Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…
Chương 8: Bi Kịch
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Nhã Tuệ nắm điện thoại, tựa vàobên cửa phòng bệnh, suy nghĩ lời nóicủa Tưởng Quang Long, mặc dùtrong bụng nghỉ ngờ, nhưng cũngnghĩ không ra một người bìnhthường như Lan, làm sao có thể cóqua lại với Tưởng Quang Long? Vậyrốt cuộc nguyên nhân Lan bị hủygương mặt là gì? Cô đã đắc tội ai?Tối hôm qua cô gặp phải chuyện gì?Cô nghĩ tới đây, tâm trạng khôngkhỏi ngột ngạt, chỉ đành đẩy ra cửaphòng bệnh, nhẹ bước đi vào, đi tớibên giường vẫn thấy Lan dần dầnhết thuốc mê, hai mắt sâu kín mở ra.Nhã Tuệ có chút căng thẳng cúingười xuống, nhẹ đỡ bả vai của cô,gọi nhỏ: “Lan?”Lại Ngọc Lan nhìn đôi mắt thấmnước mắt của người bạn thân, lậptức nhớ tới mặt của mình bị hủy, bithương đột nhiên ập đến, cô lại đauđớn khàn giọng thét lên, mới vừamuốn giãy giụa rời giường, đã pháthiện trên người của mình, bị bác sĩdùng dải băng trói dính ở trêngiường, để phòng ngừa cô tiếp tụclàm chuyện ngốc, cô tuyệt vọng nhìnvề phía dải băng cột vào trên ngườimình, khóc rống lên: “Nhã Tuệ!Buông tôi ra! Mặt tôi không bị hủy,tôi không có…”Nhã Tuệ hoảng sợ ôm thân thểcô run rầy liều mạng giãy giụa, đaulòng nghẹn ngào nói: “Lan… Khôngnên như vậy, không có gương mặtđó, chúng ta cũng có thể sống rấttốt! Cô phải kiên cường! Tất cả cũngsẽ qua!”Cả người Lại Ngọc Lan điêncuồng run rầy khổ sở, nước mắt cuồncuộn rơi xuống, nhỏ vào vải băngtrắng bên má trái, giống như thươngtiếc thấm vào trong vết thương, nhớnhung gương mặt mềm mại đã từngnhư hoa, theo suốt hai mươi năm,cùng mình trải qua vô số khổ sởtuyệt vọng, giờ phút này lại bị sốmạng tàn nhẫn hủy diệt, tất cả tất cảmơ ước, tất cả tương lai đều dừnglại!Nhã Tuệ nhìn người bạn thânkhổ sở như vậy, cô không nhịn đượckhóc hỏi: “Rốt cuộc cô đã làmchuyện gì để cho người khác hủyhoại gương mặt của cô như vậy! Mớivừa rồi cảnh sát đã tới, hỏi tìnhhuống đêm qua của cô.Chỉ cần cônói ra, chúng tôi mới có thể bảo vệ lẽphải cho cô! Là người nào độc áchủy hoại gương mặt cô như vậy?”Thân thể Lại Ngọc Lan đột nhiênrun lên, lần nữa nhớ lại tối qua, mấyngười đàn ông vẻ mặt dữ tợn, ánhmắt âm hiểm tàn nhẫn, cầm trongtay một chai axít đáng sợ tạt về phíamình, cả người cô nhanh chóng lạnhcứng, hai mắt lộ ra sợ hãi và khủngkhiếp, giống như nhìn thấy quỷ lạnhlẽo đáng sợ.Sắc mặt Lại Ngọc Lan càng lúccàng tái nhợt, hơi thở càng lúc càngkhông thuận lợi, giống như bị ngườibóp cổ họng.Nhã Tuệ nhìn bộ dáng kia của côđột nhiên giật mình, căng thẳng nói:“Cô đừng kích động! Tôi thấy cô độtnhiên gặp chuyện như vậy, tôi lo lắngvà sốt ruột cho cô.Nếu như cô sợ, tôikhông hỏi.Tôi không hỏi đượckhông?”Cả người Ngọc Lan run rẩy nhìnvề phía chai rượu đỏ trước bàn, nhớtới lời dặn dò của người đàn ôngtrước khi chết, nước mắt lại tràn mi.Nhã Tuệ xoay người, liếc mắtnhìn chai rượu đỏ, có chút căngthẳng hỏi: “Mặt của cô bị hủy có liênquan đến chai rượu đỏ này sao?”Lại Ngọc Lan không lên tiếng,chỉ buồn bã nhìn chai rượu đỏ kia.Club Quốc tế Á Châu 6 sao!Phía bên con đường lớn, một độixe chỉnh tề chậm rãi đi tới, dẫn đầu làchiếc xe Rolls Royce màu đen phiênbản dài, ở dưới ánh nắng rực rỡ,phản chiếu lấp lánh.Các lãnh đạo cấp cao lập tứcđứng thẳng người, phân ra ở hai bênbậc thang!Cuối cùng chiếc Rolls Roycetrong sự chờ đợi của mọi người,chạy tới bên ngoài nhà màu trắngClub Á Châu, chạy về phía đài phunnước, sau khi vòng một vòng, chuẩnxác dừng ở dưới cầu thang…Giám đốc Club và Giám đốcKhách sạn lập tức dẫn thư ký tiếnlên, tới bên cạnh cửa xe Rolls Royce,tự mình mở cửa xe, khom lưng chàohỏi: “Tổng Giám đốc.”“Ừ.“ Bên trong truyền đến âmthanh trầm thấp.Tưởng Quang Longmặc âu phục kẻ sọc màu đen, trướcvạt áo hình tam giác cài đóa hoa màuxanh, phong độ nghiêm nghị bướcxuống, đôi tay móc nhẹ cúc áo âuphục, hai mắt quét nhìn tất cả lãnhđạo cấp cao tại chỗ, anh vừa đi vàotrong, vừa chậm rãi hỏi: “Lần nàytuyển chọn chuyên gia hầu rượuđược chuẩn bị như thế nào?”Giám đốc Khách sạn Hoắc Minhđi theo ở phía sau Tưởng QuangLong, nói: “Lần này thông qua cáckhách sạn địa phương, tiến hành 12vòng sàng lọc lựa chọn chuyên giahầu rượu, từ trong 2.000 người,chọn ra năm người ưu tú nhất saucùng tới tham gia tuyển chọn lầnnày! Về phần trình độ của bọn họnhư thế nào, trước mắt vẫn chưabiết.”Tưởng Quang Long không lêntiếng, đi qua đại sảnh mới Club, nhânviên tiếp tân và nhân viên Club trướckhán đài, toàn bộ nhìn về phía TưởngQuang Long khom lưng chào!