Cơn đau kéo theo cảm giác ghê tởm tới. Người trên giường đau đến mức nhịn không được r*n r*, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra. Người con gái chau mày, theo bản năng đưa tay sờ gáy, đột nhiên cô dừng lại. Cô đã bị bắn vào đầu sao có thể sống được chứ?Tuy nhiên sau đầu không có vết thương nào. Người con gái chợt nhận ra có gì đó không ổn, cơ thể này có gì đó không đúng, ý thức có chút mơ hồ. Trong đầu không ngừng xuất hiện một số hình ảnh không thể giải thích được. Cô loạng choạng bước ra khỏi giường đi về phía phòng tắm, vặn vòi nước sau đó tạt nước vào mặt, ngay cả dòng nước mát cũng không thể xua tan đi độ nóng do thuốc gây ra. Nhìn bản thân mình trong gương, người con gái sững sờ, đây là một không mặt hoàn toàn xa lạ. Trên người mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu trắng thuần khiết, để mặt mộc, tóc dài đến ngang vai, đen nháy mà thẳng mượt mà!Làn da vô cùng mịn màng, đường nét thanh tú, lông mày đẹp như tranh vẽ, đây là khuôn mặt được hòa trộn giữa vẻ trong sáng và quyến rũ. Bởi vì…
Chương 47: Không Cướp Sắc Thất Vọng Quá
Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu VàoTác giả: Gia Tử NhứTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCơn đau kéo theo cảm giác ghê tởm tới. Người trên giường đau đến mức nhịn không được r*n r*, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra. Người con gái chau mày, theo bản năng đưa tay sờ gáy, đột nhiên cô dừng lại. Cô đã bị bắn vào đầu sao có thể sống được chứ?Tuy nhiên sau đầu không có vết thương nào. Người con gái chợt nhận ra có gì đó không ổn, cơ thể này có gì đó không đúng, ý thức có chút mơ hồ. Trong đầu không ngừng xuất hiện một số hình ảnh không thể giải thích được. Cô loạng choạng bước ra khỏi giường đi về phía phòng tắm, vặn vòi nước sau đó tạt nước vào mặt, ngay cả dòng nước mát cũng không thể xua tan đi độ nóng do thuốc gây ra. Nhìn bản thân mình trong gương, người con gái sững sờ, đây là một không mặt hoàn toàn xa lạ. Trên người mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu trắng thuần khiết, để mặt mộc, tóc dài đến ngang vai, đen nháy mà thẳng mượt mà!Làn da vô cùng mịn màng, đường nét thanh tú, lông mày đẹp như tranh vẽ, đây là khuôn mặt được hòa trộn giữa vẻ trong sáng và quyến rũ. Bởi vì… Nhìn cảnh tượng trước mặt, Đường Cận Ngự bất giác nhíu mày.Trên giường đầy đồ ăn vặt, người nào đó đang mặc váy ngủ, đôi chân dài khiêu khích lòng người.Đường Cận Ngự đi tới, vươn tay lật chăn bông bên cạnh, trực tiếp nhấc phủ lên người.Giản Thất bật cười, giơ chân lên, trực tiếp đá vào góc chăn bông.Chiếc váy nhích lên một chút, thêm hành động của ai đó, nó càng trở nên quyến rũ mê hoặc.Đôi mày của Đường Cận Ngự càng cau chặt, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Đứng lên ngồi tử tế cho tôi!"Giản Thất bật cười, chậm rãi ngồi dậy, vươn tay cầm một túi khoai tây chiên lớn, nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, cười đùa tinh quái: "Trưởng quan, xem ra anh thật sự không ổn, tôi suýt chút nữa kh** th*n đó!"