Trong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...