“Khi nào Laurence đi?” TưởngQuang Long đi qua quầy bar phòngkhách, tới trước thang máy, hỏi.Đông Anh đứng ở phía sau, nóivới anh: “Tối mai bay! Ông ấy nóihôm nay sẽ ở lại tham gia tuyểnchọn chuyên gia hầu rượu cuối cùng,hi vọng khách sạn chúng ta có thểchọn lựa ra chuyên gia hầu rượu tốtnhất, ba ngày sau phục vụ chuyến điđến Việt Nam của Hoàng tử vàVương phi nước Anh!”Trong ánh mắt Tưởng QuangLong hơi do dự mới lạnh lùng nói:“Một đất nước lớn như vậy cũngchưa có cách tìm được nhân tài ưutú nhất! Trong khách sạn chúng ta,tổng cộng có 380 chuyên gia hầurượu, có thể không một người nàođể cho ông ta hài lòng, các ngườixem lại các người đang làm gì?”Tất cả lãnh đạo cấp cao cũng imlặng không lên tiếng!Tưởng Quang Long lạnh lùng đivào đại sảnh hình bán nguyệt gầnhai ngàn mét vuông, ngồi vị trí đầutiên trước bàn ăn dài nhất, đảmnhiệm đánh giá lựa chọn cuối cùnglần này, các thành viên khách sạncũng nghiêm túc ngồi hai bên bànăn, Đông Anh và một người thư kýlập tức tiến lên, đem danh sách nămchuyên gia hầu rượu cuối cùng đưađến trước mặt của Tưởng QuangLong!Tưởng Quang Long cầm tài liệumở ra, vừa chậm rãi hỏi: “Mọi ngườiđến đông đủ chưa?”Đông Anh đứng bên cạnh anh,mặt lộ vẻ khó khăn nói: “Còn thiếumột người cuối cùng… Trước mắtcòn chưa gọi điện thoại được, cũngkhông cách nào liên lạc.Là một côgái hai mươi tuổi.”“Một cô gái hai mươi tuổi hiểuđược rượu đỏ sao? Hiểu được thứcăn sao?”Các nhân viên khách sạn cũngtò mò mở ra bìa tài liệu màu xanhdương trước mặt, tìm cô gái mới haimươi tuổi, tò mò thân phận của cô.Ánh mắt Đông Anh có chút kỳquái, nhìn Tưởng Quang Long lạnhlùng nhưng vẫn làm tròn trách nhiệmgiới thiệu nói: “Dường như cô ấy cókhứu giác trời sanh, hơn nữa đối vớithức ăn có một cái nhìn đặc biệt, côấy là người duy nhất thưởng thứcqua 370 loại rượu đỏ, không bao giờđoán sai.”“Nói tiếp.” Tưởng Quang Longchậm rãi nói.Đông Anh nhìn anh một cái, tiếptục nói nữa: “Hơn nữa… Cô ấykhông chỉ có vị giác đối với rượu đỏhơn người bình thường, cô ấy còn làbậc thầy rượu trắng, rượu thanh,rượu mơ, đối với trà nghệ cũng hếtsức tỉnh thông, là chuyên gia tràhàng đầu.”Con ngươi quyến rũ của TưởngQuang Long khẽ chớp, tiếp tục lậtmột tờ tài liệu chuyên gia hầu rượu,nhìn lí lịch của các ứng viên, mớinhìn lướt qua, cũng đã lật tới tênngười sau cùng.Anh ngồi rất nghiêm túc, xemphần tài liệu chuyên gia hầu rượucuối cùng, nhìn góc bên trái sơ yếu lýlịch, là một cô gái xinh đẹp có nụcười hoạt bát đáng yêu, cặp mắt tosáng ngời động lòng người, làm ánhmắt anh nhìn kỹ, cảm giác quenthuộc nhanh chóng ập vào lòng, anhlập tức nhìn dấu khoanh tròn nhỏchính giữa trên sơ yếu lý lịch viết tênhọ chuyên gia hầu rượu – Lại NgọcLan!Lông mày của anh lập tức nhíu chặt!“Một người tôn trọng thức ăn vàrượu đỏ, tại sao có thể ở trong trậnđấu quan trọng như vậy đến trễ?”Tưởng Quang Long lạnh lùng nói hếtlời nói, liền đem sơ yếu lý lịch đặt ởtrên bàn ăn, mới ngửa mặt nói: “Bắtđầu di.”Cửa chính đại sảnh bữa tiệc mởra, nhân viên phục vụ nhà hàng Tây,mặc đồng phục com lê màu đen áosơ mi trắng, sắp hàng chỉnh tề đứngở bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, saukhi nghe được chỉ thị, lập tức dùngkhay màu vàng, cầm tất cả các loạirượu đỏ trân quý chậm rãi đi tới, dướisự huấn luyện nghiêm chỉnh đemrượu đỏ cần thận đặt xuống ở trênmột cái bàn dài khác, từng chai rượuđỏ được dùng vải màu vàng bao lại,ở trên miệng của nó lộ ra niên đại vànơi sản xuất, tổng cộng có 36 loạirượu đỏ cũ mới trên toàn thế giới.“Cuộc thi bắt đầu!“ Đông Anhvỗ nhẹ bàn tay, bắt đầu đọc tên cácứng viên.“Lại Ngọc Lan…“ ĐôngAnh đọc đến dây, nhẹ giọng kêu.sơ mi trắng, sắp hàng chỉnh tề đứngở bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, saukhi nghe được chỉ thị, lập tức dùngkhay màu vàng, cầm tất cả các loạirượu đỏ trân quý chậm rãi đi tới, dướisự huấn luyện nghiêm chỉnh đemrượu đỏ cần thận đặt xuống ở trênmột cái bàn dài khác, từng chai rượuđỏ được dùng vải màu vàng bao lại,ở trên miệng của nó lộ ra niên đại vànơi sản xuất, tổng cộng có 36 loạirượu đỏ cũ mới trên toàn thế giới.“Cuộc thi bắt đầu!“ Đông Anhvỗ nhẹ bàn tay, bắt đầu đọc tên cácứng viên.