Màn đêm buông xuống. Hôm nay nhà họ Tô song hỷ lâm môn, gả hai đứa con gái cùng một ngày. Tô Lan Huyên mặc áo cưới kiểu truyền thống ngồi trước gương, trang điểm tinh xảo, trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Hôm nay là ngày cô kết hôn với Sở Lâm Minh. Yêu nhau một năm, cuối cùng sắp tu thành chính quả. “Chị à, chị may mắn thật đấy, sắp được gả vào nhà họ Sở, gia tộc hàng đầu ở thủ đô, trở thành cô Sở.” Tô Lan Ninh cũng mặc áo cưới truyền thống, vừa bước vào vừa nói bằng giọng quái dị. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Lan Huyên, trong mắt Tô Lan Ninh hiện lên ghen ghét, chỉ hận không thể xé nát gương mặt xinh đẹp đó. Tô Lan Huyên lạnh mặt nói: “Tôi cũng chúc mừng em gái, sắp trở thành người vợ thứ tư của Lục Đồng Quân. Phải rồi, tôi nghe nói trước đó không lâu, cậu Lục mới gặp tai nạn bị hủy dung, chân cũng bị què, không còn sống được mấy năm, cô gả cho anh ta chắc là phải làm quả phụ thôi.” “Tô Lan Huyên, chị!” Tô Lan Ninh giận tái mặt, vừa nghĩ tới Tô Lan Huyên sẽ gả vào nhà họ Sở, còn mình…
Chương 403
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới RồiTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMàn đêm buông xuống. Hôm nay nhà họ Tô song hỷ lâm môn, gả hai đứa con gái cùng một ngày. Tô Lan Huyên mặc áo cưới kiểu truyền thống ngồi trước gương, trang điểm tinh xảo, trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Hôm nay là ngày cô kết hôn với Sở Lâm Minh. Yêu nhau một năm, cuối cùng sắp tu thành chính quả. “Chị à, chị may mắn thật đấy, sắp được gả vào nhà họ Sở, gia tộc hàng đầu ở thủ đô, trở thành cô Sở.” Tô Lan Ninh cũng mặc áo cưới truyền thống, vừa bước vào vừa nói bằng giọng quái dị. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Lan Huyên, trong mắt Tô Lan Ninh hiện lên ghen ghét, chỉ hận không thể xé nát gương mặt xinh đẹp đó. Tô Lan Huyên lạnh mặt nói: “Tôi cũng chúc mừng em gái, sắp trở thành người vợ thứ tư của Lục Đồng Quân. Phải rồi, tôi nghe nói trước đó không lâu, cậu Lục mới gặp tai nạn bị hủy dung, chân cũng bị què, không còn sống được mấy năm, cô gả cho anh ta chắc là phải làm quả phụ thôi.” “Tô Lan Huyên, chị!” Tô Lan Ninh giận tái mặt, vừa nghĩ tới Tô Lan Huyên sẽ gả vào nhà họ Sở, còn mình… Tân Kiều Lam vô cùng tức giận: “Tôi hao tâm tổn sức bày ra bố cục lớn như vậy, nếu như Lục Đồng Quân chết vậy không phải uổng phí công sức của tôi sao? Cái tôi muốn chính là Lục Đồng Quân ghét bỏ Tô Lan Huyên, hận Tô Lan Huyên.Tôi cho người giết Trần Hương Thủy, nếu các người cũng giết Lục Đồng Quân vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?”Jack nói: “Đây là chuyện của cô, tôi lấy tiền của cô, lấy tiền làm việc: Tân Kiều Lam vô cùng tức giận, cũng may Lục Đồng Quân chưa chết, nếu không thì đã tốn công vô ích rồi.Tạm thời cô không truy cứu chuyện này nữa: “Jack, số tiền còn lại không cần trả lại cho tôi, các người giúp tôi một việc, đi đến đường Nhiễu Thành giải quyết một người, diệt khẩu.”Tim Tô Lan Huyên đập nhanh hơn, thậm chí lòng bàn tay và bàn chân cũng đều toát mồ hôi lạnh.Người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô chính là đồng bọn của hung thủ đã giết hại Trân Hương Thủy và bắt cóc con trai cô.Tô Lan Huyên cố hết sức khống chế bản thân, hóng tai nghe âm thanh phát ra từ đầu kia của điện thoại.