Tác giả:

Tiêu Lâm đọc tiểu thuyết đã được năm năm, ngôn tình cũng có, đam mỹ cũng rất thích. Ngày thì đi làm, đêm thì cày cuốc các tác phẩm, cô đã sớm luyện thành một đôi mắt tinh tường trong việc lựa chọn tiểu thuyết. Nhưng cho đến một ngày, cô lại thua dưới tay một con mẹ tác giả với kịch tình cẩu huyết mà mụ ta viết ra. Tiêu Lâm ngước mắt lên trời ai oán, lão nhân gia, ngươi không phải đang ghen tị với ta đấy chứ. Đêm hôm qua, cô tìm được một tiểu thuyết tên là "Đích nữ phản công", hừm, tên hay, thể loại cũng là dạng đấu đá mà cô thích. Thế là cả đêm Tiêu Lâm đã bỏ ra công sức mày mò từng chương truyện mà không thèm chợp mắt một lần nào, tuy nhiên nội dung của nó thật khiến cô tức giận muốn bốc hỏa. Tiêu Lâm hất tung chăn, hung hăng ném cái điện thoại xuống gối, đôi mắt thâm quầng trừng lên một cách đáng sợ. "Mẹ nó, truyện gì thế này? Nữ chính là thần thánh phương nào, sao cô ta lợi hại như thế?" Phi, phi, phi, Tiêu Lâm vừa chửi mắng và đấm đá một trận cho hả dạ, sau đó nhận ra chính mình…

Chương 56

Làm Nữ Phụ Thật KhóTác giả: Cây Chúi TiêuTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTiêu Lâm đọc tiểu thuyết đã được năm năm, ngôn tình cũng có, đam mỹ cũng rất thích. Ngày thì đi làm, đêm thì cày cuốc các tác phẩm, cô đã sớm luyện thành một đôi mắt tinh tường trong việc lựa chọn tiểu thuyết. Nhưng cho đến một ngày, cô lại thua dưới tay một con mẹ tác giả với kịch tình cẩu huyết mà mụ ta viết ra. Tiêu Lâm ngước mắt lên trời ai oán, lão nhân gia, ngươi không phải đang ghen tị với ta đấy chứ. Đêm hôm qua, cô tìm được một tiểu thuyết tên là "Đích nữ phản công", hừm, tên hay, thể loại cũng là dạng đấu đá mà cô thích. Thế là cả đêm Tiêu Lâm đã bỏ ra công sức mày mò từng chương truyện mà không thèm chợp mắt một lần nào, tuy nhiên nội dung của nó thật khiến cô tức giận muốn bốc hỏa. Tiêu Lâm hất tung chăn, hung hăng ném cái điện thoại xuống gối, đôi mắt thâm quầng trừng lên một cách đáng sợ. "Mẹ nó, truyện gì thế này? Nữ chính là thần thánh phương nào, sao cô ta lợi hại như thế?" Phi, phi, phi, Tiêu Lâm vừa chửi mắng và đấm đá một trận cho hả dạ, sau đó nhận ra chính mình… Nàng hơi mơ màng khó chịu, thân thể như bị người nào đó sờ sờ chạm chạm rất nhiều.Nàng mở mắt, ai ngờ miệng bị bịt chặt lấy, tiếp đó là một gương mặt cực kỳ dễ thương phóng đại.Hô hấp nhân tạo?! À không cần đâu, ta tỉnh rồi mà. Tên này hành vi rõ là b**n th**, lợi dụng người gặp nạn như nàng để thực hiện hành vi đồi bại, không thể tha thứ được.Thế nên Tiêu Lâm rất có ý tứ mà tát đối phương một cái, đồng thời lùi xa hắn một chút."Ngươi đừng qua đây."Nam thiếu niên hai má đỏ hồng, nay bị đau mà ôm mặt, đôi mắt đã chực chờ vài hạt chân châu trong suốt.Dễ thương quá!!!Tiêu Lâm ao ước nhìn hắn.Thiếu niên có mái tóc màu trắng bạc, dáng người thanh mảnh, làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa. Điểm nhấn trên nền trắng đó là đôi mắt màu đỏ ngọc bích.Trên đầu cậu có một đôi tai thỏ cũng trắng luôn.Chẳng lẽ người này là "Pé thỏ"!!!!Tiêu Lâm hét lên vì vui sướng, khuôn mặt đã sớm đỏ bừng bừng."Pé thỏ, lại đây nào!" Cách gọi trẻ khá giống với b**n th**."Không.. thể! Tỷ tỷ sẽ làm đau ta."Lời thoạt sai rồi sai quá sai!Thiếu niên nói đặc giọng mũi, nghe như vừa ngái ngủ dậy.Nỗi đau băng sen đã biến mất chả thấy tăm hơi, hiện tại nàng chỉ có suy nghĩ muốn được ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng véo véo hai tai.Bóng người mà nàng thấy dưới nước, liệu có phải là nó."Bé ngoan, là đệ cứu ta hả?"Bạch thỏ ngây ngốc gật đầu, đôi mắt hơi có chút ủy khuất, chắc là trách tội cái tát vừa nãy của nàng.Tôi đã làm gì thế này??!!"Tỷ tỷ chìm xuống.. hức.. nên ta mới... kéo... lên. Hức...""Ừ ừ ta biết rồi, lúc nãy là ta trách nhầm đệ, là lỗi của ta, ta cho đệ đánh lại nè."Nàng dâng nguyên cái bản mặt của mình ra, vô cùng mong đợi được ăn tát."Không sao mà!"Thiếu niên run rẩy đáp, cậu đã dần quen thuộc hơn với nàng nên không sợ sệt nữa."Tỷ tỷ, băng hoa đã chọn tỷ rồi.""Sao có thể chứ, ta đã hái được nó đâu?""Nó nói với ta như thế đó, vì vậy ta cũng sẽ là linh thú của tỷ.""Thật sao?" Lần này nàng đi có tiếc chi, vừa có được băng hoa, lại có bé thỏ cùng bầu bạn, cuộc đời nàng sao mà tươi đẹp đến thế.Bạch Thỏ cả cuộc đời luôn gắn chặt với Tuyết liên hoa, nên nó quyết định kí khế ước linh hồn, tận tâm trung thành với Tiêu Lâm đến hết cuộc đời.Bạch Thố nhờ vào tu vi của Tiêu Lâm nên cũng tăng thêm được mấy phần sức mạnh, nó biến thành hình dạng động vật với bộ lông dày mượt. Tiêu Lâm ôm bảo bối vào lòng, trân trọng như bảo vật.

