Tác giả:

“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…

Chương 1591

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1591 Bóng dáng Tân Trạm lướt qua, trường thương Lôi Đình xuyên thủng thân thể Vương Tử. Vương Tử phun máu, hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã khỏi không trung. Ầm ầm rơi xuống đất, toàn thân đều bị lôi đình nổ thành tan nát. Tân Trạm đưa tay bắt lấy túi trữ vật và trường đao màu đen của Vương Tử. Anh cố ý không xua tan lôi kiếp chính là vì muốn mượn lực lượng của trời đất. Lúc trước Vương Tử không phải đang chiến đấu với anh mà đang tác chiến với thiên kiếp, anh ta làm sao có thể chiến thắng được. “Vương Tử chết rồi, người này quá đáng sợ, mau chạy đi” Mấy thành viên của Ám Ảnh Minh chứng kiến cái chết thê thảm của Vương Tử vừa thấy ánh mắt của Tần Trạm liếc tới liền vô cùng sợ hãi, nhao nhao bỏ qua đối thủ, bỏ chạy tán loạn khắp phía. Bọn họ gia nhập và trở thành thành viên bên ngoài của Ám Ảnh Minh chủ yếu là vì kiếm tiền, nếu ở bên thế mạnh thì còn dễ ăn nói, một khi rơi vào thế yếu thì sẽ lập tức chạy thoát thân, cũng không có giác ngộ đánh cược tính mạng của mình. Thu Vũ mới vừa rồi nhân lúc đánh nhau với công tử Vân lùi về phía sau đã nhanh chóng chạy thoát, lúc này đã bay ra khỏi phạm vi của sơn cốc. “Người nào bị thương thì mở trận pháp Huyền Vũ, nghỉ ngơi ở chỗ này, những người khác thì đi theo tôi” Tân Trạm căn dặn một tiếng, không ít tu sĩ đều lựa chọn đi theo anh. Sau đó Tân Trạm bay lên không trung không chế lôi kiếp. Mây đen trong chớp mắt tản đi, mọi người theo Tân Trạm bay ra bên ngoài sơn cốc. “Liễu Mộng chắc chắn vẫn còn sống” Rời khỏi sơn cốc, thần thức của Tân Trạm tản ra, cảm nhận được ở một nơi cách chỗ này mấy ngàn cây số tràn đầy hơi thở chiến đấu của tu sĩ liền thở phào nhẹ nhõm. Có Nhạc Nhu chuyển giao hơi thở ở đây, anh tùy tiện có thể phân biệt được nơi đó có hơi thở của Liễu Mộng. Nếu đám người Hạ chấp sự còn đang chiến đấu thì chứng minh ít nhất Liễu Mộng còn chưa bị bắt lại, vẫn còn dư sức chiến đấu. Chỉ là hiện tại đã trôi qua mấy giờ, Liễu Mộng sợ rằng cũng không chống đỡ được lâu. Lúc này, một nơi bên trong dãy núi. Hơi thở của Liễu Mộng đã vô cùng rối loạn, nhanh chóng bay trên không trung, mồ hôi cả người toát ra như tắm, không ngừng th* d*c. Cô có tu vi Cảnh giới Phân Thần cấp sáu nhưng phải đối phó với hai cường giả cũng có tu vi Cảnh giới Phân Thần cấp sáu thì vẫn có hơi cố hết sức. Thật sự đã đến đường cùng. “Con đàn bà xấu xí kia, còn muốn chạy đi đâu” Sau lưng Liễu Mộng, Hạ chấp sự và Thôi trưởng lão không ngừng bám sát. Bọn họ một trái một phải, kẹp Liễu Mộng ở giữa, chỉ cần bóng dáng Liễu Mộng dừng lại thì sẽ ngay lập tức bị đánh gọng kìm từ hai phía. Chẳng qua trong lòng hai người kia cũng có chút lửa giận. Thực lực của Liễu Mộng không phải là rất mạnh nhưng lại có hơi thở kỳ lạ cũng rất khó dây dưa, bọn họ dùng thuật pháp cho là đã vây khốn được Liễu Mộng nhưng khi thả ra lại bị lệch một chút. Điều này nói rõ Liễu Mộng có thể quấy rối phán đoán của bọn họ về hơi thở. Chẳng qua cũng may sau khi giằng có mấy giờ, hơi thở của Liễu Mộng càng lúc càng yếu ớt, rõ ràng là không thể tiếp tục duy trì hơi thở kỳ lạ đó nữa. Thấy Liễu Mộng bay về một ngọn núi hoang, Hạ chấp sự đột nhiên hét lớn một tiếng.

