Tác giả:

Đã gần đến ngày đại hôn, mọi người trong phủ ai cũng bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị các thứ này nọ. Người giăng đèn, người kết hoa, người quét dọn, người dán giấy hỷ… Đủ thứ việc trên đời nhưng lại có một người đang hết sức rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa, đã vậy còn chưng ra vẻ mặt: ‘bản đại gia đây đang rất buồn chán’ khiến mọi người chỉ biết nhìn trời than thở. Và người đó không ai khác chính là Mặc đại cô nương_ Mặc Viên. “Haizz…” Sau khi thở dài lần thứ n, Mặc Viên quyết định đi tìm người tán gẫu nếu không nàng sẽ chán mà chết. Đi lòng và lòng vòng một hồi rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Thanh đang thẩn thơ đi về phía nàng, Mặc Viên vui vẻ định chào hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Tiểu Thanh thì bao nhiêu lời nói đều trôi tuột xuống dạ dày hết. Mặc Viên cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Thanh lướt qua mà không thốt nổi chữ nào. Nha đầu này hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ như người cõi trên vậy! Mấy ngày nay nàng thấy mọi người thật kì lạ. Hạ Cữu thì hành tung bí ẩn cứ như…

Chương 30

Rắn Nhỏ Nàng Chạy Không Thoát!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Ngôn TìnhĐã gần đến ngày đại hôn, mọi người trong phủ ai cũng bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị các thứ này nọ. Người giăng đèn, người kết hoa, người quét dọn, người dán giấy hỷ… Đủ thứ việc trên đời nhưng lại có một người đang hết sức rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa, đã vậy còn chưng ra vẻ mặt: ‘bản đại gia đây đang rất buồn chán’ khiến mọi người chỉ biết nhìn trời than thở. Và người đó không ai khác chính là Mặc đại cô nương_ Mặc Viên. “Haizz…” Sau khi thở dài lần thứ n, Mặc Viên quyết định đi tìm người tán gẫu nếu không nàng sẽ chán mà chết. Đi lòng và lòng vòng một hồi rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Thanh đang thẩn thơ đi về phía nàng, Mặc Viên vui vẻ định chào hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Tiểu Thanh thì bao nhiêu lời nói đều trôi tuột xuống dạ dày hết. Mặc Viên cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Thanh lướt qua mà không thốt nổi chữ nào. Nha đầu này hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ như người cõi trên vậy! Mấy ngày nay nàng thấy mọi người thật kì lạ. Hạ Cữu thì hành tung bí ẩn cứ như… Đô chỉ huy sứ cổng thành tây họ La tên một chữ Thành, là một người trẻ tuổi, thân hình rắn rỏi cao ngất, mắt sắc mày rậm, gương mặt góc cạnh.Hắn mang trên mình một bộ khôi giáp bạc sáng chói dưới ánh mặt trời.Bên hông mang bội kiếm, hào khí quanh thân.Một người như vậy chính là hình mẫu lý tưởng của các tiểu cô nương, hèn gì mà mấy tên lính canh cổng nhìn nàng bằng ánh mắt ám muội đó.Tiểu Thanh cảm thấy thật bất lực cũng không tiện giải thích nhiều lời nên nhắm mắt làm ngơ, kệ cho họ nghĩ sao thì nghĩ.Bất quá như vậy nàng càng dễ hành động hơn, không phải không có chỗ tốt.Tiểu Thanh điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh chờ người nọ tới gần.La Thành đến gần, nhíu mày nhìn hai vị cô nương trước mặt: “Xin hỏi, hai vị là..?”“Chào La đô sứ, cái đó…” Tiểu Thanh lễ độ lên tiếng rồi lại ý nhị nhìn ra sau.La Thành nhìn theo nàng liền thấy một bầy hóng chuyện sau lưng hắn.La Thành giật giật khóe miệng.Mấy tên tiểu tử này…Hắn trừng mắt một phát, một đám hóng hớt lập tức tản ra, đi về vị trị của mình.Sau khi thấy đã đuổi được đám lính đi, La Thành quay lại nhìn Tiểu Thanh ra hiệu có thể nói.Tiểu Thanh cười hiền hòa đưa ra một cái hộp gỗ: “Không biết La đô sứ có thể giúp tiểu nữ chuyển cái này đến cận vệ Hoàng Lân được không?”Đúng vậy, nàng là định thông qua Hoàng Lân_ cận vệ của Kim Huyền ném trả miếng ngọc này trở về.Nhưng trước hết là phải qua ải La Thành này đã.“Đây là..?” La Thành không vội nhận mà nhìn cái hộp đầy nghi hoặc.“Không có gì to tát, nếu La đô sứ muốn kiểm tra thì cứ tự nhiên, tiểu nữ không sao cả.” Tiểu Thanh mở hộp ra đưa cho La Thành.La Thành nhận lấy cái hộp, lấy mảnh giấy có ghi mấy chữ ‘vật hoàn chủ cũ’, hắn cầm mảnh huyết ngọc phía dưới ra nhìn liền hoảng hốt nhưng rất nhanh kìm nén sự hoảng hốt đó xuống, bình tĩnh đặt mảnh ngọc về chỗ cũ, đậy nắp hộp lại.La Thành gọi: “Phó đô sứ..”Phó đô sứ đi tới, La Thành nói nhỏ vào tai hắn cái gì đó rồi vị được gọi phó đô sứ đó nhanh chóng chạy đi, còn đem theo cái hộp Tiểu Thanh đưa tới.Lúc nãy Tiểu Thanh quan sát thấy trong mắt La Thành có sự hoảng hốt nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến không thể nhận ra, trong lòng nàng thầm kêu không xong, đang tính toán phương án chạy trốn thì thấy cái hộp được đem vào.Tiểu Thanh thấy lạ nhưng chỉ cần tống được cái của nợ đó đi thì nàng rất mừng rồi.Không suy nghĩ nhiều, Tiểu Thanh khẽ khụy gối với La Thành: “Đa tạ La đô sứ ra tay giúp đỡ, tiểu nữ không làm phiền ngài làm việc nữa, xin cáo từ.”La Thành vội kêu nàng lại: “Vị tiểu thư này, chờ đã…”