Nàng hơi mơ màng khó chịu, thân thể như bị người nào đó sờ sờ chạm chạm rất nhiều.

Nàng mở mắt, ai ngờ miệng bị bịt chặt lấy, tiếp đó là một gương mặt cực kỳ dễ thương phóng đại.

Hô hấp nhân tạo?! À không cần đâu, ta tỉnh rồi mà. Tên này hành vi rõ là b**n th**, lợi dụng người gặp nạn như nàng để thực hiện hành vi đồi bại, không thể tha thứ được.

Thế nên Tiêu Lâm rất có ý tứ mà tát đối phương một cái, đồng thời lùi xa hắn một chút.

"Ngươi đừng qua đây."

Nam thiếu niên hai má đỏ hồng, nay bị đau mà ôm mặt, đôi mắt đã chực chờ vài hạt chân châu trong suốt.

Dễ thương quá!!!

Tiêu Lâm ao ước nhìn hắn.

Thiếu niên có mái tóc màu trắng bạc, dáng người thanh mảnh, làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa. Điểm nhấn trên nền trắng đó là đôi mắt màu đỏ ngọc bích.

Trên đầu cậu có một đôi tai thỏ cũng trắng luôn.

Chẳng lẽ người này là "Pé thỏ"!!!!

Tiêu Lâm hét lên vì vui sướng, khuôn mặt đã sớm đỏ bừng bừng.

"Pé thỏ, lại đây nào!" Cách gọi trẻ khá giống với b**n th**.

"Không.. thể! Tỷ tỷ sẽ làm đau ta."

Lời thoạt sai rồi sai quá sai!

Thiếu niên nói đặc giọng mũi, nghe như vừa ngái ngủ dậy.

Nỗi đau băng sen đã biến mất chả thấy tăm hơi, hiện tại nàng chỉ có suy nghĩ muốn được ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng véo véo hai tai.

Bóng người mà nàng thấy dưới nước, liệu có phải là nó.

"Bé ngoan, là đệ cứu ta hả?"

Bạch thỏ ngây ngốc gật đầu, đôi mắt hơi có chút ủy khuất, chắc là trách tội cái tát vừa nãy của nàng.

Tôi đã làm gì thế này??!!

"Tỷ tỷ chìm xuống.. hức.. nên ta mới... kéo... lên. Hức..."

"Ừ ừ ta biết rồi, lúc nãy là ta trách nhầm đệ, là lỗi của ta, ta cho đệ đánh lại nè."

Nàng dâng nguyên cái bản mặt của mình ra, vô cùng mong đợi được ăn tát.

"Không sao mà!"

Thiếu niên run rẩy đáp, cậu đã dần quen thuộc hơn với nàng nên không sợ sệt nữa.

"Tỷ tỷ, băng hoa đã chọn tỷ rồi."

"Sao có thể chứ, ta đã hái được nó đâu?"

"Nó nói với ta như thế đó, vì vậy ta cũng sẽ là linh thú của tỷ."

"Thật sao?" Lần này nàng đi có tiếc chi, vừa có được băng hoa, lại có bé thỏ cùng bầu bạn, cuộc đời nàng sao mà tươi đẹp đến thế.

Bạch Thỏ cả cuộc đời luôn gắn chặt với Tuyết liên hoa, nên nó quyết định kí khế ước linh hồn, tận tâm trung thành với Tiêu Lâm đến hết cuộc đời.

Bạch Thố nhờ vào tu vi của Tiêu Lâm nên cũng tăng thêm được mấy phần sức mạnh, nó biến thành hình dạng động vật với bộ lông dày mượt. Tiêu Lâm ôm bảo bối vào lòng, trân trọng như bảo vật.

