Tác giả:

“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…

Chương 1846

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1846 “Cho nên ai làm ra sự việc này, bất kể người đó có là ai thì bang Quỷ Hải chúng tôi sế vì an toàn của những người khác mà sẽ đuổi người đó đi, tôi cũng hy vọng mọi người sẽ không làm cho tôi khó xử” Trong lòng mọi người đều cảm thấy rùng mình sợ hãi, quả thật có một số ít người đã dùng sức mạnh của mình để tra tấn thánh ngự thú, muốn thuần phục được chúng. Nhưng bây giờ thì xem ra những việc này không thể làm được nữa. Một thân một mình phiêu du ở Quỷ Hải hoàn toàn tương đương với việc tìm đến cái chết. Người đàn ông này cũng không nói nhiều, cho nên ngay sau khi nói xong thì cũng lập tức bay đi. Mà ánh mắt mọi người lại tiếp tục chuyển sang nhìn những con thánh ngự thú một lần nữa. “Tôi đến thử xem sao” “Tôi cũng tới” Gương mặt mấy người tu sĩ này đều vô cùng hưng phấn, bay thấp hạ xuống. Không cần bọn họ phải chọn lựa, mà ngay khi họ xuống thì lập tức sẽ có những con thánh ngự thú tự bơi ra tung tăng như chim sẻ, chủ động lại chỗ bọn họ. Nhưng mà những con thánh ngự thú này không ngừng bơi tới bơi lui, cho nên mấy người tu sĩ này cũng không thể chống đỡ đủ thời gian một nén hương, vì vậy tất cả bọn họ đều bị rơi xuống nước. “Việc điều khiển những con thú ngự thánh này hình như có chút thú vị” Ở tầng cao nhất của Tiên Chu. Lương Nhược Mỹ và Diệp Phong cùng nhau đi tới đầu thuyền, nhìn xuống chỗ mấy người tu sĩ bị rơi xuống nước, Lương Nhược Mỹ hé miệng cười cười. “Công chúa Nhược Mỹ muốn đi trải nghiệm sao? Tu vi của cô cũng không tệ, nói không chừng sẽ có cơ hội được thử” Diệp Phong cười nói. “Tôi sẽ quên chuyện này đi, nếu ngã xuống dưới thì sợ sẽ thành trò hề cho tất cả mọi người trong giới này” Lương Nhược Mỹ lắc đầu nói, sau đó tỏ ra rất hứng thú nói: “Nhưng mà tôi thật sự tò mò không biết ai sẽ có đủ năng lực để thuần phục những con thánh ngự thú này” “Người có thể thuần phục được con thánh ngự thú thì chắc hẳn là người rất có bản lĩnh” Con mắt của Diệp Phong lóe lên, không nói chuyện ngay mà chuyển ánh mắt nhìn chăm chăm vào những con thánh ngự thú này. “Hay là vẫn nên để tôi ra tay thôi” Nhìn thấy hàng loạt mấy chục người tu sĩ đồng loạt bị thất bại, trên thuyền Tiên Chu truyền ra một tràng tiếng cười rất to. “Tôi nhìn cả buổi, mấy người hoàn toàn không có chút hiểu biết nào về thuật điều khiển thánh ngự thú, như vậy thì làm sao mà có thể thành công thu phục được chúng” Mọi người đều nhìn lên phía trên, chỉ thấy một người đàn ông đầu trọc lóc, cười lớn đang nhảy xuống. Rồi ngay sau đó anh ta đã vững vàng ngồi ở trên đầu một con thánh ngự thú. “Thằng nhãi con, xem mày có thể dựng lên ném tao đi hay không” Giống như cảm nhận được thực lực của người đàn ông kia, con thánh ngự thú kia gầm nhẹ, rồi đột nhiên lao đi với tốc độ vô cùng nhanh.

Chương 1846

 

“Cho nên ai làm ra sự việc này, bất kể người đó có là ai thì bang Quỷ Hải chúng tôi sế vì an toàn của những người khác mà sẽ đuổi người đó đi, tôi cũng hy vọng mọi người sẽ không làm cho tôi khó xử”

 

Trong lòng mọi người đều cảm thấy rùng mình sợ hãi, quả thật có một số ít người đã dùng sức mạnh của mình để tra tấn thánh ngự thú, muốn thuần phục được chúng.

 

Nhưng bây giờ thì xem ra những việc này không thể làm được nữa.

 

Một thân một mình phiêu du ở Quỷ Hải hoàn toàn tương đương với việc tìm đến cái chết.

 

Người đàn ông này cũng không nói nhiều, cho nên ngay sau khi nói xong thì cũng lập tức bay đi.

 

Mà ánh mắt mọi người lại tiếp tục chuyển sang nhìn những con thánh ngự thú một lần nữa.

 

“Tôi đến thử xem sao”

 

“Tôi cũng tới”

 

Gương mặt mấy người tu sĩ này đều vô cùng hưng phấn, bay thấp hạ xuống.

 

Không cần bọn họ phải chọn lựa, mà ngay khi họ xuống thì lập tức sẽ có những con thánh ngự thú tự bơi ra tung tăng như chim sẻ, chủ động lại chỗ bọn họ.

 

Nhưng mà những con thánh ngự thú này không ngừng bơi tới bơi lui, cho nên mấy người tu sĩ này cũng không thể chống đỡ đủ thời gian một nén hương, vì vậy tất cả bọn họ đều bị rơi xuống nước.

 

“Việc điều khiển những con thú ngự thánh này hình như có chút thú vị”

 

Ở tầng cao nhất của Tiên Chu.

 

Lương Nhược Mỹ và Diệp Phong cùng nhau đi tới đầu thuyền, nhìn xuống chỗ mấy người tu sĩ bị rơi xuống nước, Lương Nhược Mỹ hé miệng cười cười.

