“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…
Chương 1784
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1784 “Đương nhiên, lão phu không phải là hoài nghi Đại Tổng Quản sẽ lợi dụng ký ức này làm cái gì, nhưng người khó tránh khỏi sẽ có khi thất thần, một khi nói sai dù chỉ nửa câu, có thể rước họa và nhà họ Tống” “Càng đừng nói, sưu hồn nhất định xác suất tổn thương thần thức tu sĩ, Linh Thông nó muốn kế thừa Nhà họ Tống, càng không thể có một tia tổn thương được” “Lo lắng cái này, đơn giản mà” Tân Trạm cười lạnh tiếp nhận lời nói: “Trực tiếp lục soát thần hồn hảo của tôi, đồng thời chiếu đến này phiến thiên địa. Nếu phát hiện ký ức tôi, cùng Trần Thừa Phong lời nói không có khác nhau, căn cứ cấu kết Ma Tôn chịu tội, nhà họ Sài mọi người cùng Tống Linh Thông, lập tức tự sát, hoặc là ở đây mọi người liên thủ truy sát, như thế nào?” “Cậu!” Gia chủ nhà họ Sài cùng Tống Linh Thông đều là thay đổi sắc mặt. Tân Trạm này quá độc ác, đây là muốn đổi hết tội lỗi và đuổi cùng giết tận. Đương nhiên, anh bị sưu hồn, tương đương sở hữu bí mật thông báo thiên hạ, nhưng bọn anh nhưng đều là tử tội. Tân Trạm không chút khách khí bác bỏ, rồi sau đó anh đột nhiên chỉ chỉ trời cao nói: “Tôi cả gan, thỉnh Đông Vực vực chủ thánh tài!” “Thỉnh vực chủ thánh tài.” Mọi người nghe xong, lần thứ hai khiếp sợ. Bốn vực chủ năm hoàng triều, sở hữu vùng đất đều là cực kỳ khổng lồ, mà ở này đại địa thượng, khắp nơi thế lực cài răng lược, các loại cọ xát ân oán tự nhiên không thể thiếu. Bình thường thì vực chủ sẽ không can thiệp vào chuyện tranh đấu của mấy gia tộc tông môn này. Nhưng một khi quy mô tăng lên đến một mức độ nhất định nào đó, để không cho đất trơi này hỗn loạn hết cả vực chủ sẽ phái sứ giả đích thân tới gặp mặt, nối liền song phương, trấn áp toàn bộ rắc rối. Cũng như vậy, nếu có chút chuyện sứ giả sắp xếp không công bằng, để cho một bên cảm thấy cực kỳ bị áp bức và lăng nhục thì có thể mời vực chủ đích thân tới để phân bua phải trái cho ra lẽ. Chỉ có điều chuyện như vậy không nhiều, năm trăm năm gần đây vẫn chưa có một ai mời vực chủ đích thân đến làm chủ việc gì. Đại tổng quản nổi giận: “Có chút việc cỏn con này mà cậu cũng làm kinh động đến vực chủ, đúng là ăn nói hàm hồ” “Thượng cổ Ma tôn ra đời, nhà họ Sài và nhà họ Tống đều cuốn vào trong đó, biên giới của thánh Đông Hoàng gần năm trăm năm mới bị phá hủy, lẽ nào còn không xứng đáng để vực chủ nhìn thấy tầm ảnh hưởng mà đến sao?” Tân Trạm không chút nào nhượng bộ nào, trả lời lại một cách mỉa mai châm biếm. Chủ nhà họ Sài cười khẩy: “Đây đối với cậu là chuyện lớn, nhưng vực chủ đại nhân trong lòng ôm ca thiên hạ, đang bế quan tu hành, sao có thể vì chút chuyện cỏn con này mà xuất quan được chứ?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1784
“Đương nhiên, lão phu không phải là hoài nghi Đại Tổng Quản sẽ lợi dụng ký ức này làm cái gì, nhưng người khó tránh khỏi sẽ có khi thất thần, một khi nói sai dù chỉ nửa câu, có thể rước họa và nhà họ Tống”
“Càng đừng nói, sưu hồn nhất định xác suất tổn thương thần thức tu sĩ, Linh Thông nó muốn kế thừa Nhà họ Tống, càng không thể có một tia tổn thương được”
“Lo lắng cái này, đơn giản mà”
Tân Trạm cười lạnh tiếp nhận lời nói: “Trực tiếp lục soát thần hồn hảo của tôi, đồng thời chiếu đến này phiến thiên địa.
Nếu phát hiện ký ức tôi, cùng Trần Thừa Phong lời nói không có khác nhau, căn cứ cấu kết Ma Tôn chịu tội, nhà họ Sài mọi người cùng Tống Linh Thông, lập tức tự sát, hoặc là ở đây mọi người liên thủ truy sát, như thế nào?”
“Cậu!”
Gia chủ nhà họ Sài cùng Tống Linh Thông đều là thay đổi sắc mặt.
Tân Trạm này quá độc ác, đây là muốn đổi hết tội lỗi và đuổi cùng giết tận.
Đương nhiên, anh bị sưu hồn, tương đương sở hữu bí mật thông báo thiên hạ, nhưng bọn anh nhưng đều là tử tội.
Tân Trạm không chút khách khí bác bỏ, rồi sau đó anh đột nhiên chỉ chỉ trời cao nói: “Tôi cả gan, thỉnh Đông Vực vực chủ thánh tài!”
“Thỉnh vực chủ thánh tài.”
Mọi người nghe xong, lần thứ hai khiếp sợ.
