Tác giả:

“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…

Chương 1242

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1242“Tôi cảm thấy hơi thở của ông rất quen, có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?” Tân Trạm nhìn Lão Hắc, nói lời thâm ý. “Đừng có lôi kéo quan hệ, tôi và cậu chả quen biết gì nhau đâu” “Ha ha” Tân Trạm nhìn Lão Hắc một cái rồi xoay người đi tới phòng mà Lãnh Uyên Thư đã bố trí kỹ càng. “Bảo vệ cửa, trong vòng 3 tiếng không ai được vào.” Tam Trưởng Lão gật đầu, còn Lão Hắc thì hừ một tiếng, mắng một câu giả thần giả quỷ rồi cũng đi ra. Khi xung quanh đã không còn ai, trong mắt của Lão Hắc xuất hiện nét kinh ngạc, nghĩ tới Tân Trạm, lòng lão xuất hiện một mối nghi ngờ. Trong lúc Tân Trạm đang tiến hành công việc bố trí thì trong cung điện của Nhiếp Vân xuất hiện một bóng người trùm áo đen. Đó là một ông lão gầy trơ xương, da dẻ thì nhăn nheo như vỏ cây cổ thụ, vóc người lão ta thấp bé, hơn nửa cơ thể để bị cái áo chùng đen bao lấy, chỉ lộ ra khuôn mặt và hai cái tay ra ngoài. Lúc này lão ta đang cầm một xấp tư liệu cẩn thận xem. “Tân Trạm này là một luyện dược sư, từng giúp đỡ đại trưởng lão áp chế độc tố trong cơ thể, tu vi không tệ, dùng một ngọn lửa màu u lam, ngọn lửa này vậy mà có thể niêm phong lửa đen của Nhiếp Phi Lộ, chà chà, quả là một nhân tài.” Mắt của lão gầy sáng lấp lánh, chậc miệng tán thưởng. “Sao rồi, có thể xử lý không” Nhiếp Vân hỏi. “Bây giờ tôi đang bị theo dõi nên không ra tay được, nhưng Lão Hắc sẽ xử lý được mà đúng không, dù sao thì Phi Lộ cũng xem như một nửa đệ tử của lão.” “Ha ha, tất nhiên rồi, cho dù không có việc của Phi Lộ thì chỉ bằng ngọn lửa màu u lam kia cũng đủ để tôi ra tay” “Ngọn lửa đó là Chí Hỏa?” Nhiếp Vân kinh ngạc hỏi. “Đúng thết Cực Hỏa Tông ôi chuyên thu thập Chí Hỏa trong thiên hạ, không nghĩ tới trên thế gian này vẫn còn có ngọn lửa mà tôi không biết chủng loại, chỉ vì cái này thôi cũng đủ để Tân Trạm chết rồi!” Lão gầy cười híp mắt. “Nhưng ông không thể khinh thường được, tuy thằng nhóc này chỉ mới có Cảnh Xuất Khiếu thất phẩm nhưng thủ đoạn cũng đã lên tới Cảnh Xuất Khiếu cửu phẩm” “Đại trưởng lão yên tâm.” Lão gầy kiêu ngạo nói: “Tôi sẽ phái thủ hạ cảnh thần phó phân, cộng thêm ba kẻ Cảnh Xuất Khiếu đại viên mãn ra tay, thằng nhóc đó nhất định chạy không thoát.” “Ông không tự ra tay sao?” Nhiếp Vân không hài lòng. Ông ta tận mắt nhìn thấy con trai mình chết thảm cho nên thăng nhóc thối tha kia nhất định phải chết. “Nếu tôi tự mình ra tay thì sẽ ra làm lớn chuyện ra, dọn không kỹ còn sẽ bị hai tông khác phát hiện đầu mối, có điều một kẻ thần thức bị thương như thẳng nhóc đó không thể là đối thủ của thuộc hạ của tôi. Nhưng nếu thăng nhóc này có bản lĩnh thì tôi sẽ đích thân tới để tiễn nó lên đường” Lão gầy tự tin nói.

