“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…
Chương 1138
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1138Chẳng qua là lúc sáng sớm, Diệp Uyển đã đi hỗ trợ thần y, nên chỉ có Diệp Tĩnh Thuận ở nhà. “Tĩnh Thuận, dãy núi này gọi là dãy núi Thanh Long đúng không, bên trong có phải có rất nhiều yêu thú không?” Dù sao Diệp Tĩnh Thuận cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, bị Tân Trạm hỏi vài ba câu liền lấy được không ít thông tin. “ “Thật là một đứa bé ngoan” Tân Trạm xoa đầu Diệp Tĩnh Thuận. “Đi thôi, chúng ta đến dãy núi Thanh Long đi”“Anh Tân ơi, anh không đùa giỡn chứ, anh và em đi sao, nhưng thực lực của em không đủ” Diệp Tĩnh Thuận kinh ngạc nói. “Có anh bảo vệ em rồi, em không phải sợ, chỉ cần chịu trách nhiệm chỉ đường cho anh là được, chúng ta không đi vào chỗ sâu, chỉ đi một vòng bên ngoài thôi” Tân Trạm cười nhẹ. Anh còn chưa đi qua dãy núi Thanh Long này bao giờ, lần đầu tiên đi thì tốt nhất nên tìm một người chỉ đường. “Nhưng mà nếu chị gái biết chắc chắn sẽ đánh em mất” Diệp Tĩnh Thuận có chút động lòng, lại khẩn trương nói. “Không nói thì cô ấy sẽ không biết, em đi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta gặp nhau ở cửa thôn” Tân Trạm cười nói. Rất nhanh sau đó, lúc Tân Trạm đi tới cửa thôn đã thấy Diệp Tĩnh Thuận cũng ôm một chiếc kiếm dài, đeo một cây cung, hồi hộp vui vẻ chạy tới. “Đi thôi” Tân Trạm nhận lấy chiếc cung, tuỳ tiện thử một chút, gật đầu cùng Diệp Tĩnh Thuận đi nhanh vào trong dãy núi. “Anh Tân, bên này là khu vực săn thú của thôn chúng ta, bên kia là thôn láng giềng, đã từng có chó sói của chúng ta bị thương, trốn vào phạm vi của thôn bên cạnh, chúng ta phải trơ mắt nhìn nó bị đối phương bắt đi mà không làm được g씓Nhưng những năm gần đây, bên này cũng không có yêu thú lợi hại đi vào nữa, yêu thú trong phạm vi cũng không đáng giá tiền” Vào đến giữa núi, Diệp Tĩnh Thuận không ngừng giới thiệu, Tân Trạm cũng phối hợp gật đầu lắng nghe. “Kia có phải là vùng không có chủ không?”“Đúng vậy, nhưng ở đây đều là chỗ sâu, dễ gặp nguy hiểm” Diệp Tĩnh Thuận nói. “Không sao đâu, dẫn anh qua đó, yên tâm đi” Nhìn Diệp. Tĩnh Thuận có chút hồi hộp lo lắng, Tân Trạm cười nói. Hai người đi hơn một tiếng, cuối cùng cũng ra khỏi khu vực của thôn.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1138
Chẳng qua là lúc sáng sớm, Diệp Uyển đã đi hỗ trợ thần y, nên chỉ có Diệp Tĩnh Thuận ở nhà.
“Tĩnh Thuận, dãy núi này gọi là dãy núi Thanh Long đúng không, bên trong có phải có rất nhiều yêu thú không?” Dù sao Diệp Tĩnh Thuận cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, bị Tân Trạm hỏi vài ba câu liền lấy được không ít thông tin.
“
“Thật là một đứa bé ngoan” Tân Trạm xoa đầu Diệp Tĩnh Thuận.
“Đi thôi, chúng ta đến dãy núi Thanh Long đi”
“Anh Tân ơi, anh không đùa giỡn chứ, anh và em đi sao, nhưng thực lực của em không đủ” Diệp Tĩnh Thuận kinh ngạc nói.
“Có anh bảo vệ em rồi, em không phải sợ, chỉ cần chịu trách nhiệm chỉ đường cho anh là được, chúng ta không đi vào chỗ sâu, chỉ đi một vòng bên ngoài thôi” Tân Trạm cười nhẹ.
Anh còn chưa đi qua dãy núi Thanh Long này bao giờ, lần đầu tiên đi thì tốt nhất nên tìm một người chỉ đường.
“Nhưng mà nếu chị gái biết chắc chắn sẽ đánh em mất” Diệp Tĩnh Thuận có chút động lòng, lại khẩn trương nói.
“Không nói thì cô ấy sẽ không biết, em đi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta gặp nhau ở cửa thôn” Tân Trạm cười nói.