 

“Công chúa Nhược Mỹ muốn đi trải nghiệm sao? Tu vi của cô cũng không tệ, nói không chừng sẽ có cơ hội được thử”

 

Diệp Phong cười nói.

 

“Tôi sẽ quên chuyện này đi, nếu ngã xuống dưới thì sợ sẽ thành trò hề cho tất cả mọi người trong giới này” Lương Nhược Mỹ lắc đầu nói, sau đó tỏ ra rất hứng thú nói: “Nhưng mà tôi thật sự tò mò không biết ai sẽ có đủ năng lực để thuần phục những con thánh ngự thú này”

 

“Người có thể thuần phục được con thánh ngự thú thì chắc hẳn là người rất có bản lĩnh”

 

Con mắt của Diệp Phong lóe lên, không nói chuyện ngay mà chuyển ánh mắt nhìn chăm chăm vào những con thánh ngự thú này.

 

“Hay là vẫn nên để tôi ra tay thôi”

 

Nhìn thấy hàng loạt mấy chục người tu sĩ đồng loạt bị thất bại, trên thuyền Tiên Chu truyền ra một tràng tiếng cười rất to.

 

“Tôi nhìn cả buổi, mấy người hoàn toàn không có chút hiểu biết nào về thuật điều khiển thánh ngự thú, như vậy thì làm sao mà có thể thành công thu phục được chúng”

 

Mọi người đều nhìn lên phía trên, chỉ thấy một người đàn ông đầu trọc lóc, cười lớn đang nhảy xuống.

 

Rồi ngay sau đó anh ta đã vững vàng ngồi ở trên đầu một con thánh ngự thú.

 

“Thằng nhãi con, xem mày có thể dựng lên ném tao đi hay không”

 

Giống như cảm nhận được thực lực của người đàn ông kia, con thánh ngự thú kia gầm nhẹ, rồi đột nhiên lao đi với tốc độ vô cùng nhanh.

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1846 “Cho nên ai làm ra sự việc này, bất kể người đó có là ai thì bang Quỷ Hải chúng tôi sế vì an toàn của những người khác mà sẽ đuổi người đó đi, tôi cũng hy vọng mọi người sẽ không làm cho tôi khó xử” Trong lòng mọi người đều cảm thấy rùng mình sợ hãi, quả thật có một số ít người đã dùng sức mạnh của mình để tra tấn thánh ngự thú, muốn thuần phục được chúng. Nhưng bây giờ thì xem ra những việc này không thể làm được nữa. Một thân một mình phiêu du ở Quỷ Hải hoàn toàn tương đương với việc tìm đến cái chết. Người đàn ông này cũng không nói nhiều, cho nên ngay sau khi nói xong thì cũng lập tức bay đi. Mà ánh mắt mọi người lại tiếp tục chuyển sang nhìn những con thánh ngự thú một lần nữa. “Tôi đến thử xem sao” “Tôi cũng tới” Gương mặt mấy người tu sĩ này đều vô cùng hưng phấn, bay thấp hạ xuống. Không cần bọn họ phải chọn lựa, mà ngay khi họ xuống thì lập tức sẽ có những con thánh ngự thú tự bơi ra tung tăng như chim sẻ, chủ động lại chỗ bọn họ. Nhưng mà những con thánh ngự thú này không ngừng bơi tới bơi lui, cho nên mấy người tu sĩ này cũng không thể chống đỡ đủ thời gian một nén hương, vì vậy tất cả bọn họ đều bị rơi xuống nước. “Việc điều khiển những con thú ngự thánh này hình như có chút thú vị” Ở tầng cao nhất của Tiên Chu. Lương Nhược Mỹ và Diệp Phong cùng nhau đi tới đầu thuyền, nhìn xuống chỗ mấy người tu sĩ bị rơi xuống nước, Lương Nhược Mỹ hé miệng cười cười. “Công chúa Nhược Mỹ muốn đi trải nghiệm sao? Tu vi của cô cũng không tệ, nói không chừng sẽ có cơ hội được thử” Diệp Phong cười nói. “Tôi sẽ quên chuyện này đi, nếu ngã xuống dưới thì sợ sẽ thành trò hề cho tất cả mọi người trong giới này” Lương Nhược Mỹ lắc đầu nói, sau đó tỏ ra rất hứng thú nói: “Nhưng mà tôi thật sự tò mò không biết ai sẽ có đủ năng lực để thuần phục những con thánh ngự thú này” “Người có thể thuần phục được con thánh ngự thú thì chắc hẳn là người rất có bản lĩnh” Con mắt của Diệp Phong lóe lên, không nói chuyện ngay mà chuyển ánh mắt nhìn chăm chăm vào những con thánh ngự thú này. “Hay là vẫn nên để tôi ra tay thôi” Nhìn thấy hàng loạt mấy chục người tu sĩ đồng loạt bị thất bại, trên thuyền Tiên Chu truyền ra một tràng tiếng cười rất to. “Tôi nhìn cả buổi, mấy người hoàn toàn không có chút hiểu biết nào về thuật điều khiển thánh ngự thú, như vậy thì làm sao mà có thể thành công thu phục được chúng” Mọi người đều nhìn lên phía trên, chỉ thấy một người đàn ông đầu trọc lóc, cười lớn đang nhảy xuống. Rồi ngay sau đó anh ta đã vững vàng ngồi ở trên đầu một con thánh ngự thú. “Thằng nhãi con, xem mày có thể dựng lên ném tao đi hay không” Giống như cảm nhận được thực lực của người đàn ông kia, con thánh ngự thú kia gầm nhẹ, rồi đột nhiên lao đi với tốc độ vô cùng nhanh.

Chương 1846