Thành phố Nam Chiếu, Cố gia đại trạch. Giờ khắc này, toàn bộ trong sân giăng đèn kết hoa, xe khách đến trước cổng chính, kiểu nhân vật nổi tiếng trong xe sang, thấy người qua đường là tấm tắc chắt lưỡi. Mà cô dâu trong phòng, toàn thân Cố phu nhân đều đang phát run. Bà ta nhìn chiếc váy cưới nằm lặng lẽ trên chiếc giường lớn màu đỏ, đầu óc càng căng thẳng. Thời gian qua không bao lâu, quản gia từ bên ngoài bước nhanh đến, cúi đầu nói vào tai Cố phu nhân: “Phu nhân, đã tìm khắp nhà vẫn không thấy bóng dáng Đại tiểu thư!” Hai chân Cố phu nhân mền nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Bà ta run rẩy cánh môi, cả sắc mặt đều rất yếu ớt. “Con bé đi đâu rồi?” “Đại tiểu thư…” Quản gia khó khăn lắm mới há miệng ra nói: “Cô ấy đào hôn!” Ầm! Đây quả thật là sấm chớt giữa trời quang! Ngoài kia khách mời đã đến, mà nhân vật chính đã đào hôn! Cố phu nhân hai mắt nhắm nghiền, lòng ngực phát run lên: “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Chúng ta làm sao ăn nói với Lục gia? Sẽ xảy ra chuyện, thực…
Chương 277
Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một ChútTác giả: Cố Hảo HảoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố Nam Chiếu, Cố gia đại trạch. Giờ khắc này, toàn bộ trong sân giăng đèn kết hoa, xe khách đến trước cổng chính, kiểu nhân vật nổi tiếng trong xe sang, thấy người qua đường là tấm tắc chắt lưỡi. Mà cô dâu trong phòng, toàn thân Cố phu nhân đều đang phát run. Bà ta nhìn chiếc váy cưới nằm lặng lẽ trên chiếc giường lớn màu đỏ, đầu óc càng căng thẳng. Thời gian qua không bao lâu, quản gia từ bên ngoài bước nhanh đến, cúi đầu nói vào tai Cố phu nhân: “Phu nhân, đã tìm khắp nhà vẫn không thấy bóng dáng Đại tiểu thư!” Hai chân Cố phu nhân mền nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Bà ta run rẩy cánh môi, cả sắc mặt đều rất yếu ớt. “Con bé đi đâu rồi?” “Đại tiểu thư…” Quản gia khó khăn lắm mới há miệng ra nói: “Cô ấy đào hôn!” Ầm! Đây quả thật là sấm chớt giữa trời quang! Ngoài kia khách mời đã đến, mà nhân vật chính đã đào hôn! Cố phu nhân hai mắt nhắm nghiền, lòng ngực phát run lên: “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Chúng ta làm sao ăn nói với Lục gia? Sẽ xảy ra chuyện, thực… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 277: Đúng lúc đó, giọng nói của Lục Tư Thần từ bên ngoài truyền đến: “Manh Manh?” Có Manh Manh nghe thấy tiếng động, vội vàng xách dép đi ra ngoài, đứng ở cửa nhìn người đàn ông: “Làm sao vậy?” Lục Tư Thần nhìn máy tính nói: “Em đang gọi điện với ai?” Cố Manh Manh trả lời: “Là Mẫn Mẫn!” Lục Tư Thần “ừm” một tiếng rồi nói: “Đưa sạc điện thoại của anh qua đây cho anh. Nó ở trên bàn đầu giường.” “Ừm!” Cố Manh Manh trở lại phòng ngủ, lấy sạc cho Lục Tư: Thần. Trong lúc đó, Tô Mẫn Mẫn nói: “Được rồi, cũng không còn sớm, tớ có chút buồn ngủ, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.” “Ừm!” Có