Đô chỉ huy sứ cổng thành tây họ La tên một chữ Thành, là một người trẻ tuổi, thân hình rắn rỏi cao ngất, mắt sắc mày rậm, gương mặt góc cạnh.

Hắn mang trên mình một bộ khôi giáp bạc sáng chói dưới ánh mặt trời.

Bên hông mang bội kiếm, hào khí quanh thân.

Một người như vậy chính là hình mẫu lý tưởng của các tiểu cô nương, hèn gì mà mấy tên lính canh cổng nhìn nàng bằng ánh mắt ám muội đó.

Tiểu Thanh cảm thấy thật bất lực cũng không tiện giải thích nhiều lời nên nhắm mắt làm ngơ, kệ cho họ nghĩ sao thì nghĩ.

Bất quá như vậy nàng càng dễ hành động hơn, không phải không có chỗ tốt.

Tiểu Thanh điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh chờ người nọ tới gần.

La Thành đến gần, nhíu mày nhìn hai vị cô nương trước mặt: “Xin hỏi, hai vị là..?”

“Chào La đô sứ, cái đó…” Tiểu Thanh lễ độ lên tiếng rồi lại ý nhị nhìn ra sau.

La Thành nhìn theo nàng liền thấy một bầy hóng chuyện sau lưng hắn.

La Thành giật giật khóe miệng.

Mấy tên tiểu tử này…

Hắn trừng mắt một phát, một đám hóng hớt lập tức tản ra, đi về vị trị của mình.

Sau khi thấy đã đuổi được đám lính đi, La Thành quay lại nhìn Tiểu Thanh ra hiệu có thể nói.

Tiểu Thanh cười hiền hòa đưa ra một cái hộp gỗ: “Không biết La đô sứ có thể giúp tiểu nữ chuyển cái này đến cận vệ Hoàng Lân được không?”

Đúng vậy, nàng là định thông qua Hoàng Lân_ cận vệ của Kim Huyền ném trả miếng ngọc này trở về.

Nhưng trước hết là phải qua ải La Thành này đã.

“Đây là..?” La Thành không vội nhận mà nhìn cái hộp đầy nghi hoặc.

“Không có gì to tát, nếu La đô sứ muốn kiểm tra thì cứ tự nhiên, tiểu nữ không sao cả.” Tiểu Thanh mở hộp ra đưa cho La Thành.

La Thành nhận lấy cái hộp, lấy mảnh giấy có ghi mấy chữ ‘vật hoàn chủ cũ’, hắn cầm mảnh huyết ngọc phía dưới ra nhìn liền hoảng hốt nhưng rất nhanh kìm nén sự hoảng hốt đó xuống, bình tĩnh đặt mảnh ngọc về chỗ cũ, đậy nắp hộp lại.

La Thành gọi: “Phó đô sứ..”

Phó đô sứ đi tới, La Thành nói nhỏ vào tai hắn cái gì đó rồi vị được gọi phó đô sứ đó nhanh chóng chạy đi, còn đem theo cái hộp Tiểu Thanh đưa tới.

Lúc nãy Tiểu Thanh quan sát thấy trong mắt La Thành có sự hoảng hốt nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến không thể nhận ra, trong lòng nàng thầm kêu không xong, đang tính toán phương án chạy trốn thì thấy cái hộp được đem vào.

Tiểu Thanh thấy lạ nhưng chỉ cần tống được cái của nợ đó đi thì nàng rất mừng rồi.

Không suy nghĩ nhiều, Tiểu Thanh khẽ khụy gối với La Thành: “Đa tạ La đô sứ ra tay giúp đỡ, tiểu nữ không làm phiền ngài làm việc nữa, xin cáo từ.”

