Tác giả:

Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…

Chương 12: Trở Lại

Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Ba năm sau.Đầu mùa hè!Khách sạn Á Châu! Một trongmười khách sạn hàng đầu Việt Nam.Trước quầy lễ tân, quản lý TrầnMạn Hồng, một người phụ nữ gần 30tuổi mặc đồng phục màu đen củakhách sạn, đi qua bên cạnh Giámđốc, đầu tiên cung kính khom ngườichào hỏi, sau đó vội vàng đi ra ngoài,mới vừa đi ra khỏi, nghênh gió biềnthổi đến phần đất trống trước đạisảnh rộng lớn, liền thấy Nhã Tuệ mặcđồng phục váy ngắn màu đen củakhách sạn, bên trong là áo sơ mitrắng thắt nơ bươm buớm, đứng ởtrước cây cột màu bạc của kháchsạn, cũng đang lo lắng chờ đợi, lậptức đi tới bên cạnh Nhã Tuệ, vẻ mặtnghiêm nghị cần thận hỏi: “Người tớichưa?”“Có thể là có chuyện gì gâychậm trễ, cô làm ơn chờ một chút!”Nhã Tuệ xin lỗi xong, cũng nhìn vềphía đường lớn ven biển phía xa xa,khẽ thở dài nói: “Con bé chết tiệt kia,tại sao còn chưa tới?”Đường lớn ven biển xảy ra tainạn giao thông! Một chiếc xe vậnchuyền hải sản đông lạnh bị bề bánhthắng gấp, hầm đông lạnh trượtkhóa chợt mở ra, đổ ra vô số tôm“hùm, cua càng dài vận chuyển bằngđường hàng không đến, còn có cábiền tươi, bào ngư, hải sâm cùng vâycá thượng đẳng.Đang lúc phía đằng trước mọingười lo lắng dọn dẹp hải sản trênđất, phía sau có một chiếc xe tắc ximàu xanh lá cây dừng lại, bởi vì phíatrước đều là hải sản trân quý nênkhông dám chạy nhanh.Cô gái bên trong xe mặc áo sơmi trắng, váy ngắn màu đen, đề tócngắn chạm vai, đôi tay ôm một túi tàiliệu, mặt bên trái bị sợi tóc đennhánh xinh đẹp nhẹ nhàng che giấu,chỉ lộ ra một đôi mắt to xinh đẹptrong veo, lúc này cô có chút gấpgáp ghé đầu ra ngoài cửa sổ, đón gióbiển thổi mạnh, nhìn mấy người đầubếp ngoài cửa xe, mặc đồng phụcđầu bếp màu trắng, đang hốt hoảngnhặt hải sản trên dất.Lại Ngọc Lan có chút gấp gápcúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đãchín giờ ba mươi phút, cô không suynghĩ nữa, vươn tay móc tiền đưa chotài xế nói: “Trước mặt chính là Kháchsạn Á Châu không xa, tôi xuống ởchỗ này thôi!”Lại Ngọc Lan đẩy cửa xe ra, gióbiển mãnh liệt thổi đến, thổi lất phấtsợi tóc đen nhánh, thỉnh thoảng làmlộ ra một vết sẹo mờ mờ chừng bàntay, theo bản năng cô cúi đầu, chạynhanh ra phía trước.Lại Ngọc Lanvừa đi qua xe đông lạnh, nhưng bấtchợt dưới chân đạp một cục đá vụn,cô oa một tiếng, thu chân khôngđược, cả người lui về phía sau liềnngã xuống!“Ầm….” một tiếng thật lớn! Cảngười Lan lui về phía sau lưng vaphải một thùng bên trên hầm chứađá, nhất thời hải sản còn sót lại bêntrong xe tất cả đều ào ào từ trongthùng toàn bộ ngã xuống, kề cả khốinước đá, tất cả cũng đầu hướng trênNgười tình oan gia Chương 12 Trở lạingười của Lại Ngọc Lan trút xuống!“A….” Lại Ngọc Lan hoảng sợkêu to ôm đầu, cảm giác toàn bộ cácá tôm tôm cua cua nện xuốngngười, còn có nước đá lạnh thấuxương, nhất thời, cô hoảng hồn cảngười ướt nhẹp, ngầng đầu lên, conngươi trừng lớn nhìn người chủ xe.Ngoài xe, mấy đầu bếp trẻ và lãođầu bếp, cùng tài xế xe đông lạnh tấtcả đều khiếp sợ đứng thành mộtnhóm, nhìn cô gái nhỏ đáng thươngphía bên hông xe!Đại sảnh khách sạn.“Ôi chao!” Nhã Tuệ nhìn thấytrước mặt có một chiếc xe tắc xidừng ở trước đại sảnh khách sạn, côvui mừng cười nói: “Đến rồi!”.Tài xế tắc xi cần thận mở cửa ra,bên trong xe đi ra một “Người thựcvật”, trên đầu của cô, trên người, cóthể toàn bộ dính đầy rong biển màuxanh, trên mặt cũng dính lá rong biểnlau không quá sạch sẽ, còn có mấycọng giắt trên lỗ tai…“Lan! Cô xảy ra chuyện gì vậy?Tại sao để cho mình trở thành nhưvậy?” Nhã Tuệ lo lắng đi tới trướcmặt của Lại Ngọc Lan, một hai ba,kéo cô đến sau cây cột tròn thật tocủa khách sạn, gỡ xuống rong biềntrên người cô, vừa gỡ vừa tức giậnhỏi.“Tôi…” Lại Ngọc Lan cũng thậtsự gấp gáp xin lỗi, vừa vươn tay nắmrong biển trên người mình, vừa nói:“Vừa rồi lúc tôi đi tới đây, gặp phảimột chiếc xe đông lạnh xảy ra tai nạngiao thông ở phía trước, rất nhiều hảisản đồ hết xuống mặt đường, khôngngờ bị trợt chân, va phải thùng hảisản, thiếu chút nữa bị rong biểuchôn.”Lại Ngọc Lan càng nói càng cảmthấy mất mặt, cuối cùng chỉ cúi đầu,thở nhẹ một hơi, không dám lên tiếng.“Thôi kệ, dù sao cũng đã lỡ, đềtôi kiếm cách nói.”Lại Ngọc Lan lập tức cúi đầu đitheo Nhã Tuệ, rốt cuộc đi tới trướcmột thang máy màu trắng trongsuốt, Nhã Tuệ đè xuống mở khóacửa, xoay người về phía bạn thânnói: “Khách sạn chúng ta, tổng cộngcó 12 nhà hàng tây với phong cáchkhác nhau, cô muốn tiến vào nhàhàng tây, đây là nhà hàng tây thuộcvề khu giải trí, cho nên cấp trên củacô là Nguyễn Bân quản lý khu giải trí.Kế tiếp, nhà hàng có hai người quảnlý, một nam là Giám đốc Tào VănKiệt, anh ấy là người thoải mái, vuivẻ, đẹp trai, ba năm trước đây du họcở Âu Châu mới trở về, cách quản lývà kinh doanh đều theo phong cáchphương tây.Một nữ quản lý tên làTrần Mạn Hồng, tính cách cô ấy cóchút kì lạ, bắt bẻ nhưng vô cùngchuyên nghiệp, cô ta rất ghét mộtngười quản lí tên Tào Ngọc, tốt nhấtcô đừng đả động đến!”Lại Ngọc Lan lập tức gật đầu,cùng Nhã Tuệ đi vào nhà hàng, thậmchí tim cô còn đập thình thịch khithấy người phụ nữ kia xuất hiện.