Bốn vực chủ năm hoàng triều, sở hữu vùng đất đều là cực kỳ khổng lồ, mà ở này đại địa thượng, khắp nơi thế lực cài răng lược, các loại cọ xát ân oán tự nhiên không thể thiếu.
Bình thường thì vực chủ sẽ không can thiệp vào chuyện tranh đấu của mấy gia tộc tông môn này.
Nhưng một khi quy mô tăng lên đến một mức độ nhất định nào đó, để không cho đất trơi này hỗn loạn hết cả vực chủ sẽ phái sứ giả đích thân tới gặp mặt, nối liền song phương, trấn áp toàn bộ rắc rối.
Cũng như vậy, nếu có chút chuyện sứ giả sắp xếp không công bằng, để cho một bên cảm thấy cực kỳ bị áp bức và lăng nhục thì có thể mời vực chủ đích thân tới để phân bua phải trái cho ra lẽ.
Chỉ có điều chuyện như vậy không nhiều, năm trăm năm gần đây vẫn chưa có một ai mời vực chủ đích thân đến làm chủ việc gì.
Đại tổng quản nổi giận: “Có chút việc cỏn con này mà cậu cũng làm kinh động đến vực chủ, đúng là ăn nói hàm hồ”
“Thượng cổ Ma tôn ra đời, nhà họ Sài và nhà họ Tống đều cuốn vào trong đó, biên giới của thánh Đông Hoàng gần năm trăm năm mới bị phá hủy, lẽ nào còn không xứng đáng để vực chủ nhìn thấy tầm ảnh hưởng mà đến sao?”
Tân Trạm không chút nào nhượng bộ nào, trả lời lại một cách mỉa mai châm biếm.
Chủ nhà họ Sài cười khẩy: “Đây đối với cậu là chuyện lớn, nhưng vực chủ đại nhân trong lòng ôm ca thiên hạ, đang bế quan tu hành, sao có thể vì chút chuyện cỏn con này mà xuất quan được chứ?”
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1784 “Đương nhiên, lão phu không phải là hoài nghi Đại Tổng Quản sẽ lợi dụng ký ức này làm cái gì, nhưng người khó tránh khỏi sẽ có khi thất thần, một khi nói sai dù chỉ nửa câu, có thể rước họa và nhà họ Tống” “Càng đừng nói, sưu hồn nhất định xác suất tổn thương thần thức tu sĩ, Linh Thông nó muốn kế thừa Nhà họ Tống, càng không thể có một tia tổn thương được” “Lo lắng cái này, đơn giản mà” Tân Trạm cười lạnh tiếp nhận lời nói: “Trực tiếp lục soát thần hồn hảo của tôi, đồng thời chiếu đến này phiến thiên địa. Nếu phát hiện ký ức tôi, cùng Trần Thừa Phong lời nói không có khác nhau, căn cứ cấu kết Ma Tôn chịu tội, nhà họ Sài mọi người cùng Tống Linh Thông, lập tức tự sát, hoặc là ở đây mọi người liên thủ truy sát, như thế nào?” “Cậu!” Gia chủ nhà họ Sài cùng Tống Linh Thông đều là thay đổi sắc mặt. Tân Trạm này quá độc ác, đây là muốn đổi hết tội lỗi và đuổi cùng giết tận. Đương nhiên, anh bị sưu hồn, tương đương sở hữu bí mật thông báo thiên hạ, nhưng bọn anh nhưng đều là tử tội. Tân Trạm không chút khách khí bác bỏ, rồi sau đó anh đột nhiên chỉ chỉ trời cao nói: “Tôi cả gan, thỉnh Đông Vực vực chủ thánh tài!” “Thỉnh vực chủ thánh tài.” Mọi người nghe xong, lần thứ hai khiếp sợ. Bốn vực chủ năm hoàng triều, sở hữu vùng đất đều là cực kỳ khổng lồ, mà ở này đại địa thượng, khắp nơi thế lực cài răng lược, các loại cọ xát ân oán tự nhiên không thể thiếu. Bình thường thì vực chủ sẽ không can thiệp vào chuyện tranh đấu của mấy gia tộc tông môn này. Nhưng một khi quy mô tăng lên đến một mức độ nhất định nào đó, để không cho đất trơi này hỗn loạn hết cả vực chủ sẽ phái sứ giả đích thân tới gặp mặt, nối liền song phương, trấn áp toàn bộ rắc rối. Cũng như vậy, nếu có chút chuyện sứ giả sắp xếp không công bằng, để cho một bên cảm thấy cực kỳ bị áp bức và lăng nhục thì có thể mời vực chủ đích thân tới để phân bua phải trái cho ra lẽ. Chỉ có điều chuyện như vậy không nhiều, năm trăm năm gần đây vẫn chưa có một ai mời vực chủ đích thân đến làm chủ việc gì. Đại tổng quản nổi giận: “Có chút việc cỏn con này mà cậu cũng làm kinh động đến vực chủ, đúng là ăn nói hàm hồ” “Thượng cổ Ma tôn ra đời, nhà họ Sài và nhà họ Tống đều cuốn vào trong đó, biên giới của thánh Đông Hoàng gần năm trăm năm mới bị phá hủy, lẽ nào còn không xứng đáng để vực chủ nhìn thấy tầm ảnh hưởng mà đến sao?” Tân Trạm không chút nào nhượng bộ nào, trả lời lại một cách mỉa mai châm biếm. Chủ nhà họ Sài cười khẩy: “Đây đối với cậu là chuyện lớn, nhưng vực chủ đại nhân trong lòng ôm ca thiên hạ, đang bế quan tu hành, sao có thể vì chút chuyện cỏn con này mà xuất quan được chứ?”