Đường Cận Ngự tức giận cười: "Cô thử kh** th*n xem tôi có ổn không?"Giản Thất ngừng cắn khoai tây chiên.Rốp một miếng, cắn đứt miếng khoai tây chiên trong tay, khóe môi nở nụ cười thật sâu.Đối với hành động ngu ngốc hiếm thấy của Giản Thất, Đường Cận Ngự không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng nhìn thấy Giản Thất ném miếng khoai tây chiên trong tay đi, đưa tay lên cạp váy, định cởi nó ra.Đường Cận Ngự dường như vô thức vươn tay vén tấm khăn trải giường phủ lên.Hành động diễn ra nhanh chóng, chỉ hai ba lần Giản Thất đã được bọc thành hình dạng xác ướp.Đưa tay thắt thành cái nút rồi mới đứng dậy.Giản Thất khẽ nhướng mày, ngọ quậy nhưng không cố gắng tháo ra.Cô không bận tâm, chỉ cúi thấp đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy ánh sáng lợi hại: "Trưởng quan, không phải nói tôi cởi ra thử xem sao? Bây giờ anh làm thế này là ý gì?"Đường Cận Ngự mặc kệ người nào đó khiêu khích, xoay người ngồi ở sô pha bên cạnh nhìn Giản Thất bằng ánh mắt đầy áp bức: "Nói chuyện.""Trưởng quan đang đổi chủ đề?"Đường Cận Ngự với lấy một gói đồ ăn vặt, trực tiếp ném về phía Giản Thất.Giản Thất nghiêng người sang một bên, vẫn chưa kịp đắc ý thì một gói đồ ăn vặt khác đã ném sang.Nhìn ánh mắt buồn bã của ai đó, Đường Cận Ngự hừ lạnh: "Nghiêm túc chưa?"Giản Thất không khỏi trợn mắt: "Trưởng quan, xin hãy bắt đầu màn trình diễn của anh!"Nghe lời nói của ai đó, Đường Cận Ngự vẫn muốn đập người, nghĩ thế nào anh liền làm thế đó.Lần nữa bị túi khoai tây chiên đánh trúng, Giản Thất trực tiếp ngã xuống giường.Sau khi xoay người tìm một tư thế thoải mái, Giản Thất nhàn nhã nhìn anh.Đường Cận Ngự nói: "Cô biết rồi?""Cái gì?” Giản Thất chớp chớp đôi mắt, bộ dáng trông thật đáng yêu.Đường Cận Ngự làm sao không biết cô đang giả ngu, vì vậy anh cầm túi đồ ăn vặt bên cạnh ném cho Giản Thất: "Nghiêm túc cho tôi!"Giản Thất liếc nhìn gói khoai tây chiên ở rất gần mình, vất vả đấu tranh, cuối cùng đưa một tay ra ngoài.Dùng miệng và tay để xé bao bì, Giản Thất nằm xuống tiếp tục ăn một cách bình tĩnh.Đường Cận Ngự xoa lông mày, đột nhiên cảm thấy đau đầu.“Nói những gì cô thấy.”Đường Cận Ngự lại nói.Nuốt miếng khoai tây chiên trong miệng, Giản Thất bình tĩnh cười: "Trưởng quan không phải quan sát rõ mọi chuyện trên video giám sát rồi sao?""Xem ra đều biết hết rồi."Giản Thất mấp môi vài cái: "Anh xuất hiện ở đây nếu đã không cướp sắc thì chắc là biết hết rồi mới đến?"Nhìn Đường Cận Ngự, cô không thể không chậc chậc hai tiếng, giọng điệu đặc biệt tiếc nuối: "Không cướp sắc, thất vọng quá!"“Tại sao cô lại xuất hiện ở đó?” Đường Cận Ngự mặc kệ cô lên cơn động kinh."Lúc tôi mua đồ về thấy ai đó đang lén lút vì vậy tôi tò mò đi theo.” Giản Thất bình tĩnh trả lời, không thể thẳng thắn hơn.Ánh mắt Đường Cẩm Ngọc có chút dò xét nhìn thiếu nữ có bí mật gì cũng tiết lộ hết.Rõ ràng mọi thứ đều được giải thích một cách chân thành nhưng luôn cảm thấy trên người cô ẩn chứa nhiều bí mật chưa biết.“Hành động cô dùng súng vừa rồi vừa rồi rất chuyên nghiệp!” Anh thử thăm dò nói..
