“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…
Chương 1642
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1642 Trước sau trái phải đều trong tấm lưới, trừ khi Tân Trạm có thể chui xuống dưới đất, nhưng một khi anh xuống dưới đất thì sẽ mất đi ưu thế về tốc độ, rất nhanh sẽ bị mình bắt được. “Thần cảnh phân làm ba cấp, tu vi này của anh có thể dây dưa với tôi lâu như thế cũng là một nhân tài, đáng tiếc không nên đối đầu với người nhà họ Tống tôi, bây giờ lấy tinh thạch ra đây thì tôi sẽ cho anh được thoải mái” “Anh muốn tinh thạch?” Tân Trạm mỉm cười nhìn người đàn ông, buông tay nói: “Ngại quá, anh có ngửi thấy mùi của tỉnh thạch trên người tôi không?” Nụ cười của người đàn ông cứng lại, thần thức của anh ta quét trên người Tân Trạm, biến sắc trong nháy mắt. Quả nhiên trên người Tân Trạm không có mùi của Hỏa Diễm tỉnh thạch đó, từ lúc nào tên này đã chuyển vật này đi. Anh ta lại lấy la bàn ra, lần này la bàn bay đến nửa chừng thì đột nhiên rơi xuống đất. “Loài sâu bọ nhà anh đem tỉnh thạch đi đâu rồi? Còn không nói nữa thì ông đây lấy mạng anh” Người đàn ông giận dữ, đuổi theo lâu như thế lại không thấy Hỏa Diễm tinh thạch, anh ta bước đến một bước, giơ tay ra muốn tóm lấy cổ Tân Trạm. Nếu Tân Trạm không nói thì anh ta sẽ bẻ gãy cổ đối phương. “La bàn này thông minh hơn anh đấy” Đối mặt với người đàn ông đang đánh tới, Tân Trạm vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lóe lên vẻ chế giễu. Âm ầm! Khi người đàn ông xông tới, mặt đất trong sa mạc đột nhiên sụp xuống. Một cái hố lớn đúng lúc xuất hiện dưới chân người đàn ông. “Cái gì?” Người đàn ông biến sắc nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy một con yêu thú to lớn nhào thẳng lên từ phía dưới đất chỗ anh ta. Nó quơ chân trước sắc như dao, nhanh như chớp quẹt qua người đàn ông. Xoẹt một tiếng. “Đương nhiên, trừ khi thứ chúng tôi khống chế được là bản nguyên của nó” Một bên khác, Liễu Mộng bay ra từ sâu trong sa mạc, bên cạnh còn có hai con yêu thú. Cũng là cảnh giới Phân Thần Cửu! Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tay Liễu Mộng, rõ ràng trong tay cô ấy có hai tấm Hỏa Diễm tinh thạch. Hai tấm, rốt cuộc bản nguyên Hỏa Diễm này có bao nhiêu? “Tân Trạm, suy đoán của anh không sai, tôi dẫn khí tức tinh thạch này để bồi dưỡng cho yêu thú, yêu thú này thăng cấp rất nhanh” Liễu Mộng cười nói, đưa tinh thạch cho Tân Trạm.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1642
Trước sau trái phải đều trong tấm lưới, trừ khi Tân Trạm có thể chui xuống dưới đất, nhưng một khi anh xuống dưới đất thì sẽ mất đi ưu thế về tốc độ, rất nhanh sẽ bị mình bắt được.
“Thần cảnh phân làm ba cấp, tu vi này của anh có thể dây dưa với tôi lâu như thế cũng là một nhân tài, đáng tiếc không nên đối đầu với người nhà họ Tống tôi, bây giờ lấy tinh thạch ra đây thì tôi sẽ cho anh được thoải mái”
“Anh muốn tinh thạch?” Tân Trạm mỉm cười nhìn người đàn ông, buông tay nói: “Ngại quá, anh có ngửi thấy mùi của tỉnh thạch trên người tôi không?”
Nụ cười của người đàn ông cứng lại, thần thức của anh ta quét trên người Tân Trạm, biến sắc trong nháy mắt.
Quả nhiên trên người Tân Trạm không có mùi của Hỏa Diễm tỉnh thạch đó, từ lúc nào tên này đã chuyển vật này đi.
Anh ta lại lấy la bàn ra, lần này la bàn bay đến nửa chừng thì đột nhiên rơi xuống đất.
“Loài sâu bọ nhà anh đem tỉnh thạch đi đâu rồi? Còn không nói nữa thì ông đây lấy mạng anh”
Người đàn ông giận dữ, đuổi theo lâu như thế lại không thấy Hỏa Diễm tinh thạch, anh ta bước đến một bước, giơ tay ra muốn tóm lấy cổ Tân Trạm.
