Tác giả:

Đã gần đến ngày đại hôn, mọi người trong phủ ai cũng bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị các thứ này nọ. Người giăng đèn, người kết hoa, người quét dọn, người dán giấy hỷ… Đủ thứ việc trên đời nhưng lại có một người đang hết sức rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa, đã vậy còn chưng ra vẻ mặt: ‘bản đại gia đây đang rất buồn chán’ khiến mọi người chỉ biết nhìn trời than thở. Và người đó không ai khác chính là Mặc đại cô nương_ Mặc Viên. “Haizz…” Sau khi thở dài lần thứ n, Mặc Viên quyết định đi tìm người tán gẫu nếu không nàng sẽ chán mà chết. Đi lòng và lòng vòng một hồi rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Thanh đang thẩn thơ đi về phía nàng, Mặc Viên vui vẻ định chào hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Tiểu Thanh thì bao nhiêu lời nói đều trôi tuột xuống dạ dày hết. Mặc Viên cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Thanh lướt qua mà không thốt nổi chữ nào. Nha đầu này hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ như người cõi trên vậy! Mấy ngày nay nàng thấy mọi người thật kì lạ. Hạ Cữu thì hành tung bí ẩn cứ như…

Chương 22

Rắn Nhỏ Nàng Chạy Không Thoát!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Ngôn TìnhĐã gần đến ngày đại hôn, mọi người trong phủ ai cũng bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị các thứ này nọ. Người giăng đèn, người kết hoa, người quét dọn, người dán giấy hỷ… Đủ thứ việc trên đời nhưng lại có một người đang hết sức rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa, đã vậy còn chưng ra vẻ mặt: ‘bản đại gia đây đang rất buồn chán’ khiến mọi người chỉ biết nhìn trời than thở. Và người đó không ai khác chính là Mặc đại cô nương_ Mặc Viên. “Haizz…” Sau khi thở dài lần thứ n, Mặc Viên quyết định đi tìm người tán gẫu nếu không nàng sẽ chán mà chết. Đi lòng và lòng vòng một hồi rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Thanh đang thẩn thơ đi về phía nàng, Mặc Viên vui vẻ định chào hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Tiểu Thanh thì bao nhiêu lời nói đều trôi tuột xuống dạ dày hết. Mặc Viên cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Thanh lướt qua mà không thốt nổi chữ nào. Nha đầu này hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ như người cõi trên vậy! Mấy ngày nay nàng thấy mọi người thật kì lạ. Hạ Cữu thì hành tung bí ẩn cứ như… Ở một góc khuất, có hai người luôn dõi theo bóng Tiểu Thanh và Hiểu Lam cho đến khi khuất hẳn.Người thiếu niên tựa người vào gốc cây, một bộ dáng cà lơ phất phơ trêu đùa ông lão: “Đã từng tuổi này còn đi lừa một tiểu cô nương ngây thơ, người a~ thật chẳng ra làm sao nha!”“Lừa? Ta sao?” Ông lão trưng ra vẻ mặt ta là người thành thật.“Hồ ly a~ Đi kể chuyện vớ vẩn không phải lừa bịp thì là gì?” Thiếu niên vẫn giữ bộ dáng bất cần.“Ngươi mới vớ vẩn! Đó là chuyện có thật, ngươi dám nói không có cho ta xem!!!!” Ông lão ‘nhẹ nhàng’ nhìn thiếu niên một cái.“Chuyện đó có thật nhưng hồ ly nghìn tuổi ngài cũng không nên chêm vào đoạn sau chứ? Rõ là thiếu nữ kia bị cô phụ nên uất ức thành bệnh cơ mà! Cái gì gọi là thiếu niên bị mất trí??? Lừa bịp!!!” Thiếu niên hừ mũi khinh thường.“Ngươi không hiểu cái gì gọi là uyển chuyển à? Kể trắng trợn như thế chẳng khác nào hủy đi niềm tin vào tình yêu của tiểu cô nương nhà người ta? Muốn đi hủy hoại mầm non à tên đần này!! Còn cái gì mà hồ ly, không có tôn ti trật tự!! Muốn chép kinh thư thêm vài nghìn lần sao???” Ông lão trừng mắt nhìn thiếu niên.“Thái thượng hoàng anh minh, chất nhi không dám, không dám nữa!!” Thiếu niên bày ra vẻ mặt chân chó ăn năn hối lỗi.Ông lão được gọi Thái thượng hoàng tỏ vẻ ta không thèm so đo với ngươi: “La Lam Chân Thịnh, lần này ta bỏ qua cho ngươi, còn có lần sau thì cút về Lam Thành đi!!”“Không cần, ta mới không cần về cái nơi quỷ quái đó, chán chết đi được!!” Thiếu niên được gọi La Lam Chân Thịnh k** r*n.“Vậy thì mau biết điều vào cho ta.Nếu không La Lam Chân Cơ ta không ngại đá ngươi về Lam Thành làm chân sai vặt cho La Lam đế đâu!!!” Ông lão hay gọi La Lam Chân Cơ đá La Lam Chân Thịnh một cái rồi tiêu sái quay người bước đi.La Lam Chân Thịnh né tránh cú đá rồi làm mặt quỷ với bóng lưng của La Lam Chân Cơ.Có quỷ mới muốn trở về Lam Thành cho cái tên yêu nghiệt La Lam Chân Phong đó hành hạ.Ta mới không điên như thế!!!Lão hồ ly thối!!! Mới thấy La Lam Chân Phong vững vàng đã vội thoái vị nhường ngôi, bình bình tĩnh tĩnh làm Thái thượng hoàng rồi ra đi trong im lặng.Tên thái tử nào đấy đột nhiên lên làm Hoàng đế vào một ngày trong xanh nhưng vẻ mặt lại đen kịt một màu mà hắn_ La Lam Chân Thịnh chỉ là vô tình biết được kế hoạch đào tẩu sớm của cái vị Thái thượng hoàng nào đấy mà không nói ra nên đã bị La Lam Chân Phong chèn ép khổ ải suốt một năm trời.Cuối cùng cứ nghĩ là nể tình thúc cháu còn đấy mà quay lại cứu mình ai ngờ chỉ vì đi một mình nhàm chán nên tìm người nói chuyện phiếm.Thật sự lúc đó La Lam Chân Thịnh rất muốn b*p ch*t đôi cha con bất lương này.Hừ!! Hừ!! Đúng là cha nào con nấy! Hồ ly cha sinh hồ ly con, thậm chí hồ ly con còn muốn kinh khủng hơn hồ ly cha nữa.Hắn không biết rốt cuộc mình làm sao lại có huyết thống với đám người đáng sợ như này.Hắn… thật sự là cừu non trong bầy sói mà! Huhuhu….Đau khổ nén lệ, La Lam Chân Thịnh lại chạy theo La Lam Chân Cơ bắt đầu cuộc hành trình mới.

