“Đến lượt số báo danh 97- Phương Niên.”“Vâng ạ, tôi đến đây.”Trong đại sảnh của khách sạn, Phương Niên vội vàng đứng dậy chỉnh trang rồi đi về phía phòng thi.Buổi thử vai hôm nay của cô đóng vai nữ thứ ba trong bộ phim cổ trang mà Thạch Nham sắp quay.Thạch Nham là đạo diễn nổi tiếng, người từng giành ba huy chương vàng ở Trung Quốc và được đề cử giải Oscar. Trước đây anh từng chế tác những bộ phim điện ảnh lớn nhưng lần này sở dĩ anh quay phim truyền hình, có người nói là do kịch bản hay, cũng có người nói nhà sản xuất phim này là bạn cũ của anh.Vai nữ thứ này có tới gần một trăm người tham gia thử vai, cho thấy được sức hấp dẫn của đạo diễn.Trong đây có không ít tiểu hoa đán đang nổi tiếng.Hôm nay trêи đường đi Phương Niên bị chậm trễ, lúc đến nơi đã sát giờ hẹn, bởi vậy cô có số báo danh 97 và cũng là người cuối cùng.Lúc này, một vài nữ diễn viên trong khu vực chờ đợi từ mấy tiếng trước đã về hết, chỉ còn mình cô.Nhưng may mắn rằng cô vẫn còn có cơ hội thử vai.Đặt tay lên nắm cửa,…
Chương 19: Giang Ngộ Cho Em
Quá Trình Theo Đuổi Chàng Ảnh ĐếTác giả: Thanh ThuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Đến lượt số báo danh 97- Phương Niên.”“Vâng ạ, tôi đến đây.”Trong đại sảnh của khách sạn, Phương Niên vội vàng đứng dậy chỉnh trang rồi đi về phía phòng thi.Buổi thử vai hôm nay của cô đóng vai nữ thứ ba trong bộ phim cổ trang mà Thạch Nham sắp quay.Thạch Nham là đạo diễn nổi tiếng, người từng giành ba huy chương vàng ở Trung Quốc và được đề cử giải Oscar. Trước đây anh từng chế tác những bộ phim điện ảnh lớn nhưng lần này sở dĩ anh quay phim truyền hình, có người nói là do kịch bản hay, cũng có người nói nhà sản xuất phim này là bạn cũ của anh.Vai nữ thứ này có tới gần một trăm người tham gia thử vai, cho thấy được sức hấp dẫn của đạo diễn.Trong đây có không ít tiểu hoa đán đang nổi tiếng.Hôm nay trêи đường đi Phương Niên bị chậm trễ, lúc đến nơi đã sát giờ hẹn, bởi vậy cô có số báo danh 97 và cũng là người cuối cùng.Lúc này, một vài nữ diễn viên trong khu vực chờ đợi từ mấy tiếng trước đã về hết, chỉ còn mình cô.Nhưng may mắn rằng cô vẫn còn có cơ hội thử vai.Đặt tay lên nắm cửa,… Toàn thân Phương Niên co rút, kϊƈɦ th*ch đến nỗi cô ch** n**c mắt.“A...a...”Giang Ngộ mặc kệ cô, tiếp tục cắn.“A...!nha...!Giang Ngộ...”Những điểm mẫn cảm trêи cơ thể cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cách một lớp qυầи ɭót, răng anh chà sát tiểu hạch, nhìn cô sung sướиɠ đến run rẩy, la hét chói tai.Giang Ngộ nuốt tất cả ɖâʍ dịch, sau đó anh tiếp tục đưa lưỡi vào trong.Qυầи ɭót ren của Phương Niên sớm đã ướt đẫm, sau khi bị anh ɭϊếʍ, ɖâʍ dịch bắt đầu chảy vào trong miệng anh.“A...!Giang Ngộ...”Phương Niên bất lực, cô đành chống người dậy, hôn lên môi Giang Ngộ.Nước mắt Phương Niên không ngừng chảy ra, bởi vì ɖu͙ƈ vọng không được thỏa mãn, cả người cô khó chịu đến kì lạ.Nhưng anh cố tình không cho.Chỉ có Giang Ngộ mới cho cô được, chỉ có Giang Ngộ.Năm năm đi qua, cô tự an ủi bản thân nhưng chưa từng có được Kɧօ*ϊ c*m như vậy.“A...!