“Lại Ngọc Lan…“ ĐôngAnh đọc đến dây, nhẹ giọng kêu.Tưởng Quang Long hoàn toànlạnh lùng không lên tiếng, chỉ nhìnlên mấy vị chuyên gia pha rượu ởtrước mặt, đang dùng phương phápđặc biệt để giải rượu, thậm chí bắtđầu nếm thử rượu…Laurence nhìn Đông Anh mộtcái, liền cũng cầm lấy tài liệu, mở ratrang thứ năm, nhìn tư liệu cá nhânLại Ngọc Lan ở phía trên, kêu nhỏ:“Là cô ấy?”Tưởng Quang Long quay đầu,nhìn Laurence, hơi cười hỏi:“Laurence tiên sinh biết cô ấy?”Laurence có chút cảm thán nhìnTưởng Quang Long, mỉm cười nói:“Vị tiểu thư này là nhân tài, nếu đượcbồi dưỡng, chờ một thời gian sẽthành tựu rất lớn.Mặc dù có hơi trẻtuổi, rất nhiều thứ ngây ngô, nhưngtôi vô cùng mong đợi đối với cô ấy!”Tưởng Quang Long đã hiểu, liềnngửa mặt lên, không lên tiếng.Vòng tranh tài thứ nhất kết thúcnhưng Lại Ngọc Lan vẫn không đến,Đông Anh có chút tiếc nuối nhìnTưởng Quang Long.Laurence lại tiếc nuối lắc đầunói: “Tôi rất muốn gặp cô gái có cáchnhìn đặc biệt đối với thức ăn.Thậttiếc quá…”Tưởng Quang Long nghe xong,lạnh lùng chậm rãi ra lệnh: “Tìm cô ấy”Ánh mắt của Đông Anh sáng lên,mỉm cười nói: “Dạ!”Bên trong đại sảnh bữa tiệc, rốirít bận rộn, bên ngoài đại sảnh bữatiệc, quản lý hành chính càng khôngngừng gọi vào số điện thoại của LạiNgọc Lan nhưng điện thoại luôn ởtrong trạng thái tắt máy, sau khiĐông Anh nhận được tài liệu của LạiNgọc Lan, ngay lập tức phái vệ sĩ vộivàng di ra đại sảnh Club tự mình đitìm người.Không lâu sau, khi mọi ngườinghỉ ngơi giữa buổi, Đông Anhnhanh chóng đi tới bên cạnh TưởngQuang Long, cúi người xuống nói:“Đã tìm được cô ấy rồi…”Tưởng Quang Long mặt hơinghiêng, chậm rãi hỏi: “Ở nơi nào?”Đông Anh nhỏ giọng nói vớiTưởng Quang Long: “Thì ra là LạiNgọc Lan và Phó quản lí Nhã Tuệ nhàhàng Tây chúng ta là bạn thân, rạngsáng nay, nghe nói Lại Ngọc Lan bịthương nằm viện nên chạy tới chămsóc, đây là người nhà của Nhã Tuệnói, vừa rồi chúng tôi gọi điện thoạicho Nhã Tuệ, cô ấy cũng không nhận.”Tưởng Quang Long nghe xong,lúc này mới nhớ tới sáng nay NhãTuệ gọi điện thoại cho mình, nghegiọng của cô rất gấp, ánh mắt anhlóe lên rồi chớp một cái, nhớ tới đêmqua, sau khi mình rời đi Lại Ngọc Lanmột mình đứng ở giữa đường tốităm.Đông Anh đứng ở một bên, chờđợi một lúc, mới hơi nghi ngờ cúingười, nhắc nhở “Tổng Giám đốc?”Tưởng Quang Long chớp mắt,lấy lại tinh thần, sắc mặt hơi nặng nềhỏi: “Cô ấy bị thương như thế nào?”Đông Anh lại nói: “Tình huốngcụ thể không rõ lắm, chỉ nghe ngườinhà của Nhã Tuệ nói, bị thương thậtnghiêm trọng nhưng mà vì con gáivẫn không nhận diện thoại, cho nênkhông có cách để thông báo.”Tưởng Quang Long suy nghĩmột lúc liền lạnh nhạt nói: “Nếu bịthương nằm viện, khả năng tới đâydự thi không lớn, hủy bỏ tư cách thicủa cô ấy di.”Đông Anh nhìn anh một cái, khẽgật trả lời: “Vâng.”“Tổng Giám đốc, cậu biết tìnhhình của cô gái kia sao?” Laurencenhìn Tưởng Quang Long, có chútquan tâm hỏi.Tưởng Quang Long mỉm cườinghiêng người, chậm rãi nói vớiLaurence: “Nghe nói hôm nay cô ấybị thương nằm viện, tình trạng tươngđối không lạc quan cho nên sẽkhông tới.”“Ồ… thật đáng tiếc.” Laurencethất vọng nói.Tưởng Quang Long không lêntiếng, tiếp tục xem cuộc tranh tài.
Nhã Tuệ nắm điện thoại, tựa vào
bên cửa phòng bệnh, suy nghĩ lời nói
của Tưởng Quang Long, mặc dù
trong bụng nghỉ ngờ, nhưng cũng
nghĩ không ra một người bình
thường như Lan, làm sao có thể có
qua lại với Tưởng Quang Long? Vậy
rốt cuộc nguyên nhân Lan bị hủy
gương mặt là gì? Cô đã đắc tội ai?
Tối hôm qua cô gặp phải chuyện gì?
Cô nghĩ tới đây, tâm trạng không
khỏi ngột ngạt, chỉ đành đẩy ra cửa
phòng bệnh, nhẹ bước đi vào, đi tới
bên giường vẫn thấy Lan dần dần
hết thuốc mê, hai mắt sâu kín mở ra.
Nhã Tuệ có chút căng thẳng cúi
người xuống, nhẹ đỡ bả vai của cô,
gọi nhỏ: “Lan?”
Lại Ngọc Lan nhìn đôi mắt thấm
nước mắt của người bạn thân, lập
tức nhớ tới mặt của mình bị hủy, bi
thương đột nhiên ập đến, cô lại đau
đớn khàn giọng thét lên, mới vừa
muốn giãy giụa rời giường, đã phát
hiện trên người của mình, bị bác sĩ
dùng dải băng trói dính ở trên
giường, để phòng ngừa cô tiếp tục
làm chuyện ngốc, cô tuyệt vọng nhìn
về phía dải băng cột vào trên người
mình, khóc rống lên: “Nhã Tuệ!
Buông tôi ra! Mặt tôi không bị hủy,
tôi không có…”
Nhã Tuệ hoảng sợ ôm thân thể
cô run rầy liều mạng giãy giụa, đau
lòng nghẹn ngào nói: “Lan… Không
nên như vậy, không có gương mặt
đó, chúng ta cũng có thể sống rất
tốt! Cô phải kiên cường! Tất cả cũng
sẽ qua!”
Cả người Lại Ngọc Lan điên
cuồng run rầy khổ sở, nước mắt cuồn
cuộn rơi xuống, nhỏ vào vải băng
trắng bên má trái, giống như thương
tiếc thấm vào trong vết thương, nhớ
nhung gương mặt mềm mại đã từng
như hoa, theo suốt hai mươi năm,
cùng mình trải qua vô số khổ sở
tuyệt vọng, giờ phút này lại bị số
mạng tàn nhẫn hủy diệt, tất cả tất cả
mơ ước, tất cả tương lai đều dừng
lại!