Ở một góc khuất, có hai người luôn dõi theo bóng Tiểu Thanh và Hiểu Lam cho đến khi khuất hẳn.

Người thiếu niên tựa người vào gốc cây, một bộ dáng cà lơ phất phơ trêu đùa ông lão: “Đã từng tuổi này còn đi lừa một tiểu cô nương ngây thơ, người a~ thật chẳng ra làm sao nha!”

“Lừa? Ta sao?” Ông lão trưng ra vẻ mặt ta là người thành thật.

“Hồ ly a~ Đi kể chuyện vớ vẩn không phải lừa bịp thì là gì?” Thiếu niên vẫn giữ bộ dáng bất cần.

“Ngươi mới vớ vẩn! Đó là chuyện có thật, ngươi dám nói không có cho ta xem!!!!” Ông lão ‘nhẹ nhàng’ nhìn thiếu niên một cái.

“Chuyện đó có thật nhưng hồ ly nghìn tuổi ngài cũng không nên chêm vào đoạn sau chứ? Rõ là thiếu nữ kia bị cô phụ nên uất ức thành bệnh cơ mà! Cái gì gọi là thiếu niên bị mất trí??? Lừa bịp!!!” Thiếu niên hừ mũi khinh thường.

“Ngươi không hiểu cái gì gọi là uyển chuyển à? Kể trắng trợn như thế chẳng khác nào hủy đi niềm tin vào tình yêu của tiểu cô nương nhà người ta? Muốn đi hủy hoại mầm non à tên đần này!! Còn cái gì mà hồ ly, không có tôn ti trật tự!! Muốn chép kinh thư thêm vài nghìn lần sao???” Ông lão trừng mắt nhìn thiếu niên.