“Mạn Hồng…“ Nhã Tuệ nhưđang lấy lòng gọi.Trần Mạn Hồng miễn cưỡng vứtcây roi là vật bất ly thân sang mộtbên, xoay người, đầu tiên quét quaNhã Tuệ, lại nhìn về phía cô gái bêncạnh, tóc ướt đẫm, trên tóc còn dínhmấy sợi rong biển, trong đầu tóc cònquấn một càng cua, lúc ngầng đầulên, mắt to chớp chớp, càng cua rớtxuống!Thân thể Trần Mạn Hồng chấnđộng mạnh một cái, đột nhiên khoatrương trợn to cặp mắt, buông lỏngcây roi trong tay, dưới chân loạngchoạng một cái, ngã ở trên ngườicác nữ nhân viên phục vụ, cô điêncuồng kêu to: “Người kia là ai! Trênngười cô ta lại có mùi cá!”“Cô ấy chính là người bạn tôi đãnói với cô, rất có tài…”, Nhã Tuệ thânthiết cầm tay cô ta.“Đừng đụng tôi“ Trần Mạn Hồnglập tức hất ra tay của Nhã Tuệ, hunghăng lườm cô một cái, mới chỉ vàoLại Ngọc Lan, tức giận đến run rầynói: “Đây chính là người bạn thân màcô nói thông minh, lanh lợi, đáng yêu,lại hết sức chăm chỉ?”Nhã Tuệ lập tức mỉm cười nóivới Trần Mạn Hồng, nói: “Ôi chao!Đây là sự thật! Hôm nay chẳng quacô ấy xảy ra một chút chuyện ngoàiý muốn mới như vậy.Nhưng bìnhthường, cô ấy thật sự là một nhânviên vô cùng chăm chỉ.Đã có rấtnhiều năm kinh nghiệm làm việc ởquán bar, rượu loại nào cô ấy cũngbiết.”Lúc này Trần Mạn Hồng hơi thusắc mặt, hơi đứng thẳng người, vẻmặt chán ghét nhìn cách ăn mặc củaLại Ngọc Lan, chỉ cần nghĩ đến càngcua từ trên tóc của cô rớt xuống lúcnãy, Trần Mạn Hồng liền buồn nônchặn ngực thở hổn hền, miệng kiênquyết nói: “Đúng là khiêu chiến tínhkiên nhẫn của tôi! Đem bộ dáng nàytới gặp tôi, còn muốn tôi tuyển dụngcô ấy?”Lại Ngọc Lan lập tức ngầng đầulên, lo lắng nhìn Trần Mạn Hồng.“Mạn Hồng, cô tha thứ cho côấy đi! Bởi vì hôm nay cô ấy xảy ramột chút tai nạn giao thông, vì sợmuộn cho nên không kịp đi rửa mặtchải đầu mà…“ Nhã Tuệ lập tức cườinói, “Bỏ rơi một nhân tài mới là uổngphí đó, bề ngoài có là gì chứ, chỉ làsự cố thôi mà.”Trần Mạn Hồng không lên tiếng,liếc về phía cô.Nhã Tuệ lập tức mềm mỏng lắclắc thân thể của bạn thân nói: “MạnHồng… Giúp tôi một chút… Hả? Chỉlà làm việc ở phía sau quầy rượuthôi.Làm ơn! Nhờ một chút!”Lúc này Lại Ngọc Lan lại ngầngđầu nhìn bộ dáng Trần Mạn Hồng đãbình tĩnh lại, lại nhìn về phía Nhã Tuệra hiệu cho mình, cô có chút lo lắngvội vàng tiến lên phía trước, hơi cúingười cung kính nói với Trần MạnHồng: “Giám đốc Trần, xin cô cho tôimột cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắnglàm tốt công việc! Làm ơn, xin cô chotôi một cơ hội.”Trần Mạn Hồng quay đầu nhìnvề phía Lại Ngọc Lan, bộ dáng cô cóchút cần thận, mới ngẩng mặt nói:“Mặc dù cô không phải gặp khách,nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, nhânviên làm việc tại khách sạn, phải xemkhách hàng là thượng đế!”Lại Ngọc Lan khéo léo gật đầu,nói: “Tôi biết rồi, cám ơn cô đã chỉdạy! Cám ơn Giám đốc!”“Cô đi theo tôi ! Tôi dẫn cô đếnchỗ cô làm việc.”“Vâng!” Lại Ngọc Lan đáp xong,có chút không nhịn được ngẩng đầuliếc mắt nhìn Nhã Tuệ.Nhã Tuệ nhìn cô gật đầu một cái,mỉm cười nói: “Đi thôi! Nghe theoGiám đốc! Giám đốc Trần nhất địnhsẽ chăm sóc cô thật tốt.”“Đây chính là chỗ cô làm việc!”Trong lúc không đề ý Trần Mạn Hồngđã dẫn Lại Ngọc Lan đi qua phía sauquầy rượu còn chưa bắt đầu buônbán, đi qua kho hàng bia và cà phê,mới đi đến trước một cánh cửa gỗđỏ, Trần Mạn Hồng nắm chặt khóacửa gỗ đỏ, sắc mặt nghiêm túc nặngnề nói: “Nơi này là chỗ rất quantrọng trong nhà hàng chúng ta… Từnay về sau, cô ở chỗ này làm việc!”Lại Ngọc Lan đứng ở trước cánhcửa căn phòng tối lập tức ngửi đượcmùi rượu đỏ thơm nồng, cô chớpmắt, không dám để lộ kích động.Lại Ngọc Lan ngừng thở, đôi tayvẫn nắm gọn gàng, từng bước từngbước đi vào trong căn phòng tối,Mạn Hồng mới nhấn công tắc bêntrong phòng, ngay tức khắc mộtngọn đèn nhỏ màu đỏ sáng lên, nhấtthời nhìn thấy gần một trăm métvuông đặt vô số giá gỗ theo phongcách Châu Âu, vô số ly thủy tinh, đặttheo kiểu nằm ngang, dựng thẳng,ngược chiều, tầng tầng lớp lớp.Lại Ngọc Lan kích động nhìn tấtcả kiểu dáng ly rượu đỏ, thật sự córất nhiều kiểu chưa từng thấy haynghe qua, phải biết, rượu đỏ có hàngngàn chủng loại, ly nếm thử rượu đỏcũng có hàng ngàn chủng loại…Vô số loại rượu đỏ, từ màu đỏsậm, đen bóng, màu hồng, màu xanhnhạt, trong suốt, tất cả kiểu dáng,đều cao quý đặt trên kệ gỗ sồi, trongánh đèn từ từ sáng lên, chỉ chỉ hiệnra, giống như sức sống mạnh mẽđang giương ra dưới ánh mắt ngườiđời.Con ngươi Lại Ngọc Lan tứckhắc sáng lên, kích động nhìn cácloại rượu đỏ, mười ngón tay hơi hơirun rầy, giống như có chút vui sướngnhảy múa theo điệu nhạc khi gặpđược người bạn rất thân.Trần Mạn Hồng nói với Lại NgọcLan: “Nơi này chỉ là rượu cấp một,hầm rượu của khách sạn chúng ta cótổng cộng hai mươi ba cấp bậc, mỗicấp bậc càng cao, tượng trưng chorượu đỏ càng trân quý! Nhưng mặckệ rượu nơi này thuộc về cấp mấy, ởchỗ này, cô cũng tuyệt đối không dễdàng đi vào! Bởi vì chỉ có nhân viêntừ cấp bậc quản lý nhà hàng trở lên,còn có chuyên gia pha rượu hàngđầu của chúng ta mới có thể vào điLại Ngọc Lan nghe xong, hai mắthơi lóe lên một chút ảm đạm nhưngvẫn vội vàng gật đầu, yếu ớt nói:“Vâng…”, bộ dạng của cô đã thànhcông ghi điểm trong lòng người quản lí.Đây chính là cơ hội của cô đểlàm việc trong khách sạn Á Châu, côsẽ không để tuột mất, cho dù phảisắm vai một cô phụ việc ngốcnghếch, cô cũng phải nhất định hoàn“thành những gì mình đã bỏ lỡ „.„.