Manh Manh gật đầu và nói: “Chúc ngủ ngon!” “Ngủ ngon!” Tô Mẫn Mẫn nói xong cúp máy. Cố Manh Manh cắt điện thoại, vẻ mặt âu sầu. Lục Tư Thần liếc cô một cái, nói: “Mẫn Mẫn nói gì với em thế?” “Không…” Cố Manh Manh lắc đầu, không muốn nói với Lục Tư Thần về chuyện Tô Mẫn Mẫn nói với cô. Dù sao thì chuyện này có liên quan đến Lục Tiểu Tứ. Lục Tư Thần là anh trai của Lục Tiểu Tứ! Đến tối, trước khi đi ngủ. Cố Manh Manh nghịch điện thoại một lúc. Lúc cô định đặt nó lại trên bàn cạnh giường, điện thoại đột nhiên rung lên. Cô mở nó ra, thấy WeChat có một yêu cầu kết bạn. Theo thói quen thông thường, Có Manh Manh sẽ từ chối. Nhưng lần này thì khác, có ba chữ được viết trên lời mời kết bạn. Có Vũ Đồng! Đó là tên của chị gái cô! Có Manh Manh ngần ra. Sau khi kinh ngạc, cô đã chọn chấp nhận lời kết bạn. Ngay sau đó, bên kia gửi tin nhắn tới: “Có phải là Có Manh Manh không?” Cố Manh Manh trả lời: “Đúng, là tôi! Xin hỏi là ai vậy?” Bên kia trả lời: “Tôi là bạn trai của Có Vũ Đồng, tên tôi là A Kiệt!” Có Manh Manh ngạc nhiên: “A Kiệt?” A Kiệt: “Đúng vậy.” Cố Manh Manh suy nghĩ một lúc, trả lời: “Chị gái tôi đâu?” Có Manh Manh rất ngạc nhiên. Cô trả lời: “Hai người gặp phải cướp? Báo cảnh sát chưa?” A Kiệt: “Chúng tôi đã gọi cảnh sát, nhưng cần thời gian để cảnh sát bắt người. Trong thời gian này, chúng tôi vẫn cần phải sống. Cố Manh Manh, cô là em gái ruột của Cố Vũ Đồng đúng không? Lúc trước tôi có nghe cô ấy nhắc đến cô. Là anh rẻ của cô, tôi vốn không nên ngửa tay xin tiền cô. Nhưng bây giờ chúng tôi thật sự không còn đường nào. để đi nữa.” Có Manh Manh đề phòng. Cô hỏi: “Sao anh không gọi điện về nhà?” : “Tôi và Cố Vũ Đồng là bỏ trốn, làm sao có thể bảo cô ấy gọi về nhà được? Như vậy không phải sẽ làm lộ hành tung sao?” Cố Manh Manh siết chặt điện thoại. Cô đột nhiên nhớ tớ, lúc đó nếu không phải Cố Vũ Đồng bỏ trốn đào hôn thì hôm nay cô làm sao có cơ hội ở bên cạnh Lục Tư Thần? Tỉng… Điện thoại lại rung lên.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 277:
Đúng lúc đó, giọng nói của Lục Tư Thần từ bên ngoài truyền đến: “Manh Manh?”
Có Manh Manh nghe thấy tiếng động, vội vàng xách dép đi ra ngoài, đứng ở cửa nhìn người đàn ông: “Làm sao vậy?”
Lục Tư Thần nhìn máy tính nói: “Em đang gọi điện với ai?”
Cố Manh Manh trả lời: “Là Mẫn Mẫn!”
Lục Tư Thần “ừm” một tiếng rồi nói: “Đưa sạc điện thoại của anh qua đây cho anh. Nó ở trên bàn đầu giường.”
“Ừm!”
Cố Manh Manh trở lại phòng ngủ, lấy sạc cho Lục Tư: Thần.
Trong lúc đó, Tô Mẫn Mẫn nói: “Được rồi, cũng không còn sớm, tớ có chút buồn ngủ, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm!”
Có Manh Manh gật đầu và nói: “Chúc ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Tô Mẫn Mẫn nói xong cúp máy.
Cố Manh Manh cắt điện thoại, vẻ mặt âu sầu.
Lục Tư Thần liếc cô một cái, nói: “Mẫn Mẫn nói gì với em thế?”