Chương 1591

 

Bóng dáng Tân Trạm lướt qua, trường thương Lôi Đình xuyên thủng thân thể Vương Tử.

 

Vương Tử phun máu, hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã khỏi không trung.

 

Ầm ầm rơi xuống đất, toàn thân đều bị lôi đình nổ thành tan nát.

 

Tân Trạm đưa tay bắt lấy túi trữ vật và trường đao màu đen của Vương Tử.

 

Anh cố ý không xua tan lôi kiếp chính là vì muốn mượn lực lượng của trời đất.

 

Lúc trước Vương Tử không phải đang chiến đấu với anh mà đang tác chiến với thiên kiếp, anh ta làm sao có thể chiến thắng được.

 

“Vương Tử chết rồi, người này quá đáng sợ, mau chạy đi”

 

Mấy thành viên của Ám Ảnh Minh chứng kiến cái chết thê thảm của Vương Tử vừa thấy ánh mắt của Tần Trạm liếc tới liền vô cùng sợ hãi, nhao nhao bỏ qua đối thủ, bỏ chạy tán loạn khắp phía.

 

Bọn họ gia nhập và trở thành thành viên bên ngoài của Ám Ảnh Minh chủ yếu là vì kiếm tiền, nếu ở bên thế mạnh thì còn dễ ăn nói, một khi rơi vào thế yếu thì sẽ lập tức chạy thoát thân, cũng không có giác ngộ đánh cược tính mạng của mình.

 

Thu Vũ mới vừa rồi nhân lúc đánh nhau với công tử Vân lùi về phía sau đã nhanh chóng chạy thoát, lúc này đã bay ra khỏi phạm vi của sơn cốc.

 

“Người nào bị thương thì mở trận pháp Huyền Vũ, nghỉ ngơi ở chỗ này, những người khác thì đi theo tôi”

 

Tân Trạm căn dặn một tiếng, không ít tu sĩ đều lựa chọn đi theo anh.

 

Sau đó Tân Trạm bay lên không trung không chế lôi kiếp.

 

Mây đen trong chớp mắt tản đi, mọi người theo Tân Trạm bay ra bên ngoài sơn cốc.

 

“Liễu Mộng chắc chắn vẫn còn sống”

 

Rời khỏi sơn cốc, thần thức của Tân Trạm tản ra, cảm nhận được ở một nơi cách chỗ này mấy ngàn cây số tràn đầy hơi thở chiến đấu của tu sĩ liền thở phào nhẹ nhõm.

 

Có Nhạc Nhu chuyển giao hơi thở ở đây, anh tùy tiện có thể phân biệt được nơi đó có hơi thở của Liễu Mộng.

 

Nếu đám người Hạ chấp sự còn đang chiến đấu thì chứng minh ít nhất Liễu Mộng còn chưa bị bắt lại, vẫn còn dư sức chiến đấu.

 

Chỉ là hiện tại đã trôi qua mấy giờ, Liễu Mộng sợ rằng cũng không chống đỡ được lâu.

 

Lúc này, một nơi bên trong dãy núi.

 

Hơi thở của Liễu Mộng đã vô cùng rối loạn, nhanh chóng bay trên không trung, mồ hôi cả người toát ra như tắm, không ngừng th* d*c.

 

Cô có tu vi Cảnh giới Phân Thần cấp sáu nhưng phải đối phó với hai cường giả cũng có tu vi Cảnh giới Phân Thần cấp sáu thì vẫn có hơi cố hết sức.

 

Thật sự đã đến đường cùng.

 

“Con đàn bà xấu xí kia, còn muốn chạy đi đâu”

 

Sau lưng Liễu Mộng, Hạ chấp sự và Thôi trưởng lão không ngừng bám sát.

 

Bọn họ một trái một phải, kẹp Liễu Mộng ở giữa, chỉ cần bóng dáng Liễu Mộng dừng lại thì sẽ ngay lập tức bị đánh gọng kìm từ hai phía.

 

Chẳng qua trong lòng hai người kia cũng có chút lửa giận.

 

Thực lực của Liễu Mộng không phải là rất mạnh nhưng lại có hơi thở kỳ lạ cũng rất khó dây dưa, bọn họ dùng thuật pháp cho là đã vây khốn được Liễu Mộng nhưng khi thả ra lại bị lệch một chút.

 

Điều này nói rõ Liễu Mộng có thể quấy rối phán đoán của bọn họ về hơi thở.

 

Chẳng qua cũng may sau khi giằng có mấy giờ, hơi thở của Liễu Mộng càng lúc càng yếu ớt, rõ ràng là không thể tiếp tục duy trì hơi thở kỳ lạ đó nữa.

