Tập đoàn Lâm Ngộ. "Mặc Nhi." Đứng trước cửa phòng chủ tịch, Lâm Tuấn Phong nhìn thấy cô bỗng sững người lại. "Anh." Nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc gọi tên mình, Lâm Mặc quay đầu lại, hướng đến anh gọi một tiếng thật nhẹ, sau đó cong khóe môi cười, có chút mệt nhọc. Nhìn hình ảnh thê lương lúc này c*̉a em gái mình, khác hẳn dáng vẻ cao quý, lãnh diễm trước đây, lòng anh có chút tê dại. Cười cười, đưa tay đóng cửa phòng, anh tiến lại gần cô, treo lên mặt phong cách bỡn cợt hằng ngày mà trêu đùa: "Anh đang suy nghĩ. Không biết lần gần nhất em xuất hiện ở phòng chủ tịch này là khi nào nhỉ? " Sau đó, không biết học điệu bộ c*̉a ai mà lườm nguýt cô một cái. Dáng vẻ này c*̉a anh thành công chọc cười cô: "Thật sao? Có vẻ em c*̃ng quên mất rồi." Tươi cười nhạt dần: "Nhưng mà Tuấn Phong, đã đến lúc em quay lại." "Cậu ta..." Anh ngập ngừng, không muốn nhắc…
Tác giả: