“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…
Chương 1639
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1639 Mặt trời vốn dĩ đang đốt lửa hừng hực giữa trời và đất, đang lơ lửng trên không trung, tỏa ra ánh sáng và sức nóng vô hạn, bỗng nhiên tối sâm lại. Trong phút chốc bầu trời trở nên u ám, nhiệt độ giảm mạnh, mọi người đều lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Tất cả mọi người bên trong trận pháp đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, người đàn ông râu ngắn nhà họ Tống cũng nghi hoặc nhìn qua. “Không xong rồi: Trong lòng Tân Trạm khế giật mình một cái, hôm nay tay mình lấy đi tinh túy của ngọn lửa trên trời tương đương với việc thay đổi điều kiện ánh sáng và nhiệt độ ở nơi này, mọi người sẽ phát hiện ra. Ngay sau đó, một đạo thần thức mãnh liệt xông thẳng lên trời, lập tức quét qua Tân Trạm. “Có người trên bầu trời, chính là gã đàn ông đeo mặt nạ kia, trong tay gã đang cầm thứ gì đó. Sắc mặt người đàn ông râu ngắn đột nhiên thay đổi, mặc dù Tân Trạm đã sử dụng thuật ẩn thân trong tích tắc, dùng đủ mọi cách cố hết sức che giấu hơi thở của mình, nhưng ông ta vẫn cảm nhận được Tân Trạm đang ôm một viên tinh thạch màu đỏ thẫm trong lòng. “Sao trên bầu trời lại có tinh thạch? Mà viên tinh thạch kia lại có mùi vị của hỏa diễm? Thứ này có liên quan gì với thế giới này vậy?” Không, nếu viên tinh thạch này có thể cung cấp đầy đủ hỏa diễm cho trời đất thì rốt cuộc tinh túy hỏa diễm thuần khiết nhất của thế giới này là hỏa diễm trong cơ thể yêu thú hay thứ này?” “Thiếu chủ” Người đàn ông râu ngắn lập tức quay đầu nhìn Tống Linh Thông, báo cho anh ta biết tất cả những điều này. “Đúng là tinh túy hỏa diễm ở đây, nhưng cũng có thể ở đây không chỉ có một tinh túy hỏa diễm”“ Tống Linh Thông nhíu mày, hỏa diễm trong đám yêu thú này đều bị mình thu mất, lúc này đang dần dân ngưng tụ thành hình dáng một viên tinh thạch. Là một thiên tài của tộc Đông Hoàng, Tống Linh Thông cũng có hiểu biết sâu rộng, anh ta có thể cảm nhận được rằng mùi vị hỏa diễm trong viên tinh thạch này không thể làm giả được. “Ông đi bắt người này về, đem viên tinh thạch hỏa diễm của anh ta cho tôi, tôi còn phải trông chừng ở đây” Tống Linh Thông sắp xếp. Yêu thú xông ra từ bốn phía, tu vi đã vượt qua cảnh giới Phân Thần Cấp sáu, hiện tại anh ta không thể không ra tay trấn áp một số yêu thú mạnh. “Vâng thưa thiếu chủ” Người đàn ông râu ngắn gật đầu. Mặc dù tu vi của ông ta cao hơn Tống Linh Thông hai bậc, nhưng ông ta không dám làm trái lời Tống Linh Thông. Ai cũng biết là sau này nhà họ Tống rất có thể sẽ thuộc về Tống Linh Thông, tu vi của đối phương rất nhanh cũng sẽ vượt qua chính mình. Vèo! Người đàn ông giống như một mũi tên vừa b*n r*, mạnh mẽ bay về phía bầu trời. “Gã cảnh giới Phân Thần Cấp chín lại đây rồi” Trong lòng Tân Trạm giật mình thật mạnh. Bản thân mình chỉ có cảnh giới Phân Thần Cấp ba, cho dù có vài mánh khóe nhưng so với cảnh giới Phân Thần Cấp chín đỉnh cao, vẫn không hề có phần thắng. Vận chuyển tiến vào thuật ẩn thân, Tân Trạm không ngừng chạy về phía xa, cách xa người đàn ông kia ra. Người đàn ông râu ngắn lơ lửng trên không trung, nhìn xung quanh, mở ra thần thức. “Người đâu rồi? Thằng nhóc này cứ như đã biến mất vậy, đúng là lắm trò” Người đàn ông không thấy bóng dáng Tân Trạm đâu, sắc mặt không khỏi trầm xuống. “Nhưng chỉ cần gã mang theo tinh thạch hỏa diễm, mình có cách tìm ra gã.” Người đàn ông râu ngắn cười lạnh một tiếng, lật bàn tay lấy ra một vật giống như la bàn, rồi đưa một sợi hỏa diễm vào trong đó.
Chương 1639
Mặt trời vốn dĩ đang đốt lửa hừng hực giữa trời và đất, đang lơ lửng trên không trung, tỏa ra ánh sáng và sức nóng vô hạn, bỗng nhiên tối sâm lại.
Trong phút chốc bầu trời trở nên u ám, nhiệt độ giảm mạnh, mọi người đều lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Tất cả mọi người bên trong trận pháp đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, người đàn ông râu ngắn nhà họ Tống cũng nghi hoặc nhìn qua.
“Không xong rồi: Trong lòng Tân Trạm khế giật mình một cái, hôm nay tay mình lấy đi tinh túy của ngọn lửa trên trời tương đương với việc thay đổi điều kiện ánh sáng và nhiệt độ ở nơi này, mọi người sẽ phát hiện ra.
Ngay sau đó, một đạo thần thức mãnh liệt xông thẳng lên trời, lập tức quét qua Tân Trạm.
“Có người trên bầu trời, chính là gã đàn ông đeo mặt nạ kia, trong tay gã đang cầm thứ gì đó.
Sắc mặt người đàn ông râu ngắn đột nhiên thay đổi, mặc dù Tân Trạm đã sử dụng thuật ẩn thân trong tích tắc, dùng đủ mọi cách cố hết sức che giấu hơi thở của mình, nhưng ông ta vẫn cảm nhận được Tân Trạm đang ôm một viên tinh thạch màu đỏ thẫm trong lòng.
“Sao trên bầu trời lại có tinh thạch? Mà viên tinh thạch kia lại có mùi vị của hỏa diễm? Thứ này có liên quan gì với thế giới này vậy?”
Không, nếu viên tinh thạch này có thể cung cấp đầy đủ hỏa diễm cho trời đất thì rốt cuộc tinh túy hỏa diễm thuần khiết nhất của thế giới này là hỏa diễm trong cơ thể yêu thú hay thứ này?”
“Thiếu chủ”
Người đàn ông râu ngắn lập tức quay đầu nhìn Tống Linh Thông, báo cho anh ta biết tất cả những điều này.
“Đúng là tinh túy hỏa diễm ở đây, nhưng cũng có thể ở đây không chỉ có một tinh túy hỏa diễm”“
Tống Linh Thông nhíu mày, hỏa diễm trong đám yêu thú này đều bị mình thu mất, lúc này đang dần dân ngưng tụ thành hình dáng một viên tinh thạch.
Là một thiên tài của tộc Đông Hoàng, Tống Linh Thông cũng có hiểu biết sâu rộng, anh ta có thể cảm nhận được rằng mùi vị hỏa diễm trong viên tinh thạch này không thể làm giả được.
“Ông đi bắt người này về, đem viên tinh thạch hỏa diễm của anh ta cho tôi, tôi còn phải trông chừng ở đây” Tống Linh Thông sắp xếp.
Yêu thú xông ra từ bốn phía, tu vi đã vượt qua cảnh giới Phân Thần Cấp sáu, hiện tại anh ta không thể không ra tay trấn áp một số yêu thú mạnh.
“Vâng thưa thiếu chủ” Người đàn ông râu ngắn gật đầu.
Mặc dù tu vi của ông ta cao hơn Tống Linh Thông hai bậc, nhưng ông ta không dám làm trái lời Tống Linh Thông.
Ai cũng biết là sau này nhà họ Tống rất có thể sẽ thuộc về Tống Linh Thông, tu vi của đối phương rất nhanh cũng sẽ vượt qua chính mình.
Vèo!
Người đàn ông giống như một mũi tên vừa b*n r*, mạnh mẽ bay về phía bầu trời.
“Gã cảnh giới Phân Thần Cấp chín lại đây rồi”
Trong lòng Tân Trạm giật mình thật mạnh.
Bản thân mình chỉ có cảnh giới Phân Thần Cấp ba, cho dù có vài mánh khóe nhưng so với cảnh giới Phân Thần Cấp chín đỉnh cao, vẫn không hề có phần thắng.
Vận chuyển tiến vào thuật ẩn thân, Tân Trạm không ngừng chạy về phía xa, cách xa người đàn ông kia ra.
Người đàn ông râu ngắn lơ lửng trên không trung, nhìn xung quanh, mở ra thần thức.
“Người đâu rồi? Thằng nhóc này cứ như đã biến mất vậy, đúng là lắm trò”
Người đàn ông không thấy bóng dáng Tân Trạm đâu, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
“Nhưng chỉ cần gã mang theo tinh thạch hỏa diễm, mình có cách tìm ra gã.”
Người đàn ông râu ngắn cười lạnh một tiếng, lật bàn tay lấy ra một vật giống như la bàn, rồi đưa một sợi hỏa diễm vào trong đó.
