Tác giả:

“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…

Chương 1336

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1336 Trong đầu mọi người đều hỗn loạn, Lôi Ưng cứ thế chết rồi? Nếu Vương Ngọc là người g**t ch*t con dã thú này, bọn họ sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng con Huyết Lôi Ưng ấy lại chết trong tay Tân Trạm, người chỉ ở cảnh xuất khiếu bát phẩm. Một cảnh xuất khiếu bát phẩm, g**t ch*t cảnh thần phó phân lục phẩm đỉnh phong. Trước đây nếu có ai cho rằng chuyện này có thể xảy ra, chắc chắn họ sẽ cho đối phương một bạt tai mà không cần phải nghĩ ngợi gì. Nhưng hôm nay, chuyện thật như đùa, nói ra không người tin tưởng lại thực sự diễn ra trước mắt họ. Giữa trời đầy kiếm quang, ngọn lửa kinh hoàng cứ thế bùng cháy. Tân Trạm thực sự đã g**t ch*t con Huyết Lôi Ưng.  Vương Ngọc cũng nhìn chằm chăm Tân Trạm, có chút kinh ngạc trước sức chiến đấu của anh. “Thứ này không tệ” Bóng người khẽ động, ông ta vươn tay nắm lấy những chiếc lông vũ màu tím trên đỉnh đầu Lôi Ưng. Tu luyện đến cảnh thần phó phân hậu kỳ, Thị Huyết lôi ưng sẽ mọc ra những chiếc lông màu tím, vật này có gì đó lạ. Sau đó, Vương Ngọc bay xuống dưới, định lấy đi nội đan của nó. Nhưng đúng lúc này, Tân Trạm đã đi trước anh ta một bước, lấy nội đan của yêu thú ra thả trực tiếp vào trong nhãn trữ vật của mình. Hành động này khiến vẻ mặt của Vương Ngọc lập tức cứng đờ. “Tiền bối, cám ơn đã giúp tôi g**t ch*t con yêu thú này” Vẻ mặt Tân Trạm bình tĩnh, chắp tay hướng về phía Vương Ngọc, lớn tiếng nói. Vương Ngọc hơi nhíu mày. Tân Trạm thể hiện rất rõ ý tứ cảm ơn sự hỗ trợ, chính là nói cho tất cả mọi người biết, Tân Trạm mới là kẻ có công lớn nhất trong việc g**t ch*t con Lôi Ưng này. Như thế, nội đan bên trong đương nhiên phải thuộc về thợ săn. Đây cũng chính là lời hứa mà trước đây Vương Ngọc đã nói. “Gã này không ngờ cũng gian xảo thật” Vương Ngọc lắc đầu một cái, chỉ cười nhạt, cũng không nói gì thêm. Con đầu đàn đã chết, những con Huyết Lôi Ưng khác cũng mất đi chút ý chí chiến đấu cuối cùng, bỏ chạy tứ tung khắp bốn phía. Nhưng sau đó hầu hết bọn chúng đều bỏ mạng dưới sự tấn công của các tu sĩ. Đối với những con Thị Huyết Lôi Ưng tàn nhẫn và khát máu này, mọi người đều không có chút đồng tình nào. Lúc này cuộc chiến đã dần tới hồi kết, mọi người cùng nhau tụ tập lại. , Kiểm tra quân số, có khoảng mười mấy tu sĩ đã ra đi. Còn may trận pháp liệt hỏa trước đó đã phát huy tác dụng, nếu không con số này sẽ còn tăng thêm rất nhiều. Mọi người cũng chỉ biết thở dài, nếu tìm được thi thể bèn chôn ngay tại chỗ. Chuyện sống chết trong giới tu luyện đã quá mức bình thường, mọi người đều phải quen với nó. “Các vị, nhìn sơn cốc này đi, mặt đất có chút sụp đổ, cảm giác nơi này có vấn đề”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1336

 

Trong đầu mọi người đều hỗn loạn, Lôi Ưng cứ thế chết rồi?

