Ba năm sau sự kiện người ta khai quật được ngôi mộ cổ cùng hai chiếc quan tài chôn đôi của vị Hoàng Hậu bí ẩn, thành phố A lại đón nhận một sự kiện quan trọng. Ba năm trước sau khi qua kiểm chứng, người ta kết luận quan tài của vị Hoàng Hậu này thuộc về một tiểu quốc tồn tại ở thời kỳ Lưỡng Tấn-Nam Bắc triều, nhưng Hải Lam lại biết, thực ra phía chính phủ đã nói dối. Theo như thông tin đội khảo cổ khám nghiệm quan tài tìm thấy, kỳ thực hai cỗ phượng thi này đến từ một quốc gia có tên gọi là Tây Lương, quốc gia này lại nằm trên một đại lục có tên là Vân Thương. Đó là một triều đại trong lịch sử chưa từng được ghi nhận, lần này phát hiện ra không tránh khỏi việc phải sửa lại lịch sử, ví dụ như phải sửa lại Thời không luận chẳng hạn. Chính vì lo lắng về nhiều phương diện, nên cuối cùng chính phủ lựa chọn đem bí mật này vùi lấp vĩnh viễn. Chỉ là thời điểm ba năm sau, thành phố lại đón nhận thêm một phát hiện mới nữa. Liệu lần này sự thật có tiếp tục bị chôn vùi? Lần này vẫn là do đội khảo…
Chương 49: Mặt Nạ Của Duệ Vương 4
Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu PhiTác giả: Mặc Vũ Bích CaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngBa năm sau sự kiện người ta khai quật được ngôi mộ cổ cùng hai chiếc quan tài chôn đôi của vị Hoàng Hậu bí ẩn, thành phố A lại đón nhận một sự kiện quan trọng. Ba năm trước sau khi qua kiểm chứng, người ta kết luận quan tài của vị Hoàng Hậu này thuộc về một tiểu quốc tồn tại ở thời kỳ Lưỡng Tấn-Nam Bắc triều, nhưng Hải Lam lại biết, thực ra phía chính phủ đã nói dối. Theo như thông tin đội khảo cổ khám nghiệm quan tài tìm thấy, kỳ thực hai cỗ phượng thi này đến từ một quốc gia có tên gọi là Tây Lương, quốc gia này lại nằm trên một đại lục có tên là Vân Thương. Đó là một triều đại trong lịch sử chưa từng được ghi nhận, lần này phát hiện ra không tránh khỏi việc phải sửa lại lịch sử, ví dụ như phải sửa lại Thời không luận chẳng hạn. Chính vì lo lắng về nhiều phương diện, nên cuối cùng chính phủ lựa chọn đem bí mật này vùi lấp vĩnh viễn. Chỉ là thời điểm ba năm sau, thành phố lại đón nhận thêm một phát hiện mới nữa. Liệu lần này sự thật có tiếp tục bị chôn vùi? Lần này vẫn là do đội khảo… “Hoàng thượng trí mưu sao có thể không nhìn ra ý đồ của Hoàng hậu được? Chỉ e là ngay cả hoàng thượng cũng không muốn ngươi thành Duệ vương phi, lại không thể nuốt lời, vì vậy mới để mặc cho Hoàng hậu thực hiện ý đồ đó, bằng không hắn đã gọi nữ quan trong cung tới kiểm nghiệm rồi”“Bát gia cũng đoán ra được suy nghĩ của hoàng đế, biết nếu hắn muốn tự mình kiểm nghiệm thì hoàng thượng nhất định không cho, không còn cách nào khác ngoài cách kia.Hoàng thượng sẽ phần vì không nỡ khiến Bát gia đau lòng, phần cũng muốn chừa cho ngươi con đường sống, phần lại nghĩ sau khi ngươi bị nam nhân khác chạm qua rồi biết đâu Bát gia sẽ không cần ngươi nữa, tất sẽ đồng ý”“Bát gia đánh cược, nếu hoàng thượng chấp nhận yêu cầu đó thì sẽ phái Trữ vương cùng đi, vì trong các vị hoàng tử, Hạ vương có hiềm khích với ngươi, Hiền vương và Thái tử là đối thủ của ngươi, chỉ riêng Trữ vương là không có vấn đề, bởi vì