Làm Nữ Phụ Thật KhóTác giả: Cây Chúi TiêuTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTiêu Lâm đọc tiểu thuyết đã được năm năm, ngôn tình cũng có, đam mỹ cũng rất thích. Ngày thì đi làm, đêm thì cày cuốc các tác phẩm, cô đã sớm luyện thành một đôi mắt tinh tường trong việc lựa chọn tiểu thuyết. Nhưng cho đến một ngày, cô lại thua dưới tay một con mẹ tác giả với kịch tình cẩu huyết mà mụ ta viết ra. Tiêu Lâm ngước mắt lên trời ai oán, lão nhân gia, ngươi không phải đang ghen tị với ta đấy chứ. Đêm hôm qua, cô tìm được một tiểu thuyết tên là "Đích nữ phản công", hừm, tên hay, thể loại cũng là dạng đấu đá mà cô thích. Thế là cả đêm Tiêu Lâm đã bỏ ra công sức mày mò từng chương truyện mà không thèm chợp mắt một lần nào, tuy nhiên nội dung của nó thật khiến cô tức giận muốn bốc hỏa. Tiêu Lâm hất tung chăn, hung hăng ném cái điện thoại xuống gối, đôi mắt thâm quầng trừng lên một cách đáng sợ. "Mẹ nó, truyện gì thế này? Nữ chính là thần thánh phương nào, sao cô ta lợi hại như thế?" Phi, phi, phi, Tiêu Lâm vừa chửi mắng và đấm đá một trận cho hả dạ, sau đó nhận ra chính mình… Nàng hơi mơ màng khó chịu, thân thể như bị người nào đó sờ sờ chạm chạm rất nhiều.Nàng mở mắt, ai ngờ miệng bị bịt chặt lấy, tiếp đó là một gương mặt cực kỳ dễ thương phóng đại.Hô hấp nhân tạo?! À không cần đâu, ta tỉnh rồi mà. Tên này hành vi rõ là b**n th**, lợi dụng người gặp nạn như nàng để thực hiện hành vi đồi bại, không thể tha thứ được.Thế nên Tiêu Lâm rất có ý tứ mà tát đối phương một cái, đồng thời lùi xa hắn một chút."Ngươi đừng qua đây."Nam thiếu niên hai má đỏ hồng, nay bị đau mà ôm mặt, đôi mắt đã chực chờ vài hạt chân châu trong suốt.Dễ thương quá!!!Tiêu Lâm ao ước nhìn hắn.Thiếu niên có mái tóc màu trắng bạc, dáng người thanh mảnh, làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa. Điểm nhấn trên nền trắng đó là đôi mắt màu đỏ ngọc bích.Trên đầu cậu có một đôi tai thỏ cũng trắng luôn.Chẳng lẽ người này là "Pé thỏ"!!!!Tiêu Lâm hét lên vì vui sướng, khuôn mặt đã sớm đỏ bừng bừng."Pé thỏ, lại đây nào!" Cách gọi trẻ khá giống với b**n th**."Không.. thể! Tỷ tỷ sẽ làm đau ta."Lời thoạt sai rồi sai quá sai!Thiếu niên nói đặc giọng mũi, nghe như vừa ngái ngủ dậy.Nỗi đau băng sen đã biến mất chả thấy tăm hơi, hiện tại nàng chỉ có suy nghĩ muốn được ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng véo véo hai tai.Bóng người mà nàng thấy dưới nước, liệu có phải là nó."Bé ngoan, là đệ cứu ta hả?"Bạch thỏ ngây ngốc gật đầu, đôi mắt hơi có chút ủy khuất, chắc là trách tội cái tát vừa nãy của nàng.Tôi đã làm gì thế này??!!"Tỷ tỷ chìm xuống.. hức.. nên ta mới... kéo... lên. Hức...""Ừ ừ ta biết rồi, lúc nãy là ta trách nhầm đệ, là lỗi của ta, ta cho đệ đánh lại nè."Nàng dâng nguyên cái bản mặt của mình ra, vô cùng mong đợi được ăn tát."Không sao mà!"Thiếu niên run rẩy đáp, cậu đã dần quen thuộc hơn với nàng nên không sợ sệt nữa."Tỷ tỷ, băng hoa đã chọn tỷ rồi.""Sao có thể chứ, ta đã hái được nó đâu?""Nó nói với ta như thế đó, vì vậy ta cũng sẽ là linh thú của tỷ.""Thật sao?" Lần này nàng đi có tiếc chi, vừa có được băng hoa, lại có bé thỏ cùng bầu bạn, cuộc đời nàng sao mà tươi đẹp đến thế.Bạch Thỏ cả cuộc đời luôn gắn chặt với Tuyết liên hoa, nên nó quyết định kí khế ước linh hồn, tận tâm trung thành với Tiêu Lâm đến hết cuộc đời.Bạch Thố nhờ vào tu vi của Tiêu Lâm nên cũng tăng thêm được mấy phần sức mạnh, nó biến thành hình dạng động vật với bộ lông dày mượt. Tiêu Lâm ôm bảo bối vào lòng, trân trọng như bảo vật.

Chương 56