Tác giả:

“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…

Chương 1490

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1490 Mộc Thăng Khanh không ngừng tản ra linh khí, vòng xoáy càng chuyển động càng nhanh, sau đó một Kim Chỉ Bản Nguyên cũng bay vào trong đó. “Lần này tính chất của bản nguyên đều rất thuần túy, công tử nhìn thấy nhất định sẽ rất hài lòng” Mộc Thăng Khanh mỉm cười, tiếp tục thi triển trận pháp. Nhưng ngay sau đó, anh ta không cười được nữa. Bởi vì bất luận anh lại khởi động trận bàn như thế nào, tăng lực hút của vòng xoáy lên, cũng không có đạo bản nguyên thứ ba bay tới. “Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy hả?” Mộc Thăng Khanh đột ngột đứng bật dậy, trên mặt xuất hiện đầy vẻ nghi ngờ. Nhà họ Mộc làm việc hơn mấy ngàn năm nay, chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Chuyện không thu thập thành công bản nguyên Ngũ Hành cũng là lần đầu tiên xảy ra. “Kim chỉ bản nguyên này chính là khí tức của người phụ nữ cầm kiếm kia, còn thủy chỉ bản nguyên chính là khí tức của nam tu kia. Vậy còn những người khác thì sao hả? Bản nguyên của Vân công tử, Viên Khánh và Từ Kim Thanh đâu rồi hả?” Soạt! Ngay khi Mộc Thăng Khanh còn đang kinh ngạc thì đột nhiên ông ta cảm nhận được sự xuất hiện của một thân ảnh ở đẳng xa, cách nơi này không mấy xa, đang lướt qua một cách nhanh chóng, chớp mắt một cái là đã biến mất không thấy đâu nữa. “Ai đó?” Mộc Thăng Khanh vội vàng ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. “Chẳng lẽ còn có người chưa chết, là ai đang ở đây giả thần giả quỷ vậy hả?” Trong lòng của Mộc Thăng Khanh có chút kinh động, ông †a nhìn chằm chằm vào bên trong sơn cốc. “Tân Trạm, cần chỉ phải ở đây giả thần giả quỷ kia chứ?  Nhưng cũng đúng vào lúc này, bóng dáng của Tân Trạm chậm rãi từ trong màn sương mù của sơn cốc bước ra. “Không ngờ là ông cũng thông minh thật đấy, mới có một chút đó thôi mà đã nhận ra là tôi rồi. “Tân Trạm à, cậu quả nhiên là còn sống. Bản nguyên của ba người kia có vấn đề cũng là chiêu trò mà cậu bày ra có đúng hay không hả?” Mộc Thăng Khanh híp mắt lại, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Mặc dù nói là đã dự đoán trước được rồi, nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy Tân Trạm bình an vô sự như vậy, ông ta cũng thật sự là có chút khó tin. Trong cái chỗ mà khắp nơi bản nguyên đều hỗn loạn đến như vậy, Tân Trạm làm cách nào mà có thể sống sót sau một đêm dài như vậy được kia chứ, đây đúng thật là một kỳ tích không thể nào tưởng tượng nổi được mà. Cái tên Tân Trạm này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, ông ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã nhìn lầm Tân Trạm rồi. “Ông đang nói đến bản nguyên sao?” Tân Trạm phất tay một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cái trận bàn, trên đó còn có một chút khí tức còn sót lại của bản nguyên.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1490

 

Mộc Thăng Khanh không ngừng tản ra linh khí, vòng xoáy càng chuyển động càng nhanh, sau đó một Kim Chỉ Bản Nguyên cũng bay vào trong đó.

 

“Lần này tính chất của bản nguyên đều rất thuần túy, công tử nhìn thấy nhất định sẽ rất hài lòng”

 

Mộc Thăng Khanh mỉm cười, tiếp tục thi triển trận pháp.

 

Nhưng ngay sau đó, anh ta không cười được nữa.

 

Bởi vì bất luận anh lại khởi động trận bàn như thế nào, tăng lực hút của vòng xoáy lên, cũng không có đạo bản nguyên thứ ba bay tới.

 

“Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy hả?”

 

Mộc Thăng Khanh đột ngột đứng bật dậy, trên mặt xuất hiện đầy vẻ nghi ngờ.

 

Nhà họ Mộc làm việc hơn mấy ngàn năm nay, chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Chuyện không thu thập thành công bản nguyên Ngũ Hành cũng là lần đầu tiên xảy ra.

 

“Kim chỉ bản nguyên này chính là khí tức của người phụ nữ cầm kiếm kia, còn thủy chỉ bản nguyên chính là khí tức của nam tu kia. Vậy còn những người khác thì sao hả? Bản nguyên của Vân công tử, Viên Khánh và Từ Kim Thanh đâu rồi hả?”

 

Soạt!

 

Ngay khi Mộc Thăng Khanh còn đang kinh ngạc thì đột nhiên ông ta cảm nhận được sự xuất hiện của một thân ảnh ở đẳng xa, cách nơi này không mấy xa, đang lướt qua một cách nhanh chóng, chớp mắt một cái là đã biến mất không thấy đâu nữa.