Đó là tiếng của một người phụ nữ, giọng nói đó chính là giọng phụ nữ mà trước đó cô và Lâu Yến Vy đã nghe thấy qua tai nghe có mic khi liên lạc với nhau.Giọng nói đó khàn khàn, lúc đầu Tô Lan Huyên thật sự không thể chắc chắn đó là Tân Kiều Lam, vì dù sao thì âm thanh cũng đã bị biến đổi hoàn toàn.Mãi cho đến khi Lục Minh Húc gọi tên cô ta qua điện thoại: “Tân Kiều Lam, hãy mau chóng rời khỏi đi, đừng sinh sự thêm nữa”Tim Tô Lan Huyên đập lên thình thịch, là Tân Kiều Lam, đúng là cô †a đã bắt cóc con trai cô.Vừa hay lúc đó có tiếng trẻ con truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, là Tứ Bảo.Tô Lan Huyên mừng rộn lên, con trai cô đang ở trong tay của Tân Kiều Lam, khi nghe thấy tiếng khóc đó thì trái tim cô đã thót lên đến tận cổ.Tô Lan Huyên liên tục nhắc nhở bản thân, nhất định phải bình tĩnh, vì Tứ Bảo, nhất định phải khống chế tâm trạng của mình.Sau khi không ngừng tự làm công tác tư tưởng với bản thân thì tâm trạng của cô mới từ từ ổn định lại..Chuyên trang đọc truyện { TRUМt rцyen.O RG }Lục Minh Húc ngoảnh đầu lại, liếc nhìn Tô Lan Huyên đang năm trên giường, Tô Lan Huyên nhắm mắt giả vờ ngủ, anh ta không phát hiện ra có điều gì bất thường.“Tôi không rãnh nghe anh dạy đời đâu, bây giờ Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên đã trở mặt với nhau, sao tôi có thể bỏ qua màn kịch đặc sắc như thế chứ?” Tiếng cười đắc ý của Tân Kiều Lam truyền ra từ điện thoại, cô ta nói: “Tôi phải đích thân tìm ra Tô Lan Huyên, đưa cô ta đến trước mặt Lục Đồng Quân, nhất định sẽ rất thú vị”“Cẩn thận chơi lửa có ngày phỏng tay đó” Lục Minh Húc nói: “Tôi có chút việc muốn nói trực tiếp với cô, cô có tiện ra gặp tôi không?”“Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại được?” Tân Kiều Lam tỏ vẻ không muốn gặp anh ta lắm.“Một tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ qua chỗ cô”Lục Minh Húc nói xong thì tắt máy.Tô Lan Huyên căng thẳng, Lục Minh Húc muốn đi tìm Tân Kiều Lam, cuối cùng thì cô cũng đã đợi được cơ hội rồi.Lục Minh Húc liếc nhìn Tô Lan Huyên đang nắm trên giường, đưa tay ra, đang định sờ lên mặt cô.Tô Lan Huyên giả vờ gặp ác mộng rồi đột nhiên tỏ vẻ kích động và nói mớ: “Lục Đồng Quân, đừng giết em, em không có giết mẹ, tin em đi, tin em đi.”.
Tân Kiều Lam vô cùng tức giận: “Tôi hao tâm tổn sức bày ra bố cục lớn như vậy, nếu như Lục Đồng Quân chết vậy không phải uổng phí công sức của tôi sao? Cái tôi muốn chính là Lục Đồng Quân ghét bỏ Tô Lan Huyên, hận Tô Lan Huyên.
Tôi cho người giết Trần Hương Thủy, nếu các người cũng giết Lục Đồng Quân vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Jack nói: “Đây là chuyện của cô, tôi lấy tiền của cô, lấy tiền làm việc: Tân Kiều Lam vô cùng tức giận, cũng may Lục Đồng Quân chưa chết, nếu không thì đã tốn công vô ích rồi.
Tạm thời cô không truy cứu chuyện này nữa: “Jack, số tiền còn lại không cần trả lại cho tôi, các người giúp tôi một việc, đi đến đường Nhiễu Thành giải quyết một người, diệt khẩu.”
Tim Tô Lan Huyên đập nhanh hơn, thậm chí lòng bàn tay và bàn chân cũng đều toát mồ hôi lạnh.
Người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô chính là đồng bọn của hung thủ đã giết hại Trân Hương Thủy và bắt cóc con trai cô.
Tô Lan Huyên cố hết sức khống chế bản thân, hóng tai nghe âm thanh phát ra từ đầu kia của điện thoại.
Đó là tiếng của một người phụ nữ, giọng nói đó chính là giọng phụ nữ mà trước đó cô và Lâu Yến Vy đã nghe thấy qua tai nghe có mic khi liên lạc với nhau.
