Tác giả:

Chương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con…

Chương 481

Chiến Long Quân Trở LạiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con… Chương 481: Anh trai và em gái còn có kiểu này à?Dưới lầu ký túc xá.“Tô Liên, Băng Thư, hai cậu lên trước đi, tớ muốn nói chuyện với anh trai tớ một chút.”Tẩn Nguyệt Nhi khoát tay với Tô Liên và Băng Thư.“Được!”Tô Liên và Băng Thư đi lên lẩu, để lại Vũ Hoàng Minh và Tản Nguyệt Nhi đứng bên bồn hoa dưới lầu.Không đợi Vũ Hoàng Minh mỡ miệng, Tần Nguyệt Nhi lên tiếng trước.“Anh Giang, tiển này anh nhất định phải cẩm!”“Em không muốn sau khi ra ngoài anh không có chỗ ở”Nói xong liền rút ba triệu trong túi xách ra nhét vào trong tay Vũ Hoàng Minh.Cô nghĩ rôi, một trăm nghìn kia còn chưa đủ Nhìn tiền mặt trong tay, Vũ Hoàng Minh cưỡi nói “Anh biết rồi.”“Em ngoan ngoãn ð trường, chờ anh ra ngoài tìm được việc làm, mua điện thoại rồi sẽ tới tìm em.‘Vừa nói, anh lại vươn tay nhẹ nhàng nhéo.chóp mũi của Tẩn Nguyệt Nhi một cái.“Vâng, em sẽ cố gắng.”“Tranh thù tốt nghiệp sớm cho ông nội bớt cực nhọc, chăm sóc thật tốt cho ông.”Tần Nguyệt Nhi gật đầu lia lịa, lập tức nhào.vào lòng Vũ Hoàng Minh.Thật ra, điều cô lo lắng nhất không phải việc.này.Cô lo nhất chính là, lỡ như Vũ Hoàng Minh tìm được người thân của anh ở trong nội thành, khôi phục lại trí nhớ, vậy anh còn thể nhớ cô không?Cảnh tượng hai người ôm nhau bị Âu Dương Mỹ đang đứng gọi điện ð ban công nhìn thấy.Cô ta cười mìa mai một tiếng: “Ôi, anh trai và em gái còn có kiều này à?”“Xem ra, tôi phải cho các người một mồi lửa rồi.Nói xong liền lén lút chụp vài bức ảnh.Còn Vũ Hoàng Minh và Tản Nguyệt Nhi lại không biết gì cà.‘Ôm nhau một hồi lâu, hai người mới tách ra.“Được rồi Nguyệt Nhi, em phải về rồi, anh cũng nên đi thôi.”Tần Nguyệt Nhi nhẹ nhàng gật đầu, đi vài bước lại quay đầu nhìn Vũ Hoàng Minh một cái.Khi đến cửa ký túc xá, Tần Nguyệt Nhi mới hô lên một tiếng với Vũ Hoàng Minh.“Anh Giang, nếu anh tìm được người nhà thì đừng quên đến thăm em nhé.”Nói xong, liền chạy lên lầu.Trông thấy dáng vè chạy một đường của cô.nhóc, Vũ Hoàng Minh lắc đầu cười.Anh biết mình mất trí nhớ, nhưng không có.nghĩa là sau khi khôi phục ký ức sẽ quên hết cà.Cho dù sau này có ra sao, trong lòng anh đã xem Tần Nguyệt Nhi là em gái của mình.Rời khỏi trường đại học Quý Thành, Vũ Hoàng Minh nhìn thành phố xa lạ, trong lòng liền thấy nặng nề.Sau khi mất đi ký ức, cái gì mình cũng không làm được.Sỡ vào trong túi còn sót tờ một trăm nghìn, anh không khỏi cười khổ một tiếng.Vừa rồi lúc Nguyệt Nhi ôm mình, anh đã lén bỏ lại tiền vào trong túi của cô.Bây gið trên người cũng chỉ còn chút tiền này.“Được rồi, một nơi để ð lại đã.ph Trường đại học Quý Thành cách trung tâm thành phố cũng khá xa.Có điều, chung quanh trường học vẫn có rất nhiều khách sạn, nhà trọ.‘Vũ Hoàng Minh vất và lắm mới tìm được một lại, bỏ ra tám mưới nghìn.Trên người còn lại hai mươi nghìn, nếu như ngày mai anh không tìm được việc làm, chỉ sợ sẽ phải chịu đói.Õ trong ký túc xá, Tần Nguyệt Nhi đang tán gấu với Tô Liên và Băng Thư, sau đó chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.Lúc cời áo khoác lại tìm thấy thứ đồ phình lên trong túi.sp Cô cầm thứ đó trong tay, lấy ra.Không ngỡ là một xấp tiền mặt.Ba triệu, không hơn không kém.Lập tức, mắt cô đỏ lên, như muốn rơi lệ..Không ngờ, Vũ Hoàng Minh lại vụng trộm nhét tiền lại vào trong túi cô.Nhưng mà, anh chỉ có một trăm nghìn thì sao mà sống được? Cho dù qua được đêm nay, vậy ngày mai thì sao? Ngày kia?Sáng hôm sau, Vũ Hoàng Minh tình giấc từ rất sớm.

