“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…
Chương 1712
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1712 “Thật là cảm giác sực mạnh lâu rồi không có, ông già đây đã nhiều năm như thế không hề có thể xác và tinh thân sung sướng đến thế rồi.” Trên đài tế, Tố Thế Ma Tôn thu lại mà sương đen, ông ta nhắm mắt lại hít vào thở ra mấy hơi, cảm giác được trong cơ thể tràn đầy hơi thở mạnh mẽ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Sau đó, ông ta mở mắt ra, cũng không rõ là đôi mắt đen hay trắng, nhưng lại tràn đầy bá khí của bậc vương giả Sài Chính Đạo trong lòng rùng minh, Tố Thế Ma Tôn hấp thụ ngũ hành bản nguyên, đáng sợ cực điểm. “Tiền bối, thế giới này đã bị đại năng phong bế, cao nhất chỉ có thể thi triển ra cảnh giới Phân Thần tu vi, đợi khi rời khỏi thánh cảnh, nhà họ Sai của chúng ta chuẩn bị một lượng lớn linh thạch, trợ giúp ông lập tức thăng cấp lên đến cảnh giới đỉnh cảnh giới Đỉnh Phong hợp thể. “Không tệ, nhà họ Sai các người thật có lòng rồi, lão phu cũng sẽ tuân thủ ước định, giúp các người đoạt lại Đông Hoàng Cổ Thành, thấm chí rạng danh khu vực phía đông” Tố Thế Ma Tôn nhàn nhạt nói: “Chỉ có điều ngũ hành vẫn còn khuyết điểm, cái người tên Tân Trạm đã cướp đi một nửa Hỏa Diễm tỉnh túy của bổn tôn, cái này nhất định phải đoạt lại, triệt để tiêu duyệt cái lão già Như Ý Tiên Tôn kia” “Đợi lát, tiền bối ông không phải nói là, sẽ cho tôi có được Truyền thừa của Như Ý Tiên Tôn sao?” Sài Chính Đạo ngẩn ra, nôn nóng nói. “Truyền thừa của lão tôi ư? Hê hê” Tố Thế Ma Tôn lắc đầu một cái nói: “Mấy đời nhà họ Sài các người, đều tu luyện ma công do lão phu truyền xuống, cái tên Như Ý Tiên Tôn đó dù cho có ngu đến đâu, cũng sẽ không đem Truyền thừa của ông ta truyền thụ lại cho ngươi.” “Tiền bối, ông gạt tôi” Sài Chính Đạo có chút phãn nộ nói. “Mày nói, bổn tôn gạt mày?” Tố Thế Ma Tôn lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt sắc bén đó, nhìn đến Sài Chính Đạo trong lòng cũng ớn lạnh, trong chốc lát tràn đổ đầy mồ hôi. Anh ta vội vàng lùi lại mấy bước, anh ta giải thích nói: “Tiền bối, ý tôi không phải là ý đó, nhưng mà Ma Công tùy tốt, nhưng lại bị Đại Lục không chấp nhận, tôi không thể cả ngày thi triển những thủ đoạn này được” “Hơn nữa tu vi của tiền bối là thông thiên, nhất sẽ có cách khiến tôi có được Truyền thừa của Tiên Tôn, nhờ cậy tiền bối đó” Sài Chính Đạo cầu xin nói. Có quỷ mới biết được tên Tố Thế Ma Tôn này cho công pháp cho anh ta có vấn đề gì không, nếu như bản thân chỉ có thể tu luyện công pháo của ông ta, vậy nhà họ Sài sau này đồng nghĩa với việc bị ông ta siết ở trong tay rồi. “Cậu cũng quá coi rẻ cổ ma tôn rồi” Tố Thế Ma Tô lắc đầu một cái nói: “Thủ đoạn của tôi, tùy là lấy nuốt chửng làm chủ, nhưng cũng có thủ pháp khác, sẽ không thế giới tu sĩ chống đối đâu” “Cái quan trọng nhất là, dù cho lão phu có giúp cậu che giấu ma công, lừa gạt được Như Ý Tiên Tôn, cậu cũng không thể nào có