 

Nếu Vương Ngọc là người g**t ch*t con dã thú này, bọn họ sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

 

Nhưng con Huyết Lôi Ưng ấy lại chết trong tay Tân Trạm, người chỉ ở cảnh xuất khiếu bát phẩm.

 

Một cảnh xuất khiếu bát phẩm, g**t ch*t cảnh thần phó phân lục phẩm đỉnh phong.

 

Trước đây nếu có ai cho rằng chuyện này có thể xảy ra, chắc chắn họ sẽ cho đối phương một bạt tai mà không cần phải nghĩ ngợi gì.

 

Nhưng hôm nay, chuyện thật như đùa, nói ra không người tin tưởng lại thực sự diễn ra trước mắt họ.

 

Giữa trời đầy kiếm quang, ngọn lửa kinh hoàng cứ thế bùng cháy.

 

Tân Trạm thực sự đã g**t ch*t con Huyết Lôi Ưng.

 

 

Vương Ngọc cũng nhìn chằm chăm Tân Trạm, có chút kinh ngạc trước sức chiến đấu của anh.

 

“Thứ này không tệ”

 

Bóng người khẽ động, ông ta vươn tay nắm lấy những chiếc lông vũ màu tím trên đỉnh đầu Lôi Ưng.

 

Tu luyện đến cảnh thần phó phân hậu kỳ, Thị Huyết lôi ưng sẽ mọc ra những chiếc lông màu tím, vật này có gì đó lạ. Sau đó, Vương Ngọc bay xuống dưới, định lấy đi nội đan của nó.

 

Nhưng đúng lúc này, Tân Trạm đã đi trước anh ta một bước, lấy nội đan của yêu thú ra thả trực tiếp vào trong nhãn trữ vật của mình.

 

Hành động này khiến vẻ mặt của Vương Ngọc lập tức cứng đờ.

 

“Tiền bối, cám ơn đã giúp tôi g**t ch*t con yêu thú này”

 

Vẻ mặt Tân Trạm bình tĩnh, chắp tay hướng về phía Vương Ngọc, lớn tiếng nói.

 

Vương Ngọc hơi nhíu mày.

 

Tân Trạm thể hiện rất rõ ý tứ cảm ơn sự hỗ trợ, chính là nói cho tất cả mọi người biết, Tân Trạm mới là kẻ có công lớn nhất trong việc g**t ch*t con Lôi Ưng này.

 

Như thế, nội đan bên trong đương nhiên phải thuộc về thợ săn.

 

Đây cũng chính là lời hứa mà trước đây Vương Ngọc đã nói.

 

“Gã này không ngờ cũng gian xảo thật”

 

Vương Ngọc lắc đầu một cái, chỉ cười nhạt, cũng không nói gì thêm.

 

Con đầu đàn đã chết, những con Huyết Lôi Ưng khác cũng mất đi chút ý chí chiến đấu cuối cùng, bỏ chạy tứ tung khắp bốn phía.

 

Nhưng sau đó hầu hết bọn chúng đều bỏ mạng dưới sự tấn công của các tu sĩ.

 

Đối với những con Thị Huyết Lôi Ưng tàn nhẫn và khát máu này, mọi người đều không có chút đồng tình nào.

 

Lúc này cuộc chiến đã dần tới hồi kết, mọi người cùng nhau tụ tập lại.

 

, Kiểm tra quân số, có khoảng mười mấy tu sĩ đã ra đi.

 

Còn may trận pháp liệt hỏa trước đó đã phát huy tác dụng, nếu không con số này sẽ còn tăng thêm rất nhiều.

 

Mọi người cũng chỉ biết thở dài, nếu tìm được thi thể bèn chôn ngay tại chỗ.

 

Chuyện sống chết trong giới tu luyện đã quá mức bình thường, mọi người đều phải quen với nó.