Giọng nói đó khàn khàn, lúc đầu Tô Lan Huyên thật sự không thể chắc chắn đó là Tân Kiều Lam, vì dù sao thì âm thanh cũng đã bị biến đổi hoàn toàn.
Mãi cho đến khi Lục Minh Húc gọi tên cô ta qua điện thoại: “Tân Kiều Lam, hãy mau chóng rời khỏi đi, đừng sinh sự thêm nữa”
Tim Tô Lan Huyên đập lên thình thịch, là Tân Kiều Lam, đúng là cô †a đã bắt cóc con trai cô.
Vừa hay lúc đó có tiếng trẻ con truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, là Tứ Bảo.
Tô Lan Huyên mừng rộn lên, con trai cô đang ở trong tay của Tân Kiều Lam, khi nghe thấy tiếng khóc đó thì trái tim cô đã thót lên đến tận cổ.
Tô Lan Huyên liên tục nhắc nhở bản thân, nhất định phải bình tĩnh, vì Tứ Bảo, nhất định phải khống chế tâm trạng của mình.
Sau khi không ngừng tự làm công tác tư tưởng với bản thân thì tâm trạng của cô mới từ từ ổn định lại.
.
Chuyên trang đọc truyện { TRUМt rцyen.O RG }
Lục Minh Húc ngoảnh đầu lại, liếc nhìn Tô Lan Huyên đang năm trên giường, Tô Lan Huyên nhắm mắt giả vờ ngủ, anh ta không phát hiện ra có điều gì bất thường.
“Tôi không rãnh nghe anh dạy đời đâu, bây giờ Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên đã trở mặt với nhau, sao tôi có thể bỏ qua màn kịch đặc sắc như thế chứ?” Tiếng cười đắc ý của Tân Kiều Lam truyền ra từ điện thoại, cô ta nói: “Tôi phải đích thân tìm ra Tô Lan Huyên, đưa cô ta đến trước mặt Lục Đồng Quân, nhất định sẽ rất thú vị”
“Cẩn thận chơi lửa có ngày phỏng tay đó” Lục Minh Húc nói: “Tôi có chút việc muốn nói trực tiếp với cô, cô có tiện ra gặp tôi không?”
“Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại được?” Tân Kiều Lam tỏ vẻ không muốn gặp anh ta lắm.
“Một tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ qua chỗ cô”
Lục Minh Húc nói xong thì tắt máy.
Tô Lan Huyên căng thẳng, Lục Minh Húc muốn đi tìm Tân Kiều Lam, cuối cùng thì cô cũng đã đợi được cơ hội rồi.
Lục Minh Húc liếc nhìn Tô Lan Huyên đang nắm trên giường, đưa tay ra, đang định sờ lên mặt cô.
Tô Lan Huyên giả vờ gặp ác mộng rồi đột nhiên tỏ vẻ kích động và nói mớ: “Lục Đồng Quân, đừng giết em, em không có giết mẹ, tin em đi, tin em đi.”.
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới RồiTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMàn đêm buông xuống. Hôm nay nhà họ Tô song hỷ lâm môn, gả hai đứa con gái cùng một ngày. Tô Lan Huyên mặc áo cưới kiểu truyền thống ngồi trước gương, trang điểm tinh xảo, trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Hôm nay là ngày cô kết hôn với Sở Lâm Minh. Yêu nhau một năm, cuối cùng sắp tu thành chính quả. “Chị à, chị may mắn thật đấy, sắp được gả vào nhà họ Sở, gia tộc hàng đầu ở thủ đô, trở thành cô Sở.” Tô Lan Ninh cũng mặc áo cưới truyền thống, vừa bước vào vừa nói bằng giọng quái dị. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Lan Huyên, trong mắt Tô Lan Ninh hiện lên ghen ghét, chỉ hận không thể xé nát gương mặt xinh đẹp đó. Tô Lan Huyên lạnh mặt nói: “Tôi cũng chúc mừng em gái, sắp trở thành người vợ thứ tư của Lục Đồng Quân. Phải rồi, tôi nghe nói trước đó không lâu, cậu Lục mới gặp tai nạn bị hủy dung, chân cũng bị què, không còn sống được mấy năm, cô gả cho anh ta chắc là phải làm quả phụ thôi.” “Tô Lan Huyên, chị!” Tô Lan Ninh giận tái mặt, vừa nghĩ tới Tô Lan Huyên sẽ gả vào nhà họ Sở, còn mình… Tân Kiều Lam