Chương 481: Anh trai và em gái còn có kiểu này à?

Dưới lầu ký túc xá.

“Tô Liên, Băng Thư, hai cậu lên trước đi, tớ muốn nói chuyện với anh trai tớ một chút.”

Tẩn Nguyệt Nhi khoát tay với Tô Liên và Băng Thư.

“Được!”

Tô Liên và Băng Thư đi lên lẩu, để lại Vũ Hoàng Minh và Tản Nguyệt Nhi đứng bên bồn hoa dưới lầu.

Không đợi Vũ Hoàng Minh mỡ miệng, Tần Nguyệt Nhi lên tiếng trước.

“Anh Giang, tiển này anh nhất định phải cẩm!”

“Em không muốn sau khi ra ngoài anh không có chỗ ở”

Nói xong liền rút ba triệu trong túi xách ra nhét vào trong tay Vũ Hoàng Minh.

Cô nghĩ rôi, một trăm nghìn kia còn chưa đủ Nhìn tiền mặt trong tay, Vũ Hoàng Minh cưỡi nói “Anh biết rồi.”

“Em ngoan ngoãn ð trường, chờ anh ra ngoài tìm được việc làm, mua điện thoại rồi sẽ tới tìm em.

‘Vừa nói, anh lại vươn tay nhẹ nhàng nhéo.

chóp mũi của Tẩn Nguyệt Nhi một cái.

“Vâng, em sẽ cố gắng.”

“Tranh thù tốt nghiệp sớm cho ông nội bớt cực nhọc, chăm sóc thật tốt cho ông.”

Tần Nguyệt Nhi gật đầu lia lịa, lập tức nhào.

vào lòng Vũ Hoàng Minh.

Thật ra, điều cô lo lắng nhất không phải việc.

này.

Cô lo nhất chính là, lỡ như Vũ Hoàng Minh tìm được người thân của anh ở trong nội thành, khôi phục lại trí nhớ, vậy anh còn thể nhớ cô không?

Cảnh tượng hai người ôm nhau bị Âu Dương Mỹ đang đứng gọi điện ð ban công nhìn thấy.

Cô ta cười mìa mai một tiếng: “Ôi, anh trai và em gái còn có kiều này à?”

“Xem ra, tôi phải cho các người một mồi lửa rồi.

Nói xong liền lén lút chụp vài bức ảnh.

Còn Vũ Hoàng Minh và Tản Nguyệt Nhi lại không biết gì cà.

‘Ôm nhau một hồi lâu, hai người mới tách ra.

“Được rồi Nguyệt Nhi, em phải về rồi, anh cũng nên đi thôi.”

Tần Nguyệt Nhi nhẹ nhàng gật đầu, đi vài bước lại quay đầu nhìn Vũ Hoàng Minh một cái.

