Tác giả:

“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…

Chương 1330

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1330 Rầm! Ngay tại sau đó, một móng vuốt của lôi ưng đã vồ vào quầng sáng trận pháp, trận pháp lửa lập tức bị phá một lỗ thủng lớn. Ngọn lửa bùng ra, trận pháp dùng để vây giết yêu thú này đã mất hơn phân nửa công hiệu. Nhóm lôi ưng tức khắc theo Ưng vương bay ra đấu với tu sĩ lần nữa. “Ông ta bị lôi ưng Tử Vũ quấn lấy không thể đi xuống dưới lòng đất, cứ dẫn nó qua đây thì chúng ta cũng không còn cách nào xuống dưới đó.” Tân Thành nói, “Lão già này thật quỷ quyệt”” Phù Ma hừ nhẹ một tiếng. Không còn sức mạnh của trận pháp, hai bên hoàn toàn hỗn chiến. Trong ngoài sơn cốc nơi nơi đều là chém giết. Nhưng cũng may trước đó Thị Huyết lôi ưng đã bị giết không ít, cục diện hiện tại vẫn là bên tu sĩ chiếm thế thượng phong như cũ. Xẹt! Tân Thành cầm kiếm Thanh Đồng trong tay, kiếm quang sắc bén quét giữa không trung, yêu thú ba đầu bị chém thành hai nửa, hét thảm lăn xuống đất. Nhặt lấy mấy viên yêu thú nội đan rơi trên mặt đất, Tân Thành đột nhiên quay đầu. Lúc này có ba bóng người từ núi rừng bước ra vây hẳn ở giữa. “Tân Thành, cậu còn có tâm tư nhàn nhã đi giết yêu thú. Thảnh thơi quá ta” Cậu Trịnh cười lạnh nhìn Tân Thành, trong khi hai người khác đều rất bình tĩnh. “Anh hẳn tốn không ít tiền để tìm hai tên cảnh thần phó phân nhất phẩm này đến đối phó tôi đâu nhỉ” Vẻ mặt Tân Thành rất bình tĩnh quét qua hai người, thản nhiên nói. “Ha ha, ai bảo cậu đây có Cậu Trịnh nhe răng cười: “Đợi đến thành cổ Đông Hoàng mà cậu chạy trốn thì rắc rối lắm, bây giờ tôi sẽ dứt khoát giết cậu để báo thù việc tôi bị thương luôn.” “Anh cho rằng bỏ tiền tìm hai phế vật này là có thể giết tôi?” Tân Thành cười nhạo. “Đừng dong dài với anh ta, khắp nơi này toàn là yêu thú, mau chóng giết hắn” Hai người còn lại khế chau mày, bọn họ cũng không thích thằng nhãi cậu Trịnh này lắm nhưng người ta đã đưa đủ tiền bạc, bọn họ cũng không thèm để tâm nữa. “Vừa đúng ý ta” Tân Thành cũng cười lạnh đáp lại. Bóng dáng của hắn lóe lên rồi đột nhiên lao tới một tu sĩ cảnh thần phó phân nhất phẩm trong đó. Chu thiên thập tam trảm chiêu thứ tám thi triển ra, bóng dáng của Tân Thành xẹt qua không gian rồi lại xuất nhoáng cái đã tới phía sau tên tu sĩ kia. Tu sĩ kia sửng sốt, sau đó mới cảm thấy ngực đau nhói. Hắn vừa sờ xuống dưới liền phát hiện máu không ngừng chảy ra khỏi cơ thể. Phụt! Tu sĩ này kêu thảm thiết một tiếng, thân thể lập tức bị cắt ra làm đôi rồi ngã xuống đất. Thần hồn bay ra cũng bị một đạo linh khí của Tân Thành đánh tan. “Mày, mày!” Cậu Trịnh cùng tên tu sĩ còn lại đều cực kỳ hoảng sợ, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Tân Thành chẳng qua chỉ là Cảnh Xuất Khiếu bát phẩm, vậy mà lại có thể một kiếm chém cảnh thần phó phân nhất phẩm ư? Đây là thực lực kh*ng b* gì đấy? Tân Thành cũng không nói lời nào, cầm lấy túi trữ vật bên cạnh thi thể.

Chương 1330

 

Rầm!