 

Thấy Liễu Mộng bay về một ngọn núi hoang, Hạ chấp sự đột nhiên hét lớn một tiếng.

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1591 Bóng dáng Tân Trạm lướt qua, trường thương Lôi Đình xuyên thủng thân thể Vương Tử. Vương Tử phun máu, hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã khỏi không trung. Ầm ầm rơi xuống đất, toàn thân đều bị lôi đình nổ thành tan nát. Tân Trạm đưa tay bắt lấy túi trữ vật và trường đao màu đen của Vương Tử. Anh cố ý không xua tan lôi kiếp chính là vì muốn mượn lực lượng của trời đất. Lúc trước Vương Tử không phải đang chiến đấu với anh mà đang tác chiến với thiên kiếp, anh ta làm sao có thể chiến thắng được. “Vương Tử chết rồi, người này quá đáng sợ, mau chạy đi” Mấy thành viên của Ám Ảnh Minh chứng kiến cái chết thê thảm của Vương Tử vừa thấy ánh mắt của Tần Trạm liếc tới liền vô cùng sợ hãi, nhao nhao bỏ qua đối thủ, bỏ chạy tán loạn khắp phía. Bọn họ gia nhập và trở thành thành viên bên ngoài của Ám Ảnh Minh chủ yếu là vì kiếm tiền, nếu ở bên thế mạnh thì còn dễ ăn nói, một khi rơi vào thế yếu thì sẽ lập tức chạy thoát thân, cũng không có giác ngộ đánh cược tính mạng của mình. Thu Vũ mới vừa rồi nhân lúc đánh nhau với công tử Vân lùi về phía sau đã nhanh chóng chạy thoát, lúc này đã bay ra khỏi phạm vi của sơn cốc. “Người nào bị thương thì mở trận pháp Huyền Vũ, nghỉ ngơi ở chỗ này, những người khác thì đi theo tôi” Tân Trạm căn dặn một tiếng, không ít tu sĩ đều lựa chọn đi theo anh. Sau đó Tân Trạm bay lên không trung không chế lôi kiếp. Mây đen trong chớp mắt tản đi, mọi người theo Tân Trạm bay ra bên ngoài sơn cốc. “Liễu Mộng chắc chắn vẫn còn sống” Rời khỏi sơn cốc, thần thức của Tân Trạm tản ra, cảm nhận được ở một nơi cách chỗ này mấy ngàn cây số tràn đầy hơi thở chiến đấu của tu sĩ liền thở phào nhẹ nhõm. Có Nhạc Nhu chuyển giao hơi thở ở đây, anh tùy tiện có thể phân biệt được nơi đó có hơi thở của Liễu Mộng. Nếu đám người Hạ chấp sự còn đang chiến đấu thì chứng minh ít nhất Liễu Mộng còn chưa bị bắt lại, vẫn còn dư sức chiến đấu. Chỉ là hiện tại đã trôi qua mấy giờ, Liễu Mộng sợ rằng cũng không chống đỡ được lâu. Lúc này, một nơi bên trong dãy núi. Hơi thở của Liễu Mộng đã vô cùng rối loạn, nhanh chóng bay trên không trung, mồ hôi cả người toát ra như tắm, không ngừng th* d*c. Cô có tu vi Cảnh giới Phân Thần cấp sáu nhưng phải đối phó với hai cường giả cũng có tu vi Cảnh giới Phân Thần cấp sáu thì vẫn có hơi cố hết sức. Thật sự đã đến đường cùng. “Con đàn bà xấu xí kia, còn muốn chạy đi đâu” Sau lưng Liễu Mộng, Hạ chấp sự và Thôi trưởng lão không ngừng bám sát. Bọn họ một trái một phải, kẹp Liễu Mộng ở giữa, chỉ cần bóng dáng Liễu Mộng dừng lại thì sẽ ngay lập tức bị đánh gọng kìm từ hai phía. Chẳng qua trong lòng hai người kia cũng có chút lửa giận. Thực lực của Liễu Mộng không phải là rất mạnh nhưng lại có hơi thở kỳ lạ cũng rất khó dây dưa, bọn họ dùng thuật pháp cho là đã vây khốn được Liễu Mộng nhưng khi thả ra lại bị lệch một chút. Điều này nói rõ Liễu Mộng có thể quấy rối phán đoán của bọn họ về hơi thở. Chẳng qua cũng may sau khi giằng có mấy giờ, hơi thở của Liễu Mộng càng lúc càng yếu ớt, rõ ràng là không thể tiếp tục duy trì hơi thở kỳ lạ đó nữa. Thấy Liễu Mộng bay về một ngọn núi hoang, Hạ chấp sự đột nhiên hét lớn một tiếng.

Chương 1591