Ba năm sau.

Đầu mùa hè!

Khách sạn Á Châu! Một trong

mười khách sạn hàng đầu Việt Nam.

Trước quầy lễ tân, quản lý Trần

Mạn Hồng, một người phụ nữ gần 30

tuổi mặc đồng phục màu đen của

khách sạn, đi qua bên cạnh Giám

đốc, đầu tiên cung kính khom người

chào hỏi, sau đó vội vàng đi ra ngoài,

mới vừa đi ra khỏi, nghênh gió biền

thổi đến phần đất trống trước đại

sảnh rộng lớn, liền thấy Nhã Tuệ mặc

đồng phục váy ngắn màu đen của

khách sạn, bên trong là áo sơ mi

trắng thắt nơ bươm buớm, đứng ở

trước cây cột màu bạc của khách

sạn, cũng đang lo lắng chờ đợi, lập

tức đi tới bên cạnh Nhã Tuệ, vẻ mặt

nghiêm nghị cần thận hỏi: “Người tới

chưa?”

“Có thể là có chuyện gì gây

chậm trễ, cô làm ơn chờ một chút!”

Nhã Tuệ xin lỗi xong, cũng nhìn về

phía đường lớn ven biển phía xa xa,

khẽ thở dài nói: “Con bé chết tiệt kia,

tại sao còn chưa tới?”

Đường lớn ven biển xảy ra tai

nạn giao thông! Một chiếc xe vận

chuyền hải sản đông lạnh bị bề bánh

thắng gấp, hầm đông lạnh trượt

khóa chợt mở ra, đổ ra vô số tôm

“hùm, cua càng dài vận chuyển bằng

đường hàng không đến, còn có cá

biền tươi, bào ngư, hải sâm cùng vây

cá thượng đẳng.

Đang lúc phía đằng trước mọi

người lo lắng dọn dẹp hải sản trên

đất, phía sau có một chiếc xe tắc xi

màu xanh lá cây dừng lại, bởi vì phía

trước đều là hải sản trân quý nên

không dám chạy nhanh.