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1639 Mặt trời vốn dĩ đang đốt lửa hừng hực giữa trời và đất, đang lơ lửng trên không trung, tỏa ra ánh sáng và sức nóng vô hạn, bỗng nhiên tối sâm lại. Trong phút chốc bầu trời trở nên u ám, nhiệt độ giảm mạnh, mọi người đều lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Tất cả mọi người bên trong trận pháp đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, người đàn ông râu ngắn nhà họ Tống cũng nghi hoặc nhìn qua. “Không xong rồi: Trong lòng Tân Trạm khế giật mình một cái, hôm nay tay mình lấy đi tinh túy của ngọn lửa trên trời tương đương với việc thay đổi điều kiện ánh sáng và nhiệt độ ở nơi này, mọi người sẽ phát hiện ra. Ngay sau đó, một đạo thần thức mãnh liệt xông thẳng lên trời, lập tức quét qua Tân Trạm. “Có người trên bầu trời, chính là gã đàn ông đeo mặt nạ kia, trong tay gã đang cầm thứ gì đó. Sắc mặt người đàn ông râu ngắn đột nhiên thay đổi, mặc dù Tân Trạm đã sử dụng thuật ẩn thân trong tích tắc, dùng đủ mọi cách cố hết sức che giấu hơi thở của mình, nhưng ông ta vẫn cảm nhận được Tân Trạm đang ôm một viên tinh thạch màu đỏ thẫm trong lòng. “Sao trên bầu trời lại có tinh thạch? Mà viên tinh thạch kia lại có mùi vị của hỏa diễm? Thứ này có liên quan gì với thế giới này vậy?” Không, nếu viên tinh thạch này có thể cung cấp đầy đủ hỏa diễm cho trời đất thì rốt cuộc tinh túy hỏa diễm thuần khiết nhất của thế giới này là hỏa diễm trong cơ thể yêu thú hay thứ này?” “Thiếu chủ” Người đàn ông râu ngắn lập tức quay đầu nhìn Tống Linh Thông, báo cho anh ta biết tất cả những điều này. “Đúng là tinh túy hỏa diễm ở đây, nhưng cũng có thể ở đây không chỉ có một tinh túy hỏa diễm”“ Tống Linh Thông nhíu mày, hỏa diễm trong đám yêu thú này đều bị mình thu mất, lúc này đang dần dân ngưng tụ thành hình dáng một viên tinh thạch. Là một thiên tài của tộc Đông Hoàng, Tống Linh Thông cũng có hiểu biết sâu rộng, anh ta có thể cảm nhận được rằng mùi vị hỏa diễm trong viên tinh thạch này không thể làm giả được. “Ông đi bắt người này về, đem viên tinh thạch hỏa diễm của anh ta cho tôi, tôi còn phải trông chừng ở đây” Tống Linh Thông sắp xếp. Yêu thú xông ra từ bốn phía, tu vi đã vượt qua cảnh giới Phân Thần Cấp sáu, hiện tại anh ta không thể không ra tay trấn áp một số yêu thú mạnh. “Vâng thưa thiếu chủ” Người đàn ông râu ngắn gật đầu. Mặc dù tu vi của ông ta cao hơn Tống Linh Thông hai bậc, nhưng ông ta không dám làm trái lời Tống Linh Thông. Ai cũng biết là sau này nhà họ Tống rất có thể sẽ thuộc về Tống Linh Thông, tu vi của đối phương rất nhanh cũng sẽ vượt qua chính mình. Vèo! Người đàn ông giống như một mũi tên vừa b*n r*, mạnh mẽ bay về phía bầu trời. “Gã cảnh giới Phân Thần Cấp chín lại đây rồi” Trong lòng Tân Trạm giật mình thật mạnh. Bản thân mình chỉ có cảnh giới Phân Thần Cấp ba, cho dù có vài mánh khóe nhưng so với cảnh giới Phân Thần Cấp chín đỉnh cao, vẫn không hề có phần thắng. Vận chuyển tiến vào thuật ẩn thân, Tân Trạm không ngừng chạy về phía xa, cách xa người đàn ông kia ra. Người đàn ông râu ngắn lơ lửng trên không trung, nhìn xung quanh, mở ra thần thức. “Người đâu rồi? Thằng nhóc này cứ như đã biến mất vậy, đúng là lắm trò” Người đàn ông không thấy bóng dáng Tân Trạm đâu, sắc mặt không khỏi trầm xuống. “Nhưng chỉ cần gã mang theo tinh thạch hỏa diễm, mình có cách tìm ra gã.” Người đàn ông râu ngắn cười lạnh một tiếng, lật bàn tay lấy ra một vật giống như la bàn, rồi đưa một sợi hỏa diễm vào trong đó.