Nếu Tân Trạm không nói thì anh ta sẽ bẻ gãy cổ đối phương.
“La bàn này thông minh hơn anh đấy”
Đối mặt với người đàn ông đang đánh tới, Tân Trạm vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lóe lên vẻ chế giễu.
Âm ầm!
Khi người đàn ông xông tới, mặt đất trong sa mạc đột nhiên sụp xuống.
Một cái hố lớn đúng lúc xuất hiện dưới chân người đàn ông.
“Cái gì?” Người đàn ông biến sắc nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy một con yêu thú to lớn nhào thẳng lên từ phía dưới đất chỗ anh ta.
Nó quơ chân trước sắc như dao, nhanh như chớp quẹt qua người đàn ông.
Xoẹt một tiếng.
“Đương nhiên, trừ khi thứ chúng tôi khống chế được là bản nguyên của nó”
Một bên khác, Liễu Mộng bay ra từ sâu trong sa mạc, bên cạnh còn có hai con yêu thú.
Cũng là cảnh giới Phân Thần Cửu!
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tay Liễu Mộng, rõ ràng trong tay cô ấy có hai tấm Hỏa Diễm tinh thạch.
Hai tấm, rốt cuộc bản nguyên Hỏa Diễm này có bao nhiêu?
“Tân Trạm, suy đoán của anh không sai, tôi dẫn khí tức tinh thạch này để bồi dưỡng cho yêu thú, yêu thú này thăng cấp rất nhanh” Liễu Mộng cười nói, đưa tinh thạch cho Tân Trạm.
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1642 Trước sau trái phải đều trong tấm lưới, trừ khi Tân Trạm có thể chui xuống dưới đất, nhưng một khi anh xuống dưới đất thì sẽ mất đi ưu thế về tốc độ, rất nhanh sẽ bị mình bắt được. “Thần cảnh phân làm ba cấp, tu vi này của anh có thể dây dưa với tôi lâu như thế cũng là một nhân tài, đáng tiếc không nên đối đầu với người nhà họ Tống tôi, bây giờ lấy tinh thạch ra đây thì tôi sẽ cho anh được thoải mái” “Anh muốn tinh thạch?” Tân Trạm mỉm cười nhìn người đàn ông, buông tay nói: “Ngại quá, anh có ngửi thấy mùi của tỉnh thạch trên người tôi không?” Nụ cười của người đàn ông cứng lại, thần thức của anh ta quét trên người Tân Trạm, biến sắc trong nháy mắt. Quả nhiên trên người Tân Trạm không có mùi của Hỏa Diễm tỉnh thạch đó, từ lúc nào tên này đã chuyển vật này đi. Anh ta lại lấy la bàn ra, lần này la bàn bay đến nửa chừng thì đột nhiên rơi xuống đất. “Loài sâu bọ nhà anh đem tỉnh thạch đi đâu rồi? Còn không nói nữa thì ông đây lấy mạng anh” Người đàn ông giận dữ, đuổi theo lâu như thế lại không thấy Hỏa Diễm tinh thạch, anh ta bước đến một bước, giơ tay ra muốn tóm lấy cổ Tân Trạm. Nếu Tân Trạm không nói thì anh ta sẽ bẻ gãy cổ đối phương. “La bàn này thông minh hơn anh đấy” Đối mặt với người đàn ông đang đánh tới, Tân Trạm vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lóe lên vẻ chế giễu. Âm ầm! Khi người đàn ông xông tới, mặt đất trong sa mạc đột nhiên sụp xuống. Một cái hố lớn đúng lúc xuất hiện dưới chân người đàn ông. “Cái gì?” Người đàn ông biến sắc nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy một con yêu thú to lớn nhào thẳng lên từ phía dưới đất chỗ anh ta. Nó quơ chân trước sắc như dao, nhanh như chớp quẹt qua người đàn ông. Xoẹt một tiếng. “Đương nhiên, trừ khi thứ chúng tôi khống chế được là bản nguyên của nó” Một bên khác, Liễu Mộng bay ra từ sâu trong sa mạc, bên cạnh còn có hai con yêu thú. Cũng là cảnh giới Phân Thần Cửu! Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tay Liễu Mộng, rõ ràng trong tay cô ấy có hai tấm Hỏa Diễm tinh thạch. Hai tấm, rốt cuộc bản nguyên Hỏa Diễm này có bao nhiêu? “Tân Trạm, suy đoán của anh không sai, tôi dẫn khí tức tinh thạch này để bồi dưỡng cho yêu thú, yêu thú này thăng cấp rất nhanh” Liễu Mộng cười nói, đưa tinh thạch cho Tân Trạm.