Tác giả:

Đã gần đến ngày đại hôn, mọi người trong phủ ai cũng bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị các thứ này nọ. Người giăng đèn, người kết hoa, người quét dọn, người dán giấy hỷ… Đủ thứ việc trên đời nhưng lại có một người đang hết sức rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa, đã vậy còn chưng ra vẻ mặt: ‘bản đại gia đây đang rất buồn chán’ khiến mọi người chỉ biết nhìn trời than thở. Và người đó không ai khác chính là Mặc đại cô nương_ Mặc Viên. “Haizz…” Sau khi thở dài lần thứ n, Mặc Viên quyết định đi tìm người tán gẫu nếu không nàng sẽ chán mà chết. Đi lòng và lòng vòng một hồi rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Thanh đang thẩn thơ đi về phía nàng, Mặc Viên vui vẻ định chào hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Tiểu Thanh thì bao nhiêu lời nói đều trôi tuột xuống dạ dày hết. Mặc Viên cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Thanh lướt qua mà không thốt nổi chữ nào. Nha đầu này hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ như người cõi trên vậy! Mấy ngày nay nàng thấy mọi người thật kì lạ. Hạ Cữu thì hành tung bí ẩn cứ như…

Chương 34

Rắn Nhỏ Nàng Chạy Không Thoát!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Ngôn TìnhĐã gần đến ngày đại hôn, mọi người trong phủ ai cũng bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị các thứ này nọ. Người giăng đèn, người kết hoa, người quét dọn, người dán giấy hỷ… Đủ thứ việc trên đời nhưng lại có một người đang hết sức rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa, đã vậy còn chưng ra vẻ mặt: ‘bản đại gia đây đang rất buồn chán’ khiến mọi người chỉ biết nhìn trời than thở. Và người đó không ai khác chính là Mặc đại cô nương_ Mặc Viên. “Haizz…” Sau khi thở dài lần thứ n, Mặc Viên quyết định đi tìm người tán gẫu nếu không nàng sẽ chán mà chết. Đi lòng và lòng vòng một hồi rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Thanh đang thẩn thơ đi về phía nàng, Mặc Viên vui vẻ định chào hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Tiểu Thanh thì bao nhiêu lời nói đều trôi tuột xuống dạ dày hết. Mặc Viên cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Thanh lướt qua mà không thốt nổi chữ nào. Nha đầu này hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ như người cõi trên vậy! Mấy ngày nay nàng thấy mọi người thật kì lạ. Hạ Cữu thì hành tung bí ẩn cứ như… Tiểu Thanh sau khi phấn khích qua đi liền nhớ lại tình cảnh của bản thân.Nàng đảo mắt nhìn một đống người xung quanh, tiện tay liền ném vài tên về phía Kim Huyền rồi nắm tay Hiểu Lam chạy.Nhưng chưa chạy được bao xa, trên người bỗng dưng xuất hiện một sợi dây thừng, một lực đạo kéo mạnh nàng về phía sau nhào thẳng vào lòng Kim Huyền, Tiểu Thanh trợn to mắt nhìn Hoàng Lân nhanh như chớp đánh ngất Hiểu Lam rồi khiêng đi.Tiểu Thanh lại nhìn Kim Huyền thong thả cột dây lại, nàng hỏa khí bốc lên giơ chân đá hắn.Kim Huyền nghiêng người nắm được chân nàng, Tiểu Thanh gầm gừ: “Thả ta ra!!”Kim Huyền cười một cái: “Được.”Tiểu Thanh vừa đặt được chân xuống đất, chưa kịp định hình thì đã một lần nữa bị Kim ác ma vác trên vai đi như bay vào cung: “Đóng cửa cung!”------------------------------Kim Huyền một đường đi thẳng vào Dưỡng Tâm điện Tẩy Ngô Cung.Trên đường đi Tiểu Thanh gào khản cả cổ hắn cũng không thèm bỏ nàng xuống.Vào phòng, Kim Huyền đuổi hết cung nhân, thái giám ra ngoài.Hắn tự mình treo nàng lên rồi thong thả đến giường ngồi xuống.Tiểu Thanh đung đưa lúc lắc trên không trung tiếp tục gào lên: “Khốn kiếp!!!! Thả ta xuống!!!!”“Lại mắng ta?”“Bổn đại gia cứ mắng đấy!! Sao nào? Sao nào? Thả ta xuống!! Kim Huyền chết dẫm!! Mau thả ta xuống!!”“Nàng… Được lắm!!” Kim Huyền đen mặt không biết rút đâu ra một cây roi trúc.Tiểu Thanh nhìn cây roi trúc trong tay hắn mặt đầy nghi ngờ: “Ngươi… Ngươi… định làm gì? Muốn làm gì hả?”“Nàng nói thử xem.” Kim Huyền gõ gõ cây roi lên thành giường rồi cất bước đi tới gần nàng.“Quân tử động khẩu không động thủ!! Không biết!! Mau thả ta xuống.” Tiểu Thanh mặc kệ gân cổ lên gào.“Yên lặng một chút!” Kim Huyền quất một roi vào mông nàng, hắn điều chỉnh lực tay vừa đủ để nàng không bị thương.Rắn nhỏ không phép tắc này cần phải hảo hảo dạy dỗ mới được!Tiểu Thanh bị đánh trợn to mắt trừng hắn, quên luôn mắng chửi.Hắn… Hắn… Hắn ta dám đánh nàng??Đã vậy còn đánh vào mông nàng?? Hắn coi nàng là tiểu hài tử để dạy dỗ à??Tiểu Thanh đá chân lung tung vào không trung, miệng lại gào lên: “Kim Huyền hỗn đản dám đánh ta?? Có ngon thì thả ta xuống!! Lão nương liều mạng với ngươi!!”Kim Huyền ngoáy ngoáy tai: “Phùng Tiểu Thanh!!”“Cái gì??” Tiểu Thanh gầm gừ.“Nàng…”Tiểu Thanh trợn mắt nhìn hắn chờ đợi câu nói tiếp theo.