Ông xã...!Làm em đi anh...”Giang Ngộ cắm một ngón tay vào, còn ngón cái thì vân vê tiểu hạch, tiếp tục nhìn cô rêи rỉ, mất khống chế vì anh.“Cầu xin ông xã đưa gậy th*t...!làm em.”“Nói, cầu xin ông xã đưa gậy th*t vào làm em.”Toàn thân Phương Niên cực kỳ trống rỗng, khao khát có anh.“A...!Xin anh...”Nghĩ đến đây, hai mắt Giang Ngộ nhuốm đỏ, anh xé vụn qυầи ɭót cô, ngón tay c*m v**, mạnh mẽ chen lấn lối đi chật hẹp rồi ra lệnh: “Cầu xin anh.”Năm năm trôi qua, anh cảm thấy bản thân đã quên được cô, nhưng không ngờ Phương Niên quay trở lại.Cô đã thốt lên rằng: “Giang Ngộ, hai ta đã kết thúc rồi, quên em đi.”Nhưng cô nói sao?Năm đó, anh cầu xin cô: “Niên Niên, đừng rời đi, đừng chia tay, được không em?”Cô đành phải cầu xin: “A… Giang Ngộ… Mau vào đi anh…”Cô vừa muốn đẩy anh ra vừa muốn để anh đi vào, nhưng tay lại bị trói chặt, không thể động đậy.Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, động tác triền miên như đang g*** h*p.Cô không ngừng ʍút̼ lấy đầu lưỡi của anh, làm Kɧօ*ϊ c*m anh tăng liên tục.“Giang Ngộ...!Cho em...” Môi lưỡi cô hòa vào môi lưỡi anh, ấp úng không rõ câu.Mà thôi, nói sẽ khiến cho cô khó xử, nhưng làm vậy không phải càng khiến chính anh khó xử sao? Chẳng phải anh đã muốn cô lâu rồi sao?Giang Ngộ rút ngón tay ra, đút vào trong miệng cô, đợi cô ngoan ngoãn ɭϊếʍ sạch sẽ, lúc này anh mới tách chân cô ra, thẳng lưng đi vào.Vừa mới đưa vào, Phương Niên đã đau đớn kêu.“Giang Ngộ...!Đau quá...”Giang Ngộ cảm thấy t*** h***t cô khít chặt đến kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi chảy nhiều nước như vậy, thế mà lúc đi vào vẫn còn khó khăn.“Niên Niên.” Anh xoa tiểu hạch cô để di dời sự chú ý rồi khàn giọng hỏi: “Sau khi chúng ta chia tay, em có làm với ai không?”“A...!Không có...” Làm gì có người nào khác?Trong nháy mắt, Giang Ngộ mỉm cười.Khi anh không cười, mặt lạnh như băng, khi cười, anh giống như một cơn gió xuân đương tới, khiến vạn vật sống lại.Phương Niên ngắm đến ngây người, đã lâu rồi chưa nhìn Giang Ngộ mỉm cười với cô, đã lâu…Thừa dịp lúc cô ngây người, vật nóng bỏng cũng theo đó xông vào..TrướcTiếp
Toàn thân Phương Niên co rút, kϊƈɦ th*ch đến nỗi cô ch** n**c mắt.“A...a...”Giang Ngộ mặc kệ cô, tiếp tục cắn.“A...!nha...!Giang Ngộ...”Những điểm mẫn cảm trêи cơ thể cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cách một lớp qυầи ɭót, răng anh chà sát tiểu hạch, nhìn cô sung sướиɠ đến run rẩy, la hét chói tai.Giang Ngộ nuốt tất cả ɖâʍ dịch, sau đó anh tiếp tục đưa lưỡi vào trong.Qυầи ɭót ren của Phương Niên sớm đã ướt đẫm, sau khi bị anh ɭϊếʍ, ɖâʍ dịch bắt đầu chảy vào trong miệng anh.“A...!Giang Ngộ...”Phương Niên bất lực, cô đành chống người dậy, hôn lên môi Giang Ngộ.Nước mắt Phương Niên không ngừng chảy ra, bởi vì ɖu͙ƈ vọng không được thỏa mãn, cả người cô khó chịu đến kì lạ.Nhưng anh cố tình không cho.Chỉ có Giang Ngộ mới cho cô được, chỉ có Giang Ngộ.Năm năm đi qua, cô tự an ủi bản thân nhưng chưa từng có được Kɧօ*ϊ c*m như vậy.“A...!Ông xã...!Làm em đi anh...”Giang Ngộ cắm một ngón tay vào, còn ngón cái thì vân vê tiểu hạch, tiếp tục nhìn cô rêи rỉ, mất khống chế vì anh.