“Tiểu thư, nô tỳ nghe nói hôm nay lão gia hồi phủ!Người xem có cần chuẩn bị gì không ạ?” Một thân ảnh nô tỳ đang đứng bên án thư thu dọn đồ ngẩng đầu về phía nữ tử đang ngồi ăn quả trêи bàn, tay vẫn đang dọn dẹp sách. “Ta nghĩ không cần làm gì nhiều đâu, nếu phụ thân ta về thì ít nhất lính gác ở cổng thành cũng phải đánh mấy hồi chuống rồi hô lớn tiếng, chứ im hơi lặng tiếng thế bày thì hơi lạ! Nhưng tốt nhất là kêu người chuẩn bị chút canh bồi bổ đi!” Nữ tử vẫn bình thản, một tay cầm quả nho xanh đã được lột sẵn, tay còn lại cầm một quyển thư pháp,mắt nàng chăm chua nhìn vào không rời. “Dạ, để lát nữa nô tỳ sai người đến phòng bếp nấu canh sâm” “Đừng nấu canh sâm, ta nhớ phụ thân không thích mấy thứ sa hoa đắ đỏ cho lắm, thôi thì nấu canh gà đi, vừa dễ làm mà không mất nhiều thời gian công sức tiền của” “Tiểu thư nói chí phải, lão gia mà biết tiểu thư nghĩ cho mình như thế thì sẽ vui lắm ạ!” “.............” Nàng hình như là không muốn trả lời hay không nghe thấy câu hỏi này?! “Ách,…
Chương 25: Bão(1)
Thuỳ Lan Minh NguyệtTác giả: Kim Linh HoàngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Tiểu thư, nô tỳ nghe nói hôm nay lão gia hồi phủ!Người xem có cần chuẩn bị gì không ạ?” Một thân ảnh nô tỳ đang đứng bên án thư thu dọn đồ ngẩng đầu về phía nữ tử đang ngồi ăn quả trêи bàn, tay vẫn đang dọn dẹp sách. “Ta nghĩ không cần làm gì nhiều đâu, nếu phụ thân ta về thì ít nhất lính gác ở cổng thành cũng phải đánh mấy hồi chuống rồi hô lớn tiếng, chứ im hơi lặng tiếng thế bày thì hơi lạ! Nhưng tốt nhất là kêu người chuẩn bị chút canh bồi bổ đi!” Nữ tử vẫn bình thản, một tay cầm quả nho xanh đã được lột sẵn, tay còn lại cầm một quyển thư pháp,mắt nàng chăm chua nhìn vào không rời. “Dạ, để lát nữa nô tỳ sai người đến phòng bếp nấu canh sâm” “Đừng nấu canh sâm, ta nhớ phụ thân không thích mấy thứ sa hoa đắ đỏ cho lắm, thôi thì nấu canh gà đi, vừa dễ làm mà không mất nhiều thời gian công sức tiền của” “Tiểu thư nói chí phải, lão gia mà biết tiểu thư nghĩ cho mình như thế thì sẽ vui lắm ạ!” “.............” Nàng hình như là không muốn trả lời hay không nghe thấy câu hỏi này?! “Ách,… “Phượng hoàng?!!” Xích Nguy bất ngờ, y dùng tay dụi mắt rất nhiều lần c*̛́ ngỡ như hắn đang nằm mơ vậy. Tuy nói chủ nhân c*̉a hắn –Dạ Hoàng Minh c*̃ng sỡ hữu phượng hoàng thần thú, nhưng trên đại lục này chưa có sử sách nói đến về con phượng hoàng thứ hai!! Chấn động nhất là phượng hoàng lửa lại rơi vào tay c*̉a một cô gái chân tay yếu mềm, tuổi chưa chắc đã tròn 16. Chứng tỏ được năng lực c*̉a vị tiểu thư kia không tệ, có thể chủ nhân c*̉a hắn sẽ xem xét lại xem có giết cô gái này hay không.