Cô gái bên trong xe mặc áo sơ

mi trắng, váy ngắn màu đen, đề tóc

ngắn chạm vai, đôi tay ôm một túi tài

liệu, mặt bên trái bị sợi tóc đen

nhánh xinh đẹp nhẹ nhàng che giấu,

chỉ lộ ra một đôi mắt to xinh đẹp

trong veo, lúc này cô có chút gấp

gáp ghé đầu ra ngoài cửa sổ, đón gió

biển thổi mạnh, nhìn mấy người đầu

bếp ngoài cửa xe, mặc đồng phục

đầu bếp màu trắng, đang hốt hoảng

nhặt hải sản trên dất.

Lại Ngọc Lan có chút gấp gáp

cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã

chín giờ ba mươi phút, cô không suy

nghĩ nữa, vươn tay móc tiền đưa cho

tài xế nói: “Trước mặt chính là Khách

sạn Á Châu không xa, tôi xuống ở

chỗ này thôi!”

Lại Ngọc Lan đẩy cửa xe ra, gió

biển mãnh liệt thổi đến, thổi lất phất

sợi tóc đen nhánh, thỉnh thoảng làm

lộ ra một vết sẹo mờ mờ chừng bàn

tay, theo bản năng cô cúi đầu, chạy

nhanh ra phía trước.

Lại Ngọc Lan

vừa đi qua xe đông lạnh, nhưng bất

chợt dưới chân đạp một cục đá vụn,

cô oa một tiếng, thu chân không

được, cả người lui về phía sau liền

ngã xuống!

“Ầm….” một tiếng thật lớn! Cả

người Lan lui về phía sau lưng va

phải một thùng bên trên hầm chứa

đá, nhất thời hải sản còn sót lại bên

trong xe tất cả đều ào ào từ trong

thùng toàn bộ ngã xuống, kề cả khối

nước đá, tất cả cũng đầu hướng trên

Người tình oan gia Chương 12 Trở lại

người của Lại Ngọc Lan trút xuống!

“A….” Lại Ngọc Lan hoảng sợ

kêu to ôm đầu, cảm giác toàn bộ cá

cá tôm tôm cua cua nện xuống

người, còn có nước đá lạnh thấu

xương, nhất thời, cô hoảng hồn cả

người ướt nhẹp, ngầng đầu lên, con

ngươi trừng lớn nhìn người chủ xe.

Ngoài xe, mấy đầu bếp trẻ và lão

đầu bếp, cùng tài xế xe đông lạnh tất

cả đều khiếp sợ đứng thành một

nhóm, nhìn cô gái nhỏ đáng thương

phía bên hông xe!

Đại sảnh khách sạn.

“Ôi chao!” Nhã Tuệ nhìn thấy

trước mặt có một chiếc xe tắc xi

dừng ở trước đại sảnh khách sạn, cô

vui mừng cười nói: “Đến rồi!”.

Tài xế tắc xi cần thận mở cửa ra,

bên trong xe đi ra một “Người thực

vật”, trên đầu của cô, trên người, có

thể toàn bộ dính đầy rong biển màu

xanh, trên mặt cũng dính lá rong biển

lau không quá sạch sẽ, còn có mấy

cọng giắt trên lỗ tai…

“Lan! Cô xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao để cho mình trở thành như

vậy?” Nhã Tuệ lo lắng đi tới trước

mặt của Lại Ngọc Lan, một hai ba,

kéo cô đến sau cây cột tròn thật to

của khách sạn, gỡ xuống rong biền

trên người cô, vừa gỡ vừa tức giận

hỏi.

“Tôi…” Lại Ngọc Lan cũng thật

sự gấp gáp xin lỗi, vừa vươn tay nắm

rong biển trên người mình, vừa nói:

“Vừa rồi lúc tôi đi tới đây, gặp phải

một chiếc xe đông lạnh xảy ra tai nạn

giao thông ở phía trước, rất nhiều hải

sản đồ hết xuống mặt đường, không

ngờ bị trợt chân, va phải thùng hải

sản, thiếu chút nữa bị rong biểu

chôn.”

Lại Ngọc Lan càng nói càng cảm

thấy mất mặt, cuối cùng chỉ cúi đầu,

thở nhẹ một hơi, không dám lên tiếng.

“Thôi kệ, dù sao cũng đã lỡ, đề

tôi kiếm cách nói.”

Lại Ngọc Lan lập tức cúi đầu đi

theo Nhã Tuệ, rốt cuộc đi tới trước

một thang máy màu trắng trong

suốt, Nhã Tuệ đè xuống mở khóa

cửa, xoay người về phía bạn thân

nói: “Khách sạn chúng ta, tổng cộng

có 12 nhà hàng tây với phong cách

khác nhau, cô muốn tiến vào nhà

hàng tây, đây là nhà hàng tây thuộc

về khu giải trí, cho nên cấp trên của

cô là Nguyễn Bân quản lý khu giải trí.

Kế tiếp, nhà hàng có hai người quản

lý, một nam là Giám đốc Tào Văn

Kiệt, anh ấy là người thoải mái, vui

vẻ, đẹp trai, ba năm trước đây du học

ở Âu Châu mới trở về, cách quản lý

và kinh doanh đều theo phong cách

phương tây.

Một nữ quản lý tên là

Trần Mạn Hồng, tính cách cô ấy có

chút kì lạ, bắt bẻ nhưng vô cùng

chuyên nghiệp, cô ta rất ghét một

người quản lí tên Tào Ngọc, tốt nhất

cô đừng đả động đến!”

Lại Ngọc Lan lập tức gật đầu,

cùng Nhã Tuệ đi vào nhà hàng, thậm

chí tim cô còn đập thình thịch khi

thấy người phụ nữ kia xuất hiện.

“Mạn Hồng…“ Nhã Tuệ như

đang lấy lòng gọi.

Trần Mạn Hồng miễn cưỡng vứt

cây roi là vật bất ly thân sang một

bên, xoay người, đầu tiên quét qua

Nhã Tuệ, lại nhìn về phía cô gái bên

cạnh, tóc ướt đẫm, trên tóc còn dính

mấy sợi rong biển, trong đầu tóc còn

quấn một càng cua, lúc ngầng đầu

lên, mắt to chớp chớp, càng cua rớt

xuống!