“Thái thượng hoàng anh minh, chất nhi không dám, không dám nữa!!” Thiếu niên bày ra vẻ mặt chân chó ăn năn hối lỗi.

Ông lão được gọi Thái thượng hoàng tỏ vẻ ta không thèm so đo với ngươi: “La Lam Chân Thịnh, lần này ta bỏ qua cho ngươi, còn có lần sau thì cút về Lam Thành đi!!”

“Không cần, ta mới không cần về cái nơi quỷ quái đó, chán chết đi được!!” Thiếu niên được gọi La Lam Chân Thịnh k** r*n.

“Vậy thì mau biết điều vào cho ta.

Nếu không La Lam Chân Cơ ta không ngại đá ngươi về Lam Thành làm chân sai vặt cho La Lam đế đâu!!!” Ông lão hay gọi La Lam Chân Cơ đá La Lam Chân Thịnh một cái rồi tiêu sái quay người bước đi.

La Lam Chân Thịnh né tránh cú đá rồi làm mặt quỷ với bóng lưng của La Lam Chân Cơ.

Có quỷ mới muốn trở về Lam Thành cho cái tên yêu nghiệt La Lam Chân Phong đó hành hạ.

Ta mới không điên như thế!!!

Lão hồ ly thối!!! Mới thấy La Lam Chân Phong vững vàng đã vội thoái vị nhường ngôi, bình bình tĩnh tĩnh làm Thái thượng hoàng rồi ra đi trong im lặng.

Tên thái tử nào đấy đột nhiên lên làm Hoàng đế vào một ngày trong xanh nhưng vẻ mặt lại đen kịt một màu mà hắn_ La Lam Chân Thịnh chỉ là vô tình biết được kế hoạch đào tẩu sớm của cái vị Thái thượng hoàng nào đấy mà không nói ra nên đã bị La Lam Chân Phong chèn ép khổ ải suốt một năm trời.

Cuối cùng cứ nghĩ là nể tình thúc cháu còn đấy mà quay lại cứu mình ai ngờ chỉ vì đi một mình nhàm chán nên tìm người nói chuyện phiếm.

Thật sự lúc đó La Lam Chân Thịnh rất muốn b*p ch*t đôi cha con bất lương này.

Hừ!! Hừ!! Đúng là cha nào con nấy! Hồ ly cha sinh hồ ly con, thậm chí hồ ly con còn muốn kinh khủng hơn hồ ly cha nữa.

Hắn không biết rốt cuộc mình làm sao lại có huyết thống với đám người đáng sợ như này.

Hắn… thật sự là cừu non trong bầy sói mà! Huhuhu….

Đau khổ nén lệ, La Lam Chân Thịnh lại chạy theo La Lam Chân Cơ bắt đầu cuộc hành trình mới.