“.....Hơi lố rồi thì phải nhỉ?! Thôi ngươi quay về không gian đi!” Lãnh Nguyệt đây c*̃ng chỉ là muốn xem xem có triệu hồi được hay không thôi, c*̛́ ngỡ phượng hoàng chỉ tạo vòng chắn bảo vệ cho nàng, au ngờ nó lại xuất hiên thật mới chết chứ!Dạ Hoàng Minh c*̃ng khá là ngạc nhiên, không ngờ cô nàng này lại có thiên phú từ nhỏ, có duyên gặp được phượng hoàng rồi còn làm chủ nhân c*̉a nó nữa. Nhưng điều kì lạ là con phượng hoàng này lại có khí tức giống gần giống với thần thú c*̉a hắn! Xem ra, chàng lại phải đi điều tra một phen rồi!Lãnh Nguyệt thấy tình hình có chút căng thẳng, liền mặc cho phượng hoàng ở đấy, không nhìn xem nó có biến mất hay không mà sử dụng khinh công bay đi. Nếu như bọn họ tóm được nàng thì nguy to, trong 36 kế thì chạy là thượng sách a!!Xích Nguy thấy vậy định đuổi theo nhưng lại bị Dạ Hoàng Minh ngăn lại.Dạ Hoàng Minh: “Khỏi cần đuổi theo, dù gì cô ta c*̃ng sẽ quay lại thôi. Ngươi đi điều tra về con phượng hoàng kia đi”.Xích Nguy: “.......”. Trời ạ, y mới nhìn thấy con Phượng Hoàng này có một lâng duy nhất trong đời mà thôi, hơn nữa nhìn c*̃ng không có rõ nữa thì điều tra kiểu gì cơ chứ?! Chủ nhân ơi, nagif vậy là làm khó nô tài quá!-----------------------------------------------------------------------------------------------“Phù!Bọn họ không đuổi theo là tốt, ngồi xuống nghỉ một lát vậy! Mệt chết mình rồi a” Lãnh Nguyệt sau một hồi chạy thục mạng, không có thấy hai người kia đuổi theo mới an tâm ngồi xuống nghỉ ngơi.Tối nay c*̃ng chẳng biết nàng nên ngủ ở đâu nữa, đêm hôm khuya khoắt c*̃ng đâu có dịch quán nào để trú tạm đâu cơ chứ. Người dân họ đi ngủ c*̃ng rất sớm. không tiện làm phiền!“Haizz, tối nay lại phải quay lại chỗ kia rồi! Hi vọng họ đi ngủ rồi không chờ mình nữa. Tốt nhất nên chờ một lát rồi quay lại đi cho chắc ha!”Ngồi chờ không như vậy c*̃ng rất chán, chi bằng nàng vào không gian luyện đan còn tốt hơn. Số thảo dược nàng thu thập được lúc lẫy c*̃ng có chút ích, vậy liền tranh thủ luyện chế đan điền kẻo dược liệu bị giảm hiệu lực.Không gian c*̉a nàng c*̃ng rất yên bình. Có một căn nhà nhỏ xinh với một cánh đồng hoa lúa rất thơ mộng, thích hợp để ngồi luyện đan. Bước vào trong phòng, nàng ngồi trước lò luyện đan, lôi những thảo dược thu thập được ra rồi bắt đầu phân loại để chế đan, khoảng nửa canh giờ sau nàng bắt tay vào công việc c*̉a bản thân.Luyện đan c*̃ng xem như là giúp cơ thể được thanh nhàn hơn, đâm ra Lãnh Nguyệt c*̃ng khá thích luyện đan. Nhưng, luyện đan c*̃ng có cái khuyết điểm c*̉a nó mà thôi. Những người luyện đan quá nhiều sẽ bị lão hóa nhanh chóng, cơ thể dần yếu đi đến mức nhất định thì sẽ có hậu quả khó mà lường trước được. Cho nên Lãnh Nguyệt c*̃ng rất chú trọng đến việc luyện đan đúng cách.“Chủ nhân!!” Đang luyện đan thì bỗng có tiếng gọi từ ngoài vọng vào trong, Lãnh Nguyệt dường như có lay động đến pháp thuật, sức mạnh chuyển đến lò luyện bị đứt quãng nên bị thổ huyết.“Khục!Có...có chuyện gì?!” Nàng c*̃ng không có hấp tấp, lấy khăn lau đi vết máu trên khóe môi rồi hỏi phượng hoàng ở bên ngoài.“Ta có chuyện quan trọng cần nói, chủ nhân ra ngoài này một lúc!” Phượng hoàng có chút hấp tấp nói, ắt hẳn là có chuyện thật.