 

Ngay tại sau đó, một móng vuốt của lôi ưng đã vồ vào quầng sáng trận pháp, trận pháp lửa lập tức bị phá một lỗ thủng lớn.

 

Ngọn lửa bùng ra, trận pháp dùng để vây giết yêu thú này đã mất hơn phân nửa công hiệu.

 

Nhóm lôi ưng tức khắc theo Ưng vương bay ra đấu với tu sĩ lần nữa.

 

“Ông ta bị lôi ưng Tử Vũ quấn lấy không thể đi xuống dưới lòng đất, cứ dẫn nó qua đây thì chúng ta cũng không còn cách nào xuống dưới đó.” Tân Thành nói, “Lão già này thật quỷ quyệt”” Phù Ma hừ nhẹ một tiếng.

 

Không còn sức mạnh của trận pháp, hai bên hoàn toàn hỗn chiến.

 

Trong ngoài sơn cốc nơi nơi đều là chém giết.

 

Nhưng cũng may trước đó Thị Huyết lôi ưng đã bị giết không ít, cục diện hiện tại vẫn là bên tu sĩ chiếm thế thượng phong như cũ.

 

Xẹt! Tân Thành cầm kiếm Thanh Đồng trong tay, kiếm quang sắc bén quét giữa không trung, yêu thú ba đầu bị chém thành hai nửa, hét thảm lăn xuống đất.

 

Nhặt lấy mấy viên yêu thú nội đan rơi trên mặt đất, Tân Thành đột nhiên quay đầu.

 

Lúc này có ba bóng người từ núi rừng bước ra vây hẳn ở giữa.

 

“Tân Thành, cậu còn có tâm tư nhàn nhã đi giết yêu thú. Thảnh thơi quá ta”

 

Cậu Trịnh cười lạnh nhìn Tân Thành, trong khi hai người khác đều rất bình tĩnh.

 

“Anh hẳn tốn không ít tiền để tìm hai tên cảnh thần phó phân nhất phẩm này đến đối phó tôi đâu nhỉ” Vẻ mặt Tân Thành rất bình tĩnh quét qua hai người, thản nhiên nói.

 

“Ha ha, ai bảo cậu đây có Cậu Trịnh nhe răng cười: “Đợi đến thành cổ Đông Hoàng mà cậu chạy trốn thì rắc rối lắm, bây giờ tôi sẽ dứt khoát giết cậu để báo thù việc tôi bị thương luôn.”

 

“Anh cho rằng bỏ tiền tìm hai phế vật này là có thể giết tôi?” Tân Thành cười nhạo.

 

“Đừng dong dài với anh ta, khắp nơi này toàn là yêu thú, mau chóng giết hắn”

 

Hai người còn lại khế chau mày, bọn họ cũng không thích thằng nhãi cậu Trịnh này lắm nhưng người ta đã đưa đủ tiền bạc, bọn họ cũng không thèm để tâm nữa.

 

“Vừa đúng ý ta”

 

Tân Thành cũng cười lạnh đáp lại.

 

Bóng dáng của hắn lóe lên rồi đột nhiên lao tới một tu sĩ cảnh thần phó phân nhất phẩm trong đó.

 

Chu thiên thập tam trảm chiêu thứ tám thi triển ra, bóng dáng của Tân Thành xẹt qua không gian rồi lại xuất nhoáng cái đã tới phía sau tên tu sĩ kia.

 

Tu sĩ kia sửng sốt, sau đó mới cảm thấy ngực đau nhói.

 

Hắn vừa sờ xuống dưới liền phát hiện máu không ngừng chảy ra khỏi cơ thể.

 

Phụt!

 

Tu sĩ này kêu thảm thiết một tiếng, thân thể lập tức bị cắt ra làm đôi rồi ngã xuống đất.

 

Thần hồn bay ra cũng bị một đạo linh khí của Tân Thành đánh tan.

 

“Mày, mày!”

 

Cậu Trịnh cùng tên tu sĩ còn lại đều cực kỳ hoảng sợ, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

 

Tân Thành chẳng qua chỉ là Cảnh Xuất Khiếu bát phẩm, vậy mà lại có thể một kiếm chém cảnh thần phó phân nhất phẩm ư?

 

Đây là thực lực kh*ng b* gì đấy?

