vẻ trong sáng và quyến rũ. Bởi vì… Mái tóc Nhậm Nhiễm Nhiễu vừa làm xong đã bị cháy một ít, tản ra mùi khét, chuyên viên trang điểm bên cạnh nhanh chóng đỡ cô dậy: "Cô Nhậm, cô không sao chứ?"Nhậm Nhiễm Nhiễm sửng sốt chưa ổn định lại, một lúc lâu sau mới định thần lại, đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, nhanh chóng lấy gương ra soi.May mắn không sao cả.Nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây tội, Nhậm Nhiễm Nhiễm nổi giận đùng đùng nhìn Giản Thất: "Cô không biết làm như này nguy hiểm sao?"Giản Thất bình tĩnh nhìn cô, ngón tay thon dài trắng nõn một lần nữa cầm tăm bông, tay kia cầm bật lửa, bật lửa cứ hờ qua chiếc tăm bông.Một hành động như vậy thật là xấu xa, mê hoặc, vô hình lộ ra sự nguy hiểm khiến người ta ớn lạnh.Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước khí chất mạnh mẽ mà Giản Thất tỏa ra vào lúc này.Từ khi nào mà bông hoa trắng nhỏ dễ thương, mềm mại lại có một luồng khí mạnh mẽ và hấp dẫn như vậy?Người kinh ngạc hơn nữa là Coco đứng bên cạnh, dù sao thì anh cũng là người hiểu rõ Giản Thất nhất.Mặc dù Giản Thất đã gia nhập làng giải trí được mười năm, thỉnh thoảng sẽ vì áp lực mà vô duyên vô cớ nóng nảy, nhưng theo quan điểm của anh, đó chỉ là tính tình của một cô bé mà thôi, như tiếng sấm to nhưng mưa thì nhỏ.Nhưng lúc này cô làm cho anh có chút ngạc nhiên, giống như người ngồi trước mặt anh không phải là cô gái yếu đuối, dễ thương, mà là người có thể tùy ý dùng lưỡi dao sắc bén cắt cổ người khác, nguy hiểm chết người!Khí tức tỏa ra từ cơ thể Giản Thất quá mạnh, nhất là vào lúc lủng lẳng cầm bật lửa, Nhậm Nhiễm Nhiễm thậm chí còn sợ cô lần nữa đốt lửa ném vào người mình.Cảm giác đó đặc biệt thấm người.Ánh mắt mọi người gần như vô tình rơi vào trêи tay Giản Thất, ngọn lửa đốt cháy bông gạc, Giản Thất nhận lấy bật lửa, hơi nhướng mày, khóe miệng cười xấu xa, quay đầu nhìn Nhậm Nhiễm Nhiễm bởi vì khẩn trương mà nuốt nước bọt.Bị Giản Thất nhìn chằm chằm như vậy, Nhậm Nhiễm Nhiễm nhịn không được lập tức lùi lại một bước."Cô muốn làm gì?" Nhậm Nhiễm Nhiễm lo lắng nói, dáng vẻ độc đoán ban đầu lúc này mới có vẻ khϊế͙p͙ sợ.Giản Thất câu môi, cười tinh nghịch: "Tôi chướng mắt cái tăm bông này nên muốn trực tiếp đốt nó."Một lời cảnh báo mạnh mẽ, không hề che dấu sự uy hϊế͙p͙!Nhậm Nhiễm Nhiễm mím môi nhìn cô gái trước mặt, rõ ràng đang cười nhưng lại cảm thấy nụ cười thấm thía, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập khắp người khiến sởn tóc gáy.Như thể cô lần đầu tiên quen biết Giản Thất vậy.Một người như thế này, nguy hiểm, cuồng vọng, khí thế khiến người ta phải sợ hãi!Toàn bộ phòng trang điểm rơi vào trạng thái yên tĩnh kỳ quái, khí thế của Giản Thất mạnh mẽ kỳ lạ làm người ta có cảm giác thấm thía."Sắp bấm máy rồi, chuẩn bị xong thì nhanh đi ra, chuyên viên trang điểm nhanh lên!" Nhân viên công tác mở cửa hét lên.Lời nói của nhân viên công tác làm mọi người hoàn hồn, mọi người không hề xem náo nhiệt, chuyên viên trang điểm nhanh chóng rời khỏi phòng trang điểm.Nhậm Nhiễm Nhiễm giả vờ khịt mũi tức giận, sau đó quay người, ngồi xuống vị trí xa hơn.Khóe miệng Giản Thất cười thật sâu, nhìn ngọn lửa vẫn cháy trong tay, cô cười càng rực rỡ.Coco giật lấy chiếc tăm bông thổi tắt nó, ném vào thùng rác.Giản Thất mỉm cười nghịch chiếc bật lửa trêи tay: "Sao anh lại căng thẳng như vậy? Lửa đốt đâu đến chỗ anh.""Em lấy cái bật lửa ở đâu vậy?" Coco cau mày "Tại sao tôi thấy hơi giống của tôi?""Là của anh!" Giản Thất rất bình tĩnh, nở một nụ cười rất mê hoặc.Coco đưa tay sờ túi của mình, quả nhiên không tìm thấy."Em lấy nó đi khi nào?" Coco nhanh chóng cất nó đi, vẻ mặt hoảng sợ xem bật lửa của mình có bị gì không?Dáng vẻ lo lắng đó khiến Giản Thất không thể không đùa: "Anh yêu nào đưa cho anh vậy? Sao coi như bảo bối thế!.

Chương 21: Thấy Chướng Mắt Thì Tôi Đốt Thôi!