La Thành vội kêu nàng lại: “Vị tiểu thư này, chờ đã…”

Rắn Nhỏ Nàng Chạy Không Thoát!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Ngôn TìnhĐã gần đến ngày đại hôn, mọi người trong phủ ai cũng bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị các thứ này nọ. Người giăng đèn, người kết hoa, người quét dọn, người dán giấy hỷ… Đủ thứ việc trên đời nhưng lại có một người đang hết sức rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa, đã vậy còn chưng ra vẻ mặt: ‘bản đại gia đây đang rất buồn chán’ khiến mọi người chỉ biết nhìn trời than thở. Và người đó không ai khác chính là Mặc đại cô nương_ Mặc Viên. “Haizz…” Sau khi thở dài lần thứ n, Mặc Viên quyết định đi tìm người tán gẫu nếu không nàng sẽ chán mà chết. Đi lòng và lòng vòng một hồi rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Thanh đang thẩn thơ đi về phía nàng, Mặc Viên vui vẻ định chào hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Tiểu Thanh thì bao nhiêu lời nói đều trôi tuột xuống dạ dày hết. Mặc Viên cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Thanh lướt qua mà không thốt nổi chữ nào. Nha đầu này hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ như người cõi trên vậy! Mấy ngày nay nàng thấy mọi người thật kì lạ. Hạ Cữu thì hành tung bí ẩn cứ như… Đô chỉ huy sứ cổng thành tây họ La tên một chữ Thành, là một người trẻ tuổi, thân hình rắn rỏi cao ngất, mắt sắc mày rậm, gương mặt góc cạnh.Hắn mang trên mình một bộ khôi giáp bạc sáng chói dưới ánh mặt trời.Bên hông mang bội kiếm, hào khí quanh thân.Một người như vậy chính là hình mẫu lý tưởng của các tiểu cô nương, hèn gì mà mấy tên lính canh cổng nhìn nàng bằng ánh mắt ám muội đó.Tiểu Thanh cảm thấy thật bất lực cũng không tiện giải thích nhiều lời nên nhắm mắt làm ngơ, kệ cho họ nghĩ sao thì nghĩ.Bất quá như vậy nàng càng dễ hành động hơn, không phải không có chỗ tốt.Tiểu Thanh điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh chờ người nọ tới gần.La Thành đến gần, nhíu mày nhìn hai vị cô nương trước mặt: “Xin hỏi, hai vị là..?”“Chào La đô sứ, cái đó…” Tiểu Thanh lễ độ lên tiếng rồi lại ý nhị nhìn ra sau.La Thành nhìn theo nàng liền thấy một bầy hóng chuyện sau lưng hắn.La Thành giật giật khóe miệng.Mấy tên tiểu tử này…Hắn trừng mắt một phát, một đám hóng hớt lập tức tản ra, đi về vị trị của mình.Sau khi thấy đã đuổi được đám lính đi, La Thành quay lại nhìn Tiểu Thanh ra hiệu có thể nói.Tiểu Thanh cười hiền hòa đưa ra một cái hộp gỗ: “Không biết La đô sứ có thể giúp tiểu nữ chuyển cái này đến cận vệ Hoàng Lân được không?”Đúng vậy, nàng là định thông qua Hoàng Lân_ cận vệ của Kim Huyền ném trả miếng ngọc này trở về.Nhưng trước hết là phải qua ải La Thành này đã.“Đây là..?” La Thành không vội nhận mà nhìn cái hộp đầy nghi hoặc.“Không có gì to tát, nếu La đô sứ muốn kiểm tra thì cứ tự nhiên, tiểu nữ không sao cả.” Tiểu Thanh mở hộp ra đưa cho La Thành.La Thành nhận lấy cái hộp, lấy mảnh giấy có ghi mấy chữ ‘vật hoàn chủ cũ’, hắn cầm mảnh huyết ngọc phía dưới ra nhìn liền hoảng hốt nhưng rất nhanh kìm nén sự hoảng hốt đó xuống, bình tĩnh đặt mảnh ngọc về chỗ cũ, đậy nắp hộp lại.La Thành gọi: “Phó đô sứ..”Phó đô sứ đi tới, La Thành nói nhỏ vào tai hắn cái gì đó rồi vị được gọi phó đô sứ đó nhanh chóng chạy đi, còn đem theo cái hộp Tiểu Thanh đưa tới.Lúc nãy Tiểu Thanh quan sát thấy trong mắt La Thành có sự hoảng hốt nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến không thể nhận ra, trong lòng nàng thầm kêu không xong, đang tính toán phương án chạy trốn thì thấy cái hộp được đem vào.Tiểu Thanh thấy lạ nhưng chỉ cần tống được cái của nợ đó đi thì nàng rất mừng rồi.Không suy nghĩ nhiều, Tiểu Thanh khẽ khụy gối với La Thành: “Đa tạ La đô sứ ra tay giúp đỡ, tiểu nữ không làm phiền ngài làm việc nữa, xin cáo từ.”La Thành vội kêu nàng lại: “Vị tiểu thư này, chờ đã…”

Chương 30