Khi đến cửa ký túc xá, Tần Nguyệt Nhi mới hô lên một tiếng với Vũ Hoàng Minh.

“Anh Giang, nếu anh tìm được người nhà thì đừng quên đến thăm em nhé.”

Nói xong, liền chạy lên lầu.

Trông thấy dáng vè chạy một đường của cô.

nhóc, Vũ Hoàng Minh lắc đầu cười.

Anh biết mình mất trí nhớ, nhưng không có.

nghĩa là sau khi khôi phục ký ức sẽ quên hết cà.

Cho dù sau này có ra sao, trong lòng anh đã xem Tần Nguyệt Nhi là em gái của mình.

Rời khỏi trường đại học Quý Thành, Vũ Hoàng Minh nhìn thành phố xa lạ, trong lòng liền thấy nặng nề.

Sau khi mất đi ký ức, cái gì mình cũng không làm được.

Sỡ vào trong túi còn sót tờ một trăm nghìn, anh không khỏi cười khổ một tiếng.

Vừa rồi lúc Nguyệt Nhi ôm mình, anh đã lén bỏ lại tiền vào trong túi của cô.

Bây gið trên người cũng chỉ còn chút tiền này.

“Được rồi, một nơi để ð lại đã.

ph Trường đại học Quý Thành cách trung tâm thành phố cũng khá xa.

Có điều, chung quanh trường học vẫn có rất nhiều khách sạn, nhà trọ.

‘Vũ Hoàng Minh vất và lắm mới tìm được một lại, bỏ ra tám mưới nghìn.

Trên người còn lại hai mươi nghìn, nếu như ngày mai anh không tìm được việc làm, chỉ sợ sẽ phải chịu đói.

Õ trong ký túc xá, Tần Nguyệt Nhi đang tán gấu với Tô Liên và Băng Thư, sau đó chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

Lúc cời áo khoác lại tìm thấy thứ đồ phình lên trong túi.

sp Cô cầm thứ đó trong tay, lấy ra.

Không ngỡ là một xấp tiền mặt.

Ba triệu, không hơn không kém.

Lập tức, mắt cô đỏ lên, như muốn rơi lệ..

Không ngờ, Vũ Hoàng Minh lại vụng trộm nhét tiền lại vào trong túi cô.

Nhưng mà, anh chỉ có một trăm nghìn thì sao mà sống được? Cho dù qua được đêm nay, vậy ngày mai thì sao? Ngày kia?

Sáng hôm sau, Vũ Hoàng Minh tình giấc từ rất sớm.