Chương 1242

“Tôi cảm thấy hơi thở của ông rất quen, có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?” Tân Trạm nhìn Lão Hắc, nói lời thâm ý.

 

“Đừng có lôi kéo quan hệ, tôi và cậu chả quen biết gì nhau đâu”

 

“Ha ha”

 

Tân Trạm nhìn Lão Hắc một cái rồi xoay người đi tới phòng mà Lãnh Uyên Thư đã bố trí kỹ càng.

 

“Bảo vệ cửa, trong vòng 3 tiếng không ai được vào.”

 

Tam Trưởng Lão gật đầu, còn Lão Hắc thì hừ một tiếng, mắng một câu giả thần giả quỷ rồi cũng đi ra.

 

Khi xung quanh đã không còn ai, trong mắt của Lão Hắc xuất hiện nét kinh ngạc, nghĩ tới Tân Trạm, lòng lão xuất hiện một mối nghi ngờ.

 

Trong lúc Tân Trạm đang tiến hành công việc bố trí thì trong cung điện của Nhiếp Vân xuất hiện một bóng người trùm áo đen.

 

Đó là một ông lão gầy trơ xương, da dẻ thì nhăn nheo như vỏ cây cổ thụ, vóc người lão ta thấp bé, hơn nửa cơ thể để bị cái áo chùng đen bao lấy, chỉ lộ ra khuôn mặt và hai cái tay ra ngoài. Lúc này lão ta đang cầm một xấp tư liệu cẩn thận xem.

 

“Tân Trạm này là một luyện dược sư, từng giúp đỡ đại trưởng lão áp chế độc tố trong cơ thể, tu vi không tệ, dùng một ngọn lửa màu u lam, ngọn lửa này vậy mà có thể niêm phong lửa đen của Nhiếp Phi Lộ, chà chà, quả là một nhân tài.”

 

Mắt của lão gầy sáng lấp lánh, chậc miệng tán thưởng.

 

“Sao rồi, có thể xử lý không” Nhiếp Vân hỏi.

 

“Bây giờ tôi đang bị theo dõi nên không ra tay được, nhưng Lão Hắc sẽ xử lý được mà đúng không, dù sao thì Phi Lộ cũng xem như một nửa đệ tử của lão.”

 

“Ha ha, tất nhiên rồi, cho dù không có việc của Phi Lộ thì chỉ bằng ngọn lửa màu u lam kia cũng đủ để tôi ra tay”

 

“Ngọn lửa đó là Chí Hỏa?” Nhiếp Vân kinh ngạc hỏi.

 

“Đúng thết Cực Hỏa Tông ôi chuyên thu thập Chí Hỏa trong thiên hạ, không nghĩ tới trên thế gian này vẫn còn có ngọn lửa mà tôi không biết chủng loại, chỉ vì cái này thôi cũng đủ để Tân Trạm chết rồi!” Lão gầy cười híp mắt.

 

“Nhưng ông không thể khinh thường được, tuy thằng nhóc này chỉ mới có Cảnh Xuất Khiếu thất phẩm nhưng thủ đoạn cũng đã lên tới Cảnh Xuất Khiếu cửu phẩm”

 

“Đại trưởng lão yên tâm.”

 

Lão gầy kiêu ngạo nói: “Tôi sẽ phái thủ hạ cảnh thần phó phân, cộng thêm ba kẻ Cảnh Xuất Khiếu đại viên mãn ra tay, thằng nhóc đó nhất định chạy không thoát.”

 

“Ông không tự ra tay sao?” Nhiếp Vân không hài lòng.

 

Ông ta tận mắt nhìn thấy con trai mình chết thảm cho nên thăng nhóc thối tha kia nhất định phải chết.

 

“Nếu tôi tự mình ra tay thì sẽ ra làm lớn chuyện ra, dọn không kỹ còn sẽ bị hai tông khác phát hiện đầu mối, có điều một kẻ thần thức bị thương như thẳng nhóc đó không thể là đối thủ của thuộc hạ của tôi.

 

Nhưng nếu thăng nhóc này có bản lĩnh thì tôi sẽ đích thân tới để tiễn nó lên đường” Lão gầy tự tin nói.