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Đường Cận Ngự bất giác nhíu mày.
Trên giường đầy đồ ăn vặt, người nào đó đang mặc váy ngủ, đôi chân dài khiêu khích lòng người.
Đường Cận Ngự đi tới, vươn tay lật chăn bông bên cạnh, trực tiếp nhấc phủ lên người.
Giản Thất bật cười, giơ chân lên, trực tiếp đá vào góc chăn bông.
Chiếc váy nhích lên một chút, thêm hành động của ai đó, nó càng trở nên quyến rũ mê hoặc.
Đôi mày của Đường Cận Ngự càng cau chặt, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Đứng lên ngồi tử tế cho tôi!"Giản Thất bật cười, chậm rãi ngồi dậy, vươn tay cầm một túi khoai tây chiên lớn, nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, cười đùa tinh quái: "Trưởng quan, xem ra anh thật sự không ổn, tôi suýt chút nữa kh** th*n đó!"Đường Cận Ngự tức giận cười: "Cô thử kh** th*n xem tôi có ổn không?"Giản Thất ngừng cắn khoai tây chiên.
Rốp một miếng, cắn đứt miếng khoai tây chiên trong tay, khóe môi nở nụ cười thật sâu.
Đối với hành động ngu ngốc hiếm thấy của Giản Thất, Đường Cận Ngự không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng nhìn thấy Giản Thất ném miếng khoai tây chiên trong tay đi, đưa tay lên cạp váy, định cởi nó ra.
Đường Cận Ngự dường như vô thức vươn tay vén tấm khăn trải giường phủ lên.
Hành động diễn ra nhanh chóng, chỉ hai ba lần Giản Thất đã được bọc thành hình dạng xác ướp.
Đưa tay thắt thành cái nút rồi mới đứng dậy.
Giản Thất khẽ nhướng mày, ngọ quậy nhưng không cố gắng tháo ra.
Cô không bận tâm, chỉ cúi thấp đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy ánh sáng lợi hại: "Trưởng quan, không phải nói tôi cởi ra thử xem sao? Bây giờ anh làm thế này là ý gì?"Đường Cận Ngự mặc kệ người nào đó khiêu khích, xoay người ngồi ở sô pha bên cạnh nhìn Giản Thất bằng ánh mắt đầy áp bức: "Nói chuyện.
""Trưởng quan đang đổi chủ đề?"Đường Cận Ngự với lấy một gói đồ ăn vặt, trực tiếp ném về phía Giản Thất.
Giản Thất nghiêng người sang một bên, vẫn chưa kịp đắc ý thì một gói đồ ăn vặt khác đã ném sang.
Nhìn ánh mắt buồn bã của ai đó, Đường Cận Ngự hừ lạnh: "Nghiêm túc chưa?"Giản Thất không khỏi trợn mắt: "Trưởng quan, xin hãy bắt đầu màn trình diễn của anh!"Nghe lời nói của ai đó, Đường Cận Ngự vẫn muốn đập người, nghĩ thế nào anh liền làm thế đó.
Lần nữa bị túi khoai tây chiên đánh trúng, Giản Thất trực tiếp ngã xuống giường.
Sau khi xoay người tìm một tư thế thoải mái, Giản Thất nhàn nhã nhìn anh.
Đường Cận Ngự nói: "Cô biết rồi?""Cái gì?” Giản Thất chớp chớp đôi mắt, bộ dáng trông thật đáng yêu.
Đường Cận Ngự làm sao không biết cô đang giả ngu, vì vậy anh cầm túi đồ ăn vặt bên cạnh ném cho Giản Thất: "Nghiêm túc cho tôi!"Giản Thất liếc nhìn gói khoai tây chiên ở rất gần mình, vất vả đấu tranh, cuối cùng đưa một tay ra ngoài.
Dùng miệng và tay để xé bao bì, Giản Thất nằm xuống tiếp tục ăn một cách bình tĩnh.
Đường Cận Ngự xoa lông mày, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
“Nói những gì cô thấy.
”Đường Cận Ngự lại nói.