vô cùng tức giận: “Tôi hao tâm tổn sức bày ra bố cục lớn như vậy, nếu như Lục Đồng Quân chết vậy không phải uổng phí công sức của tôi sao? Cái tôi muốn chính là Lục Đồng Quân ghét bỏ Tô Lan Huyên, hận Tô Lan Huyên.Tôi cho người giết Trần Hương Thủy, nếu các người cũng giết Lục Đồng Quân vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?”Jack nói: “Đây là chuyện của cô, tôi lấy tiền của cô, lấy tiền làm việc: Tân Kiều Lam vô cùng tức giận, cũng may Lục Đồng Quân chưa chết, nếu không thì đã tốn công vô ích rồi.Tạm thời cô không truy cứu chuyện này nữa: “Jack, số tiền còn lại không cần trả lại cho tôi, các người giúp tôi một việc, đi đến đường Nhiễu Thành giải quyết một người, diệt khẩu.”Tim Tô Lan Huyên đập nhanh hơn, thậm chí lòng bàn tay và bàn chân cũng đều toát mồ hôi lạnh.Người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô chính là đồng bọn của hung thủ đã giết hại Trân Hương Thủy và bắt cóc con trai cô.Tô Lan Huyên cố hết sức khống chế bản thân, hóng tai nghe âm thanh phát ra từ đầu kia của điện thoại.Đó là tiếng của một người phụ nữ, giọng nói đó chính là giọng phụ nữ mà trước đó cô và Lâu Yến Vy đã nghe thấy qua tai nghe có mic khi liên lạc với nhau.Giọng nói đó khàn khàn, lúc đầu Tô Lan Huyên thật sự không thể chắc chắn đó là Tân Kiều Lam, vì dù sao thì âm thanh cũng đã bị biến đổi hoàn toàn.Mãi cho đến khi Lục Minh Húc gọi tên cô ta qua điện thoại: “Tân Kiều Lam, hãy mau chóng rời khỏi đi, đừng sinh sự thêm nữa”Tim Tô Lan Huyên đập lên thình thịch, là Tân Kiều Lam, đúng là cô †a đã bắt cóc con trai cô.Vừa hay lúc đó có tiếng trẻ con truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, là Tứ Bảo.Tô Lan Huyên mừng rộn lên, con trai cô đang ở trong tay của Tân Kiều Lam, khi nghe thấy tiếng khóc đó thì trái tim cô đã thót lên đến tận cổ.Tô Lan Huyên liên tục nhắc nhở bản thân, nhất định phải bình tĩnh, vì Tứ Bảo, nhất định phải khống chế tâm trạng của mình.Sau khi không ngừng tự làm công tác tư tưởng với bản thân thì tâm trạng của cô mới từ từ ổn định lại..Chuyên trang đọc truyện { TRUМt rцyen.O RG }Lục Minh Húc ngoảnh đầu lại, liếc nhìn Tô Lan Huyên đang năm trên giường, Tô Lan Huyên nhắm mắt giả vờ ngủ, anh ta không phát hiện ra có điều gì bất thường.“Tôi không rãnh nghe anh dạy đời đâu, bây giờ Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên đã trở mặt với nhau, sao tôi có thể bỏ qua màn kịch đặc sắc như thế chứ?” Tiếng cười đắc ý của Tân Kiều Lam truyền ra từ điện thoại, cô ta nói: “Tôi phải đích thân tìm ra Tô Lan Huyên, đưa cô ta đến trước mặt Lục Đồng Quân, nhất định sẽ rất thú vị”“Cẩn thận chơi lửa có ngày phỏng tay đó” Lục Minh Húc nói: “Tôi có chút việc muốn nói trực tiếp với cô, cô có tiện ra gặp tôi không?”“Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại được?” Tân Kiều Lam tỏ vẻ không muốn gặp anh ta lắm.“Một tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ qua chỗ cô”Lục Minh Húc nói xong thì tắt máy.Tô Lan Huyên căng thẳng, Lục Minh Húc muốn đi tìm Tân Kiều Lam, cuối cùng thì cô cũng đã đợi được cơ hội rồi.Lục Minh Húc liếc nhìn Tô Lan Huyên đang nắm trên giường, đưa tay ra, đang định sờ lên mặt cô.Tô Lan Huyên giả vờ gặp ác mộng rồi đột nhiên tỏ vẻ kích động và nói mớ: “Lục Đồng Quân, đừng giết em, em không có giết mẹ, tin em đi, tin em đi.”.