Tác giả:

Đã gần đến ngày đại hôn, mọi người trong phủ ai cũng bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị các thứ này nọ. Người giăng đèn, người kết hoa, người quét dọn, người dán giấy hỷ… Đủ thứ việc trên đời nhưng lại có một người đang hết sức rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa, đã vậy còn chưng ra vẻ mặt: ‘bản đại gia đây đang rất buồn chán’ khiến mọi người chỉ biết nhìn trời than thở. Và người đó không ai khác chính là Mặc đại cô nương_ Mặc Viên. “Haizz…” Sau khi thở dài lần thứ n, Mặc Viên quyết định đi tìm người tán gẫu nếu không nàng sẽ chán mà chết. Đi lòng và lòng vòng một hồi rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Thanh đang thẩn thơ đi về phía nàng, Mặc Viên vui vẻ định chào hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Tiểu Thanh thì bao nhiêu lời nói đều trôi tuột xuống dạ dày hết. Mặc Viên cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Thanh lướt qua mà không thốt nổi chữ nào. Nha đầu này hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ như người cõi trên vậy! Mấy ngày nay nàng thấy mọi người thật kì lạ. Hạ Cữu thì hành tung bí ẩn cứ như…

Chương 17

Rắn Nhỏ Nàng Chạy Không Thoát!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Ngôn TìnhĐã gần đến ngày đại hôn, mọi người trong phủ ai cũng bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị các thứ này nọ. Người giăng đèn, người kết hoa, người quét dọn, người dán giấy hỷ… Đủ thứ việc trên đời nhưng lại có một người đang hết sức rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa, đã vậy còn chưng ra vẻ mặt: ‘bản đại gia đây đang rất buồn chán’ khiến mọi người chỉ biết nhìn trời than thở. Và người đó không ai khác chính là Mặc đại cô nương_ Mặc Viên. “Haizz…” Sau khi thở dài lần thứ n, Mặc Viên quyết định đi tìm người tán gẫu nếu không nàng sẽ chán mà chết. Đi lòng và lòng vòng một hồi rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Thanh đang thẩn thơ đi về phía nàng, Mặc Viên vui vẻ định chào hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Tiểu Thanh thì bao nhiêu lời nói đều trôi tuột xuống dạ dày hết. Mặc Viên cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Thanh lướt qua mà không thốt nổi chữ nào. Nha đầu này hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ như người cõi trên vậy! Mấy ngày nay nàng thấy mọi người thật kì lạ. Hạ Cữu thì hành tung bí ẩn cứ như… Tiểu Thanh hai mắt mông lung nhìn hắn thật lâu sau đó… dùng đầu mình đụng thật mạnh vào trán Kim Huyền, miệng lầm bầm: “Kim hỗn đản… chỉ giỏi ăn h**p ta…”Kim Huyền ăn đau trừng nàng, đưa tay bẹo thật mạnh má nàng: “Con rắn ngốc này, rượu vào liền không biết sợ là gì có đúng không?”“Không sợ, bổn đại gia mới không thèm sợ ngươi!!!” Tiểu Thanh lung la lung lay gào lên.Sau đó liền nhào thẳng vào người Kim Huyền, nắm lấy cổ áo hắn lay lắc: “Họ Kim đáng ghét… Ngươi là đồ đáng ghét nhất trên đời… đáng ghét nhất… ai cho phép ngươi… ai cho phép ngươi….Ưm… ưm…”Kim Huyền dùng môi chặn lại mấy lời nói của Tiểu Thanh.Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng kéo lại gần, hôn nàng một cách mạnh bạo.Tiểu Thanh trong lòng Kim Huyền bị đau liền vùng vẫy, Kim Huyền dùng hai ba động tác đã bắt được tay nàng, nụ hôn cũng trở nên dịu nhẹ hơn.Tiểu Thanh không bị đau nên dừng vùng vẫy mà còn đáp lại hắn khiến Kim Huyền suýt chút nữa thì mất khống chế đè nàng ra ăn tại chỗ.=)))Hắn lưu luyến rời môi Tiểu Thanh, nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng lại không nhịn được mà hôn nhẹ một cái, Kim Huyền ôm Tiểu Thanh ngồi trên cỏ được một lúc thì nghe thấy tiếng thở đều của nàng, hắn khẽ cười nhéo nhéo mũi Tiểu Thanh: “Nếu giờ ta bán nàng đi chắc nàng cũng chẳng biết đâu nhỉ? Hôm nay say thành như vậy rồi, tạm tha cho nàng, ngày mai hỏi tội sau.”----------------------Sáng hôm sau, Tiểu Thanh mơ màng tỉnh dậy trên giường, vừa mở mắt ra thì gương mặt yêu nghiệt của Kim Huyền vừa vặn đập thẳng vào mắt.Tiểu Thanh cắn chặt nắm đấm mới ngăn mình không hình tượng hét toáng lên và cũng kìm chế lắm mới không cho Kim Huyền một cước xuống giường.Theo bản năng sinh tồn trỗi dậy, Tiểu Thanh không chần chừ liền điểm huyệt ngủ của Kim Huyền.Mãi đến khi phản ứng lại mình đã làm nên chuyện hay ho gì thì nàng chỉ biết ôm đầu k** r*n.Tiêu rồi! Lần này tiêu thật rồi! Tay nhanh hơn não… hắn ta tỉnh dậy liệu có băm vằm nàng như cám heo không nhỉ? Không được… Không được… Giờ mà không chạy thì còn đợi đến khi nào!!! Chuồn thôi!!!!Tiểu Thanh chỉ lo sợ mình đắc tội Kim Huyền ác ma sẽ bị hắn chỉnh chết rồi lại cuống cuồng bỏ chạy không hề thắc mắc tại sao hai người lại chung một giường mà còn là giường của nàng… Yêu xong sẽ khiến não nhỏ lại???