Rất nhanh sau đó, lúc Tân Trạm đi tới cửa thôn đã thấy Diệp Tĩnh Thuận cũng ôm một chiếc kiếm dài, đeo một cây cung, hồi hộp vui vẻ chạy tới.
“Đi thôi”
Tân Trạm nhận lấy chiếc cung, tuỳ tiện thử một chút, gật đầu cùng Diệp Tĩnh Thuận đi nhanh vào trong dãy núi.
“Anh Tân, bên này là khu vực săn thú của thôn chúng ta, bên kia là thôn láng giềng, đã từng có chó sói của chúng ta bị thương, trốn vào phạm vi của thôn bên cạnh, chúng ta phải trơ mắt nhìn nó bị đối phương bắt đi mà không làm được gì”
“Nhưng những năm gần đây, bên này cũng không có yêu thú lợi hại đi vào nữa, yêu thú trong phạm vi cũng không đáng giá tiền” Vào đến giữa núi, Diệp Tĩnh Thuận không ngừng giới thiệu, Tân Trạm cũng phối hợp gật đầu lắng nghe.
“Kia có phải là vùng không có chủ không?”
“Đúng vậy, nhưng ở đây đều là chỗ sâu, dễ gặp nguy hiểm” Diệp Tĩnh Thuận nói.
“Không sao đâu, dẫn anh qua đó, yên tâm đi” Nhìn Diệp.
Tĩnh Thuận có chút hồi hộp lo lắng, Tân Trạm cười nói.
Hai người đi hơn một tiếng, cuối cùng cũng ra khỏi khu vực của thôn.
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1138Chẳng qua là lúc sáng sớm, Diệp Uyển đã đi hỗ trợ thần y, nên chỉ có Diệp Tĩnh Thuận ở nhà. “Tĩnh Thuận, dãy núi này gọi là dãy núi Thanh Long đúng không, bên trong có phải có rất nhiều yêu thú không?” Dù sao Diệp Tĩnh Thuận cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, bị Tân Trạm hỏi vài ba câu liền lấy được không ít thông tin. “ “Thật là một đứa bé ngoan” Tân Trạm xoa đầu Diệp Tĩnh Thuận. “Đi thôi, chúng ta đến dãy núi Thanh Long đi”“Anh Tân ơi, anh không đùa giỡn chứ, anh và em đi sao, nhưng thực lực của em không đủ” Diệp Tĩnh Thuận kinh ngạc nói. “Có anh bảo vệ em rồi, em không phải sợ, chỉ cần chịu trách nhiệm chỉ đường cho anh là được, chúng ta không đi vào chỗ sâu, chỉ đi một vòng bên ngoài thôi” Tân Trạm cười nhẹ. Anh còn chưa đi qua dãy núi Thanh Long này bao giờ, lần đầu tiên đi thì tốt nhất nên tìm một người chỉ đường. “Nhưng mà nếu chị gái biết chắc chắn sẽ đánh em mất” Diệp Tĩnh Thuận có chút động lòng, lại khẩn trương nói. “Không nói thì cô ấy sẽ không biết, em đi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta gặp nhau ở cửa thôn” Tân Trạm cười nói. Rất nhanh sau đó, lúc Tân Trạm đi tới cửa thôn đã thấy Diệp Tĩnh Thuận cũng ôm một chiếc kiếm dài, đeo một cây cung, hồi hộp vui vẻ chạy tới. “Đi thôi” Tân Trạm nhận lấy chiếc cung, tuỳ tiện thử một chút, gật đầu cùng Diệp Tĩnh Thuận đi nhanh vào trong dãy núi. “Anh Tân, bên này là khu vực săn thú của thôn chúng ta, bên kia là thôn láng giềng, đã từng có chó sói của chúng ta bị thương, trốn vào phạm vi của thôn bên cạnh, chúng ta phải trơ mắt nhìn nó bị đối phương bắt đi mà không làm được g씓Nhưng những năm gần đây, bên này cũng không có yêu thú lợi hại đi vào nữa, yêu thú trong phạm vi cũng không đáng giá tiền” Vào đến giữa núi, Diệp Tĩnh Thuận không ngừng giới thiệu, Tân Trạm cũng phối hợp gật đầu lắng nghe. “Kia có phải là vùng không có chủ không?”“Đúng vậy, nhưng ở đây đều là chỗ sâu, dễ gặp nguy hiểm” Diệp Tĩnh Thuận nói. “Không sao đâu, dẫn anh qua đó, yên tâm đi” Nhìn Diệp. Tĩnh Thuận có chút hồi hộp lo lắng, Tân Trạm cười nói. Hai người đi hơn một tiếng, cuối cùng cũng ra khỏi khu vực của thôn.