Nhã Tuệ nhìn người bạn thân
khổ sở như vậy, cô không nhịn được
khóc hỏi: “Rốt cuộc cô đã làm
chuyện gì để cho người khác hủy
hoại gương mặt của cô như vậy! Mới
vừa rồi cảnh sát đã tới, hỏi tình
huống đêm qua của cô.
Chỉ cần cô
nói ra, chúng tôi mới có thể bảo vệ lẽ
phải cho cô! Là người nào độc ác
hủy hoại gương mặt cô như vậy?”
Thân thể Lại Ngọc Lan đột nhiên
run lên, lần nữa nhớ lại tối qua, mấy
người đàn ông vẻ mặt dữ tợn, ánh
mắt âm hiểm tàn nhẫn, cầm trong
tay một chai axít đáng sợ tạt về phía
mình, cả người cô nhanh chóng lạnh
cứng, hai mắt lộ ra sợ hãi và khủng
khiếp, giống như nhìn thấy quỷ lạnh
lẽo đáng sợ.
Sắc mặt Lại Ngọc Lan càng lúc
càng tái nhợt, hơi thở càng lúc càng
không thuận lợi, giống như bị người
bóp cổ họng.
Nhã Tuệ nhìn bộ dáng kia của cô
đột nhiên giật mình, căng thẳng nói:
“Cô đừng kích động! Tôi thấy cô đột
nhiên gặp chuyện như vậy, tôi lo lắng
và sốt ruột cho cô.
Nếu như cô sợ, tôi
không hỏi.
Tôi không hỏi được
không?”
Cả người Ngọc Lan run rẩy nhìn
về phía chai rượu đỏ trước bàn, nhớ
tới lời dặn dò của người đàn ông
trước khi chết, nước mắt lại tràn mi.
Nhã Tuệ xoay người, liếc mắt
nhìn chai rượu đỏ, có chút căng
thẳng hỏi: “Mặt của cô bị hủy có liên
quan đến chai rượu đỏ này sao?”
Lại Ngọc Lan không lên tiếng,
chỉ buồn bã nhìn chai rượu đỏ kia.
Club Quốc tế Á Châu 6 sao!
Phía bên con đường lớn, một đội
xe chỉnh tề chậm rãi đi tới, dẫn đầu là
chiếc xe Rolls Royce màu đen phiên
bản dài, ở dưới ánh nắng rực rỡ,
phản chiếu lấp lánh.
Các lãnh đạo cấp cao lập tức
đứng thẳng người, phân ra ở hai bên
bậc thang!
Cuối cùng chiếc Rolls Royce
trong sự chờ đợi của mọi người,
chạy tới bên ngoài nhà màu trắng
Club Á Châu, chạy về phía đài phun
nước, sau khi vòng một vòng, chuẩn
xác dừng ở dưới cầu thang…
Giám đốc Club và Giám đốc
Khách sạn lập tức dẫn thư ký tiến
lên, tới bên cạnh cửa xe Rolls Royce,
tự mình mở cửa xe, khom lưng chào
hỏi: “Tổng Giám đốc.”
“Ừ.“ Bên trong truyền đến âm
thanh trầm thấp.
Tưởng Quang Long
mặc âu phục kẻ sọc màu đen, trước
vạt áo hình tam giác cài đóa hoa màu
xanh, phong độ nghiêm nghị bước
xuống, đôi tay móc nhẹ cúc áo âu
phục, hai mắt quét nhìn tất cả lãnh
đạo cấp cao tại chỗ, anh vừa đi vào
trong, vừa chậm rãi hỏi: “Lần này
tuyển chọn chuyên gia hầu rượu
được chuẩn bị như thế nào?”
Giám đốc Khách sạn Hoắc Minh
đi theo ở phía sau Tưởng Quang
Long, nói: “Lần này thông qua các
khách sạn địa phương, tiến hành 12
vòng sàng lọc lựa chọn chuyên gia
hầu rượu, từ trong 2.000 người,
chọn ra năm người ưu tú nhất sau
cùng tới tham gia tuyển chọn lần
này! Về phần trình độ của bọn họ
như thế nào, trước mắt vẫn chưa
biết.”
Tưởng Quang Long không lên
tiếng, đi qua đại sảnh mới Club, nhân
viên tiếp tân và nhân viên Club trước
khán đài, toàn bộ nhìn về phía Tưởng
Quang Long khom lưng chào!
“Khi nào Laurence đi?” Tưởng
Quang Long đi qua quầy bar phòng
khách, tới trước thang máy, hỏi.
Đông Anh đứng ở phía sau, nói
với anh: “Tối mai bay! Ông ấy nói
hôm nay sẽ ở lại tham gia tuyển
chọn chuyên gia hầu rượu cuối cùng,
hi vọng khách sạn chúng ta có thể
chọn lựa ra chuyên gia hầu rượu tốt
nhất, ba ngày sau phục vụ chuyến đi
đến Việt Nam của Hoàng tử và
Vương phi nước Anh!”
Trong ánh mắt Tưởng Quang
Long hơi do dự mới lạnh lùng nói:
“Một đất nước lớn như vậy cũng
chưa có cách tìm được nhân tài ưu
tú nhất! Trong khách sạn chúng ta,
tổng cộng có 380 chuyên gia hầu
rượu, có thể không một người nào
để cho ông ta hài lòng, các người
xem lại các người đang làm gì?”
Tất cả lãnh đạo cấp cao cũng im
lặng không lên tiếng!
Tưởng Quang Long lạnh lùng đi
vào đại sảnh hình bán nguyệt gần
hai ngàn mét vuông, ngồi vị trí đầu
tiên trước bàn ăn dài nhất, đảm
nhiệm đánh giá lựa chọn cuối cùng
lần này, các thành viên khách sạn
cũng nghiêm túc ngồi hai bên bàn
ăn, Đông Anh và một người thư ký
lập tức tiến lên, đem danh sách năm
chuyên gia hầu rượu cuối cùng đưa
đến trước mặt của Tưởng Quang
Long!
Tưởng Quang Long cầm tài liệu
mở ra, vừa chậm rãi hỏi: “Mọi người
đến đông đủ chưa?”
Đông Anh đứng bên cạnh anh,
mặt lộ vẻ khó khăn nói: “Còn thiếu
một người cuối cùng… Trước mắt
còn chưa gọi điện thoại được, cũng
không cách nào liên lạc.
Là một cô
gái hai mươi tuổi.”
“Một cô gái hai mươi tuổi hiểu
được rượu đỏ sao? Hiểu được thức
ăn sao?”
Các nhân viên khách sạn cũng
tò mò mở ra bìa tài liệu màu xanh
dương trước mặt, tìm cô gái mới hai
mươi tuổi, tò mò thân phận của cô.
Ánh mắt Đông Anh có chút kỳ
quái, nhìn Tưởng Quang Long lạnh
lùng nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm
giới thiệu nói: “Dường như cô ấy có
khứu giác trời sanh, hơn nữa đối với
thức ăn có một cái nhìn đặc biệt, cô
ấy là người duy nhất thưởng thức
qua 370 loại rượu đỏ, không bao giờ
đoán sai.”
“Nói tiếp.” Tưởng Quang Long
chậm rãi nói.
Đông Anh nhìn anh một cái, tiếp
tục nói nữa: “Hơn nữa… Cô ấy
không chỉ có vị giác đối với rượu đỏ
hơn người bình thường, cô ấy còn là
bậc thầy rượu trắng, rượu thanh,
rượu mơ, đối với trà nghệ cũng hết
sức tỉnh thông, là chuyên gia trà
hàng đầu.”
Con ngươi quyến rũ của Tưởng
Quang Long khẽ chớp, tiếp tục lật
một tờ tài liệu chuyên gia hầu rượu,
nhìn lí lịch của các ứng viên, mới
nhìn lướt qua, cũng đã lật tới tên
người sau cùng.
Anh ngồi rất nghiêm túc, xem
phần tài liệu chuyên gia hầu rượu
cuối cùng, nhìn góc bên trái sơ yếu lý
lịch, là một cô gái xinh đẹp có nụ
cười hoạt bát đáng yêu, cặp mắt to
sáng ngời động lòng người, làm ánh
mắt anh nhìn kỹ, cảm giác quen
thuộc nhanh chóng ập vào lòng, anh
lập tức nhìn dấu khoanh tròn nhỏ
chính giữa trên sơ yếu lý lịch viết tên
họ chuyên gia hầu rượu – Lại Ngọc
Lan!
Lông mày của anh lập tức nhíu chặt!
“Một người tôn trọng thức ăn và
rượu đỏ, tại sao có thể ở trong trận
đấu quan trọng như vậy đến trễ?”
Tưởng Quang Long lạnh lùng nói hết
lời nói, liền đem sơ yếu lý lịch đặt ở
trên bàn ăn, mới ngửa mặt nói: “Bắt
đầu di.”
Cửa chính đại sảnh bữa tiệc mở
ra, nhân viên phục vụ nhà hàng Tây,
mặc đồng phục com lê màu đen áo
sơ mi trắng, sắp hàng chỉnh tề đứng
ở bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, sau
khi nghe được chỉ thị, lập tức dùng
khay màu vàng, cầm tất cả các loại
rượu đỏ trân quý chậm rãi đi tới, dưới
sự huấn luyện nghiêm chỉnh đem
rượu đỏ cần thận đặt xuống ở trên
một cái bàn dài khác, từng chai rượu
đỏ được dùng vải màu vàng bao lại,
ở trên miệng của nó lộ ra niên đại và
nơi sản xuất, tổng cộng có 36 loại
rượu đỏ cũ mới trên toàn thế giới.
“Cuộc thi bắt đầu!“ Đông Anh
vỗ nhẹ bàn tay, bắt đầu đọc tên các
ứng viên.
“Lại Ngọc Lan…“ Đông
Anh đọc đến dây, nhẹ giọng kêu.
sơ mi trắng, sắp hàng chỉnh tề đứng
ở bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, sau
khi nghe được chỉ thị, lập tức dùng
khay màu vàng, cầm tất cả các loại
rượu đỏ trân quý chậm rãi đi tới, dưới
sự huấn luyện nghiêm chỉnh đem
rượu đỏ cần thận đặt xuống ở trên
một cái bàn dài khác, từng chai rượu
đỏ được dùng vải màu vàng bao lại,
ở trên miệng của nó lộ ra niên đại và
nơi sản xuất, tổng cộng có 36 loại
rượu đỏ cũ mới trên toàn thế giới.
“Cuộc thi bắt đầu!“ Đông Anh
vỗ nhẹ bàn tay, bắt đầu đọc tên các
ứng viên.
“Lại Ngọc Lan…“ Đông
Anh đọc đến dây, nhẹ giọng kêu.
Tưởng Quang Long hoàn toàn
lạnh lùng không lên tiếng, chỉ nhìn
lên mấy vị chuyên gia pha rượu ở
trước mặt, đang dùng phương pháp
đặc biệt để giải rượu, thậm chí bắt
đầu nếm thử rượu…
Laurence nhìn Đông Anh một
cái, liền cũng cầm lấy tài liệu, mở ra
trang thứ năm, nhìn tư liệu cá nhân
Lại Ngọc Lan ở phía trên, kêu nhỏ:
“Là cô ấy?”
Tưởng Quang Long quay đầu,
nhìn Laurence, hơi cười hỏi:
“Laurence tiên sinh biết cô ấy?”
Laurence có chút cảm thán nhìn
Tưởng Quang Long, mỉm cười nói:
“Vị tiểu thư này là nhân tài, nếu được
bồi dưỡng, chờ một thời gian sẽ
thành tựu rất lớn.
Mặc dù có hơi trẻ
tuổi, rất nhiều thứ ngây ngô, nhưng
tôi vô cùng mong đợi đối với cô ấy!”
Tưởng Quang Long đã hiểu, liền
ngửa mặt lên, không lên tiếng.
Vòng tranh tài thứ nhất kết thúc
nhưng Lại Ngọc Lan vẫn không đến,
Đông Anh có chút tiếc nuối nhìn
Tưởng Quang Long.
Laurence lại tiếc nuối lắc đầu
nói: “Tôi rất muốn gặp cô gái có cách
nhìn đặc biệt đối với thức ăn.
Thật
tiếc quá…”
Tưởng Quang Long nghe xong,
lạnh lùng chậm rãi ra lệnh: “Tìm cô ấy”
Ánh mắt của Đông Anh sáng lên,
mỉm cười nói: “Dạ!”
Bên trong đại sảnh bữa tiệc, rối
rít bận rộn, bên ngoài đại sảnh bữa
tiệc, quản lý hành chính càng không
ngừng gọi vào số điện thoại của Lại
Ngọc Lan nhưng điện thoại luôn ở
trong trạng thái tắt máy, sau khi
Đông Anh nhận được tài liệu của Lại
Ngọc Lan, ngay lập tức phái vệ sĩ vội
vàng di ra đại sảnh Club tự mình đi
tìm người.
Không lâu sau, khi mọi người
nghỉ ngơi giữa buổi, Đông Anh
nhanh chóng đi tới bên cạnh Tưởng
Quang Long, cúi người xuống nói:
“Đã tìm được cô ấy rồi…”
Tưởng Quang Long mặt hơi
nghiêng, chậm rãi hỏi: “Ở nơi nào?”