Thân thể Trần Mạn Hồng chấn

động mạnh một cái, đột nhiên khoa

trương trợn to cặp mắt, buông lỏng

cây roi trong tay, dưới chân loạng

choạng một cái, ngã ở trên người

các nữ nhân viên phục vụ, cô điên

cuồng kêu to: “Người kia là ai! Trên

người cô ta lại có mùi cá!”

“Cô ấy chính là người bạn tôi đã

nói với cô, rất có tài…”, Nhã Tuệ thân

thiết cầm tay cô ta.

“Đừng đụng tôi“ Trần Mạn Hồng

lập tức hất ra tay của Nhã Tuệ, hung

hăng lườm cô một cái, mới chỉ vào

Lại Ngọc Lan, tức giận đến run rầy

nói: “Đây chính là người bạn thân mà

cô nói thông minh, lanh lợi, đáng yêu,

lại hết sức chăm chỉ?”

Nhã Tuệ lập tức mỉm cười nói

với Trần Mạn Hồng, nói: “Ôi chao!

Đây là sự thật! Hôm nay chẳng qua

cô ấy xảy ra một chút chuyện ngoài

ý muốn mới như vậy.

Nhưng bình

thường, cô ấy thật sự là một nhân

viên vô cùng chăm chỉ.

Đã có rất

nhiều năm kinh nghiệm làm việc ở

quán bar, rượu loại nào cô ấy cũng

biết.”

Lúc này Trần Mạn Hồng hơi thu

sắc mặt, hơi đứng thẳng người, vẻ

mặt chán ghét nhìn cách ăn mặc của

Lại Ngọc Lan, chỉ cần nghĩ đến càng

cua từ trên tóc của cô rớt xuống lúc

nãy, Trần Mạn Hồng liền buồn nôn

chặn ngực thở hổn hền, miệng kiên

quyết nói: “Đúng là khiêu chiến tính

kiên nhẫn của tôi! Đem bộ dáng này

tới gặp tôi, còn muốn tôi tuyển dụng

cô ấy?”

Lại Ngọc Lan lập tức ngầng đầu

lên, lo lắng nhìn Trần Mạn Hồng.

“Mạn Hồng, cô tha thứ cho cô

ấy đi! Bởi vì hôm nay cô ấy xảy ra

một chút tai nạn giao thông, vì sợ

muộn cho nên không kịp đi rửa mặt

chải đầu mà…“ Nhã Tuệ lập tức cười

nói, “Bỏ rơi một nhân tài mới là uổng

phí đó, bề ngoài có là gì chứ, chỉ là

sự cố thôi mà.”

Trần Mạn Hồng không lên tiếng,

liếc về phía cô.

Nhã Tuệ lập tức mềm mỏng lắc

lắc thân thể của bạn thân nói: “Mạn

Hồng… Giúp tôi một chút… Hả? Chỉ

là làm việc ở phía sau quầy rượu

thôi.

Làm ơn! Nhờ một chút!”

Lúc này Lại Ngọc Lan lại ngầng

đầu nhìn bộ dáng Trần Mạn Hồng đã

bình tĩnh lại, lại nhìn về phía Nhã Tuệ

ra hiệu cho mình, cô có chút lo lắng

vội vàng tiến lên phía trước, hơi cúi

người cung kính nói với Trần Mạn

Hồng: “Giám đốc Trần, xin cô cho tôi

một cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắng

làm tốt công việc! Làm ơn, xin cô cho

tôi một cơ hội.”

Trần Mạn Hồng quay đầu nhìn

về phía Lại Ngọc Lan, bộ dáng cô có

chút cần thận, mới ngẩng mặt nói:

“Mặc dù cô không phải gặp khách,

nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, nhân

viên làm việc tại khách sạn, phải xem

khách hàng là thượng đế!”

Lại Ngọc Lan khéo léo gật đầu,

nói: “Tôi biết rồi, cám ơn cô đã chỉ

dạy! Cám ơn Giám đốc!”

“Cô đi theo tôi ! Tôi dẫn cô đến

chỗ cô làm việc.”

“Vâng!” Lại Ngọc Lan đáp xong,

có chút không nhịn được ngẩng đầu

liếc mắt nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ nhìn cô gật đầu một cái,

mỉm cười nói: “Đi thôi! Nghe theo

Giám đốc! Giám đốc Trần nhất định

sẽ chăm sóc cô thật tốt.”

“Đây chính là chỗ cô làm việc!”

Trong lúc không đề ý Trần Mạn Hồng

đã dẫn Lại Ngọc Lan đi qua phía sau

quầy rượu còn chưa bắt đầu buôn

bán, đi qua kho hàng bia và cà phê,

mới đi đến trước một cánh cửa gỗ

đỏ, Trần Mạn Hồng nắm chặt khóa

cửa gỗ đỏ, sắc mặt nghiêm túc nặng

nề nói: “Nơi này là chỗ rất quan

trọng trong nhà hàng chúng ta… Từ

nay về sau, cô ở chỗ này làm việc!”

Lại Ngọc Lan đứng ở trước cánh

cửa căn phòng tối lập tức ngửi được

mùi rượu đỏ thơm nồng, cô chớp

mắt, không dám để lộ kích động.

Lại Ngọc Lan ngừng thở, đôi tay

vẫn nắm gọn gàng, từng bước từng

bước đi vào trong căn phòng tối,

Mạn Hồng mới nhấn công tắc bên

trong phòng, ngay tức khắc một

ngọn đèn nhỏ màu đỏ sáng lên, nhất

thời nhìn thấy gần một trăm mét

vuông đặt vô số giá gỗ theo phong

cách Châu Âu, vô số ly thủy tinh, đặt

theo kiểu nằm ngang, dựng thẳng,

ngược chiều, tầng tầng lớp lớp.