“Không…”
Cố Manh Manh lắc đầu, không muốn nói với Lục Tư Thần về chuyện Tô Mẫn Mẫn nói với cô.
Dù sao thì chuyện này có liên quan đến Lục Tiểu Tứ. Lục Tư Thần là anh trai của Lục Tiểu Tứ!
Đến tối, trước khi đi ngủ.
Cố Manh Manh nghịch điện thoại một lúc. Lúc cô định đặt nó lại trên bàn cạnh giường, điện thoại đột nhiên rung lên.
Cô mở nó ra, thấy WeChat có một yêu cầu kết bạn.
Theo thói quen thông thường, Có Manh Manh sẽ từ chối.
Nhưng lần này thì khác, có ba chữ được viết trên lời mời kết bạn.
Có Vũ Đồng!
Đó là tên của chị gái cô!
Có Manh Manh ngần ra.
Sau khi kinh ngạc, cô đã chọn chấp nhận lời kết bạn.
Ngay sau đó, bên kia gửi tin nhắn tới: “Có phải là Có Manh Manh không?”
Cố Manh Manh trả lời: “Đúng, là tôi! Xin hỏi là ai vậy?”
Bên kia trả lời: “Tôi là bạn trai của Có Vũ Đồng, tên tôi là A Kiệt!”
Có Manh Manh ngạc nhiên: “A Kiệt?”
A Kiệt: “Đúng vậy.”
Cố Manh Manh suy nghĩ một lúc, trả lời: “Chị gái tôi đâu?”
Có Manh Manh rất ngạc nhiên.
Cô trả lời: “Hai người gặp phải cướp? Báo cảnh sát chưa?”
A Kiệt: “Chúng tôi đã gọi cảnh sát, nhưng cần thời gian để cảnh sát bắt người. Trong thời gian này, chúng tôi vẫn cần phải sống. Cố Manh Manh, cô là em gái ruột của Cố Vũ Đồng đúng không? Lúc trước tôi có nghe cô ấy nhắc đến cô. Là anh rẻ của cô, tôi vốn không nên ngửa tay xin tiền cô. Nhưng bây giờ chúng tôi thật sự không còn đường nào.
để đi nữa.”
Có Manh Manh đề phòng.
Cô hỏi: “Sao anh không gọi điện về nhà?”
: “Tôi và Cố Vũ Đồng là bỏ trốn, làm sao có thể bảo cô ấy gọi về nhà được? Như vậy không phải sẽ làm lộ hành tung sao?”
Cố Manh Manh siết chặt điện thoại.
Cô đột nhiên nhớ tớ, lúc đó nếu không phải Cố Vũ Đồng bỏ trốn đào hôn thì hôm nay cô làm sao có cơ hội ở bên cạnh Lục Tư Thần?
Tỉng…
Điện thoại lại rung lên.
Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một ChútTác giả: Cố Hảo HảoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố Nam Chiếu, Cố gia đại trạch. Giờ khắc này, toàn bộ trong sân giăng đèn kết hoa, xe khách đến trước cổng chính, kiểu nhân vật nổi tiếng trong xe sang, thấy người qua đường là tấm tắc chắt lưỡi. Mà cô dâu trong phòng, toàn thân Cố phu nhân đều đang phát run. Bà ta nhìn chiếc váy cưới nằm lặng lẽ trên chiếc giường lớn màu đỏ, đầu óc càng căng thẳng. Thời gian qua không bao lâu, quản gia từ bên ngoài bước nhanh đến, cúi đầu nói vào tai Cố phu nhân: “Phu nhân, đã tìm khắp nhà vẫn không thấy bóng dáng Đại tiểu thư!” Hai chân Cố phu nhân mền nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Bà ta run rẩy cánh môi, cả sắc mặt đều rất yếu ớt. “Con bé đi đâu rồi?” “Đại tiểu thư…” Quản gia khó khăn lắm mới há miệng ra nói: “Cô ấy đào hôn!” Ầm! Đây quả thật là sấm chớt giữa trời quang! Ngoài kia khách mời đã đến, mà nhân vật chính đã đào hôn! Cố phu nhân hai mắt