Đông Anh nhỏ giọng nói với
Tưởng Quang Long: “Thì ra là Lại
Ngọc Lan và Phó quản lí Nhã Tuệ nhà
hàng Tây chúng ta là bạn thân, rạng
sáng nay, nghe nói Lại Ngọc Lan bị
thương nằm viện nên chạy tới chăm
sóc, đây là người nhà của Nhã Tuệ
nói, vừa rồi chúng tôi gọi điện thoại
cho Nhã Tuệ, cô ấy cũng không nhận.”
Tưởng Quang Long nghe xong,
lúc này mới nhớ tới sáng nay Nhã
Tuệ gọi điện thoại cho mình, nghe
giọng của cô rất gấp, ánh mắt anh
lóe lên rồi chớp một cái, nhớ tới đêm
qua, sau khi mình rời đi Lại Ngọc Lan
một mình đứng ở giữa đường tối
tăm.
Đông Anh đứng ở một bên, chờ
đợi một lúc, mới hơi nghi ngờ cúi
người, nhắc nhở “Tổng Giám đốc?”
Tưởng Quang Long chớp mắt,
lấy lại tinh thần, sắc mặt hơi nặng nề
hỏi: “Cô ấy bị thương như thế nào?”
Đông Anh lại nói: “Tình huống
cụ thể không rõ lắm, chỉ nghe người
nhà của Nhã Tuệ nói, bị thương thật
nghiêm trọng nhưng mà vì con gái
vẫn không nhận diện thoại, cho nên
không có cách để thông báo.”
Tưởng Quang Long suy nghĩ
một lúc liền lạnh nhạt nói: “Nếu bị
thương nằm viện, khả năng tới đây
dự thi không lớn, hủy bỏ tư cách thi
của cô ấy di.”
Đông Anh nhìn anh một cái, khẽ
gật trả lời: “Vâng.”
“Tổng Giám đốc, cậu biết tình
hình của cô gái kia sao?” Laurence
nhìn Tưởng Quang Long, có chút
quan tâm hỏi.
Tưởng Quang Long mỉm cười
nghiêng người, chậm rãi nói với
Laurence: “Nghe nói hôm nay cô ấy
bị thương nằm viện, tình trạng tương
đối không lạc quan cho nên sẽ
không tới.”
“Ồ… thật đáng tiếc.” Laurence
thất vọng nói.
Tưởng Quang Long không lên
tiếng, tiếp tục xem cuộc tranh tài.
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Nhã Tuệ nắm điện thoại, tựa vàobên cửa phòng bệnh, suy nghĩ lời nóicủa Tưởng Quang Long, mặc dùtrong bụng nghỉ ngờ, nhưng cũngnghĩ không ra một người bìnhthường như Lan, làm sao có thể cóqua lại với Tưởng Quang Long? Vậyrốt cuộc nguyên nhân Lan bị hủygương mặt là gì? Cô đã đắc tội ai?Tối hôm qua cô gặp phải chuyện gì?Cô nghĩ tới đây, tâm trạng khôngkhỏi ngột ngạt, chỉ đành đẩy ra cửaphòng bệnh, nhẹ bước đi vào, đi tớibên giường vẫn thấy Lan dần dầnhết thuốc mê, hai mắt sâu kín mở ra.Nhã Tuệ có chút căng thẳng cúingười xuống, nhẹ đỡ bả vai của cô,gọi nhỏ: “Lan?”Lại Ngọc Lan nhìn đôi mắt thấmnước mắt của người bạn thân, lậptức nhớ tới mặt của mình bị hủy, bithương đột nhiên ập đến, cô lại đauđớn khàn giọng thét lên, mới vừamuốn giãy giụa rời giường, đã pháthiện trên người của mình, bị bác sĩdùng dải băng trói dính ở trêngiường, để phòng ngừa cô tiếp tụclàm chuyện ngốc, cô tuyệt vọng nhìnvề phía dải băng cột vào trên ngườimình, khóc rống lên: “Nhã Tuệ!Buông tôi ra! Mặt tôi không bị hủy,tôi không có…”Nhã Tuệ hoảng sợ ôm thân thểcô run rầy liều mạng giãy giụa, đaulòng nghẹn ngào nói: “Lan… Khôngnên như vậy, không có gương mặtđó, chúng ta cũng có thể sống rấttốt! Cô phải kiên cường! Tất cả cũngsẽ qua!”Cả người Lại Ngọc Lan điêncuồng run rầy khổ sở, nước mắt cuồncuộn rơi xuống, nhỏ vào vải băngtrắng bên má trái, giống như thươngtiếc thấm vào trong vết thương, nhớnhung gương mặt mềm mại đã từngnhư hoa, theo suốt hai mươi năm,cùng mình trải qua vô số khổ sởtuyệt vọng, giờ phút này lại bị sốmạng tàn nhẫn hủy diệt, tất cả tất cảmơ ước, tất cả tương lai đều dừnglại!Nhã Tuệ nhìn người bạn thânkhổ sở như vậy, cô không nhịn đượckhóc hỏi: “Rốt cuộc cô đã làmchuyện gì để cho người khác hủyhoại gương mặt của cô như vậy! Mớivừa rồi cảnh sát đã tới, hỏi tìnhhuống đêm qua của cô.Chỉ cần cônói ra, chúng tôi mới có thể bảo vệ lẽphải cho cô! Là người nào độc áchủy hoại gương mặt cô như vậy?”Thân thể Lại Ngọc Lan đột nhiênrun lên, lần nữa nhớ lại tối qua, mấyngười đàn ông vẻ mặt dữ tợn, ánhmắt âm hiểm tàn nhẫn, cầm trongtay một chai axít đáng sợ tạt về phíamình, cả người cô nhanh chóng lạnhcứng, hai mắt lộ ra sợ hãi và khủngkhiếp, giống như nhìn thấy quỷ lạnhlẽo đáng sợ.Sắc mặt Lại Ngọc Lan càng lúccàng tái nhợt, hơi thở càng lúc càngkhông thuận lợi, giống như bị ngườibóp cổ họng.Nhã Tuệ nhìn bộ dáng kia của côđột nhiên giật mình, căng thẳng nói:“Cô đừng kích động! Tôi thấy cô độtnhiên gặp chuyện như vậy, tôi lo lắngvà sốt ruột cho cô.Nếu như cô sợ, tôikhông hỏi.Tôi không hỏi đượckhông?”Cả người Ngọc Lan run rẩy nhìnvề phía chai rượu đỏ trước bàn, nhớtới lời dặn dò của người đàn ôngtrước khi chết, nước mắt lại tràn mi.Nhã Tuệ xoay người, liếc mắtnhìn chai rượu đỏ, có chút căngthẳng hỏi: “Mặt của cô bị hủy có liênquan đến