“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…
Chương 1213
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1213Động tác của Tân Trạm cực nhanh, chờ đến khi đám người kia phản ứng lại thì cung điện đã bị sụp đổ hoàn toàn. Chuyện đã đến nước này rồi, bọn họ ngăn lại cũng không kịp. Có những người khôn khéo ở hai phe cũng bắt đầu lao ra ngoài, truyền tin tức ra bên ngoài. Trong hàng loạt tiếng ầm ầm, chỉ kịp thở vẻn vẹn mười mấy hơi thở, cung điện khổng lồ của Nhiếp Phi Lộ đã bị Tân Trạm phá hủy tan tành thành những mảnh nhỏ. Lúc này, hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, những đệ tử đến vây xem thấy cảnh này cũng kinh ngạc đến ngây người. Những tên thuộc hạ kia lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, liều mạng lùi về phía sau, nhưng từng người từng người một đều bị Tân Trạm túm trở về. Những âm thanh kêu gào và gấy vỡ liên tục vang lên khiến cho người ta run sợ, từng người bọn họ đều bị Tân Trạm giãm gãy một cái chân. Văn Đại Sơn trợn to mắt, giờ anh ta mới hiểu được câu Tân Trạm nói ăn miếng trả miếng là có ý gì. Nhiếp Phi Lộ phá hủy dinh thự của anh, bẻ gãy cánh tay của đám người của anh. Tân Trạm liền phá hủy cung điện của anh ta, giãm gãy hết một chân của tất cả thuộc hạ của Nhiếp Phi Lộ. “Tân sư đệ, cậu gây ra đại họa rồi, đi nhanh đi” Sau khi phục hồ tinh thần, nhìn lại cung điện đã trở thành một đống phế liệu, các tu sĩ bị gãy chân thì vặn vẹo k** r*n, Văn Đại Sơn mồ hôi chảy đầm đìa, mặt tràn đầy lo lắng. “Nhiếp Phi Lộ là người có thù thì nhất định sẽ báo, cậu nhanh chóng trốn đến cung điện của Tâm trưởng lão đi, để Tam trưởng lão xử lý chuyện này, nhanh lên, bằng không là không kịp đâu” “Anh có bản lĩnh thì đừng đi, cậu Nhiếp của chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu” Thuộc hạ của Nhiếp Phi Lộ thấy Tân Trạm đi đến cửa thì không nhịn được kêu lên. Bọn họ biết, một khi Nhiếp Phi Lộ trở về từ chỗ của Đại trưởng lão thì lúc đấy Tân Trạm chỉ có chờ chết mà thôi. “Gây họa xong muốn trốn sao, anh không sợ những người bạn của anh bị trả thù à?” Những tên thuộc hạ có tâm kế lấy Văn Đại Sơn ra làm con tim áp chế anh. “Anh đúng là rất thông minh. Những người lại không muốn làm, tại sao lại muốn làm chó vậy?” Tân Trạm nhìn chăm chằm người kia rồi cười giễu cợt, anh đá một phát khiến anh ta trực tiếp bị văng ra xa. “Hơn nữa, ai nói muốn đi chứ?” Làm xong tất cả những thứ này, Tân Trạm đứng lên chỗ phế liệu cao nhất, năm hờ một một tảng đá có vẻ vẫn được tính là hoàn hảo, sau đó chậm rãi khoanh chân ngồi xuống. “Tân sư đệ, cậu?” Văn Đại Sơn thấy Tân Trạm thật sự muốn ở lại nơi này thì vô cùng khiếp sợ. “Các người nhanh chóng thông báo cho tên Nhiếp Phi Lộ kia đến đây đi, tôi muốn nhìn xem hôm nay anh ta trả thù tôi như thế nào” Tân Trạm nhìn chăm chằm những tên đàn em kia. “Anh cứ chờ đấy mà xeml” Một tên đứng đầu lấy ngọc giản ra, nhanh chóng truyền âm cho Nhiếp Phi Lộ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1213
Động tác của Tân Trạm cực nhanh, chờ đến khi đám người kia phản ứng lại thì cung điện đã bị sụp đổ hoàn toàn.