 

“Ai đó?” Mộc Thăng Khanh vội vàng ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

 

“Chẳng lẽ còn có người chưa chết, là ai đang ở đây giả thần giả quỷ vậy hả?”

 

Trong lòng của Mộc Thăng Khanh có chút kinh động, ông †a nhìn chằm chằm vào bên trong sơn cốc.

 

“Tân Trạm, cần chỉ phải ở đây giả thần giả quỷ kia chứ?

 

 

Nhưng cũng đúng vào lúc này, bóng dáng của Tân Trạm chậm rãi từ trong màn sương mù của sơn cốc bước ra.

 

“Không ngờ là ông cũng thông minh thật đấy, mới có một chút đó thôi mà đã nhận ra là tôi rồi.

 

“Tân Trạm à, cậu quả nhiên là còn sống. Bản nguyên của ba người kia có vấn đề cũng là chiêu trò mà cậu bày ra có đúng hay không hả?”

 

Mộc Thăng Khanh híp mắt lại, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Mặc dù nói là đã dự đoán trước được rồi, nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy Tân Trạm bình an vô sự như vậy, ông ta cũng thật sự là có chút khó tin.

 

Trong cái chỗ mà khắp nơi bản nguyên đều hỗn loạn đến như vậy, Tân Trạm làm cách nào mà có thể sống sót sau một đêm dài như vậy được kia chứ, đây đúng thật là một kỳ tích không thể nào tưởng tượng nổi được mà.

 

Cái tên Tân Trạm này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, ông ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã nhìn lầm Tân Trạm rồi.

 

“Ông đang nói đến bản nguyên sao?”

 

Tân Trạm phất tay một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cái trận bàn, trên đó còn có một chút khí tức còn sót lại của bản nguyên.

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1490 Mộc Thăng Khanh không ngừng tản ra linh khí, vòng xoáy càng chuyển động càng nhanh, sau đó một Kim Chỉ Bản Nguyên cũng bay vào trong đó. “Lần này tính chất của bản nguyên đều rất thuần túy, công tử nhìn thấy nhất định sẽ rất hài lòng” Mộc Thăng Khanh mỉm cười, tiếp tục thi triển trận pháp. Nhưng ngay sau đó, anh ta không cười được nữa. Bởi vì bất luận anh lại khởi động trận bàn như thế nào, tăng lực hút của vòng xoáy lên, cũng không có đạo bản nguyên thứ ba bay tới. “Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy hả?” Mộc Thăng Khanh đột ngột đứng bật dậy, trên mặt xuất hiện đầy vẻ nghi ngờ. Nhà họ Mộc làm việc hơn mấy ngàn năm nay, chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Chuyện không thu thập thành công bản nguyên Ngũ Hành cũng là lần đầu tiên xảy ra. “Kim chỉ bản nguyên này chính là khí tức của người phụ nữ cầm kiếm kia, còn thủy chỉ bản nguyên chính là khí tức của nam tu kia. Vậy còn những người khác thì sao hả? Bản nguyên của Vân công tử, Viên Khánh và Từ Kim Thanh đâu rồi hả?” Soạt! Ngay khi Mộc Thăng Khanh còn đang kinh ngạc thì đột nhiên ông ta cảm nhận được sự xuất hiện của một thân ảnh ở đẳng xa, cách nơi này không mấy xa, đang lướt qua một cách nhanh chóng, chớp mắt một cái là đã biến mất không thấy đâu nữa. “Ai đó?” Mộc Thăng Khanh vội vàng ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. “Chẳng lẽ còn có người chưa chết, là ai đang ở đây giả thần giả quỷ vậy hả?” Trong lòng của Mộc Thăng Khanh có chút kinh động, ông †a nhìn chằm chằm vào bên trong sơn cốc. “Tân Trạm, cần chỉ phải ở đây giả thần giả quỷ kia chứ?  Nhưng cũng đúng vào lúc này, bóng dáng của Tân Trạm chậm rãi từ trong màn sương mù của sơn cốc bước ra. “Không ngờ là ông cũng thông minh thật đấy, mới có một chút đó thôi mà đã nhận ra là tôi rồi. “Tân Trạm à, cậu quả nhiên là còn sống. Bản nguyên của ba người kia có vấn đề cũng là chiêu trò mà cậu bày ra có đúng hay không hả?” Mộc Thăng Khanh híp mắt lại, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Mặc dù nói là đã dự đoán trước được rồi, nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy Tân Trạm bình an vô sự như vậy, ông ta cũng thật sự là có chút khó tin. Trong cái chỗ mà khắp nơi bản nguyên đều hỗn loạn đến như vậy, Tân Trạm làm cách nào mà có thể sống sót sau một đêm dài như vậy được kia chứ, đây đúng thật là một kỳ tích không thể nào tưởng tượng nổi được mà. Cái tên Tân Trạm này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, ông ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã nhìn lầm Tân Trạm rồi. “Ông đang nói đến bản nguyên sao?” Tân Trạm phất tay một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cái trận bàn, trên đó còn có một chút khí tức còn sót lại của bản nguyên.

Chương 1490