“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…
Chương 2039
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 2039“Tân Trạm, cám ơn anh nhiều. Mấy năm nay tôi chưa từng có trải nghiệm sức tấn công vũ bão giống như vậy”Anh ta cười nói: “Sở dĩ mấy năm nay tôi vất vả khổ luyện, tiến vào vùng đất tổ của Tiên Man Tộc và trải qua biết bao đau đớn, chính là vì có công mài sắt có ngày nên kim.”“Nhưng tôi không ngờ rằng anh thực sự có thể bắt tôi phải dùng toàn lực. Như vậy cũng tốt, tôi sẽ sử dụng thủ đoạn mạnh nhất để đánh bại anh”Tiên Man Tộc khát máu và hiếu chiến, sự tôn trọng lớn nhất đối với kẻ mạnh là cố gắng hết sức mình.Rõ ràng Hách Tác Kì lúc này đã thật sự coi Tân Trạm là đối thủ đáng để khiêu chiến.“Hách Tác Kì lúc trước đấu với mình đều chỉ là đùa giỡn thôi sao?” Chiến Đào đứng cách đó không xa siết chặt tay lại cảm thấy nhục nhã.Mấy ngày nay chính mình cũng đã từng có cơ hội so tài với Hách Tác Kì, nhưng lại bị đối phương đánh bại chỉ bằng mấy chiêu.Bởi vì bản thân không sử dụng tới Bản Nguyên Cụ Tượng, nên đã có một thời gian Chiến Đào từng cảm thấy rằng nếu mình thực sự chiến đấu với Hách Tác Kì thì cũng không phải không có cơ hội.Dù bản thân đã từng bị Tân Trạm hạ gục chỉ bằng một chiêu, Chiến Đào cũng không cảm thấy mình thiếu kinh nghiệm.Nhưng bây giờ, thật trớ trêu khi anh ta phát hiện ra rằng khoảng cách giữa mình với Tân Trạm và Hách Tác Kì thực sự rất lớn.Âm!Sau khi nuốt toàn bộ hư ảnh của Tiên Man tộc đệ nhị vào cơ thể, làn da của Hách Tác Kì xuất hiện ánh sáng màu xanh đậm.Anh ta bay lên như một quả đạn đại bác, lao thẳng về phía Tân Trạm.Tiếng xé gió như thể muốn xé nát cả đất trời.Tất cả mọi người đều run sợ, thầm giật mình.Lúc này Hách Tác Kì mới tỏa ra khí tức của tu vi, mạnh hơn trước gấp mấy lần.“Sao sắc trời lại âm u rồi!”Mọi người ngẩng đầu nhìn Hách Tác Kì bay lên trời cao, rất nhiều người lúc này mới nhận ra bầu trời vốn đang quang đãng vì Yêu Hoàng chưởng giáng xuống, không biết từ lúc nào đã trở nên u ám.Nhưng lúc này đây, thứ che đi ánh sáng không phải là thuật pháp, mà là kiếp vân.“Là thiên kiếp, là thiên kiếp của ai đến vậy?”Mọi người đều kinh hãi, tất cả đều đã từng nhìn thấy kiếp vân rất nhiều lần nên đã quen, họ đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.Có người độ kiếp ở trong đấu trường này sao?Là các tu sĩ bên ngoài võ đài, hay là hai người đang chiến đấu kia.Ánh mắt Tân Trạm di chuyển, dưới đám mây đen lơ lửng, anh không ngừng vận động linh khí, nâng cao tu vi.Kiếp vân ở trên trời, đương nhiên là do anh tạo ra.Trong mười ngày, anh cũng tiêu hao không ít linh thạch, nâng cao tu vi lên đến Đỉnh Phong cảnh lục phẩm.Mục đích là có thể sử dụng sức mạnh của sấm sét để chiến đấu trong trận chiến.Đó cũng là lá bài thứ hai trong tay Tân Trạm mà anh chưa mở.Âm ầm! Mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời phía trên, sau khi được tích tụ đến cực hạn, bắt đầu lóe lên những tia chớp.Một tia chớp lóe lên, vụt sáng chiếu sáng cả đất trời. Sấm chớp dày đặc, giống như Lôi Long vậy, không ngừng xuyên qua giữa những đám mây đen.