Chuyện đã đến nước này rồi, bọn họ ngăn lại cũng không kịp.
Có những người khôn khéo ở hai phe cũng bắt đầu lao ra ngoài, truyền tin tức ra bên ngoài.
Trong hàng loạt tiếng ầm ầm, chỉ kịp thở vẻn vẹn mười mấy hơi thở, cung điện khổng lồ của Nhiếp Phi Lộ đã bị Tân Trạm phá hủy tan tành thành những mảnh nhỏ.
Lúc này, hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, những đệ tử đến vây xem thấy cảnh này cũng kinh ngạc đến ngây người.
Những tên thuộc hạ kia lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, liều mạng lùi về phía sau, nhưng từng người từng người một đều bị Tân Trạm túm trở về.
Những âm thanh kêu gào và gấy vỡ liên tục vang lên khiến cho người ta run sợ, từng người bọn họ đều bị Tân Trạm giãm gãy một cái chân.
Văn Đại Sơn trợn to mắt, giờ anh ta mới hiểu được câu Tân Trạm nói ăn miếng trả miếng là có ý gì. Nhiếp Phi Lộ phá hủy dinh thự của anh, bẻ gãy cánh tay của đám người của anh. Tân Trạm liền phá hủy cung điện của anh ta, giãm gãy hết một chân của tất cả thuộc hạ của Nhiếp Phi Lộ.
“Tân sư đệ, cậu gây ra đại họa rồi, đi nhanh đi”
Sau khi phục hồ tinh thần, nhìn lại cung điện đã trở thành một đống phế liệu, các tu sĩ bị gãy chân thì vặn vẹo k** r*n, Văn Đại Sơn mồ hôi chảy đầm đìa, mặt tràn đầy lo lắng.
“Nhiếp Phi Lộ là người có thù thì nhất định sẽ báo, cậu nhanh chóng trốn đến cung điện của Tâm trưởng lão đi, để Tam trưởng lão xử lý chuyện này, nhanh lên, bằng không là không kịp đâu”
“Anh có bản lĩnh thì đừng đi, cậu Nhiếp của chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu” Thuộc hạ của Nhiếp Phi Lộ thấy Tân Trạm đi đến cửa thì không nhịn được kêu lên.
Bọn họ biết, một khi Nhiếp Phi Lộ trở về từ chỗ của Đại trưởng lão thì lúc đấy Tân Trạm chỉ có chờ chết mà thôi.
“Gây họa xong muốn trốn sao, anh không sợ những người bạn của anh bị trả thù à?”
Những tên thuộc hạ có tâm kế lấy Văn Đại Sơn ra làm con tim áp chế anh.
“Anh đúng là rất thông minh. Những người lại không muốn làm, tại sao lại muốn làm chó vậy?”
Tân Trạm nhìn chăm chằm người kia rồi cười giễu cợt, anh đá một phát khiến anh ta trực tiếp bị văng ra xa.
“Hơn nữa, ai nói muốn đi chứ?”
Làm xong tất cả những thứ này, Tân Trạm đứng lên chỗ phế liệu cao nhất, năm hờ một một tảng đá có vẻ vẫn được tính là hoàn hảo, sau đó chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.
“Tân sư đệ, cậu?”
Văn Đại Sơn thấy Tân Trạm thật sự muốn ở lại nơi này thì vô cùng khiếp sợ.
“Các người nhanh chóng thông báo cho tên Nhiếp Phi Lộ kia đến đây đi, tôi muốn nhìn xem hôm nay anh ta trả thù tôi như thế nào” Tân Trạm nhìn chăm chằm những tên đàn em kia.
“Anh cứ chờ đấy mà xeml”
Một tên đứng đầu lấy ngọc giản ra, nhanh chóng truyền âm cho Nhiếp Phi Lộ.