 

Tân Thành cũng không nói lời nào, cầm lấy túi trữ vật bên cạnh thi thể.

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1330 Rầm! Ngay tại sau đó, một móng vuốt của lôi ưng đã vồ vào quầng sáng trận pháp, trận pháp lửa lập tức bị phá một lỗ thủng lớn. Ngọn lửa bùng ra, trận pháp dùng để vây giết yêu thú này đã mất hơn phân nửa công hiệu. Nhóm lôi ưng tức khắc theo Ưng vương bay ra đấu với tu sĩ lần nữa. “Ông ta bị lôi ưng Tử Vũ quấn lấy không thể đi xuống dưới lòng đất, cứ dẫn nó qua đây thì chúng ta cũng không còn cách nào xuống dưới đó.” Tân Thành nói, “Lão già này thật quỷ quyệt”” Phù Ma hừ nhẹ một tiếng. Không còn sức mạnh của trận pháp, hai bên hoàn toàn hỗn chiến. Trong ngoài sơn cốc nơi nơi đều là chém giết. Nhưng cũng may trước đó Thị Huyết lôi ưng đã bị giết không ít, cục diện hiện tại vẫn là bên tu sĩ chiếm thế thượng phong như cũ. Xẹt! Tân Thành cầm kiếm Thanh Đồng trong tay, kiếm quang sắc bén quét giữa không trung, yêu thú ba đầu bị chém thành hai nửa, hét thảm lăn xuống đất. Nhặt lấy mấy viên yêu thú nội đan rơi trên mặt đất, Tân Thành đột nhiên quay đầu. Lúc này có ba bóng người từ núi rừng bước ra vây hẳn ở giữa. “Tân Thành, cậu còn có tâm tư nhàn nhã đi giết yêu thú. Thảnh thơi quá ta” Cậu Trịnh cười lạnh nhìn Tân Thành, trong khi hai người khác đều rất bình tĩnh. “Anh hẳn tốn không ít tiền để tìm hai tên cảnh thần phó phân nhất phẩm này đến đối phó tôi đâu nhỉ” Vẻ mặt Tân Thành rất bình tĩnh quét qua hai người, thản nhiên nói. “Ha ha, ai bảo cậu đây có Cậu Trịnh nhe răng cười: “Đợi đến thành cổ Đông Hoàng mà cậu chạy trốn thì rắc rối lắm, bây giờ tôi sẽ dứt khoát giết cậu để báo thù việc tôi bị thương luôn.” “Anh cho rằng bỏ tiền tìm hai phế vật này là có thể giết tôi?” Tân Thành cười nhạo. “Đừng dong dài với anh ta, khắp nơi này toàn là yêu thú, mau chóng giết hắn” Hai người còn lại khế chau mày, bọn họ cũng không thích thằng nhãi cậu Trịnh này lắm nhưng người ta đã đưa đủ tiền bạc, bọn họ cũng không thèm để tâm nữa. “Vừa đúng ý ta” Tân Thành cũng cười lạnh đáp lại. Bóng dáng của hắn lóe lên rồi đột nhiên lao tới một tu sĩ cảnh thần phó phân nhất phẩm trong đó. Chu thiên thập tam trảm chiêu thứ tám thi triển ra, bóng dáng của Tân Thành xẹt qua không gian rồi lại xuất nhoáng cái đã tới phía sau tên tu sĩ kia. Tu sĩ kia sửng sốt, sau đó mới cảm thấy ngực đau nhói. Hắn vừa sờ xuống dưới liền phát hiện máu không ngừng chảy ra khỏi cơ thể. Phụt! Tu sĩ này kêu thảm thiết một tiếng, thân thể lập tức bị cắt ra làm đôi rồi ngã xuống đất. Thần hồn bay ra cũng bị một đạo linh khí của Tân Thành đánh tan. “Mày, mày!” Cậu Trịnh cùng tên tu sĩ còn lại đều cực kỳ hoảng sợ, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Tân Thành chẳng qua chỉ là Cảnh Xuất Khiếu bát phẩm, vậy mà lại có thể một kiếm chém cảnh thần phó phân nhất phẩm ư? Đây là thực lực kh*ng b* gì đấy? Tân Thành cũng không nói lời nào, cầm lấy túi trữ vật bên cạnh thi thể.

Chương 1330