được Truyền thừa của lão ấy đâu” “Hả tại sao lại thế?” Sài Chính Đạo trên mặt tràn đầy không cam tâm nói. “Bởi vì ngũ hành bản nguyên đã bị lão phu đoạt được, có thể cảm ứng chút liên hệ với Như Ý trong không gian, vậy nếu Như Ý đã được thức tỉnh, chọn lựa được người kế thừa” “Cậu tự mình xem đi” Tố Thế Ma Tôn trực tiếp mở ra một đạo khí tức, rời vào thần thức của Sài Chính Đạo. Sài Chính Đạo cả người đung đưa, dương như ngã xuống, trên mặt anh ta hiển rõ khó mà tin được. Bản thân mình suốt chặn đường vất vả, kết quả Tiên Tôn Truyền thừa lại bị người khác có được. Mà chàng thanh niên trong ảo ánh, chính là Tân Trạm. “Tân Trạm, lại là nó.” Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Sài Chính Đạo trong lúc nổi giận đã gầm lên một tiếng, một quyền đấm thẳng vào trên mặt đất. Là thằng đó, tại sao lại là thằng đó chứ. Ở trong nguồn gốc sơn cốc, chính là người này đã hủy hoại cơ hội bản thân được nuốt chửng ngũ hành bản nguyên, còn làm nổ tung sơn cốc, khiến cho nhà họ Sài sau này cũng mất đi bảo địa.
Chương 1712
“Thật là cảm giác sực mạnh lâu rồi không có, ông già đây đã nhiều năm như thế không hề có thể xác và tinh thân sung sướng đến thế rồi.”
Trên đài tế, Tố Thế Ma Tôn thu lại mà sương đen, ông ta nhắm mắt lại hít vào thở ra mấy hơi, cảm giác được trong cơ thể tràn đầy hơi thở mạnh mẽ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Sau đó, ông ta mở mắt ra, cũng không rõ là đôi mắt đen hay trắng, nhưng lại tràn đầy bá khí của bậc vương giả Sài Chính Đạo trong lòng rùng minh, Tố Thế Ma Tôn hấp thụ ngũ hành bản nguyên, đáng sợ cực điểm.
“Tiền bối, thế giới này đã bị đại năng phong bế, cao nhất chỉ có thể thi triển ra cảnh giới Phân Thần tu vi, đợi khi rời khỏi thánh cảnh, nhà họ Sai của chúng ta chuẩn bị một lượng lớn linh thạch, trợ giúp ông lập tức thăng cấp lên đến cảnh giới đỉnh cảnh giới Đỉnh Phong hợp thể.
“Không tệ, nhà họ Sai các người thật có lòng rồi, lão phu cũng sẽ tuân thủ ước định, giúp các người đoạt lại Đông Hoàng Cổ Thành, thấm chí rạng danh khu vực phía đông”
Tố Thế Ma Tôn nhàn nhạt nói: “Chỉ có điều ngũ hành vẫn còn khuyết điểm, cái người tên Tân Trạm đã cướp đi một nửa Hỏa Diễm tỉnh túy của bổn tôn, cái này nhất định phải đoạt lại, triệt để tiêu duyệt cái lão già Như Ý Tiên Tôn kia”
“Đợi lát, tiền bối ông không phải nói là, sẽ cho tôi có được Truyền thừa của Như Ý Tiên Tôn sao?” Sài Chính Đạo ngẩn ra, nôn nóng nói.
“Truyền thừa của lão tôi ư? Hê hê”
Tố Thế Ma Tôn lắc đầu một cái nói: “Mấy đời nhà họ Sài các người, đều tu luyện ma công do lão phu truyền xuống, cái tên Như Ý Tiên Tôn đó dù cho có ngu đến đâu, cũng sẽ không đem Truyền thừa của ông ta truyền thụ lại cho ngươi.”
“Tiền bối, ông gạt tôi” Sài Chính Đạo có chút phãn nộ nói.
“Mày nói, bổn tôn gạt mày?”
Tố Thế Ma Tôn lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt sắc bén đó, nhìn đến Sài Chính Đạo trong lòng cũng ớn lạnh, trong chốc lát tràn đổ đầy mồ hôi.