Rắn Nhỏ Nàng Chạy Không Thoát!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Ngôn TìnhĐã gần đến ngày đại hôn, mọi người trong phủ ai cũng bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị các thứ này nọ. Người giăng đèn, người kết hoa, người quét dọn, người dán giấy hỷ… Đủ thứ việc trên đời nhưng lại có một người đang hết sức rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa, đã vậy còn chưng ra vẻ mặt: ‘bản đại gia đây đang rất buồn chán’ khiến mọi người chỉ biết nhìn trời than thở. Và người đó không ai khác chính là Mặc đại cô nương_ Mặc Viên. “Haizz…” Sau khi thở dài lần thứ n, Mặc Viên quyết định đi tìm người tán gẫu nếu không nàng sẽ chán mà chết. Đi lòng và lòng vòng một hồi rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Thanh đang thẩn thơ đi về phía nàng, Mặc Viên vui vẻ định chào hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Tiểu Thanh thì bao nhiêu lời nói đều trôi tuột xuống dạ dày hết. Mặc Viên cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Thanh lướt qua mà không thốt nổi chữ nào. Nha đầu này hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ như người cõi trên vậy! Mấy ngày nay nàng thấy mọi người thật kì lạ. Hạ Cữu thì hành tung bí ẩn cứ như… Ở một góc khuất, có hai người luôn dõi theo bóng Tiểu Thanh và Hiểu Lam cho đến khi khuất hẳn.Người thiếu niên tựa người vào gốc cây, một bộ dáng cà lơ phất phơ trêu đùa ông lão: “Đã từng tuổi này còn đi lừa một tiểu cô nương ngây thơ, người a~ thật chẳng ra làm sao nha!”“Lừa? Ta sao?” Ông lão trưng ra vẻ mặt ta là người thành thật.“Hồ ly a~ Đi kể chuyện vớ vẩn không phải lừa bịp thì là gì?” Thiếu niên vẫn giữ bộ dáng bất cần.“Ngươi mới vớ vẩn! Đó là chuyện có thật, ngươi dám nói không có cho ta xem!!!!” Ông lão ‘nhẹ nhàng’ nhìn thiếu niên một cái.“Chuyện đó có thật nhưng hồ ly nghìn tuổi ngài cũng không nên chêm vào đoạn sau chứ? Rõ là thiếu nữ kia bị cô phụ nên uất ức thành bệnh cơ mà! Cái gì gọi là thiếu niên bị mất trí??? Lừa bịp!!!” Thiếu niên hừ mũi khinh thường.“Ngươi không hiểu cái gì gọi là uyển chuyển à? Kể trắng trợn như thế chẳng khác nào hủy đi niềm tin vào tình yêu của tiểu cô nương nhà người ta? Muốn đi hủy hoại mầm non à tên đần này!! Còn cái gì mà hồ ly, không có tôn ti trật tự!! Muốn chép kinh thư thêm vài nghìn lần sao???” Ông lão trừng mắt nhìn thiếu niên.“Thái thượng hoàng anh minh, chất nhi không dám, không dám nữa!!” Thiếu niên bày ra vẻ mặt chân chó ăn năn hối lỗi.Ông lão được gọi Thái thượng hoàng tỏ vẻ ta không thèm so đo với ngươi: “La Lam Chân Thịnh, lần này ta bỏ qua cho ngươi, còn có lần sau thì cút về Lam Thành đi!!”“Không cần, ta mới không cần về cái nơi quỷ quái đó, chán chết đi được!!” Thiếu niên được gọi La Lam Chân Thịnh k** r*n.“Vậy thì mau biết điều vào cho ta.Nếu không La Lam Chân Cơ ta không ngại đá ngươi về Lam Thành làm chân sai vặt cho La Lam đế đâu!!!” Ông lão hay gọi La Lam Chân Cơ đá La Lam Chân Thịnh một cái rồi tiêu sái quay người bước đi.La Lam Chân Thịnh né tránh cú đá rồi làm mặt quỷ với bóng lưng của La Lam Chân Cơ.Có quỷ mới muốn trở về Lam Thành cho cái tên yêu nghiệt La Lam Chân Phong đó hành hạ.Ta mới không điên như thế!!!Lão hồ ly thối!!! Mới thấy La Lam Chân Phong vững vàng đã vội thoái vị nhường ngôi, bình bình tĩnh tĩnh làm Thái thượng hoàng rồi ra đi trong im lặng.Tên thái tử nào đấy đột nhiên lên làm Hoàng đế vào một ngày trong xanh nhưng vẻ mặt lại đen kịt một màu mà hắn_ La Lam Chân Thịnh chỉ là vô tình biết được kế hoạch đào tẩu sớm của cái vị Thái thượng hoàng nào đấy mà không nói ra nên đã bị La Lam Chân Phong chèn ép khổ ải suốt một năm trời.Cuối cùng cứ nghĩ là nể tình thúc cháu còn đấy mà quay lại cứu mình ai ngờ chỉ vì đi một mình nhàm chán nên tìm người nói chuyện phiếm.Thật sự lúc đó La Lam Chân Thịnh rất muốn b*p ch*t đôi cha con bất lương này.Hừ!! Hừ!! Đúng là cha nào con nấy! Hồ ly cha sinh hồ ly con, thậm chí hồ ly con còn muốn kinh khủng hơn hồ ly cha nữa.Hắn không biết rốt cuộc mình làm sao lại có huyết thống với đám người đáng sợ như này.Hắn… thật sự là cừu non trong bầy sói mà! Huhuhu….Đau khổ nén lệ, La Lam Chân Thịnh lại chạy theo La Lam Chân Cơ bắt đầu cuộc hành trình mới.

Chương 22