Mồ hôi trên trán Lý Nghiêm Chấn túa ra như mưa, cảm giác lạnh toát sống lưng cứ thế chạy dọc từ trên đỉnh đầu ông ta xuống dưới lòng bàn chân. “Anh Cố, anh mau đến đây đi. Ngàn lần cầu xin anh!” Lý Nghiêm Chấn một bụng cầu khẩn, chả lẽ cái mạng già này của ông ta đành phải kết thúc tại đây hay sao. Nhìn vẻ mặt sợ sệt đến cắt không còn giọt máu nào của Lý Nghiêm Chấn, Tiến Lực càng thêm phấn khích. Hắn ta cầm một chiếc điều khiển nhỏ, giơ cao lên trên, cười cợt mà chế giễu: “Bùm... Lý Nghiêm Chấn và vợ chỉ còn là các mảnh xác tan nát!” “Vợ tôi đâu? Các người đã hứa sẽ thả vợ tôi ra rồi cơ mà?!” Nhắc đến vợ, Lý Nghiêm Chấn càng thêm hoảng hốt, bất chấp mà gào lên quát lớn. Tiến Lực vốn ghét ồn ào, nghe ông ta nói lớn vô cùng bực bội, cầm báng súng đập mạnh vào bả vai Lý Nghiêm Chấn một cái. Lý Nghiêm Chấn cũng không dám bỏ chân ra khỏi vòng tròn, nếu giờ ông ta nhấc chân, tức thì cũng sẽ bị nổ banh xác mà không kịp ngáp. “Anh Lực, cậu chủ đã tới!” Bộ Bách từ phía trong nhà kho, hớt hải…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...