“Phượng hoàng?!!” Xích Nguy bất ngờ, y dùng tay dụi mắt rất nhiều lần c*̛́ ngỡ như hắn đang nằm mơ vậy. Tuy nói chủ nhân c*̉a hắn –Dạ Hoàng Minh c*̃ng sỡ hữu phượng hoàng thần thú, nhưng trên đại lục này chưa có sử sách nói đến về con phượng hoàng thứ hai!! Chấn động nhất là phượng hoàng lửa lại rơi vào tay c*̉a một cô gái chân tay yếu mềm, tuổi chưa chắc đã tròn 16. Chứng tỏ được năng lực c*̉a vị tiểu thư kia không tệ, có thể chủ nhân c*̉a hắn sẽ xem xét lại xem có giết cô gái này hay không.
“.....Hơi lố rồi thì phải nhỉ?! Thôi ngươi quay về không gian đi!” Lãnh Nguyệt đây c*̃ng chỉ là muốn xem xem có triệu hồi được hay không thôi, c*̛́ ngỡ phượng hoàng chỉ tạo vòng chắn bảo vệ cho nàng, au ngờ nó lại xuất hiên thật mới chết chứ!
Dạ Hoàng Minh c*̃ng khá là ngạc nhiên, không ngờ cô nàng này lại có thiên phú từ nhỏ, có duyên gặp được phượng hoàng rồi còn làm chủ nhân c*̉a nó nữa. Nhưng điều kì lạ là con phượng hoàng này lại có khí tức giống gần giống với thần thú c*̉a hắn! Xem ra, chàng lại phải đi điều tra một phen rồi!
Lãnh Nguyệt thấy tình hình có chút căng thẳng, liền mặc cho phượng hoàng ở đấy, không nhìn xem nó có biến mất hay không mà sử dụng khinh công bay đi. Nếu như bọn họ tóm được nàng thì nguy to, trong 36 kế thì chạy là thượng sách a!!
Xích Nguy thấy vậy định đuổi theo nhưng lại bị Dạ Hoàng Minh ngăn lại.
Dạ Hoàng Minh: “Khỏi cần đuổi theo, dù gì cô ta c*̃ng sẽ quay lại thôi. Ngươi đi điều tra về con phượng hoàng kia đi”.
Xích Nguy: “.......”. Trời ạ, y mới nhìn thấy con Phượng Hoàng này có một lâng duy nhất trong đời mà thôi, hơn nữa nhìn c*̃ng không có rõ nữa thì điều tra kiểu gì cơ chứ?! Chủ nhân ơi, nagif vậy là làm khó nô tài quá!
-----------------------------------------------------------------------------------------------
“Phù!Bọn họ không đuổi theo là tốt, ngồi xuống nghỉ một lát vậy! Mệt chết mình rồi a” Lãnh Nguyệt sau một hồi chạy thục mạng, không có thấy hai người kia đuổi theo mới an tâm ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tối nay c*̃ng chẳng biết nàng nên ngủ ở đâu nữa, đêm hôm khuya khoắt c*̃ng đâu có dịch quán nào để trú tạm đâu cơ chứ. Người dân họ đi ngủ c*̃ng rất sớm. không tiện làm phiền!
“Haizz, tối nay lại phải quay lại chỗ kia rồi! Hi vọng họ đi ngủ rồi không chờ mình nữa. Tốt nhất nên chờ một lát rồi quay lại đi cho chắc ha!”
Ngồi chờ không như vậy c*̃ng rất chán, chi bằng nàng vào không gian luyện đan còn tốt hơn. Số thảo dược nàng thu thập được lúc lẫy c*̃ng có chút ích, vậy liền tranh thủ luyện chế đan điền kẻo dược liệu bị giảm hiệu lực.
Không gian c*̉a nàng c*̃ng rất yên bình. Có một căn nhà nhỏ xinh với một cánh đồng hoa lúa rất thơ mộng, thích hợp để ngồi luyện đan. Bước vào trong phòng, nàng ngồi trước lò luyện đan, lôi những thảo dược thu thập được ra rồi bắt đầu phân loại để chế đan, khoảng nửa canh giờ sau nàng bắt tay vào công việc c*̉a bản thân.