chai rượu đỏ này sao?”Lại Ngọc Lan không lên tiếng,chỉ buồn bã nhìn chai rượu đỏ kia.Club Quốc tế Á Châu 6 sao!Phía bên con đường lớn, một độixe chỉnh tề chậm rãi đi tới, dẫn đầu làchiếc xe Rolls Royce màu đen phiênbản dài, ở dưới ánh nắng rực rỡ,phản chiếu lấp lánh.Các lãnh đạo cấp cao lập tứcđứng thẳng người, phân ra ở hai bênbậc thang!Cuối cùng chiếc Rolls Roycetrong sự chờ đợi của mọi người,chạy tới bên ngoài nhà màu trắngClub Á Châu, chạy về phía đài phunnước, sau khi vòng một vòng, chuẩnxác dừng ở dưới cầu thang…Giám đốc Club và Giám đốcKhách sạn lập tức dẫn thư ký tiếnlên, tới bên cạnh cửa xe Rolls Royce,tự mình mở cửa xe, khom lưng chàohỏi: “Tổng Giám đốc.”“Ừ.“ Bên trong truyền đến âmthanh trầm thấp.Tưởng Quang Longmặc âu phục kẻ sọc màu đen, trướcvạt áo hình tam giác cài đóa hoa màuxanh, phong độ nghiêm nghị bướcxuống, đôi tay móc nhẹ cúc áo âuphục, hai mắt quét nhìn tất cả lãnhđạo cấp cao tại chỗ, anh vừa đi vàotrong, vừa chậm rãi hỏi: “Lần nàytuyển chọn chuyên gia hầu rượuđược chuẩn bị như thế nào?”Giám đốc Khách sạn Hoắc Minhđi theo ở phía sau Tưởng QuangLong, nói: “Lần này thông qua cáckhách sạn địa phương, tiến hành 12vòng sàng lọc lựa chọn chuyên giahầu rượu, từ trong 2.000 người,chọn ra năm người ưu tú nhất saucùng tới tham gia tuyển chọn lầnnày! Về phần trình độ của bọn họnhư thế nào, trước mắt vẫn chưabiết.”Tưởng Quang Long không lêntiếng, đi qua đại sảnh mới Club, nhânviên tiếp tân và nhân viên Club trướckhán đài, toàn bộ nhìn về phía TưởngQuang Long khom lưng chào!“Khi nào Laurence đi?” TưởngQuang Long đi qua quầy bar phòngkhách, tới trước thang máy, hỏi.Đông Anh đứng ở phía sau, nóivới anh: “Tối mai bay! Ông ấy nóihôm nay sẽ ở lại tham gia tuyểnchọn chuyên gia hầu rượu cuối cùng,hi vọng khách sạn chúng ta có thểchọn lựa ra chuyên gia hầu rượu tốtnhất, ba ngày sau phục vụ chuyến điđến Việt Nam của Hoàng tử vàVương phi nước Anh!”Trong ánh mắt Tưởng QuangLong hơi do dự mới lạnh lùng nói:“Một đất nước lớn như vậy cũngchưa có cách tìm được nhân tài ưutú nhất! Trong khách sạn chúng ta,tổng cộng có 380 chuyên gia hầurượu, có thể không một người nàođể cho ông ta hài lòng, các ngườixem lại các người đang làm gì?”Tất cả lãnh đạo cấp cao cũng imlặng không lên tiếng!Tưởng Quang Long lạnh lùng đivào đại sảnh hình bán nguyệt gầnhai ngàn mét vuông, ngồi vị trí đầutiên trước bàn ăn dài nhất, đảmnhiệm đánh giá lựa chọn cuối cùnglần này, các thành viên khách sạncũng nghiêm túc ngồi hai bên bànăn, Đông Anh và một người thư kýlập tức tiến lên, đem danh sách nămchuyên gia hầu rượu cuối cùng đưađến trước mặt của Tưởng QuangLong!Tưởng Quang Long cầm tài liệumở ra, vừa chậm rãi hỏi: “Mọi ngườiđến đông đủ chưa?”Đông Anh đứng bên cạnh anh,mặt lộ vẻ khó khăn nói: “Còn thiếumột người cuối cùng… Trước mắtcòn chưa gọi điện thoại được, cũngkhông cách nào liên lạc.Là một côgái hai mươi tuổi.”“Một cô gái hai mươi tuổi hiểuđược rượu đỏ sao? Hiểu được thứcăn sao?”Các nhân viên khách sạn cũngtò mò mở ra bìa tài liệu màu xanhdương trước mặt, tìm cô gái mới haimươi tuổi, tò mò thân phận của cô.Ánh mắt Đông Anh có chút kỳquái, nhìn Tưởng Quang Long lạnhlùng nhưng vẫn làm tròn trách nhiệmgiới thiệu nói: “Dường như cô ấy cókhứu giác trời sanh, hơn nữa đối vớithức ăn có một cái nhìn đặc biệt, côấy là người duy nhất thưởng thứcqua 370 loại rượu đỏ, không bao giờđoán sai.”“Nói tiếp.” Tưởng Quang Longchậm rãi nói.Đông Anh nhìn anh một cái, tiếptục nói nữa: “Hơn nữa… Cô ấykhông chỉ có vị giác đối với rượu đỏhơn người bình thường, cô ấy còn làbậc thầy rượu trắng, rượu thanh,rượu mơ, đối với trà nghệ cũng hếtsức tỉnh thông, là chuyên gia tràhàng đầu.”Con ngươi quyến rũ của TưởngQuang Long khẽ chớp, tiếp tục lậtmột tờ tài liệu chuyên gia hầu rượu,nhìn lí lịch của các ứng viên, mớinhìn lướt qua, cũng đã lật tới tênngười sau cùng.Anh ngồi rất nghiêm túc, xemphần tài liệu chuyên gia hầu rượucuối cùng, nhìn góc bên trái sơ yếu lýlịch, là một cô gái xinh đẹp có nụcười hoạt bát đáng yêu, cặp mắt tosáng ngời động lòng người, làm ánhmắt anh nhìn kỹ, cảm giác quenthuộc nhanh chóng ập vào lòng, anhlập tức nhìn dấu khoanh tròn nhỏchính giữa trên sơ yếu lý lịch viết tênhọ chuyên gia hầu rượu – Lại NgọcLan!Lông mày của anh lập tức nhíu chặt!