 

“Các vị, nhìn sơn cốc này đi, mặt đất có chút sụp đổ, cảm giác nơi này có vấn đề”

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1336 Trong đầu mọi người đều hỗn loạn, Lôi Ưng cứ thế chết rồi? Nếu Vương Ngọc là người g**t ch*t con dã thú này, bọn họ sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng con Huyết Lôi Ưng ấy lại chết trong tay Tân Trạm, người chỉ ở cảnh xuất khiếu bát phẩm. Một cảnh xuất khiếu bát phẩm, g**t ch*t cảnh thần phó phân lục phẩm đỉnh phong. Trước đây nếu có ai cho rằng chuyện này có thể xảy ra, chắc chắn họ sẽ cho đối phương một bạt tai mà không cần phải nghĩ ngợi gì. Nhưng hôm nay, chuyện thật như đùa, nói ra không người tin tưởng lại thực sự diễn ra trước mắt họ. Giữa trời đầy kiếm quang, ngọn lửa kinh hoàng cứ thế bùng cháy. Tân Trạm thực sự đã g**t ch*t con Huyết Lôi Ưng.  Vương Ngọc cũng nhìn chằm chăm Tân Trạm, có chút kinh ngạc trước sức chiến đấu của anh. “Thứ này không tệ” Bóng người khẽ động, ông ta vươn tay nắm lấy những chiếc lông vũ màu tím trên đỉnh đầu Lôi Ưng. Tu luyện đến cảnh thần phó phân hậu kỳ, Thị Huyết lôi ưng sẽ mọc ra những chiếc lông màu tím, vật này có gì đó lạ. Sau đó, Vương Ngọc bay xuống dưới, định lấy đi nội đan của nó. Nhưng đúng lúc này, Tân Trạm đã đi trước anh ta một bước, lấy nội đan của yêu thú ra thả trực tiếp vào trong nhãn trữ vật của mình. Hành động này khiến vẻ mặt của Vương Ngọc lập tức cứng đờ. “Tiền bối, cám ơn đã giúp tôi g**t ch*t con yêu thú này” Vẻ mặt Tân Trạm bình tĩnh, chắp tay hướng về phía Vương Ngọc, lớn tiếng nói. Vương Ngọc hơi nhíu mày. Tân Trạm thể hiện rất rõ ý tứ cảm ơn sự hỗ trợ, chính là nói cho tất cả mọi người biết, Tân Trạm mới là kẻ có công lớn nhất trong việc g**t ch*t con Lôi Ưng này. Như thế, nội đan bên trong đương nhiên phải thuộc về thợ săn. Đây cũng chính là lời hứa mà trước đây Vương Ngọc đã nói. “Gã này không ngờ cũng gian xảo thật” Vương Ngọc lắc đầu một cái, chỉ cười nhạt, cũng không nói gì thêm. Con đầu đàn đã chết, những con Huyết Lôi Ưng khác cũng mất đi chút ý chí chiến đấu cuối cùng, bỏ chạy tứ tung khắp bốn phía. Nhưng sau đó hầu hết bọn chúng đều bỏ mạng dưới sự tấn công của các tu sĩ. Đối với những con Thị Huyết Lôi Ưng tàn nhẫn và khát máu này, mọi người đều không có chút đồng tình nào. Lúc này cuộc chiến đã dần tới hồi kết, mọi người cùng nhau tụ tập lại. , Kiểm tra quân số, có khoảng mười mấy tu sĩ đã ra đi. Còn may trận pháp liệt hỏa trước đó đã phát huy tác dụng, nếu không con số này sẽ còn tăng thêm rất nhiều. Mọi người cũng chỉ biết thở dài, nếu tìm được thi thể bèn chôn ngay tại chỗ. Chuyện sống chết trong giới tu luyện đã quá mức bình thường, mọi người đều phải quen với nó. “Các vị, nhìn sơn cốc này đi, mặt đất có chút sụp đổ, cảm giác nơi này có vấn đề”

Chương 1336