Luyện đan c*̃ng xem như là giúp cơ thể được thanh nhàn hơn, đâm ra Lãnh Nguyệt c*̃ng khá thích luyện đan. Nhưng, luyện đan c*̃ng có cái khuyết điểm c*̉a nó mà thôi. Những người luyện đan quá nhiều sẽ bị lão hóa nhanh chóng, cơ thể dần yếu đi đến mức nhất định thì sẽ có hậu quả khó mà lường trước được. Cho nên Lãnh Nguyệt c*̃ng rất chú trọng đến việc luyện đan đúng cách.
“Chủ nhân!!” Đang luyện đan thì bỗng có tiếng gọi từ ngoài vọng vào trong, Lãnh Nguyệt dường như có lay động đến pháp thuật, sức mạnh chuyển đến lò luyện bị đứt quãng nên bị thổ huyết.
“Khục!Có...có chuyện gì?!” Nàng c*̃ng không có hấp tấp, lấy khăn lau đi vết máu trên khóe môi rồi hỏi phượng hoàng ở bên ngoài.
“Ta có chuyện quan trọng cần nói, chủ nhân ra ngoài này một lúc!” Phượng hoàng có chút hấp tấp nói, ắt hẳn là có chuyện thật.
Thuỳ Lan Minh NguyệtTác giả: Kim Linh HoàngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Tiểu thư, nô tỳ nghe nói hôm nay lão gia hồi phủ!Người xem có cần chuẩn bị gì không ạ?” Một thân ảnh nô tỳ đang đứng bên án thư thu dọn đồ ngẩng đầu về phía nữ tử đang ngồi ăn quả trêи bàn, tay vẫn đang dọn dẹp sách. “Ta nghĩ không cần làm gì nhiều đâu, nếu phụ thân ta về thì ít nhất lính gác ở cổng thành cũng phải đánh mấy hồi chuống rồi hô lớn tiếng, chứ im hơi lặng tiếng thế bày thì hơi lạ! Nhưng tốt nhất là kêu người chuẩn bị chút canh bồi bổ đi!” Nữ tử vẫn bình thản, một tay cầm quả nho xanh đã được lột sẵn, tay còn lại cầm một quyển thư pháp,mắt nàng chăm chua nhìn vào không rời. “Dạ, để lát nữa nô tỳ sai người đến phòng bếp nấu canh sâm” “Đừng nấu canh sâm, ta nhớ phụ thân không thích mấy thứ sa hoa đắ đỏ cho lắm, thôi thì nấu canh gà đi, vừa dễ làm mà không mất nhiều thời gian công sức tiền của” “Tiểu thư nói chí phải, lão gia mà biết tiểu thư nghĩ cho mình như thế thì sẽ vui lắm ạ!” “.............” Nàng hình như là không muốn trả lời hay không nghe thấy câu hỏi này?! “Ách,… “Phượng hoàng?!!” Xích Nguy bất ngờ, y dùng tay dụi mắt rất nhiều lần c*̛́ ngỡ như hắn đang nằm mơ vậy. Tuy nói chủ nhân c*̉a hắn –Dạ Hoàng Minh c*̃ng sỡ hữu phượng hoàng thần thú, nhưng trên đại lục này chưa có sử sách nói đến về con phượng hoàng thứ hai!! Chấn động nhất là phượng hoàng lửa lại rơi vào tay c*̉a một cô gái chân tay yếu mềm, tuổi chưa chắc đã tròn 16. Chứng tỏ được năng lực c*̉a vị tiểu thư kia không tệ, có thể chủ nhân c*̉a hắn sẽ xem xét lại xem có giết cô gái này hay không.