Tác giả:

“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…

Chương 1245

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1245 “Mi cút ra ngoài cho ta!” Nhìn hành động của hỏa sát, Tân Trạm chỉ cười nhẹ một cái rồi đột nhiên vỗ xuống mặt đất. Âm! Mặt đất trở nên run rẩy, lấy Tân Trạm làm trung tâm, từng đường văn ánh sáng màu u lam không ngừng lan ra bốn phía, chỉ trong nháy mắt cả căn phòng đều bị các đường văn ánh sáng vô cùng phức tạp lấp đầy. Sau đó ánh sáng màu u lam này lan về phía bầu trời, bao phủ cả mảnh đất này vào trong. Hỏa sát vốn định trở lại cơ thể Tam Trưởng Lão, nhưng khi bị đường sáng này chạm vào, nó lập tức kêu lên thảm thiết rồi bị đánh bay ra ngoài, giống như gặp phải sát tinh của mình vậy. “Trận pháp, anh bày đại trận ở đây!” Lãnh Uyên Thư giật mình khiếp sợ. Tân Trạm chỉ ở chỗ này ba tiếng đồng hồ, không ngờ lại có thể bày ra một trận pháp mênh mông như sao trời thế này. Trong trận pháp, có vô số luồng khí huyền ảo đang di chuyển rồi tạo nên một cái màn ánh sáng bảo vệ Tam Trưởng Lão, để cho hỏa sát không thể về lại cơ thể ông. Và cũng khiến cho hỏa sát không thể chạy thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn bị nhốt lại trong không gian này. Nhưng hỏa sát có thần trí, khi nó nhận ra cả trước lẫn sau đều không có đường thoát thì cũng không có ngu si mà đi đấm đá lung tung mà là hét lớn một tiếng rồi đánh về phía trận pháp. Nó có linh cảm, chỉ cần phá được trận pháp này thì nó có thể trở về cái nơi yên bình kia. “Tân Trạm, tôi muốn xem lần này cậu xử lý thế nào.” Lão Hắc ở một bên cười lạnh liên tục. Hỏa sát này đã tồn tại rất lâu trong cơ thể Tam Trưởng Lão, cả ngày đều hấp thu tu vi của ông, bây giờ nó lại mượn linh khí của Tam Trưởng Lão cho nên chiến lực của nó đã đặt tới cảnh thần phó phân nhất phẩm. Nếu như không xử lý được con hỏa sát này thì mọi cố gắng trước đó của Tân Trạm đều sẽ đổ sông hết. Thấy hỏa sát đang đánh về phía trận pháp, thân thể Tân Trạm lóe lên một cái, chớp mắt liền tới trước mặt của hỏa sát. Âm ầm ầm! Anh đánh ra mấy quyền, ánh sáng vàng hiện lên, hỏa sát bị đánh tới run rẩy bay ngược ra ngoài. “Áp Đối mặt với con người ghê tởm cản đường nó, hỏa sát rít gào như rống giận rồi bắt đầu thi triển tuyệt chiêu. Ngọn lửa toàn thân nó bùng lên như hồng thủy dâng cao tới tận trời rồi lao thẳng tới chỗ Tân Trạm, muốn đốt anh thành tro bụi. Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, trong chớp mắt Tân Trạm đã bị ngọn lửa này nuốt chửng. Sắc mặt của Lãnh Uyên Thư trở nên trắng bệch, khẩn trương đến mức nắm chặt tay. Cho dù cách trận pháp nhưng cô vẫn cảm nhận được sức ép mãnh liệt từ ngọn lửa, nếu đổi lại là cô thì cô sợ răng cũng sẽ không thoát khỏi. Lão Hắc thì nở một nụ cười vô cùng hả hê. Sau khi dùng lửa nuốt lấy Tân Trạm xong thì hỏa sát vòng qua người anh đi về phía trận pháp, nhưng đúng lúc này, biển lửa dường như trở nên run rẩy. Một luồng ánh sáng màu u lam nhanh như chớp bay ra khỏi biển lửa đâm vào cơ thể của hỏa sát, đánh nó bay xuống đất, Âm một cái, hỏa sát rơi xuống đất.

Chương 1245

 

“Mi cút ra ngoài cho ta!”