Chương 2039
“Tân Trạm, cám ơn anh nhiều. Mấy năm nay tôi chưa từng có trải nghiệm sức tấn công vũ bão giống như vậy”
Anh ta cười nói: “Sở dĩ mấy năm nay tôi vất vả khổ luyện, tiến vào vùng đất tổ của Tiên Man Tộc và trải qua biết bao đau đớn, chính là vì có công mài sắt có ngày nên kim.”
“Nhưng tôi không ngờ rằng anh thực sự có thể bắt tôi phải dùng toàn lực. Như vậy cũng tốt, tôi sẽ sử dụng thủ đoạn mạnh nhất để đánh bại anh”
Tiên Man Tộc khát máu và hiếu chiến, sự tôn trọng lớn nhất đối với kẻ mạnh là cố gắng hết sức mình.
Rõ ràng Hách Tác Kì lúc này đã thật sự coi Tân Trạm là đối thủ đáng để khiêu chiến.
“Hách Tác Kì lúc trước đấu với mình đều chỉ là đùa giỡn thôi sao?” Chiến Đào đứng cách đó không xa siết chặt tay lại cảm thấy nhục nhã.
Mấy ngày nay chính mình cũng đã từng có cơ hội so tài với Hách Tác Kì, nhưng lại bị đối phương đánh bại chỉ bằng mấy chiêu.
Bởi vì bản thân không sử dụng tới Bản Nguyên Cụ Tượng, nên đã có một thời gian Chiến Đào từng cảm thấy rằng nếu mình thực sự chiến đấu với Hách Tác Kì thì cũng không phải không có cơ hội.
Dù bản thân đã từng bị Tân Trạm hạ gục chỉ bằng một chiêu, Chiến Đào cũng không cảm thấy mình thiếu kinh nghiệm.
Nhưng bây giờ, thật trớ trêu khi anh ta phát hiện ra rằng khoảng cách giữa mình với Tân Trạm và Hách Tác Kì thực sự rất lớn.
Âm!
Sau khi nuốt toàn bộ hư ảnh của Tiên Man tộc đệ nhị vào cơ thể, làn da của Hách Tác Kì xuất hiện ánh sáng màu xanh đậm.
Anh ta bay lên như một quả đạn đại bác, lao thẳng về phía Tân Trạm.
Tiếng xé gió như thể muốn xé nát cả đất trời.
Tất cả mọi người đều run sợ, thầm giật mình.
Lúc này Hách Tác Kì mới tỏa ra khí tức của tu vi, mạnh hơn trước gấp mấy lần.
“Sao sắc trời lại âm u rồi!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn Hách Tác Kì bay lên trời cao, rất nhiều người lúc này mới nhận ra bầu trời vốn đang quang đãng vì Yêu Hoàng chưởng giáng xuống, không biết từ lúc nào đã trở nên u ám.
Nhưng lúc này đây, thứ che đi ánh sáng không phải là thuật pháp, mà là kiếp vân.
“Là thiên kiếp, là thiên kiếp của ai đến vậy?”
Mọi người đều kinh hãi, tất cả đều đã từng nhìn thấy kiếp vân rất nhiều lần nên đã quen, họ đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Có người độ kiếp ở trong đấu trường này sao?
Là các tu sĩ bên ngoài võ đài, hay là hai người đang chiến đấu kia.
Ánh mắt Tân Trạm di chuyển, dưới đám mây đen lơ lửng, anh không ngừng vận động linh khí, nâng cao tu vi.
Kiếp vân ở trên trời, đương nhiên là do anh tạo ra.
Trong mười ngày, anh cũng tiêu hao không ít linh thạch, nâng cao tu vi lên đến Đỉnh Phong cảnh lục phẩm.
Mục đích là có thể sử dụng sức mạnh của sấm sét để chiến đấu trong trận chiến.
Đó cũng là lá bài thứ hai trong tay Tân Trạm mà anh chưa mở.
Âm ầm! Mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời phía trên, sau khi được tích tụ đến cực hạn, bắt đầu lóe lên những tia chớp.
Một tia chớp lóe lên, vụt sáng chiếu sáng cả đất trời. Sấm chớp dày đặc, giống như Lôi Long vậy, không ngừng xuyên qua giữa những đám mây đen.