“.....Hơi lố rồi thì phải nhỉ?! Thôi ngươi quay về không gian đi!” Lãnh Nguyệt đây c*̃ng chỉ là muốn xem xem có triệu hồi được hay không thôi, c*̛́ ngỡ phượng hoàng chỉ tạo vòng chắn bảo vệ cho nàng, au ngờ nó lại xuất hiên thật mới chết chứ!Dạ Hoàng Minh c*̃ng khá là ngạc nhiên, không ngờ cô nàng này lại có thiên phú từ nhỏ, có duyên gặp được phượng hoàng rồi còn làm chủ nhân c*̉a nó nữa. Nhưng điều kì lạ là con phượng hoàng này lại có khí tức giống gần giống với thần thú c*̉a hắn! Xem ra, chàng lại phải đi điều tra một phen rồi!Lãnh Nguyệt thấy tình hình có chút căng thẳng, liền mặc cho phượng hoàng ở đấy, không nhìn xem nó có biến mất hay không mà sử dụng khinh công bay đi. Nếu như bọn họ tóm được nàng thì nguy to, trong 36 kế thì chạy là thượng sách a!!Xích Nguy thấy vậy định đuổi theo nhưng lại bị Dạ Hoàng Minh ngăn lại.Dạ Hoàng Minh: “Khỏi cần đuổi theo, dù gì cô ta c*̃ng sẽ quay lại thôi. Ngươi đi điều tra về con phượng hoàng kia đi”.Xích Nguy: “.......”. Trời ạ, y mới nhìn thấy con Phượng Hoàng này có một lâng duy nhất trong đời mà thôi, hơn nữa nhìn c*̃ng không có rõ nữa thì điều tra kiểu gì cơ chứ?! Chủ nhân ơi, nagif vậy là làm khó nô tài quá!-----------------------------------------------------------------------------------------------“Phù!Bọn họ không đuổi theo là tốt, ngồi xuống nghỉ một lát vậy! Mệt chết mình rồi a” Lãnh Nguyệt sau một hồi chạy thục mạng, không có thấy hai người kia đuổi theo mới an tâm ngồi xuống nghỉ ngơi.Tối nay c*̃ng chẳng biết nàng nên ngủ ở đâu nữa, đêm hôm khuya khoắt c*̃ng đâu có dịch quán nào để trú tạm đâu cơ chứ. Người dân họ đi ngủ c*̃ng rất sớm. không tiện làm phiền!“Haizz, tối nay lại phải quay lại chỗ kia rồi! Hi vọng họ đi ngủ rồi không chờ mình nữa. Tốt nhất nên chờ một lát rồi quay lại đi cho chắc ha!”Ngồi chờ không như vậy c*̃ng rất chán, chi bằng nàng vào không gian luyện đan còn tốt hơn. Số thảo dược nàng thu thập được lúc lẫy c*̃ng có chút ích, vậy liền tranh thủ luyện chế đan điền kẻo dược liệu bị giảm hiệu lực.Không gian c*̉a nàng c*̃ng rất yên bình. Có một căn nhà nhỏ xinh với một cánh đồng hoa lúa rất thơ mộng, thích hợp để ngồi luyện đan. Bước vào trong phòng, nàng ngồi trước lò luyện đan, lôi những thảo dược thu thập được ra rồi bắt đầu phân loại để chế đan, khoảng nửa canh giờ sau nàng bắt tay vào công việc c*̉a bản thân.Luyện đan c*̃ng xem như là giúp cơ thể được thanh nhàn hơn, đâm ra Lãnh Nguyệt c*̃ng khá thích luyện đan. Nhưng, luyện đan c*̃ng có cái khuyết điểm c*̉a nó mà thôi. Những người luyện đan quá nhiều sẽ bị lão hóa nhanh chóng, cơ thể dần yếu đi đến mức nhất định thì sẽ có hậu quả khó mà lường trước được. Cho nên Lãnh Nguyệt c*̃ng rất chú trọng đến việc luyện đan đúng cách.“Chủ nhân!!” Đang luyện đan thì bỗng có tiếng gọi từ ngoài vọng vào trong, Lãnh Nguyệt dường như có lay động đến pháp thuật, sức mạnh chuyển đến lò luyện bị đứt quãng nên bị thổ huyết.“Khục!Có...có chuyện gì?!” Nàng c*̃ng không có hấp tấp, lấy khăn lau đi vết máu trên khóe môi rồi hỏi phượng hoàng ở bên ngoài.“Ta có chuyện quan trọng cần nói, chủ nhân ra ngoài này một lúc!” Phượng hoàng có chút hấp tấp nói, ắt hẳn là có chuyện thật.