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1242“Tôi cảm thấy hơi thở của ông rất quen, có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?” Tân Trạm nhìn Lão Hắc, nói lời thâm ý. “Đừng có lôi kéo quan hệ, tôi và cậu chả quen biết gì nhau đâu” “Ha ha” Tân Trạm nhìn Lão Hắc một cái rồi xoay người đi tới phòng mà Lãnh Uyên Thư đã bố trí kỹ càng. “Bảo vệ cửa, trong vòng 3 tiếng không ai được vào.” Tam Trưởng Lão gật đầu, còn Lão Hắc thì hừ một tiếng, mắng một câu giả thần giả quỷ rồi cũng đi ra. Khi xung quanh đã không còn ai, trong mắt của Lão Hắc xuất hiện nét kinh ngạc, nghĩ tới Tân Trạm, lòng lão xuất hiện một mối nghi ngờ. Trong lúc Tân Trạm đang tiến hành công việc bố trí thì trong cung điện của Nhiếp Vân xuất hiện một bóng người trùm áo đen. Đó là một ông lão gầy trơ xương, da dẻ thì nhăn nheo như vỏ cây cổ thụ, vóc người lão ta thấp bé, hơn nửa cơ thể để bị cái áo chùng đen bao lấy, chỉ lộ ra khuôn mặt và hai cái tay ra ngoài. Lúc này lão ta đang cầm một xấp tư liệu cẩn thận xem. “Tân Trạm này là một luyện dược sư, từng giúp đỡ đại trưởng lão áp chế độc tố trong cơ thể, tu vi không tệ, dùng một ngọn lửa màu u lam, ngọn lửa này vậy mà có thể niêm phong lửa đen của Nhiếp Phi Lộ, chà chà, quả là một nhân tài.” Mắt của lão gầy sáng lấp lánh, chậc miệng tán thưởng. “Sao rồi, có thể xử lý không” Nhiếp Vân hỏi. “Bây giờ tôi đang bị theo dõi nên không ra tay được, nhưng Lão Hắc sẽ xử lý được mà đúng không, dù sao thì Phi Lộ cũng xem như một nửa đệ tử của lão.” “Ha ha, tất nhiên rồi, cho dù không có việc của Phi Lộ thì chỉ bằng ngọn lửa màu u lam kia cũng đủ để tôi ra tay” “Ngọn lửa đó là Chí Hỏa?” Nhiếp Vân kinh ngạc hỏi. “Đúng thết Cực Hỏa Tông ôi chuyên thu thập Chí Hỏa trong thiên hạ, không nghĩ tới trên thế gian này vẫn còn có ngọn lửa mà tôi không biết chủng loại, chỉ vì cái này thôi cũng đủ để Tân Trạm chết rồi!” Lão gầy cười híp mắt. “Nhưng ông không thể khinh thường được, tuy thằng nhóc này chỉ mới có Cảnh Xuất Khiếu thất phẩm nhưng thủ đoạn cũng đã lên tới Cảnh Xuất Khiếu cửu phẩm” “Đại trưởng lão yên tâm.” Lão gầy kiêu ngạo nói: “Tôi sẽ phái thủ hạ cảnh thần phó phân, cộng thêm ba kẻ Cảnh Xuất Khiếu đại viên mãn ra tay, thằng nhóc đó nhất định chạy không thoát.” “Ông không tự ra tay sao?” Nhiếp Vân không hài lòng. Ông ta tận mắt nhìn thấy con trai mình chết thảm cho nên thăng nhóc thối tha kia nhất định phải chết. “Nếu tôi tự mình ra tay thì sẽ ra làm lớn chuyện ra, dọn không kỹ còn sẽ bị hai tông khác phát hiện đầu mối, có điều một kẻ thần thức bị thương như thẳng nhóc đó không thể là đối thủ của thuộc hạ của tôi. Nhưng nếu thăng nhóc này có bản lĩnh thì tôi sẽ đích thân tới để tiễn nó lên đường” Lão gầy tự tin nói.

Chương 1242