Tần gia đã lui ra khỏi trận đấu.Nếu phái Trữ vương thì ngươi may ra còn có chút hy vọng”“Quả nhiên, cuối cùng Hoàng thượng cũng đáp ứng, cũng chọn đúng Trữ vương.Sau khi kiểm nghiệm xong, Bát gia nhắn lại một câu với hoàng thượng, nhưng tuyệt không phải một câu ‘Không cần Kiều Sở nữa’, vì thế hoàng đế nổi giận đem mọi người hồi cung.Cô nương, có lẽ, đối với chuyện nghiệm thân của ngươi, gia trong lòng cũng thực sự rất đau khổ”Kiều Sở lẳng lặng đưa mắt nhìn theo cánh chim mùa đông bay ngang bầu trời, nhìn chúng chơi đùa trên nóc nhà, giống như không hề nghe thấy hắn nói.Nàng không ngờ Thượng Quan Kinh Hồng làm vậy cũng là để cứu lấy cái mạng nhỏ này của mình.Dùng cái cách không thể chấp nhận nhất nhưng lại là cách khôn ngoan nhất.Nếu cẩn thận suy nghĩ, có thể thấy được người chịu vũ nhục lớn nhất vốn không phải nàng mà là hắn, thê tử của Duệ vương lại bị một nam nhân khác chạm vào, đây đối với sự tự tôn của một nam nhân sao có thể chấp nhận được?Nàng trông như đã thắng tướng quân lệnh, nhưng thực tế là đã hoàn toàn thua ở ván này.Nàng vốn cũng không phải ngu ngốc, vậy mà lại nông cạn đi đoán tâm tư kẻ khác , tỷ như Thượng Quan Kinh Hạo.Hết thảy đều đã trở nên rõ ràng, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trước cửa vương phủ, dĩ bỉ chi đạo, hoàn chư bỉ thân(*) Bề ngoài nhìn như công bằng, thái tử tựa như nói giúp nàng nhưng kỳ thực chính là dùng cách của nàng đáp trả lại nàng.Hắn sớm đã biết Hoàng hậu nhất định sẽ không bỏ qua, sẽ sai người phá đi sự trong sạch của nàng, còn hắn lại không cần nhúng tay vào, hắn vẫn sạch sẽ, cũng không cần đắc tội Thượng Quan Kinh Hồng.(Dĩ bỉ chi đạo, hoàn chư bỉ thân: lấy đạo của người đó, trả lại cho người đó, trả lại cho họ theo đúng cái cách mà họ dùng)Tình cảm sẽ g**t ch*t lý trí, Tần Ca đã dặn nàng rất kỹ, đến hôm nay Thượng Quan Kinh Hạo lại một lần nữa dạy cho nàng.Không rõ cảm giác trong lòng giờ thế nào, chỉ cảm nhận được một vị tanh ngọt đang liều mạng xông lên miệng, nàng vẫn bình thản nói: “Ta cũng cùng tiên sinh qua đó, xem Mỹ Nhân và…Duệ vương hắn thế nào”Cảnh Bình hơi giật mình ngước mắt nhìn nàng, xong gật đầu.*****Bọn họ đi đến một hậu viện khác trong vương phủ, xa xa đã nhìn thấy Phương Minh và Cảnh Thanh đang đứng bên dưới một tàng cây.Cửa chính của một căn phòng bên cạnh bọn họ bị đẩy ra, một nam nhân từ bên trong bước ra ngoài, một thân y phục màu xám hơi cũ kỹ, tay phải chống quải trượng, khập khiễng bước đi.Kiều Sở dừng bước, sực nhớ người này cứ vậy chạy qua chạy lại cả ngày đến giờ quần áo cũng chưa kịp thay, nàng có chút buồn cười.Phương Minh cùng Cảnh Thanh muốn tiến tới đỡ hắn, hắn lại lắc đầu, chống gậy đi.Chỉ ngắn ngủn vài bước mà hắn ước chừng đi mất nửa khắc đồng hồ.Kiều Sở khẽ nhíu mày, đang muốn tới chỗ hắn bỗng nhiên thấy một cẩm y nữ tử từ cửa viện xông vào, chạy tới trước mặt Thượng Quan Kinh Hồng, nhào vào lòng ngực hắn.Thượng Quan Kinh Hồng ngập ngừng một chút rồi vươn tay ôm lấy nàng ấy.Một thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào môi nàng, Kiều Sở kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.Tuyết rơi rồi.