 

Nhìn hành động của hỏa sát, Tân Trạm chỉ cười nhẹ một cái rồi đột nhiên vỗ xuống mặt đất.

 

Âm!

 

Mặt đất trở nên run rẩy, lấy Tân Trạm làm trung tâm, từng đường văn ánh sáng màu u lam không ngừng lan ra bốn phía, chỉ trong nháy mắt cả căn phòng đều bị các đường văn ánh sáng vô cùng phức tạp lấp đầy.

 

Sau đó ánh sáng màu u lam này lan về phía bầu trời, bao phủ cả mảnh đất này vào trong.

 

Hỏa sát vốn định trở lại cơ thể Tam Trưởng Lão, nhưng khi bị đường sáng này chạm vào, nó lập tức kêu lên thảm thiết rồi bị đánh bay ra ngoài, giống như gặp phải sát tinh của mình vậy.

 

“Trận pháp, anh bày đại trận ở đây!”

 

Lãnh Uyên Thư giật mình khiếp sợ. Tân Trạm chỉ ở chỗ này ba tiếng đồng hồ, không ngờ lại có thể bày ra một trận pháp mênh mông như sao trời thế này.

 

Trong trận pháp, có vô số luồng khí huyền ảo đang di chuyển rồi tạo nên một cái màn ánh sáng bảo vệ Tam Trưởng Lão, để cho hỏa sát không thể về lại cơ thể ông.

 

Và cũng khiến cho hỏa sát không thể chạy thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn bị nhốt lại trong không gian này.

 

Nhưng hỏa sát có thần trí, khi nó nhận ra cả trước lẫn sau đều không có đường thoát thì cũng không có ngu si mà đi đấm đá lung tung mà là hét lớn một tiếng rồi đánh về phía trận pháp.

 

Nó có linh cảm, chỉ cần phá được trận pháp này thì nó có thể trở về cái nơi yên bình kia.

 

“Tân Trạm, tôi muốn xem lần này cậu xử lý thế nào.”

 

Lão Hắc ở một bên cười lạnh liên tục.

 

Hỏa sát này đã tồn tại rất lâu trong cơ thể Tam Trưởng Lão, cả ngày đều hấp thu tu vi của ông, bây giờ nó lại mượn linh khí của Tam Trưởng Lão cho nên chiến lực của nó đã đặt tới cảnh thần phó phân nhất phẩm.

 

Nếu như không xử lý được con hỏa sát này thì mọi cố gắng trước đó của Tân Trạm đều sẽ đổ sông hết.

 

Thấy hỏa sát đang đánh về phía trận pháp, thân thể Tân Trạm lóe lên một cái, chớp mắt liền tới trước mặt của hỏa sát.

 

Âm ầm ầm!

 

Anh đánh ra mấy quyền, ánh sáng vàng hiện lên, hỏa sát bị đánh tới run rẩy bay ngược ra ngoài.

 

“Áp Đối mặt với con người ghê tởm cản đường nó, hỏa sát rít gào như rống giận rồi bắt đầu thi triển tuyệt chiêu.

 

Ngọn lửa toàn thân nó bùng lên như hồng thủy dâng cao tới tận trời rồi lao thẳng tới chỗ Tân Trạm, muốn đốt anh thành tro bụi.

 

Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, trong chớp mắt Tân Trạm đã bị ngọn lửa này nuốt chửng.

 

Sắc mặt của Lãnh Uyên Thư trở nên trắng bệch, khẩn trương đến mức nắm chặt tay.

 

Cho dù cách trận pháp nhưng cô vẫn cảm nhận được sức ép mãnh liệt từ ngọn lửa, nếu đổi lại là cô thì cô sợ răng cũng sẽ không thoát khỏi.

 

Lão Hắc thì nở một nụ cười vô cùng hả hê.

 

Sau khi dùng lửa nuốt lấy Tân Trạm xong thì hỏa sát vòng qua người anh đi về phía trận pháp, nhưng đúng lúc này, biển lửa dường như trở nên run rẩy.

 

Một luồng ánh sáng màu u lam nhanh như chớp bay ra khỏi biển lửa đâm vào cơ thể của hỏa sát, đánh nó bay xuống đất, Âm một cái, hỏa sát rơi xuống đất.