“Cầu xin ông xã đưa gậy th*t...!làm em.”“Nói, cầu xin ông xã đưa gậy th*t vào làm em.”Toàn thân Phương Niên cực kỳ trống rỗng, khao khát có anh.“A...!Xin anh...”Nghĩ đến đây, hai mắt Giang Ngộ nhuốm đỏ, anh xé vụn qυầи ɭót cô, ngón tay c*m v**, mạnh mẽ chen lấn lối đi chật hẹp rồi ra lệnh: “Cầu xin anh.”Năm năm trôi qua, anh cảm thấy bản thân đã quên được cô, nhưng không ngờ Phương Niên quay trở lại.Cô đã thốt lên rằng: “Giang Ngộ, hai ta đã kết thúc rồi, quên em đi.”Nhưng cô nói sao?Năm đó, anh cầu xin cô: “Niên Niên, đừng rời đi, đừng chia tay, được không em?”Cô đành phải cầu xin: “A… Giang Ngộ… Mau vào đi anh…”Cô vừa muốn đẩy anh ra vừa muốn để anh đi vào, nhưng tay lại bị trói chặt, không thể động đậy.Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, động tác triền miên như đang g*** h*p.Cô không ngừng ʍút̼ lấy đầu lưỡi của anh, làm Kɧօ*ϊ c*m anh tăng liên tục.“Giang Ngộ...!Cho em...” Môi lưỡi cô hòa vào môi lưỡi anh, ấp úng không rõ câu.Mà thôi, nói sẽ khiến cho cô khó xử, nhưng làm vậy không phải càng khiến chính anh khó xử sao? Chẳng phải anh đã muốn cô lâu rồi sao?Giang Ngộ rút ngón tay ra, đút vào trong miệng cô, đợi cô ngoan ngoãn ɭϊếʍ sạch sẽ, lúc này anh mới tách chân cô ra, thẳng lưng đi vào.Vừa mới đưa vào, Phương Niên đã đau đớn kêu.“Giang Ngộ...!Đau quá...”Giang Ngộ cảm thấy t*** h***t cô khít chặt đến kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi chảy nhiều nước như vậy, thế mà lúc đi vào vẫn còn khó khăn.“Niên Niên.” Anh xoa tiểu hạch cô để di dời sự chú ý rồi khàn giọng hỏi: “Sau khi chúng ta chia tay, em có làm với ai không?”“A...!Không có...” Làm gì có người nào khác?Trong nháy mắt, Giang Ngộ mỉm cười.Khi anh không cười, mặt lạnh như băng, khi cười, anh giống như một cơn gió xuân đương tới, khiến vạn vật sống lại.Phương Niên ngắm đến ngây người, đã lâu rồi chưa nhìn Giang Ngộ mỉm cười với cô, đã lâu…Thừa dịp lúc cô ngây người, vật nóng bỏng cũng theo đó xông vào..
Quá Trình Theo Đuổi Chàng Ảnh ĐếTác giả: Thanh ThuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Đến lượt số báo danh 97- Phương Niên.”“Vâng ạ, tôi đến đây.”Trong đại sảnh của khách sạn, Phương Niên vội vàng đứng dậy chỉnh trang rồi đi về phía phòng thi.Buổi thử vai hôm nay của cô đóng vai nữ thứ ba trong bộ phim cổ trang mà Thạch Nham sắp quay.Thạch Nham là đạo diễn nổi tiếng, người từng giành ba huy chương vàng ở Trung Quốc và được đề cử giải Oscar. Trước đây anh từng chế tác những bộ phim điện ảnh lớn nhưng lần này sở dĩ anh quay phim truyền hình, có người nói là do kịch bản hay, cũng có người nói nhà sản xuất phim này là bạn cũ của anh.Vai nữ thứ này có tới gần một trăm người tham gia thử vai, cho thấy được sức hấp dẫn của đạo diễn.Trong đây có không ít tiểu hoa đán đang nổi tiếng.Hôm nay trêи đường đi Phương Niên bị chậm trễ, lúc đến nơi đã sát giờ hẹn, bởi vậy cô có số báo danh 97 và cũng là người cuối cùng.Lúc này, một vài nữ diễn viên trong khu vực chờ đợi từ mấy tiếng trước đã về hết, chỉ còn mình cô.Nhưng may mắn rằng cô vẫn còn có cơ hội thử vai.