“Hoàng thượng trí mưu sao có thể không nhìn ra ý đồ của Hoàng hậu được? Chỉ e là ngay cả hoàng thượng cũng không muốn ngươi thành Duệ vương phi, lại không thể nuốt lời, vì vậy mới để mặc cho Hoàng hậu thực hiện ý đồ đó, bằng không hắn đã gọi nữ quan trong cung tới kiểm nghiệm rồi”
“Bát gia cũng đoán ra được suy nghĩ của hoàng đế, biết nếu hắn muốn tự mình kiểm nghiệm thì hoàng thượng nhất định không cho, không còn cách nào khác ngoài cách kia.
Hoàng thượng sẽ phần vì không nỡ khiến Bát gia đau lòng, phần cũng muốn chừa cho ngươi con đường sống, phần lại nghĩ sau khi ngươi bị nam nhân khác chạm qua rồi biết đâu Bát gia sẽ không cần ngươi nữa, tất sẽ đồng ý”
“Bát gia đánh cược, nếu hoàng thượng chấp nhận yêu cầu đó thì sẽ phái Trữ vương cùng đi, vì trong các vị hoàng tử, Hạ vương có hiềm khích với ngươi, Hiền vương và Thái tử là đối thủ của ngươi, chỉ riêng Trữ vương là không có vấn đề, bởi vì Tần gia đã lui ra khỏi trận đấu.
Nếu phái Trữ vương thì ngươi may ra còn có chút hy vọng”
“Quả nhiên, cuối cùng Hoàng thượng cũng đáp ứng, cũng chọn đúng Trữ vương.
Sau khi kiểm nghiệm xong, Bát gia nhắn lại một câu với hoàng thượng, nhưng tuyệt không phải một câu ‘Không cần Kiều Sở nữa’, vì thế hoàng đế nổi giận đem mọi người hồi cung.
Cô nương, có lẽ, đối với chuyện nghiệm thân của ngươi, gia trong lòng cũng thực sự rất đau khổ”
Kiều Sở lẳng lặng đưa mắt nhìn theo cánh chim mùa đông bay ngang bầu trời, nhìn chúng chơi đùa trên nóc nhà, giống như không hề nghe thấy hắn nói.
Nàng không ngờ Thượng Quan Kinh Hồng làm vậy cũng là để cứu lấy cái mạng nhỏ này của mình.
Dùng cái cách không thể chấp nhận nhất nhưng lại là cách khôn ngoan nhất.
Nếu cẩn thận suy nghĩ, có thể thấy được người chịu vũ nhục lớn nhất vốn không phải nàng mà là hắn, thê tử của Duệ vương lại bị một nam nhân khác chạm vào, đây đối với sự tự tôn của một nam nhân sao có thể chấp nhận được?
Nàng trông như đã thắng tướng quân lệnh, nhưng thực tế là đã hoàn toàn thua ở ván này.
Nàng vốn cũng không phải ngu ngốc, vậy mà lại nông cạn đi đoán tâm tư kẻ khác , tỷ như Thượng Quan Kinh Hạo.
Hết thảy đều đã trở nên rõ ràng, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trước cửa vương phủ, dĩ bỉ chi đạo, hoàn chư bỉ thân(*) Bề ngoài nhìn như công bằng, thái tử tựa như nói giúp nàng nhưng kỳ thực chính là dùng cách của nàng đáp trả lại nàng.
Hắn sớm đã biết Hoàng hậu nhất định sẽ không bỏ qua, sẽ sai người phá đi sự trong sạch của nàng, còn hắn lại không cần nhúng tay vào, hắn vẫn sạch sẽ, cũng không cần đắc tội Thượng Quan Kinh Hồng.
(Dĩ bỉ chi đạo, hoàn chư bỉ thân: lấy đạo của người đó, trả lại cho người đó, trả lại cho họ theo đúng cái cách mà họ dùng)
Tình cảm sẽ g**t ch*t lý trí, Tần Ca đã dặn nàng rất kỹ, đến hôm nay Thượng Quan Kinh Hạo lại một lần nữa dạy cho nàng.
Không rõ cảm giác trong lòng giờ thế nào, chỉ cảm nhận được một vị tanh ngọt đang liều mạng xông lên miệng, nàng vẫn bình thản nói: “Ta cũng cùng tiên sinh qua đó, xem Mỹ Nhân và…Duệ vương hắn thế nào”
Cảnh Bình hơi giật mình ngước mắt nhìn nàng, xong gật đầu.