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1245 “Mi cút ra ngoài cho ta!” Nhìn hành động của hỏa sát, Tân Trạm chỉ cười nhẹ một cái rồi đột nhiên vỗ xuống mặt đất. Âm! Mặt đất trở nên run rẩy, lấy Tân Trạm làm trung tâm, từng đường văn ánh sáng màu u lam không ngừng lan ra bốn phía, chỉ trong nháy mắt cả căn phòng đều bị các đường văn ánh sáng vô cùng phức tạp lấp đầy. Sau đó ánh sáng màu u lam này lan về phía bầu trời, bao phủ cả mảnh đất này vào trong. Hỏa sát vốn định trở lại cơ thể Tam Trưởng Lão, nhưng khi bị đường sáng này chạm vào, nó lập tức kêu lên thảm thiết rồi bị đánh bay ra ngoài, giống như gặp phải sát tinh của mình vậy. “Trận pháp, anh bày đại trận ở đây!” Lãnh Uyên Thư giật mình khiếp sợ. Tân Trạm chỉ ở chỗ này ba tiếng đồng hồ, không ngờ lại có thể bày ra một trận pháp mênh mông như sao trời thế này. Trong trận pháp, có vô số luồng khí huyền ảo đang di chuyển rồi tạo nên một cái màn ánh sáng bảo vệ Tam Trưởng Lão, để cho hỏa sát không thể về lại cơ thể ông. Và cũng khiến cho hỏa sát không thể chạy thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn bị nhốt lại trong không gian này. Nhưng hỏa sát có thần trí, khi nó nhận ra cả trước lẫn sau đều không có đường thoát thì cũng không có ngu si mà đi đấm đá lung tung mà là hét lớn một tiếng rồi đánh về phía trận pháp. Nó có linh cảm, chỉ cần phá được trận pháp này thì nó có thể trở về cái nơi yên bình kia. “Tân Trạm, tôi muốn xem lần này cậu xử lý thế nào.” Lão Hắc ở một bên cười lạnh liên tục. Hỏa sát này đã tồn tại rất lâu trong cơ thể Tam Trưởng Lão, cả ngày đều hấp thu tu vi của ông, bây giờ nó lại mượn linh khí của Tam Trưởng Lão cho nên chiến lực của nó đã đặt tới cảnh thần phó phân nhất phẩm. Nếu như không xử lý được con hỏa sát này thì mọi cố gắng trước đó của Tân Trạm đều sẽ đổ sông hết. Thấy hỏa sát đang đánh về phía trận pháp, thân thể Tân Trạm lóe lên một cái, chớp mắt liền tới trước mặt của hỏa sát. Âm ầm ầm! Anh đánh ra mấy quyền, ánh sáng vàng hiện lên, hỏa sát bị đánh tới run rẩy bay ngược ra ngoài. “Áp Đối mặt với con người ghê tởm cản đường nó, hỏa sát rít gào như rống giận rồi bắt đầu thi triển tuyệt chiêu. Ngọn lửa toàn thân nó bùng lên như hồng thủy dâng cao tới tận trời rồi lao thẳng tới chỗ Tân Trạm, muốn đốt anh thành tro bụi. Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, trong chớp mắt Tân Trạm đã bị ngọn lửa này nuốt chửng. Sắc mặt của Lãnh Uyên Thư trở nên trắng bệch, khẩn trương đến mức nắm chặt tay. Cho dù cách trận pháp nhưng cô vẫn cảm nhận được sức ép mãnh liệt từ ngọn lửa, nếu đổi lại là cô thì cô sợ răng cũng sẽ không thoát khỏi. Lão Hắc thì nở một nụ cười vô cùng hả hê. Sau khi dùng lửa nuốt lấy Tân Trạm xong thì hỏa sát vòng qua người anh đi về phía trận pháp, nhưng đúng lúc này, biển lửa dường như trở nên run rẩy. Một luồng ánh sáng màu u lam nhanh như chớp bay ra khỏi biển lửa đâm vào cơ thể của hỏa sát, đánh nó bay xuống đất, Âm một cái, hỏa sát rơi xuống đất.

Chương 1245