Tiểu Thanh hai mắt mông lung nhìn hắn thật lâu sau đó… dùng đầu mình đụng thật mạnh vào trán Kim Huyền, miệng lầm bầm: “Kim hỗn đản… chỉ giỏi ăn h**p ta…”

Kim Huyền ăn đau trừng nàng, đưa tay bẹo thật mạnh má nàng: “Con rắn ngốc này, rượu vào liền không biết sợ là gì có đúng không?”

“Không sợ, bổn đại gia mới không thèm sợ ngươi!!!” Tiểu Thanh lung la lung lay gào lên.

Sau đó liền nhào thẳng vào người Kim Huyền, nắm lấy cổ áo hắn lay lắc: “Họ Kim đáng ghét… Ngươi là đồ đáng ghét nhất trên đời… đáng ghét nhất… ai cho phép ngươi… ai cho phép ngươi….

Ưm… ưm…”

Kim Huyền dùng môi chặn lại mấy lời nói của Tiểu Thanh.

Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng kéo lại gần, hôn nàng một cách mạnh bạo.

Tiểu Thanh trong lòng Kim Huyền bị đau liền vùng vẫy, Kim Huyền dùng hai ba động tác đã bắt được tay nàng, nụ hôn cũng trở nên dịu nhẹ hơn.

Tiểu Thanh không bị đau nên dừng vùng vẫy mà còn đáp lại hắn khiến Kim Huyền suýt chút nữa thì mất khống chế đè nàng ra ăn tại chỗ.

=)))

Hắn lưu luyến rời môi Tiểu Thanh, nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng lại không nhịn được mà hôn nhẹ một cái, Kim Huyền ôm Tiểu Thanh ngồi trên cỏ được một lúc thì nghe thấy tiếng thở đều của nàng, hắn khẽ cười nhéo nhéo mũi Tiểu Thanh: “Nếu giờ ta bán nàng đi chắc nàng cũng chẳng biết đâu nhỉ? Hôm nay say thành như vậy rồi, tạm tha cho nàng, ngày mai hỏi tội sau.”

----------------------

Sáng hôm sau, Tiểu Thanh mơ màng tỉnh dậy trên giường, vừa mở mắt ra thì gương mặt yêu nghiệt của Kim Huyền vừa vặn đập thẳng vào mắt.

Tiểu Thanh cắn chặt nắm đấm mới ngăn mình không hình tượng hét toáng lên và cũng kìm chế lắm mới không cho Kim Huyền một cước xuống giường.

Theo bản năng sinh tồn trỗi dậy, Tiểu Thanh không chần chừ liền điểm huyệt ngủ của Kim Huyền.

Mãi đến khi phản ứng lại mình đã làm nên chuyện hay ho gì thì nàng chỉ biết ôm đầu k** r*n.

Tiêu rồi! Lần này tiêu thật rồi! Tay nhanh hơn não… hắn ta tỉnh dậy liệu có băm vằm nàng như cám heo không nhỉ? Không được… Không được… Giờ mà không chạy thì còn đợi đến khi nào!!! Chuồn thôi!!!!

Tiểu Thanh chỉ lo sợ mình đắc tội Kim Huyền ác ma sẽ bị hắn chỉnh chết rồi lại cuống cuồng bỏ chạy không hề thắc mắc tại sao hai người lại chung một giường mà còn là giường của nàng… Yêu xong sẽ khiến não nhỏ lại???