Đặt tay lên nắm cửa,… Toàn thân Phương Niên co rút, kϊƈɦ th*ch đến nỗi cô ch** n**c mắt.“A...a...”Giang Ngộ mặc kệ cô, tiếp tục cắn.“A...!nha...!Giang Ngộ...”Những điểm mẫn cảm trêи cơ thể cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cách một lớp qυầи ɭót, răng anh chà sát tiểu hạch, nhìn cô sung sướиɠ đến run rẩy, la hét chói tai.Giang Ngộ nuốt tất cả ɖâʍ dịch, sau đó anh tiếp tục đưa lưỡi vào trong.Qυầи ɭót ren của Phương Niên sớm đã ướt đẫm, sau khi bị anh ɭϊếʍ, ɖâʍ dịch bắt đầu chảy vào trong miệng anh.“A...!Giang Ngộ...”Phương Niên bất lực, cô đành chống người dậy, hôn lên môi Giang Ngộ.Nước mắt Phương Niên không ngừng chảy ra, bởi vì ɖu͙ƈ vọng không được thỏa mãn, cả người cô khó chịu đến kì lạ.Nhưng anh cố tình không cho.Chỉ có Giang Ngộ mới cho cô được, chỉ có Giang Ngộ.Năm năm đi qua, cô tự an ủi bản thân nhưng chưa từng có được Kɧօ*ϊ c*m như vậy.“A...!Ông xã...!Làm em đi anh...”Giang Ngộ cắm một ngón tay vào, còn ngón cái thì vân vê tiểu hạch, tiếp tục nhìn cô rêи rỉ, mất khống chế vì anh.“Cầu xin ông xã đưa gậy th*t...!làm em.”“Nói, cầu xin ông xã đưa gậy th*t vào làm em.”Toàn thân Phương Niên cực kỳ trống rỗng, khao khát có anh.“A...!Xin anh...”Nghĩ đến đây, hai mắt Giang Ngộ nhuốm đỏ, anh xé vụn qυầи ɭót cô, ngón tay c*m v**, mạnh mẽ chen lấn lối đi chật hẹp rồi ra lệnh: “Cầu xin anh.”Năm năm trôi qua, anh cảm thấy bản thân đã quên được cô, nhưng không ngờ Phương Niên quay trở lại.Cô đã thốt lên rằng: “Giang Ngộ, hai ta đã kết thúc rồi, quên em đi.”Nhưng cô nói sao?Năm đó, anh cầu xin cô: “Niên Niên, đừng rời đi, đừng chia tay, được không em?”Cô đành phải cầu xin: “A… Giang Ngộ… Mau vào đi anh…”Cô vừa muốn đẩy anh ra vừa muốn để anh đi vào, nhưng tay lại bị trói chặt, không thể động đậy.Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, động tác triền miên như đang g*** h*p.Cô không ngừng ʍút̼ lấy đầu lưỡi của anh, làm Kɧօ*ϊ c*m anh tăng liên tục.“Giang Ngộ...!Cho em...” Môi lưỡi cô hòa vào môi lưỡi anh, ấp úng không rõ câu.Mà thôi, nói sẽ khiến cho cô khó xử, nhưng làm vậy không phải càng khiến chính anh khó xử sao? Chẳng phải anh đã muốn cô lâu rồi sao?Giang Ngộ rút ngón tay ra, đút vào trong miệng cô, đợi cô ngoan ngoãn ɭϊếʍ sạch sẽ, lúc này anh mới tách chân cô ra, thẳng lưng đi vào.Vừa mới đưa vào, Phương Niên đã đau đớn kêu.“Giang Ngộ...!Đau quá...”Giang Ngộ cảm thấy t*** h***t cô khít chặt đến kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi chảy nhiều nước như vậy, thế mà lúc đi vào vẫn còn khó khăn.“Niên Niên.” Anh xoa tiểu hạch cô để di dời sự chú ý rồi khàn giọng hỏi: “Sau khi chúng ta chia tay, em có làm với ai không?”“A...!Không có...” Làm gì có người nào khác?Trong nháy mắt, Giang Ngộ mỉm cười.Khi anh không cười, mặt lạnh như băng, khi cười, anh giống như một cơn gió xuân đương tới, khiến vạn vật sống lại.Phương Niên ngắm đến ngây người, đã lâu rồi chưa nhìn Giang Ngộ mỉm cười với cô, đã lâu…Thừa dịp lúc cô ngây người, vật nóng bỏng cũng theo đó xông vào..TrướcTiếp