Nuốt miếng khoai tây chiên trong miệng, Giản Thất bình tĩnh cười: "Trưởng quan không phải quan sát rõ mọi chuyện trên video giám sát rồi sao?""Xem ra đều biết hết rồi.
"Giản Thất mấp môi vài cái: "Anh xuất hiện ở đây nếu đã không cướp sắc thì chắc là biết hết rồi mới đến?"Nhìn Đường Cận Ngự, cô không thể không chậc chậc hai tiếng, giọng điệu đặc biệt tiếc nuối: "Không cướp sắc, thất vọng quá!"“Tại sao cô lại xuất hiện ở đó?” Đường Cận Ngự mặc kệ cô lên cơn động kinh.
"Lúc tôi mua đồ về thấy ai đó đang lén lút vì vậy tôi tò mò đi theo.
” Giản Thất bình tĩnh trả lời, không thể thẳng thắn hơn.
Ánh mắt Đường Cẩm Ngọc có chút dò xét nhìn thiếu nữ có bí mật gì cũng tiết lộ hết.
Rõ ràng mọi thứ đều được giải thích một cách chân thành nhưng luôn cảm thấy trên người cô ẩn chứa nhiều bí mật chưa biết.
“Hành động cô dùng súng vừa rồi vừa rồi rất chuyên nghiệp!” Anh thử thăm dò nói.
.
Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu VàoTác giả: Gia Tử NhứTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCơn đau kéo theo cảm giác ghê tởm tới. Người trên giường đau đến mức nhịn không được r*n r*, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra. Người con gái chau mày, theo bản năng đưa tay sờ gáy, đột nhiên cô dừng lại. Cô đã bị bắn vào đầu sao có thể sống được chứ?Tuy nhiên sau đầu không có vết thương nào. Người con gái chợt nhận ra có gì đó không ổn, cơ thể này có gì đó không đúng, ý thức có chút mơ hồ. Trong đầu không ngừng xuất hiện một số hình ảnh không thể giải thích được. Cô loạng choạng bước ra khỏi giường đi về phía phòng tắm, vặn vòi nước sau đó tạt nước vào mặt, ngay cả dòng nước mát cũng không thể xua tan đi độ nóng do thuốc gây ra. Nhìn bản thân mình trong gương, người con gái sững sờ, đây là một không mặt hoàn toàn xa lạ. Trên người mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu trắng thuần khiết, để mặt mộc, tóc dài đến ngang vai, đen nháy mà thẳng mượt mà!Làn da vô cùng mịn màng, đường nét thanh tú, lông mày đẹp như tranh vẽ, đây là khuôn mặt được hòa trộn giữa vẻ trong sáng và quyến rũ. Bởi vì… Nhìn cảnh tượng trước mặt, Đường Cận Ngự bất giác nhíu mày.Trên giường đầy đồ ăn vặt, người nào đó đang mặc váy ngủ, đôi chân dài khiêu khích lòng người.Đường Cận Ngự đi tới, vươn tay lật chăn bông bên cạnh, trực tiếp nhấc phủ lên người.Giản Thất bật cười, giơ chân lên, trực tiếp đá vào góc chăn bông.Chiếc váy nhích lên một chút, thêm hành động của ai đó, nó càng trở nên quyến rũ mê hoặc.Đôi mày của Đường Cận Ngự càng cau chặt, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Đứng lên ngồi tử tế cho tôi!"Giản Thất bật cười, chậm rãi ngồi dậy, vươn tay cầm một túi khoai tây chiên lớn, nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, cười đùa tinh quái: "Trưởng quan, xem ra anh thật sự không ổn, tôi suýt chút nữa kh** th*n đó!"Đường Cận Ngự tức giận cười: "Cô thử kh** th*n xem tôi có ổn không?"Giản Thất ngừng cắn khoai tây chiên.Rốp một miếng, cắn đứt miếng khoai tây chiên trong tay, khóe môi nở nụ cười thật sâu.