Tiểu Thanh sau khi phấn khích qua đi liền nhớ lại tình cảnh của bản thân.

Nàng đảo mắt nhìn một đống người xung quanh, tiện tay liền ném vài tên về phía Kim Huyền rồi nắm tay Hiểu Lam chạy.

Nhưng chưa chạy được bao xa, trên người bỗng dưng xuất hiện một sợi dây thừng, một lực đạo kéo mạnh nàng về phía sau nhào thẳng vào lòng Kim Huyền, Tiểu Thanh trợn to mắt nhìn Hoàng Lân nhanh như chớp đánh ngất Hiểu Lam rồi khiêng đi.

Tiểu Thanh lại nhìn Kim Huyền thong thả cột dây lại, nàng hỏa khí bốc lên giơ chân đá hắn.

Kim Huyền nghiêng người nắm được chân nàng, Tiểu Thanh gầm gừ: “Thả ta ra!!”

Kim Huyền cười một cái: “Được.”

Tiểu Thanh vừa đặt được chân xuống đất, chưa kịp định hình thì đã một lần nữa bị Kim ác ma vác trên vai đi như bay vào cung: “Đóng cửa cung!”

------------------------------

Kim Huyền một đường đi thẳng vào Dưỡng Tâm điện Tẩy Ngô Cung.

Trên đường đi Tiểu Thanh gào khản cả cổ hắn cũng không thèm bỏ nàng xuống.

Vào phòng, Kim Huyền đuổi hết cung nhân, thái giám ra ngoài.

Hắn tự mình treo nàng lên rồi thong thả đến giường ngồi xuống.

Tiểu Thanh đung đưa lúc lắc trên không trung tiếp tục gào lên: “Khốn kiếp!!!! Thả ta xuống!!!!”

“Lại mắng ta?”

“Bổn đại gia cứ mắng đấy!! Sao nào? Sao nào? Thả ta xuống!! Kim Huyền chết dẫm!! Mau thả ta xuống!!”

“Nàng… Được lắm!!” Kim Huyền đen mặt không biết rút đâu ra một cây roi trúc.

Tiểu Thanh nhìn cây roi trúc trong tay hắn mặt đầy nghi ngờ: “Ngươi… Ngươi… định làm gì? Muốn làm gì hả?”

“Nàng nói thử xem.” Kim Huyền gõ gõ cây roi lên thành giường rồi cất bước đi tới gần nàng.

“Quân tử động khẩu không động thủ!! Không biết!! Mau thả ta xuống.” Tiểu Thanh mặc kệ gân cổ lên gào.

“Yên lặng một chút!” Kim Huyền quất một roi vào mông nàng, hắn điều chỉnh lực tay vừa đủ để nàng không bị thương.

Rắn nhỏ không phép tắc này cần phải hảo hảo dạy dỗ mới được!

Tiểu Thanh bị đánh trợn to mắt trừng hắn, quên luôn mắng chửi.

Hắn… Hắn… Hắn ta dám đánh nàng??

Đã vậy còn đánh vào mông nàng?? Hắn coi nàng là tiểu hài tử để dạy dỗ à??

Tiểu Thanh đá chân lung tung vào không trung, miệng lại gào lên: “Kim Huyền hỗn đản dám đánh ta?? Có ngon thì thả ta xuống!! Lão nương liều mạng với ngươi!!”

Kim Huyền ngoáy ngoáy tai: “Phùng Tiểu Thanh!!”

“Cái gì??” Tiểu Thanh gầm gừ.

“Nàng…”

Tiểu Thanh trợn mắt nhìn hắn chờ đợi câu nói tiếp theo.