Anh ta vội vàng lùi lại mấy bước, anh ta giải thích nói: “Tiền bối, ý tôi không phải là ý đó, nhưng mà Ma Công tùy tốt, nhưng lại bị Đại Lục không chấp nhận, tôi không thể cả ngày thi triển những thủ đoạn này được”
“Hơn nữa tu vi của tiền bối là thông thiên, nhất sẽ có cách khiến tôi có được Truyền thừa của Tiên Tôn, nhờ cậy tiền bối đó” Sài Chính Đạo cầu xin nói.
Có quỷ mới biết được tên Tố Thế Ma Tôn này cho công pháp cho anh ta có vấn đề gì không, nếu như bản thân chỉ có thể tu luyện công pháo của ông ta, vậy nhà họ Sài sau này đồng nghĩa với việc bị ông ta siết ở trong tay rồi.
“Cậu cũng quá coi rẻ cổ ma tôn rồi”
Tố Thế Ma Tô lắc đầu một cái nói: “Thủ đoạn của tôi, tùy là lấy nuốt chửng làm chủ, nhưng cũng có thủ pháp khác, sẽ không thế giới tu sĩ chống đối đâu”
“Cái quan trọng nhất là, dù cho lão phu có giúp cậu che giấu ma công, lừa gạt được Như Ý Tiên Tôn, cậu cũng không thể nào có được Truyền thừa của lão ấy đâu”
“Hả tại sao lại thế?” Sài Chính Đạo trên mặt tràn đầy không cam tâm nói.
“Bởi vì ngũ hành bản nguyên đã bị lão phu đoạt được, có thể cảm ứng chút liên hệ với Như Ý trong không gian, vậy nếu Như Ý đã được thức tỉnh, chọn lựa được người kế thừa”
“Cậu tự mình xem đi” Tố Thế Ma Tôn trực tiếp mở ra một đạo khí tức, rời vào thần thức của Sài Chính Đạo.
Sài Chính Đạo cả người đung đưa, dương như ngã xuống, trên mặt anh ta hiển rõ khó mà tin được.
Bản thân mình suốt chặn đường vất vả, kết quả Tiên Tôn Truyền thừa lại bị người khác có được.
Mà chàng thanh niên trong ảo ánh, chính là Tân Trạm.
“Tân Trạm, lại là nó.”
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Sài Chính Đạo trong lúc nổi giận đã gầm lên một tiếng, một quyền đấm thẳng vào trên mặt đất.
Là thằng đó, tại sao lại là thằng đó chứ.
Ở trong nguồn gốc sơn cốc, chính là người này đã hủy hoại cơ hội bản thân được nuốt chửng ngũ hành bản nguyên, còn làm nổ tung sơn cốc, khiến cho nhà họ Sài sau này cũng mất đi bảo địa.
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1712 “Thật là cảm giác sực mạnh lâu rồi không có, ông già đây đã nhiều năm như thế không hề có thể xác và tinh thân sung sướng đến thế rồi.” Trên đài tế, Tố Thế Ma Tôn thu lại mà sương đen, ông ta nhắm mắt lại hít vào thở ra mấy hơi, cảm giác được trong cơ thể tràn đầy hơi thở mạnh mẽ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Sau đó, ông ta mở mắt ra, cũng không rõ là đôi mắt đen hay trắng, nhưng lại tràn đầy bá khí của bậc vương giả Sài Chính Đạo trong lòng rùng minh, Tố Thế Ma Tôn hấp thụ ngũ hành bản nguyên, đáng sợ cực điểm. “Tiền bối, thế giới này đã bị đại năng phong bế, cao nhất chỉ có thể thi triển ra cảnh giới Phân Thần tu vi, đợi khi rời khỏi thánh cảnh, nhà họ Sai của chúng ta chuẩn bị một lượng lớn linh thạch, trợ giúp ông lập tức thăng cấp lên đến cảnh giới đỉnh cảnh giới Đỉnh Phong hợp thể. “Không tệ, nhà họ Sai các người thật có lòng rồi, lão phu cũng sẽ tuân thủ ước