nhắm nghiền, lòng ngực phát run lên: “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Chúng ta làm sao ăn nói với Lục gia? Sẽ xảy ra chuyện, thực… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 277: Đúng lúc đó, giọng nói của Lục Tư Thần từ bên ngoài truyền đến: “Manh Manh?” Có Manh Manh nghe thấy tiếng động, vội vàng xách dép đi ra ngoài, đứng ở cửa nhìn người đàn ông: “Làm sao vậy?” Lục Tư Thần nhìn máy tính nói: “Em đang gọi điện với ai?” Cố Manh Manh trả lời: “Là Mẫn Mẫn!” Lục Tư Thần “ừm” một tiếng rồi nói: “Đưa sạc điện thoại của anh qua đây cho anh. Nó ở trên bàn đầu giường.” “Ừm!” Cố Manh Manh trở lại phòng ngủ, lấy sạc cho Lục Tư: Thần. Trong lúc đó, Tô Mẫn Mẫn nói: “Được rồi, cũng không còn sớm, tớ có chút buồn ngủ, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.” “Ừm!” Có Manh Manh gật đầu và nói: “Chúc ngủ ngon!” “Ngủ ngon!” Tô Mẫn Mẫn nói xong cúp máy. Cố Manh Manh cắt điện thoại, vẻ mặt âu sầu. Lục Tư Thần liếc cô một cái, nói: “Mẫn Mẫn nói gì với em thế?” “Không…” Cố Manh Manh lắc đầu, không muốn nói với Lục Tư Thần về chuyện Tô Mẫn Mẫn nói với cô. Dù sao thì chuyện này có liên quan đến Lục Tiểu Tứ. Lục Tư Thần là anh trai của Lục Tiểu Tứ! Đến tối, trước khi đi ngủ. Cố Manh Manh nghịch điện thoại một lúc. Lúc cô định đặt nó lại trên bàn cạnh giường, điện thoại đột nhiên rung lên. Cô mở nó ra, thấy WeChat có một yêu cầu kết bạn. Theo thói quen thông thường, Có Manh Manh sẽ từ chối. Nhưng lần này thì khác, có ba chữ được viết trên lời mời kết bạn. Có Vũ Đồng! Đó là tên của chị gái cô! Có Manh Manh ngần ra. Sau khi kinh ngạc, cô đã chọn chấp nhận lời kết bạn. Ngay sau đó, bên kia gửi tin nhắn tới: “Có phải là Có Manh Manh không?” Cố Manh Manh trả lời: “Đúng, là tôi! Xin hỏi là ai vậy?” Bên kia trả lời: “Tôi là bạn trai của Có Vũ Đồng, tên tôi là A Kiệt!” Có Manh Manh ngạc nhiên: “A Kiệt?” A Kiệt: “Đúng vậy.” Cố Manh Manh suy nghĩ một lúc, trả lời: “Chị gái tôi đâu?” Có Manh Manh rất ngạc nhiên. Cô trả lời: “Hai người gặp phải cướp? Báo cảnh sát chưa?” A Kiệt: “Chúng tôi đã gọi cảnh sát, nhưng cần thời gian để cảnh sát bắt người. Trong thời gian này, chúng tôi vẫn cần phải sống. Cố Manh Manh, cô là em gái ruột của Cố Vũ Đồng đúng không? Lúc trước tôi có nghe cô ấy nhắc đến cô. Là anh rẻ của cô, tôi vốn không nên ngửa tay xin tiền cô. Nhưng bây giờ chúng tôi thật sự không còn đường nào. để đi nữa.” Có Manh Manh đề phòng. Cô hỏi: “Sao anh không gọi điện về nhà?” : “Tôi và Cố Vũ Đồng là bỏ trốn, làm sao có thể bảo cô ấy gọi về nhà được? Như vậy không phải sẽ làm lộ hành tung sao?” Cố Manh Manh siết chặt điện thoại. Cô đột nhiên nhớ tớ, lúc đó nếu không phải Cố Vũ Đồng bỏ trốn đào hôn thì hôm nay cô làm sao có cơ hội ở bên cạnh Lục Tư Thần? Tỉng… Điện thoại lại rung lên.