Rắn Nhỏ Nàng Chạy Không Thoát!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Ngôn TìnhĐã gần đến ngày đại hôn, mọi người trong phủ ai cũng bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị các thứ này nọ. Người giăng đèn, người kết hoa, người quét dọn, người dán giấy hỷ… Đủ thứ việc trên đời nhưng lại có một người đang hết sức rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa, đã vậy còn chưng ra vẻ mặt: ‘bản đại gia đây đang rất buồn chán’ khiến mọi người chỉ biết nhìn trời than thở. Và người đó không ai khác chính là Mặc đại cô nương_ Mặc Viên. “Haizz…” Sau khi thở dài lần thứ n, Mặc Viên quyết định đi tìm người tán gẫu nếu không nàng sẽ chán mà chết. Đi lòng và lòng vòng một hồi rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Thanh đang thẩn thơ đi về phía nàng, Mặc Viên vui vẻ định chào hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Tiểu Thanh thì bao nhiêu lời nói đều trôi tuột xuống dạ dày hết. Mặc Viên cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Thanh lướt qua mà không thốt nổi chữ nào. Nha đầu này hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ như người cõi trên vậy! Mấy ngày nay nàng thấy mọi người thật kì lạ. Hạ Cữu thì hành tung bí ẩn cứ như… Tiểu Thanh hai mắt mông lung nhìn hắn thật lâu sau đó… dùng đầu mình đụng thật mạnh vào trán Kim Huyền, miệng lầm bầm: “Kim hỗn đản… chỉ giỏi ăn h**p ta…”Kim Huyền ăn đau trừng nàng, đưa tay bẹo thật mạnh má nàng: “Con rắn ngốc này, rượu vào liền không biết sợ là gì có đúng không?”“Không sợ, bổn đại gia mới không thèm sợ ngươi!!!” Tiểu Thanh lung la lung lay gào lên.Sau đó liền nhào thẳng vào người Kim Huyền, nắm lấy cổ áo hắn lay lắc: “Họ Kim đáng ghét… Ngươi là đồ đáng ghét nhất trên đời… đáng ghét nhất… ai cho phép ngươi… ai cho phép ngươi….Ưm… ưm…”Kim Huyền dùng môi chặn lại mấy lời nói của Tiểu Thanh.Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng kéo lại gần, hôn nàng một cách mạnh bạo.Tiểu Thanh trong lòng Kim Huyền bị đau liền vùng vẫy, Kim Huyền dùng hai ba động tác đã bắt được tay nàng, nụ hôn cũng trở nên dịu nhẹ hơn.Tiểu Thanh không bị đau nên dừng vùng vẫy mà còn đáp lại hắn khiến Kim Huyền suýt chút nữa thì mất khống chế đè nàng ra ăn tại chỗ.=)))Hắn lưu luyến rời môi Tiểu Thanh, nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng lại không nhịn được mà hôn nhẹ một cái, Kim Huyền ôm Tiểu Thanh ngồi trên cỏ được một lúc thì nghe thấy tiếng thở đều của nàng, hắn khẽ cười nhéo nhéo mũi Tiểu Thanh: “Nếu giờ ta bán nàng đi chắc nàng cũng chẳng biết đâu nhỉ? Hôm nay say thành như vậy rồi, tạm tha cho nàng, ngày mai hỏi tội sau.”----------------------Sáng hôm sau, Tiểu Thanh mơ màng tỉnh dậy trên giường, vừa mở mắt ra thì gương mặt yêu nghiệt của Kim Huyền vừa vặn đập thẳng vào mắt.Tiểu Thanh cắn chặt nắm đấm mới ngăn mình không hình tượng hét toáng lên và cũng kìm chế lắm mới không cho Kim Huyền một cước xuống giường.Theo bản năng sinh tồn trỗi dậy, Tiểu Thanh không chần chừ liền điểm huyệt ngủ của Kim Huyền.Mãi đến khi phản ứng lại mình đã làm nên chuyện hay ho gì thì nàng chỉ biết ôm đầu k** r*n.Tiêu rồi! Lần này tiêu thật rồi! Tay nhanh hơn não… hắn ta tỉnh dậy liệu có băm vằm nàng như cám heo không nhỉ? Không được… Không được… Giờ mà không chạy thì còn đợi đến khi nào!!! Chuồn thôi!!!!Tiểu Thanh chỉ lo sợ mình đắc tội Kim Huyền ác ma sẽ bị hắn chỉnh chết rồi lại cuống cuồng bỏ chạy không hề thắc mắc tại sao hai người lại chung một giường mà còn là giường của nàng… Yêu xong sẽ khiến não nhỏ lại???

Chương 17