*****
Bọn họ đi đến một hậu viện khác trong vương phủ, xa xa đã nhìn thấy Phương Minh và Cảnh Thanh đang đứng bên dưới một tàng cây.
Cửa chính của một căn phòng bên cạnh bọn họ bị đẩy ra, một nam nhân từ bên trong bước ra ngoài, một thân y phục màu xám hơi cũ kỹ, tay phải chống quải trượng, khập khiễng bước đi.
Kiều Sở dừng bước, sực nhớ người này cứ vậy chạy qua chạy lại cả ngày đến giờ quần áo cũng chưa kịp thay, nàng có chút buồn cười.
Phương Minh cùng Cảnh Thanh muốn tiến tới đỡ hắn, hắn lại lắc đầu, chống gậy đi.
Chỉ ngắn ngủn vài bước mà hắn ước chừng đi mất nửa khắc đồng hồ.
Kiều Sở khẽ nhíu mày, đang muốn tới chỗ hắn bỗng nhiên thấy một cẩm y nữ tử từ cửa viện xông vào, chạy tới trước mặt Thượng Quan Kinh Hồng, nhào vào lòng ngực hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng ngập ngừng một chút rồi vươn tay ôm lấy nàng ấy.
Một thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào môi nàng, Kiều Sở kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
Tuyết rơi rồi.
Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu PhiTác giả: Mặc Vũ Bích CaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngBa năm sau sự kiện người ta khai quật được ngôi mộ cổ cùng hai chiếc quan tài chôn đôi của vị Hoàng Hậu bí ẩn, thành phố A lại đón nhận một sự kiện quan trọng. Ba năm trước sau khi qua kiểm chứng, người ta kết luận quan tài của vị Hoàng Hậu này thuộc về một tiểu quốc tồn tại ở thời kỳ Lưỡng Tấn-Nam Bắc triều, nhưng Hải Lam lại biết, thực ra phía chính phủ đã nói dối. Theo như thông tin đội khảo cổ khám nghiệm quan tài tìm thấy, kỳ thực hai cỗ phượng thi này đến từ một quốc gia có tên gọi là Tây Lương, quốc gia này lại nằm trên một đại lục có tên là Vân Thương. Đó là một triều đại trong lịch sử chưa từng được ghi nhận, lần này phát hiện ra không tránh khỏi việc phải sửa lại lịch sử, ví dụ như phải sửa lại Thời không luận chẳng hạn. Chính vì lo lắng về nhiều phương diện, nên cuối cùng chính phủ lựa chọn đem bí mật này vùi lấp vĩnh viễn. Chỉ là thời điểm ba năm sau, thành phố lại đón nhận thêm một phát hiện mới nữa. Liệu lần này sự thật có tiếp tục bị chôn vùi? Lần này vẫn là do đội khảo… “Hoàng thượng trí mưu sao có thể không nhìn ra ý đồ của Hoàng hậu được? Chỉ e là ngay cả hoàng thượng cũng không muốn ngươi thành Duệ vương phi, lại không thể nuốt lời, vì vậy mới để mặc cho Hoàng hậu thực hiện ý đồ đó, bằng không hắn đã gọi nữ quan trong cung tới kiểm nghiệm rồi”“Bát gia cũng đoán ra được suy nghĩ của hoàng đế, biết nếu hắn muốn tự mình kiểm nghiệm thì hoàng thượng nhất định không cho, không còn cách nào khác ngoài cách kia.Hoàng thượng sẽ phần vì không nỡ khiến Bát gia đau lòng, phần cũng muốn chừa cho ngươi con đường sống, phần lại nghĩ sau khi ngươi bị nam nhân khác chạm qua rồi biết đâu Bát gia sẽ không cần ngươi nữa, tất sẽ đồng ý”“Bát gia đánh cược, nếu hoàng thượng chấp nhận yêu cầu đó thì sẽ phái Trữ vương cùng đi, vì trong các vị hoàng tử, Hạ vương có hiềm khích với ngươi, Hiền vương và Thái tử là đối thủ của ngươi, chỉ riêng Trữ vương là không có vấn đề, bởi vì Tần gia đã lui