Rắn Nhỏ Nàng Chạy Không Thoát!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Ngôn TìnhĐã gần đến ngày đại hôn, mọi người trong phủ ai cũng bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị các thứ này nọ. Người giăng đèn, người kết hoa, người quét dọn, người dán giấy hỷ… Đủ thứ việc trên đời nhưng lại có một người đang hết sức rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa, đã vậy còn chưng ra vẻ mặt: ‘bản đại gia đây đang rất buồn chán’ khiến mọi người chỉ biết nhìn trời than thở. Và người đó không ai khác chính là Mặc đại cô nương_ Mặc Viên. “Haizz…” Sau khi thở dài lần thứ n, Mặc Viên quyết định đi tìm người tán gẫu nếu không nàng sẽ chán mà chết. Đi lòng và lòng vòng một hồi rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Thanh đang thẩn thơ đi về phía nàng, Mặc Viên vui vẻ định chào hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Tiểu Thanh thì bao nhiêu lời nói đều trôi tuột xuống dạ dày hết. Mặc Viên cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Thanh lướt qua mà không thốt nổi chữ nào. Nha đầu này hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ như người cõi trên vậy! Mấy ngày nay nàng thấy mọi người thật kì lạ. Hạ Cữu thì hành tung bí ẩn cứ như… Tiểu Thanh sau khi phấn khích qua đi liền nhớ lại tình cảnh của bản thân.Nàng đảo mắt nhìn một đống người xung quanh, tiện tay liền ném vài tên về phía Kim Huyền rồi nắm tay Hiểu Lam chạy.Nhưng chưa chạy được bao xa, trên người bỗng dưng xuất hiện một sợi dây thừng, một lực đạo kéo mạnh nàng về phía sau nhào thẳng vào lòng Kim Huyền, Tiểu Thanh trợn to mắt nhìn Hoàng Lân nhanh như chớp đánh ngất Hiểu Lam rồi khiêng đi.Tiểu Thanh lại nhìn Kim Huyền thong thả cột dây lại, nàng hỏa khí bốc lên giơ chân đá hắn.Kim Huyền nghiêng người nắm được chân nàng, Tiểu Thanh gầm gừ: “Thả ta ra!!”Kim Huyền cười một cái: “Được.”Tiểu Thanh vừa đặt được chân xuống đất, chưa kịp định hình thì đã một lần nữa bị Kim ác ma vác trên vai đi như bay vào cung: “Đóng cửa cung!”------------------------------Kim Huyền một đường đi thẳng vào Dưỡng Tâm điện Tẩy Ngô Cung.Trên đường đi Tiểu Thanh gào khản cả cổ hắn cũng không thèm bỏ nàng xuống.Vào phòng, Kim Huyền đuổi hết cung nhân, thái giám ra ngoài.Hắn tự mình treo nàng lên rồi thong thả đến giường ngồi xuống.Tiểu Thanh đung đưa lúc lắc trên không trung tiếp tục gào lên: “Khốn kiếp!!!! Thả ta xuống!!!!”“Lại mắng ta?”“Bổn đại gia cứ mắng đấy!! Sao nào? Sao nào? Thả ta xuống!! Kim Huyền chết dẫm!! Mau thả ta xuống!!”“Nàng… Được lắm!!” Kim Huyền đen mặt không biết rút đâu ra một cây roi trúc.Tiểu Thanh nhìn cây roi trúc trong tay hắn mặt đầy nghi ngờ: “Ngươi… Ngươi… định làm gì? Muốn làm gì hả?”“Nàng nói thử xem.” Kim Huyền gõ gõ cây roi lên thành giường rồi cất bước đi tới gần nàng.“Quân tử động khẩu không động thủ!! Không biết!! Mau thả ta xuống.” Tiểu Thanh mặc kệ gân cổ lên gào.“Yên lặng một chút!” Kim Huyền quất một roi vào mông nàng, hắn điều chỉnh lực tay vừa đủ để nàng không bị thương.Rắn nhỏ không phép tắc này cần phải hảo hảo dạy dỗ mới được!Tiểu Thanh bị đánh trợn to mắt trừng hắn, quên luôn mắng chửi.Hắn… Hắn… Hắn ta dám đánh nàng??Đã vậy còn đánh vào mông nàng?? Hắn coi nàng là tiểu hài tử để dạy dỗ à??Tiểu Thanh đá chân lung tung vào không trung, miệng lại gào lên: “Kim Huyền hỗn đản dám đánh ta?? Có ngon thì thả ta xuống!! Lão nương liều mạng với ngươi!!”Kim Huyền ngoáy ngoáy tai: “Phùng Tiểu Thanh!!”“Cái gì??” Tiểu Thanh gầm gừ.“Nàng…”Tiểu Thanh trợn mắt nhìn hắn chờ đợi câu nói tiếp theo.

Chương 34