định, giúp các người đoạt lại Đông Hoàng Cổ Thành, thấm chí rạng danh khu vực phía đông” Tố Thế Ma Tôn nhàn nhạt nói: “Chỉ có điều ngũ hành vẫn còn khuyết điểm, cái người tên Tân Trạm đã cướp đi một nửa Hỏa Diễm tỉnh túy của bổn tôn, cái này nhất định phải đoạt lại, triệt để tiêu duyệt cái lão già Như Ý Tiên Tôn kia” “Đợi lát, tiền bối ông không phải nói là, sẽ cho tôi có được Truyền thừa của Như Ý Tiên Tôn sao?” Sài Chính Đạo ngẩn ra, nôn nóng nói. “Truyền thừa của lão tôi ư? Hê hê” Tố Thế Ma Tôn lắc đầu một cái nói: “Mấy đời nhà họ Sài các người, đều tu luyện ma công do lão phu truyền xuống, cái tên Như Ý Tiên Tôn đó dù cho có ngu đến đâu, cũng sẽ không đem Truyền thừa của ông ta truyền thụ lại cho ngươi.” “Tiền bối, ông gạt tôi” Sài Chính Đạo có chút phãn nộ nói. “Mày nói, bổn tôn gạt mày?” Tố Thế Ma Tôn lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt sắc bén đó, nhìn đến Sài Chính Đạo trong lòng cũng ớn lạnh, trong chốc lát tràn đổ đầy mồ hôi. Anh ta vội vàng lùi lại mấy bước, anh ta giải thích nói: “Tiền bối, ý tôi không phải là ý đó, nhưng mà Ma Công tùy tốt, nhưng lại bị Đại Lục không chấp nhận, tôi không thể cả ngày thi triển những thủ đoạn này được” “Hơn nữa tu vi của tiền bối là thông thiên, nhất sẽ có cách khiến tôi có được Truyền thừa của Tiên Tôn, nhờ cậy tiền bối đó” Sài Chính Đạo cầu xin nói. Có quỷ mới biết được tên Tố Thế Ma Tôn này cho công pháp cho anh ta có vấn đề gì không, nếu như bản thân chỉ có thể tu luyện công pháo của ông ta, vậy nhà họ Sài sau này đồng nghĩa với việc bị ông ta siết ở trong tay rồi. “Cậu cũng quá coi rẻ cổ ma tôn rồi” Tố Thế Ma Tô lắc đầu một cái nói: “Thủ đoạn của tôi, tùy là lấy nuốt chửng làm chủ, nhưng cũng có thủ pháp khác, sẽ không thế giới tu sĩ chống đối đâu” “Cái quan trọng nhất là, dù cho lão phu có giúp cậu che giấu ma công, lừa gạt được Như Ý Tiên Tôn, cậu cũng không thể nào có được Truyền thừa của lão ấy đâu” “Hả tại sao lại thế?” Sài Chính Đạo trên mặt tràn đầy không cam tâm nói. “Bởi vì ngũ hành bản nguyên đã bị lão phu đoạt được, có thể cảm ứng chút liên hệ với Như Ý trong không gian, vậy nếu Như Ý đã được thức tỉnh, chọn lựa được người kế thừa” “Cậu tự mình xem đi” Tố Thế Ma Tôn trực tiếp mở ra một đạo khí tức, rời vào thần thức của Sài Chính Đạo. Sài Chính Đạo cả người đung đưa, dương như ngã xuống, trên mặt anh ta hiển rõ khó mà tin được. Bản thân mình suốt chặn đường vất vả, kết quả Tiên Tôn Truyền thừa lại bị người khác có được. Mà chàng thanh niên trong ảo ánh, chính là Tân Trạm. “Tân Trạm, lại là nó.” Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Sài Chính Đạo trong lúc nổi giận đã gầm lên một tiếng, một quyền đấm thẳng vào trên mặt đất. Là thằng đó, tại sao lại là thằng đó chứ. Ở trong nguồn gốc sơn cốc, chính là người này đã hủy hoại cơ hội bản thân được nuốt chửng ngũ hành bản nguyên, còn làm nổ tung sơn cốc, khiến cho nhà họ Sài sau này cũng mất đi bảo địa.