ra khỏi trận đấu.Nếu phái Trữ vương thì ngươi may ra còn có chút hy vọng”“Quả nhiên, cuối cùng Hoàng thượng cũng đáp ứng, cũng chọn đúng Trữ vương.Sau khi kiểm nghiệm xong, Bát gia nhắn lại một câu với hoàng thượng, nhưng tuyệt không phải một câu ‘Không cần Kiều Sở nữa’, vì thế hoàng đế nổi giận đem mọi người hồi cung.Cô nương, có lẽ, đối với chuyện nghiệm thân của ngươi, gia trong lòng cũng thực sự rất đau khổ”Kiều Sở lẳng lặng đưa mắt nhìn theo cánh chim mùa đông bay ngang bầu trời, nhìn chúng chơi đùa trên nóc nhà, giống như không hề nghe thấy hắn nói.Nàng không ngờ Thượng Quan Kinh Hồng làm vậy cũng là để cứu lấy cái mạng nhỏ này của mình.Dùng cái cách không thể chấp nhận nhất nhưng lại là cách khôn ngoan nhất.Nếu cẩn thận suy nghĩ, có thể thấy được người chịu vũ nhục lớn nhất vốn không phải nàng mà là hắn, thê tử của Duệ vương lại bị một nam nhân khác chạm vào, đây đối với sự tự tôn của một nam nhân sao có thể chấp nhận được?Nàng trông như đã thắng tướng quân lệnh, nhưng thực tế là đã hoàn toàn thua ở ván này.Nàng vốn cũng không phải ngu ngốc, vậy mà lại nông cạn đi đoán tâm tư kẻ khác , tỷ như Thượng Quan Kinh Hạo.Hết thảy đều đã trở nên rõ ràng, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trước cửa vương phủ, dĩ bỉ chi đạo, hoàn chư bỉ thân(*) Bề ngoài nhìn như công bằng, thái tử tựa như nói giúp nàng nhưng kỳ thực chính là dùng cách của nàng đáp trả lại nàng.Hắn sớm đã biết Hoàng hậu nhất định sẽ không bỏ qua, sẽ sai người phá đi sự trong sạch của nàng, còn hắn lại không cần nhúng tay vào, hắn vẫn sạch sẽ, cũng không cần đắc tội Thượng Quan Kinh Hồng.(Dĩ bỉ chi đạo, hoàn chư bỉ thân: lấy đạo của người đó, trả lại cho người đó, trả lại cho họ theo đúng cái cách mà họ dùng)Tình cảm sẽ g**t ch*t lý trí, Tần Ca đã dặn nàng rất kỹ, đến hôm nay Thượng Quan Kinh Hạo lại một lần nữa dạy cho nàng.Không rõ cảm giác trong lòng giờ thế nào, chỉ cảm nhận được một vị tanh ngọt đang liều mạng xông lên miệng, nàng vẫn bình thản nói: “Ta cũng cùng tiên sinh qua đó, xem Mỹ Nhân và…Duệ vương hắn thế nào”Cảnh Bình hơi giật mình ngước mắt nhìn nàng, xong gật đầu.*****Bọn họ đi đến một hậu viện khác trong vương phủ, xa xa đã nhìn thấy Phương Minh và Cảnh Thanh đang đứng bên dưới một tàng cây.Cửa chính của một căn phòng bên cạnh bọn họ bị đẩy ra, một nam nhân từ bên trong bước ra ngoài, một thân y phục màu xám hơi cũ kỹ, tay phải chống quải trượng, khập khiễng bước đi.Kiều Sở dừng bước, sực nhớ người này cứ vậy chạy qua chạy lại cả ngày đến giờ quần áo cũng chưa kịp thay, nàng có chút buồn cười.Phương Minh cùng Cảnh Thanh muốn tiến tới đỡ hắn, hắn lại lắc đầu, chống gậy đi.Chỉ ngắn ngủn vài bước mà hắn ước chừng đi mất nửa khắc đồng hồ.Kiều Sở khẽ nhíu mày, đang muốn tới chỗ hắn bỗng nhiên thấy một cẩm y nữ tử từ cửa viện xông vào, chạy tới trước mặt Thượng Quan Kinh Hồng, nhào vào lòng ngực hắn.Thượng Quan Kinh Hồng ngập ngừng một chút rồi vươn tay ôm lấy nàng ấy.Một thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào môi nàng, Kiều Sở kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.Tuyết rơi rồi.