Lại Ngọc Lan kích động nhìn tất

cả kiểu dáng ly rượu đỏ, thật sự có

rất nhiều kiểu chưa từng thấy hay

nghe qua, phải biết, rượu đỏ có hàng

ngàn chủng loại, ly nếm thử rượu đỏ

cũng có hàng ngàn chủng loại…

Vô số loại rượu đỏ, từ màu đỏ

sậm, đen bóng, màu hồng, màu xanh

nhạt, trong suốt, tất cả kiểu dáng,

đều cao quý đặt trên kệ gỗ sồi, trong

ánh đèn từ từ sáng lên, chỉ chỉ hiện

ra, giống như sức sống mạnh mẽ

đang giương ra dưới ánh mắt người

đời.

Con ngươi Lại Ngọc Lan tức

khắc sáng lên, kích động nhìn các

loại rượu đỏ, mười ngón tay hơi hơi

run rầy, giống như có chút vui sướng

nhảy múa theo điệu nhạc khi gặp

được người bạn rất thân.

Trần Mạn Hồng nói với Lại Ngọc

Lan: “Nơi này chỉ là rượu cấp một,

hầm rượu của khách sạn chúng ta có

tổng cộng hai mươi ba cấp bậc, mỗi

cấp bậc càng cao, tượng trưng cho

rượu đỏ càng trân quý! Nhưng mặc

kệ rượu nơi này thuộc về cấp mấy, ở

chỗ này, cô cũng tuyệt đối không dễ

dàng đi vào! Bởi vì chỉ có nhân viên

từ cấp bậc quản lý nhà hàng trở lên,

còn có chuyên gia pha rượu hàng

đầu của chúng ta mới có thể vào đi

Lại Ngọc Lan nghe xong, hai mắt

hơi lóe lên một chút ảm đạm nhưng

vẫn vội vàng gật đầu, yếu ớt nói:

“Vâng…”, bộ dạng của cô đã thành

công ghi điểm trong lòng người quản lí.

Đây chính là cơ hội của cô để

làm việc trong khách sạn Á Châu, cô

sẽ không để tuột mất, cho dù phải

sắm vai một cô phụ việc ngốc

nghếch, cô cũng phải nhất định hoàn

“thành những gì mình đã bỏ lỡ „.„.

Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Ba năm sau.Đầu mùa hè!Khách sạn Á Châu! Một trongmười khách sạn hàng đầu Việt Nam.Trước quầy lễ tân, quản lý TrầnMạn Hồng, một người phụ nữ gần 30tuổi mặc đồng phục màu đen củakhách sạn, đi qua bên cạnh Giámđốc, đầu tiên cung kính khom ngườichào hỏi, sau đó vội vàng đi ra ngoài,mới vừa đi ra khỏi, nghênh gió biềnthổi đến phần đất trống trước đạisảnh rộng lớn, liền thấy Nhã Tuệ mặcđồng phục váy ngắn màu đen củakhách sạn, bên trong là áo sơ mitrắng thắt nơ bươm buớm, đứng ởtrước cây cột màu bạc của kháchsạn, cũng đang lo lắng chờ đợi, lậptức đi tới bên cạnh Nhã Tuệ, vẻ mặtnghiêm nghị cần thận hỏi: “Người tớichưa?”“Có thể là có chuyện gì gâychậm trễ, cô làm ơn chờ một chút!”Nhã Tuệ xin lỗi xong, cũng nhìn vềphía đường lớn ven biển phía xa xa,khẽ thở dài nói: “Con bé chết tiệt kia,tại sao còn chưa tới?”Đường lớn ven biển xảy ra tainạn giao thông! Một chiếc xe vậnchuyền hải sản đông lạnh bị bề bánhthắng gấp, hầm đông lạnh trượtkhóa chợt mở ra, đổ ra vô số tôm“hùm, cua càng dài vận chuyển bằngđường hàng không đến, còn có cábiền tươi, bào ngư, hải sâm cùng vâycá thượng đẳng.Đang lúc phía đằng trước mọingười lo lắng dọn dẹp hải sản trênđất, phía sau có một chiếc xe tắc ximàu xanh lá cây dừng lại, bởi vì phíatrước đều là hải sản trân quý nênkhông dám chạy nhanh.Cô gái bên trong xe mặc áo sơmi trắng, váy ngắn màu đen, đề tócngắn chạm vai, đôi tay ôm một túi tàiliệu, mặt bên trái bị sợi tóc đennhánh xinh đẹp nhẹ nhàng che giấu,chỉ lộ ra một đôi mắt to xinh đẹptrong veo, lúc này cô có chút gấpgáp ghé đầu ra ngoài cửa sổ, đón gióbiển thổi mạnh, nhìn mấy người đầubếp ngoài cửa xe, mặc đồng phụcđầu bếp màu trắng, đang hốt hoảngnhặt hải sản trên dất.Lại Ngọc Lan có chút gấp gápcúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đãchín giờ ba mươi phút, cô không suynghĩ nữa, vươn tay móc tiền đưa chotài xế nói: “Trước mặt chính là Kháchsạn Á Châu không xa, tôi xuống ởchỗ này thôi!”Lại Ngọc Lan đẩy cửa xe ra, gióbiển mãnh liệt thổi đến, thổi lất phấtsợi tóc đen nhánh, thỉnh thoảng làmlộ ra một vết sẹo mờ mờ chừng bàntay, theo bản năng cô cúi đầu, chạynhanh ra phía trước.Lại Ngọc Lanvừa đi qua xe đông lạnh, nhưng bấtchợt dưới chân đạp một cục đá vụn,cô oa một tiếng, thu chân khôngđược, cả người lui về phía sau liềnngã xuống!“Ầm….” một tiếng thật lớn! Cảngười Lan lui về phía sau lưng vaphải một thùng bên trên hầm chứađá, nhất thời hải sản còn sót lại bêntrong xe tất cả đều ào ào từ trongthùng toàn bộ ngã xuống, kề cả khốinước đá, tất cả cũng đầu hướng trênNgười tình oan gia Chương 12 Trở lạingười của Lại Ngọc Lan trút xuống!“A….” Lại Ngọc Lan hoảng sợkêu to ôm đầu, cảm giác toàn bộ cácá tôm tôm cua cua nện xuốngngười, còn có nước đá lạnh thấuxương, nhất thời, cô hoảng hồn cảngười ướt nhẹp, ngầng đầu lên, conngươi trừng lớn nhìn người chủ xe.Ngoài xe, mấy đầu bếp trẻ và lãođầu bếp, cùng tài xế xe đông lạnh tấtcả đều khiếp sợ đứng thành mộtnhóm, nhìn cô gái nhỏ đáng thươngphía bên hông xe!Đại sảnh khách sạn.“Ôi chao!” Nhã Tuệ nhìn thấytrước mặt có một chiếc xe tắc xidừng ở trước đại sảnh khách sạn, côvui mừng cười nói: “Đến rồi!”.Tài xế tắc xi cần thận mở cửa ra,bên trong xe đi ra một “Người thựcvật”, trên đầu của cô, trên người, cóthể toàn bộ dính đầy rong biển màuxanh, trên mặt cũng dính lá rong biểnlau không quá sạch sẽ, còn có mấycọng giắt trên lỗ tai…“Lan! Cô xảy ra chuyện gì vậy?Tại sao để cho mình trở thành nhưvậy?” Nhã Tuệ lo lắng đi tới trướcmặt của Lại Ngọc Lan, một hai ba,kéo cô đến sau cây cột tròn thật tocủa khách sạn, gỡ xuống rong biềntrên người cô, vừa gỡ vừa tức giậnhỏi.“Tôi…” Lại Ngọc Lan cũng thậtsự gấp gáp xin lỗi, vừa vươn tay nắmrong biển trên người mình, vừa nói:“Vừa rồi lúc tôi đi tới đây, gặp phảimột chiếc xe đông lạnh xảy ra tai nạngiao thông ở phía trước, rất nhiều hảisản đồ hết xuống mặt đường, khôngngờ bị trợt chân, va phải thùng hảisản, thiếu chút nữa bị rong biểuchôn.”Lại Ngọc Lan càng nói càng cảmthấy mất mặt, cuối cùng chỉ cúi đầu,thở nhẹ một hơi, không dám lên tiếng.“Thôi kệ, dù sao cũng đã lỡ, đềtôi kiếm cách nói.”Lại Ngọc Lan lập tức cúi đầu đitheo Nhã Tuệ, rốt cuộc đi tới trướcmột thang máy màu trắng trongsuốt, Nhã Tuệ đè xuống mở khóacửa, xoay người về phía bạn thânnói: “Khách sạn chúng ta, tổng cộngcó 12 nhà hàng tây với phong cáchkhác nhau, cô muốn tiến vào nhàhàng tây, đây là nhà hàng tây thuộcvề khu giải trí, cho nên cấp trên củacô là Nguyễn Bân quản lý khu giải trí.Kế tiếp, nhà hàng có hai người quảnlý, một nam là Giám đốc Tào VănKiệt, anh ấy là người thoải mái, vuivẻ, đẹp trai, ba năm trước đây du họcở Âu Châu mới trở về, cách quản lývà kinh doanh đều theo phong cáchphương tây.Một nữ quản lý tên làTrần Mạn Hồng, tính cách cô ấy cóchút kì lạ, bắt bẻ nhưng vô cùngchuyên nghiệp, cô ta rất ghét mộtngười quản lí tên Tào Ngọc, tốt nhấtcô đừng đả động đến!”Lại Ngọc Lan lập tức gật đầu,cùng Nhã Tuệ đi vào nhà hàng, thậmchí tim cô còn đập thình thịch khithấy người phụ nữ kia xuất hiện.“Mạn Hồng…“ Nhã Tuệ nhưđang lấy lòng gọi.Trần Mạn Hồng miễn cưỡng vứtcây roi là vật bất ly thân sang mộtbên, xoay người, đầu tiên quét quaNhã Tuệ, lại nhìn về phía cô gái bêncạnh, tóc ướt đẫm, trên tóc còn dínhmấy sợi rong biển, trong đầu tóc cònquấn một càng cua, lúc ngầng đầulên, mắt to chớp chớp, càng cua rớtxuống!Thân thể Trần Mạn Hồng chấnđộng mạnh một cái, đột nhiên khoatrương trợn to cặp mắt, buông lỏngcây roi trong tay, dưới chân loạngchoạng một cái, ngã ở trên ngườicác nữ nhân viên phục vụ, cô điêncuồng kêu to: “Người kia là ai! Trênngười cô ta lại có mùi cá!”“Cô ấy chính là người bạn tôi đãnói với cô, rất có tài…”, Nhã Tuệ thânthiết cầm tay cô ta.“Đừng đụng tôi“ Trần Mạn Hồnglập tức hất ra tay của Nhã Tuệ, hunghăng lườm cô một cái, mới chỉ vàoLại Ngọc Lan, tức giận đến run rầynói: “Đây chính là người bạn thân màcô nói thông minh, lanh lợi, đáng yêu,lại hết sức chăm chỉ?”Nhã Tuệ lập tức mỉm cười nóivới Trần Mạn Hồng, nói: “Ôi chao!Đây là sự thật! Hôm nay chẳng quacô ấy xảy ra một chút chuyện ngoàiý muốn mới như vậy.Nhưng bìnhthường, cô ấy thật sự là một nhânviên vô cùng chăm chỉ.Đã có rấtnhiều năm kinh nghiệm làm việc ởquán bar, rượu loại nào cô ấy cũngbiết.”Lúc này Trần Mạn Hồng hơi thusắc mặt, hơi đứng thẳng người, vẻmặt chán ghét nhìn cách ăn mặc củaLại Ngọc Lan, chỉ cần nghĩ đến càngcua từ trên tóc của cô rớt xuống lúcnãy, Trần Mạn Hồng liền buồn nônchặn ngực thở hổn hền, miệng kiênquyết nói: “Đúng là khiêu chiến tínhkiên nhẫn của tôi! Đem bộ dáng nàytới gặp tôi, còn muốn tôi tuyển dụngcô ấy?”Lại Ngọc Lan lập tức ngầng đầulên, lo lắng nhìn Trần Mạn Hồng.“Mạn Hồng, cô tha thứ cho côấy đi! Bởi vì hôm nay cô ấy xảy ramột chút tai nạn giao thông, vì sợmuộn cho nên không kịp đi rửa mặtchải đầu mà…“ Nhã Tuệ lập tức cườinói, “Bỏ rơi một nhân tài mới là uổngphí đó, bề ngoài có là gì chứ, chỉ làsự cố thôi mà.”Trần Mạn Hồng không lên tiếng,liếc về phía cô.Nhã Tuệ lập tức mềm mỏng lắclắc thân thể của bạn thân nói: “MạnHồng… Giúp tôi một chút… Hả? Chỉlà làm việc ở phía sau quầy rượuthôi.Làm ơn! Nhờ một chút!”Lúc này Lại Ngọc Lan lại ngầngđầu nhìn bộ dáng Trần Mạn Hồng đãbình tĩnh lại, lại nhìn về phía Nhã Tuệra hiệu cho mình, cô có chút lo lắngvội vàng tiến lên phía trước, hơi cúingười cung kính nói với Trần MạnHồng: “Giám đốc Trần, xin cô cho tôimột cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắnglàm tốt công việc! Làm ơn, xin cô chotôi một cơ hội.”Trần Mạn Hồng quay đầu nhìnvề phía Lại Ngọc Lan, bộ dáng cô cóchút cần thận, mới ngẩng mặt nói:“Mặc dù cô không phải gặp khách,nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, nhânviên làm việc tại khách sạn, phải xemkhách hàng là thượng đế!”Lại Ngọc Lan khéo léo gật đầu,nói: “Tôi biết rồi, cám ơn cô đã chỉdạy! Cám ơn Giám đốc!”“Cô đi theo tôi ! Tôi dẫn cô đếnchỗ cô làm việc.”“Vâng!” Lại Ngọc Lan đáp xong,có chút không nhịn được ngẩng đầuliếc mắt nhìn Nhã Tuệ.Nhã Tuệ nhìn cô gật đầu một cái,mỉm cười nói: “Đi thôi! Nghe theoGiám đốc! Giám đốc Trần nhất địnhsẽ chăm sóc cô thật tốt.”“Đây chính là chỗ cô làm việc!”Trong lúc không đề ý Trần Mạn Hồngđã dẫn Lại Ngọc Lan đi qua phía sauquầy rượu còn chưa bắt đầu buônbán, đi qua kho hàng bia và cà phê,mới đi đến trước một cánh cửa gỗđỏ, Trần Mạn Hồng nắm chặt khóacửa gỗ đỏ, sắc mặt nghiêm túc nặngnề nói: “Nơi này là chỗ rất quantrọng trong nhà hàng chúng ta… Từnay về sau, cô ở chỗ này làm việc!”Lại Ngọc Lan đứng ở trước cánhcửa căn phòng tối lập tức ngửi đượcmùi rượu đỏ thơm nồng, cô chớpmắt, không dám để lộ kích động.Lại Ngọc Lan ngừng thở, đôi tayvẫn nắm gọn gàng, từng bước từngbước đi vào trong căn phòng tối,Mạn Hồng mới nhấn công tắc bêntrong phòng, ngay tức khắc mộtngọn đèn nhỏ màu đỏ sáng lên, nhấtthời nhìn thấy gần một trăm métvuông đặt vô số giá gỗ theo phongcách Châu Âu, vô số ly thủy tinh, đặttheo kiểu nằm ngang, dựng thẳng,ngược chiều, tầng tầng lớp lớp.Lại Ngọc Lan kích động nhìn tấtcả kiểu dáng ly rượu đỏ, thật sự córất nhiều kiểu chưa từng thấy haynghe qua, phải biết, rượu đỏ có hàngngàn chủng loại, ly nếm thử rượu đỏcũng có hàng ngàn chủng loại…Vô số loại rượu đỏ, từ màu đỏsậm, đen bóng, màu hồng, màu xanhnhạt, trong suốt, tất cả kiểu dáng,đều cao quý đặt trên kệ gỗ sồi, trongánh đèn từ từ sáng lên, chỉ chỉ hiệnra, giống như sức sống mạnh mẽđang giương ra dưới ánh mắt ngườiđời.Con ngươi Lại Ngọc Lan tứckhắc sáng lên, kích động nhìn cácloại rượu đỏ, mười ngón tay hơi hơirun rầy, giống như có chút vui sướngnhảy múa theo điệu nhạc khi gặpđược người bạn rất thân.Trần Mạn Hồng nói với Lại NgọcLan: “Nơi này chỉ là rượu cấp một,hầm rượu của khách sạn chúng ta cótổng cộng hai mươi ba cấp bậc, mỗicấp bậc càng cao, tượng trưng chorượu đỏ càng trân quý! Nhưng mặckệ rượu nơi này thuộc về cấp mấy, ởchỗ này, cô cũng tuyệt đối không dễdàng đi vào! Bởi vì chỉ có nhân viêntừ cấp bậc quản lý nhà hàng trở lên,còn có chuyên gia pha rượu hàngđầu của chúng ta mới có thể vào điLại Ngọc Lan nghe xong, hai mắthơi lóe lên một chút ảm đạm nhưngvẫn vội vàng gật đầu, yếu ớt nói:“Vâng…”, bộ dạng của cô đã thànhcông ghi điểm trong lòng người quản lí.Đây chính là cơ hội của cô đểlàm việc trong khách sạn Á Châu, côsẽ không để tuột mất, cho dù phảisắm vai một cô phụ việc ngốcnghếch, cô cũng phải nhất định hoàn“thành những gì mình đã bỏ lỡ „.„.

Chương 12: Trở Lại