Đối với hành động ngu ngốc hiếm thấy của Giản Thất, Đường Cận Ngự không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng nhìn thấy Giản Thất ném miếng khoai tây chiên trong tay đi, đưa tay lên cạp váy, định cởi nó ra.Đường Cận Ngự dường như vô thức vươn tay vén tấm khăn trải giường phủ lên.Hành động diễn ra nhanh chóng, chỉ hai ba lần Giản Thất đã được bọc thành hình dạng xác ướp.Đưa tay thắt thành cái nút rồi mới đứng dậy.Giản Thất khẽ nhướng mày, ngọ quậy nhưng không cố gắng tháo ra.Cô không bận tâm, chỉ cúi thấp đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy ánh sáng lợi hại: "Trưởng quan, không phải nói tôi cởi ra thử xem sao? Bây giờ anh làm thế này là ý gì?"Đường Cận Ngự mặc kệ người nào đó khiêu khích, xoay người ngồi ở sô pha bên cạnh nhìn Giản Thất bằng ánh mắt đầy áp bức: "Nói chuyện.""Trưởng quan đang đổi chủ đề?"Đường Cận Ngự với lấy một gói đồ ăn vặt, trực tiếp ném về phía Giản Thất.Giản Thất nghiêng người sang một bên, vẫn chưa kịp đắc ý thì một gói đồ ăn vặt khác đã ném sang.Nhìn ánh mắt buồn bã của ai đó, Đường Cận Ngự hừ lạnh: "Nghiêm túc chưa?"Giản Thất không khỏi trợn mắt: "Trưởng quan, xin hãy bắt đầu màn trình diễn của anh!"Nghe lời nói của ai đó, Đường Cận Ngự vẫn muốn đập người, nghĩ thế nào anh liền làm thế đó.Lần nữa bị túi khoai tây chiên đánh trúng, Giản Thất trực tiếp ngã xuống giường.Sau khi xoay người tìm một tư thế thoải mái, Giản Thất nhàn nhã nhìn anh.Đường Cận Ngự nói: "Cô biết rồi?""Cái gì?” Giản Thất chớp chớp đôi mắt, bộ dáng trông thật đáng yêu.Đường Cận Ngự làm sao không biết cô đang giả ngu, vì vậy anh cầm túi đồ ăn vặt bên cạnh ném cho Giản Thất: "Nghiêm túc cho tôi!"Giản Thất liếc nhìn gói khoai tây chiên ở rất gần mình, vất vả đấu tranh, cuối cùng đưa một tay ra ngoài.Dùng miệng và tay để xé bao bì, Giản Thất nằm xuống tiếp tục ăn một cách bình tĩnh.Đường Cận Ngự xoa lông mày, đột nhiên cảm thấy đau đầu.“Nói những gì cô thấy.”Đường Cận Ngự lại nói.Nuốt miếng khoai tây chiên trong miệng, Giản Thất bình tĩnh cười: "Trưởng quan không phải quan sát rõ mọi chuyện trên video giám sát rồi sao?""Xem ra đều biết hết rồi."Giản Thất mấp môi vài cái: "Anh xuất hiện ở đây nếu đã không cướp sắc thì chắc là biết hết rồi mới đến?"Nhìn Đường Cận Ngự, cô không thể không chậc chậc hai tiếng, giọng điệu đặc biệt tiếc nuối: "Không cướp sắc, thất vọng quá!"“Tại sao cô lại xuất hiện ở đó?” Đường Cận Ngự mặc kệ cô lên cơn động kinh."Lúc tôi mua đồ về thấy ai đó đang lén lút vì vậy tôi tò mò đi theo.” Giản Thất bình tĩnh trả lời, không thể thẳng thắn hơn.Ánh mắt Đường Cẩm Ngọc có chút dò xét nhìn thiếu nữ có bí mật gì cũng tiết lộ hết.Rõ ràng mọi thứ đều được giải thích một cách chân thành nhưng luôn cảm thấy trên người cô ẩn chứa nhiều bí mật chưa biết.“Hành động cô dùng súng vừa rồi vừa rồi rất chuyên nghiệp!” Anh thử thăm dò nói..