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1213Động tác của Tân Trạm cực nhanh, chờ đến khi đám người kia phản ứng lại thì cung điện đã bị sụp đổ hoàn toàn. Chuyện đã đến nước này rồi, bọn họ ngăn lại cũng không kịp. Có những người khôn khéo ở hai phe cũng bắt đầu lao ra ngoài, truyền tin tức ra bên ngoài. Trong hàng loạt tiếng ầm ầm, chỉ kịp thở vẻn vẹn mười mấy hơi thở, cung điện khổng lồ của Nhiếp Phi Lộ đã bị Tân Trạm phá hủy tan tành thành những mảnh nhỏ. Lúc này, hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, những đệ tử đến vây xem thấy cảnh này cũng kinh ngạc đến ngây người. Những tên thuộc hạ kia lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, liều mạng lùi về phía sau, nhưng từng người từng người một đều bị Tân Trạm túm trở về. Những âm thanh kêu gào và gấy vỡ liên tục vang lên khiến cho người ta run sợ, từng người bọn họ đều bị Tân Trạm giãm gãy một cái chân. Văn Đại Sơn trợn to mắt, giờ anh ta mới hiểu được câu Tân Trạm nói ăn miếng trả miếng là có ý gì. Nhiếp Phi Lộ phá hủy dinh thự của anh, bẻ gãy cánh tay của đám người của anh. Tân Trạm liền phá hủy cung điện của anh ta, giãm gãy hết một chân của tất cả thuộc hạ của Nhiếp Phi Lộ. “Tân sư đệ, cậu gây ra đại họa rồi, đi nhanh đi” Sau khi phục hồ tinh thần, nhìn lại cung điện đã trở thành một đống phế liệu, các tu sĩ bị gãy chân thì vặn vẹo k** r*n, Văn Đại Sơn mồ hôi chảy đầm đìa, mặt tràn đầy lo lắng. “Nhiếp Phi Lộ là người có thù thì nhất định sẽ báo, cậu nhanh chóng trốn đến cung điện của Tâm trưởng lão đi, để Tam trưởng lão xử lý chuyện này, nhanh lên, bằng không là không kịp đâu” “Anh có bản lĩnh thì đừng đi, cậu Nhiếp của chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu” Thuộc hạ của Nhiếp Phi Lộ thấy Tân Trạm đi đến cửa thì không nhịn được kêu lên. Bọn họ biết, một khi Nhiếp Phi Lộ trở về từ chỗ của Đại trưởng lão thì lúc đấy Tân Trạm chỉ có chờ chết mà thôi. “Gây họa xong muốn trốn sao, anh không sợ những người bạn của anh bị trả thù à?” Những tên thuộc hạ có tâm kế lấy Văn Đại Sơn ra làm con tim áp chế anh. “Anh đúng là rất thông minh. Những người lại không muốn làm, tại sao lại muốn làm chó vậy?” Tân Trạm nhìn chăm chằm người kia rồi cười giễu cợt, anh đá một phát khiến anh ta trực tiếp bị văng ra xa. “Hơn nữa, ai nói muốn đi chứ?” Làm xong tất cả những thứ này, Tân Trạm đứng lên chỗ phế liệu cao nhất, năm hờ một một tảng đá có vẻ vẫn được tính là hoàn hảo, sau đó chậm rãi khoanh chân ngồi xuống. “Tân sư đệ, cậu?” Văn Đại Sơn thấy Tân Trạm thật sự muốn ở lại nơi này thì vô cùng khiếp sợ. “Các người nhanh chóng thông báo cho tên Nhiếp Phi Lộ kia đến đây đi, tôi muốn nhìn xem hôm nay anh ta trả thù tôi như thế nào” Tân Trạm nhìn chăm chằm những tên đàn em kia. “Anh cứ chờ đấy mà xeml” Một tên đứng đầu lấy ngọc giản ra, nhanh chóng truyền âm cho Nhiếp Phi Lộ.