Chiến Long Quân Trở LạiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.” Nhà tù Hải Dương. Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh. Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ. “Cháu bé, cháu là ai?” “Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?” Bùm! Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh. Tô Thanh Trúc? Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua. Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về. Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!” “Bé ngoan, con đang ở đâu?” “Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!” Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động. Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao? “Con… Chương 481: Anh trai và em gái còn có kiểu này à?Dưới lầu ký túc xá.“Tô Liên, Băng Thư, hai cậu lên trước đi, tớ muốn nói chuyện với anh trai tớ một chút.”Tẩn Nguyệt Nhi khoát tay với Tô Liên và Băng Thư.“Được!”Tô Liên và Băng Thư đi lên lẩu, để lại Vũ Hoàng Minh và Tản Nguyệt Nhi đứng bên bồn hoa dưới lầu.Không đợi Vũ Hoàng Minh mỡ miệng, Tần Nguyệt Nhi lên tiếng trước.“Anh Giang, tiển này anh nhất định phải cẩm!”“Em không muốn sau khi ra ngoài anh không có chỗ ở”Nói xong liền rút ba triệu trong túi xách ra nhét vào trong tay Vũ Hoàng Minh.Cô nghĩ rôi, một trăm nghìn kia còn chưa đủ Nhìn tiền mặt trong tay, Vũ Hoàng Minh cưỡi nói “Anh biết rồi.”“Em ngoan ngoãn ð trường, chờ anh ra ngoài tìm được việc làm, mua điện thoại rồi sẽ tới tìm em.‘Vừa nói, anh lại vươn tay nhẹ nhàng nhéo.chóp mũi của Tẩn Nguyệt Nhi một cái.“Vâng, em sẽ cố gắng.”“Tranh thù tốt nghiệp sớm cho ông nội bớt cực nhọc, chăm sóc thật tốt cho ông.”Tần Nguyệt Nhi gật đầu lia lịa, lập tức nhào.vào lòng Vũ Hoàng Minh.Thật ra, điều cô lo lắng nhất không phải việc.này.Cô lo nhất chính là, lỡ như Vũ Hoàng Minh tìm được người thân của anh ở trong nội thành, khôi phục lại trí nhớ, vậy anh còn thể nhớ cô không?Cảnh tượng hai người ôm nhau bị Âu Dương Mỹ đang đứng gọi điện ð ban công nhìn thấy.Cô ta cười mìa mai một tiếng: “Ôi, anh trai và em gái còn có kiều này à?”“Xem ra, tôi phải cho các người một mồi lửa rồi.Nói xong liền lén lút chụp vài bức ảnh.Còn Vũ Hoàng Minh và Tản Nguyệt Nhi lại không biết gì cà.‘Ôm nhau một hồi lâu, hai người mới tách ra.“Được rồi Nguyệt Nhi, em phải về rồi, anh cũng nên đi thôi.”Tần Nguyệt Nhi nhẹ nhàng gật đầu, đi vài bước lại quay đầu nhìn Vũ Hoàng Minh một cái.Khi đến cửa ký túc xá, Tần Nguyệt Nhi mới hô lên một tiếng với Vũ Hoàng Minh.“Anh Giang, nếu anh tìm được người nhà thì đừng quên đến thăm em nhé.”Nói xong, liền chạy lên lầu.Trông thấy dáng vè chạy một đường của cô.nhóc, Vũ Hoàng Minh lắc đầu cười.Anh biết mình mất trí nhớ, nhưng không có.nghĩa là sau khi khôi phục ký ức sẽ quên hết cà.Cho dù sau này có ra sao, trong lòng anh đã xem Tần Nguyệt Nhi là em gái của mình.Rời khỏi trường đại học Quý Thành, Vũ Hoàng Minh nhìn thành phố xa lạ, trong lòng liền thấy nặng nề.Sau khi mất đi ký ức, cái gì mình cũng không làm được.Sỡ vào trong túi còn sót tờ một trăm nghìn, anh không khỏi cười khổ một tiếng.Vừa rồi lúc Nguyệt Nhi ôm mình, anh đã lén bỏ lại tiền vào trong túi của cô.Bây gið trên người cũng chỉ còn chút tiền này.“Được rồi, một nơi để ð lại đã.ph Trường đại học Quý Thành cách trung tâm thành phố cũng khá xa.Có điều, chung quanh trường học vẫn có rất nhiều khách sạn, nhà trọ.‘Vũ Hoàng Minh vất và lắm mới tìm được một lại, bỏ ra tám mưới nghìn.Trên người còn lại hai mươi nghìn, nếu như ngày mai anh không tìm được việc làm, chỉ sợ sẽ phải chịu đói.Õ trong ký túc xá, Tần Nguyệt Nhi đang tán gấu với Tô Liên và Băng Thư, sau đó chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.Lúc cời áo khoác lại tìm thấy thứ đồ phình lên trong túi.sp Cô cầm thứ đó trong tay, lấy ra.Không ngỡ là một xấp tiền mặt.Ba triệu, không hơn không kém.Lập tức, mắt cô đỏ lên, như muốn rơi lệ..Không ngờ, Vũ Hoàng Minh lại vụng trộm nhét tiền lại vào trong túi cô.Nhưng mà, anh chỉ có một trăm nghìn thì sao mà sống được? Cho dù qua được đêm nay, vậy ngày mai thì sao? Ngày kia?Sáng hôm sau, Vũ Hoàng Minh tình giấc từ rất sớm.

Chương 481