“Một người tôn trọng thức ăn vàrượu đỏ, tại sao có thể ở trong trậnđấu quan trọng như vậy đến trễ?”Tưởng Quang Long lạnh lùng nói hếtlời nói, liền đem sơ yếu lý lịch đặt ởtrên bàn ăn, mới ngửa mặt nói: “Bắtđầu di.”Cửa chính đại sảnh bữa tiệc mởra, nhân viên phục vụ nhà hàng Tây,mặc đồng phục com lê màu đen áosơ mi trắng, sắp hàng chỉnh tề đứngở bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, saukhi nghe được chỉ thị, lập tức dùngkhay màu vàng, cầm tất cả các loạirượu đỏ trân quý chậm rãi đi tới, dướisự huấn luyện nghiêm chỉnh đemrượu đỏ cần thận đặt xuống ở trênmột cái bàn dài khác, từng chai rượuđỏ được dùng vải màu vàng bao lại,ở trên miệng của nó lộ ra niên đại vànơi sản xuất, tổng cộng có 36 loạirượu đỏ cũ mới trên toàn thế giới.“Cuộc thi bắt đầu!“ Đông Anhvỗ nhẹ bàn tay, bắt đầu đọc tên cácứng viên.“Lại Ngọc Lan…“ ĐôngAnh đọc đến dây, nhẹ giọng kêu.sơ mi trắng, sắp hàng chỉnh tề đứngở bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, saukhi nghe được chỉ thị, lập tức dùngkhay màu vàng, cầm tất cả các loạirượu đỏ trân quý chậm rãi đi tới, dướisự huấn luyện nghiêm chỉnh đemrượu đỏ cần thận đặt xuống ở trênmột cái bàn dài khác, từng chai rượuđỏ được dùng vải màu vàng bao lại,ở trên miệng của nó lộ ra niên đại vànơi sản xuất, tổng cộng có 36 loạirượu đỏ cũ mới trên toàn thế giới.“Cuộc thi bắt đầu!“ Đông Anhvỗ nhẹ bàn tay, bắt đầu đọc tên cácứng viên.“Lại Ngọc Lan…“ ĐôngAnh đọc đến dây, nhẹ giọng kêu.Tưởng Quang Long hoàn toànlạnh lùng không lên tiếng, chỉ nhìnlên mấy vị chuyên gia pha rượu ởtrước mặt, đang dùng phương phápđặc biệt để giải rượu, thậm chí bắtđầu nếm thử rượu…Laurence nhìn Đông Anh mộtcái, liền cũng cầm lấy tài liệu, mở ratrang thứ năm, nhìn tư liệu cá nhânLại Ngọc Lan ở phía trên, kêu nhỏ:“Là cô ấy?”Tưởng Quang Long quay đầu,nhìn Laurence, hơi cười hỏi:“Laurence tiên sinh biết cô ấy?”Laurence có chút cảm thán nhìnTưởng Quang Long, mỉm cười nói:“Vị tiểu thư này là nhân tài, nếu đượcbồi dưỡng, chờ một thời gian sẽthành tựu rất lớn.Mặc dù có hơi trẻtuổi, rất nhiều thứ ngây ngô, nhưngtôi vô cùng mong đợi đối với cô ấy!”Tưởng Quang Long đã hiểu, liềnngửa mặt lên, không lên tiếng.Vòng tranh tài thứ nhất kết thúcnhưng Lại Ngọc Lan vẫn không đến,Đông Anh có chút tiếc nuối nhìnTưởng Quang Long.Laurence lại tiếc nuối lắc đầunói: “Tôi rất muốn gặp cô gái có cáchnhìn đặc biệt đối với thức ăn.Thậttiếc quá…”Tưởng Quang Long nghe xong,lạnh lùng chậm rãi ra lệnh: “Tìm cô ấy”Ánh mắt của Đông Anh sáng lên,mỉm cười nói: “Dạ!”Bên trong đại sảnh bữa tiệc, rốirít bận rộn, bên ngoài đại sảnh bữatiệc, quản lý hành chính càng khôngngừng gọi vào số điện thoại của LạiNgọc Lan nhưng điện thoại luôn ởtrong trạng thái tắt máy, sau khiĐông Anh nhận được tài liệu của LạiNgọc Lan, ngay lập tức phái vệ sĩ vộivàng di ra đại sảnh Club tự mình đitìm người.Không lâu sau, khi mọi ngườinghỉ ngơi giữa buổi, Đông Anhnhanh chóng đi tới bên cạnh TưởngQuang Long, cúi người xuống nói:“Đã tìm được cô ấy rồi…”Tưởng Quang Long mặt hơinghiêng, chậm rãi hỏi: “Ở nơi nào?”Đông Anh nhỏ giọng nói vớiTưởng Quang Long: “Thì ra là LạiNgọc Lan và Phó quản lí Nhã Tuệ nhàhàng Tây chúng ta là bạn thân, rạngsáng nay, nghe nói Lại Ngọc Lan bịthương nằm viện nên chạy tới chămsóc, đây là người nhà của Nhã Tuệnói, vừa rồi chúng tôi gọi điện thoạicho Nhã Tuệ, cô ấy cũng không nhận.”Tưởng Quang Long nghe xong,lúc này mới nhớ tới sáng nay NhãTuệ gọi điện thoại cho mình, nghegiọng của cô rất gấp, ánh mắt anhlóe lên rồi chớp một cái, nhớ tới đêmqua, sau khi mình rời đi Lại Ngọc Lanmột mình đứng ở giữa đường tốităm.Đông Anh đứng ở một bên, chờđợi một lúc, mới hơi nghi ngờ cúingười, nhắc nhở “Tổng Giám đốc?”Tưởng Quang Long chớp mắt,lấy lại tinh thần, sắc mặt hơi nặng nềhỏi: “Cô ấy bị thương như thế nào?”Đông Anh lại nói: “Tình huốngcụ thể không rõ lắm, chỉ nghe ngườinhà của Nhã Tuệ nói, bị thương thậtnghiêm trọng nhưng mà vì con gáivẫn không nhận diện thoại, cho nênkhông có cách để thông báo.”Tưởng Quang Long suy nghĩmột lúc liền lạnh nhạt nói: “Nếu bịthương nằm viện, khả năng tới đâydự thi không lớn, hủy bỏ tư cách thicủa cô ấy di.”Đông Anh nhìn anh một cái, khẽgật trả lời: “Vâng.”“Tổng Giám đốc, cậu biết tìnhhình của cô gái kia sao?” Laurencenhìn Tưởng Quang Long, có chútquan tâm hỏi.Tưởng Quang Long mỉm cườinghiêng người, chậm rãi nói vớiLaurence: “Nghe nói hôm nay cô ấybị thương nằm viện, tình trạng tươngđối không lạc quan cho nên sẽkhông tới.”“Ồ… thật đáng tiếc.” Laurencethất vọng nói.Tưởng Quang Long không lêntiếng, tiếp tục xem cuộc tranh tài.