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 2039“Tân Trạm, cám ơn anh nhiều. Mấy năm nay tôi chưa từng có trải nghiệm sức tấn công vũ bão giống như vậy”Anh ta cười nói: “Sở dĩ mấy năm nay tôi vất vả khổ luyện, tiến vào vùng đất tổ của Tiên Man Tộc và trải qua biết bao đau đớn, chính là vì có công mài sắt có ngày nên kim.”“Nhưng tôi không ngờ rằng anh thực sự có thể bắt tôi phải dùng toàn lực. Như vậy cũng tốt, tôi sẽ sử dụng thủ đoạn mạnh nhất để đánh bại anh”Tiên Man Tộc khát máu và hiếu chiến, sự tôn trọng lớn nhất đối với kẻ mạnh là cố gắng hết sức mình.Rõ ràng Hách Tác Kì lúc này đã thật sự coi Tân Trạm là đối thủ đáng để khiêu chiến.“Hách Tác Kì lúc trước đấu với mình đều chỉ là đùa giỡn thôi sao?” Chiến Đào đứng cách đó không xa siết chặt tay lại cảm thấy nhục nhã.Mấy ngày nay chính mình cũng đã từng có cơ hội so tài với Hách Tác Kì, nhưng lại bị đối phương đánh bại chỉ bằng mấy chiêu.Bởi vì bản thân không sử dụng tới Bản Nguyên Cụ Tượng, nên đã có một thời gian Chiến Đào từng cảm thấy rằng nếu mình thực sự chiến đấu với Hách Tác Kì thì cũng không phải không có cơ hội.Dù bản thân đã từng bị Tân Trạm hạ gục chỉ bằng một chiêu, Chiến Đào cũng không cảm thấy mình thiếu kinh nghiệm.Nhưng bây giờ, thật trớ trêu khi anh ta phát hiện ra rằng khoảng cách giữa mình với Tân Trạm và Hách Tác Kì thực sự rất lớn.Âm!Sau khi nuốt toàn bộ hư ảnh của Tiên Man tộc đệ nhị vào cơ thể, làn da của Hách Tác Kì xuất hiện ánh sáng màu xanh đậm.Anh ta bay lên như một quả đạn đại bác, lao thẳng về phía Tân Trạm.Tiếng xé gió như thể muốn xé nát cả đất trời.Tất cả mọi người đều run sợ, thầm giật mình.Lúc này Hách Tác Kì mới tỏa ra khí tức của tu vi, mạnh hơn trước gấp mấy lần.“Sao sắc trời lại âm u rồi!”Mọi người ngẩng đầu nhìn Hách Tác Kì bay lên trời cao, rất nhiều người lúc này mới nhận ra bầu trời vốn đang quang đãng vì Yêu Hoàng chưởng giáng xuống, không biết từ lúc nào đã trở nên u ám.Nhưng lúc này đây, thứ che đi ánh sáng không phải là thuật pháp, mà là kiếp vân.“Là thiên kiếp, là thiên kiếp của ai đến vậy?”Mọi người đều kinh hãi, tất cả đều đã từng nhìn thấy kiếp vân rất nhiều lần nên đã quen, họ đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.Có người độ kiếp ở trong đấu trường này sao?Là các tu sĩ bên ngoài võ đài, hay là hai người đang chiến đấu kia.Ánh mắt Tân Trạm di chuyển, dưới đám mây đen lơ lửng, anh không ngừng vận động linh khí, nâng cao tu vi.Kiếp vân ở trên trời, đương nhiên là do anh tạo ra.Trong mười ngày, anh cũng tiêu hao không ít linh thạch, nâng cao tu vi lên đến Đỉnh Phong cảnh lục phẩm.Mục đích là có thể sử dụng sức mạnh của sấm sét để chiến đấu trong trận chiến.Đó cũng là lá bài thứ hai trong tay Tân Trạm mà anh chưa mở.Âm ầm! Mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời phía trên, sau khi được tích tụ đến cực hạn, bắt đầu lóe lên những tia chớp.Một tia chớp lóe lên, vụt sáng chiếu sáng cả đất trời. Sấm chớp dày đặc, giống như Lôi Long vậy, không ngừng xuyên qua giữa những đám mây đen.