Tác giả:

“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền…

Chương 136: Cô xấu hổ

Yêu Chiều Cô Vợ NhỏTác giả: Từ Hứa HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền… "Anh không phải chồng em sao! Ngủ với anh vẫn cần chịu trách nhiệm?" Cô thấy điều đó rất hiển nhiên!Quá đau rồi!Nghe vậy, cánh tay dài của Diệp Cô Thâm kéo ngăn kéo bên cạnh, xoay khẩu súng màu đen trong tay: "Nhuyễn Nhuyễn, em còn nhớ giấc mơ của em chứ? Em nói là anh bắn em, hoặc em nằm xuống để anh ngủ cả đời?""Ư..."Đường Tuế Như lắc đầu, thủ trưởng đại nhân, ức h**p người!"Đó chỉ là một giấc mơ! Đồ đáng ghét nhà anh, còn thật sự mang súng ra!" Đường Tuế Như cựa quậy trong lòng anh như đang giận dỗi.Diệp Cô Thâm đặt súng xuống, giữ chặt cô: "Không có đạn, làm sao anh nỡ lòng bắn em.""Nhưng anh vẫn làm em sợ! Thật xấu xa!" Cô không muốn quan tâm đến anh nữa!Trong lúc vùng vẫy, cô nhìn thấy một mảng đỏ như hoa trên tấm ga giường màu hồng ...Khuôn mặt của cô bất giác ửng đỏ, cũng không dám cựa quậy lung tung nữa: "Em đi tắm đây...""Anh bế em.""Em tự đi!""Em có chắc là mình có thể tự đi không?" Diệp Cô Thâm rời khỏi giường với cô: "Vất vả quá lâu đêm qua, em vẫn còn sức để chứng minh rằng anh đã không nỗ lực.""..." Cô không thử làm sao biết không có sức?Đêm qua cô đã chỉnh lí đơn giản, nhưng lúc này, Đường Tuế Như mới tỉnh táo nhận ra những vết đỏ ám muội trên cơ thể mình.Sau đó, khóe mắt cô liếc thấy tư thế thẳng tắp của Diệp Cô Thâm, liền quay mặt đi, không thể kìm nổi sự thẹn thùng.Bàn tay to nóng bỏng ấy đặt lên vai cô: "Để anh giúp em.""Không cần đâu!" Cô nào bị tàn tật mà ngay cả tắm cũng không làm được."Đêm qua, là anh giúp em." Diệp Cô Thâm không thể cưỡng lại sự mê hoặc của cô, không kìm được đến gần cô hơn."Em biết, sao anh không về phòng anh tắm!" Cô cũng đâu có bảo rằng không đến trường?Ơ...Điện thoại của cô, không phải đã bị trộm mất rồi sao?Cô quay ngoắt, thân hình nhỏ bé dựa vào vòng tay anh, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh: "Chú Diệp, chuyện gì đã xảy ra với điện thoại của em?""Anh đã giúp em bắt được kẻ trộm..." Diệp Cô Thâm bình thản trả lời, bàn tay to đặt trên làn da mỏng manh của cô, bắt đầu nhẹ nhàng tắm rửa cho cô.Đường Tuế Như cảm động vô cùng, vẫn chưa nhận ra mình bị ăn đậu phụ: "Chú Diệp, anh giỏi quá!""Moa nào..."Đường Tuế Như bé nhỏ nhón chân, hôn vào cổ anh, cô không đủ cao!Nếu không cô đã có thể hôn môi của anh!Nếu không phải lo lắng cho cơ thể của cô, hiện tại anh chắc chắn sẽ muốn cô, vừa sáng sớm đã câu dẫn anh như vậy.Thế là, hai người tắm rửa, một lúc sau mới ra khỏi phòng tắm, Đường Tuế Như đi xem điện thoại, khi nãy là cuộc gọi hỏi thăm của Lý Bất Ngôn.Trong đầu của cô hiện ra hình ảnh Diệp Cô Thâm bảo cô không thể dậy nổi: “Sao em không thể dậy nổi chứ!”Cô quay đầu chất vấn Diệp Cô Thâm.Diệp Cô Thâm dọn dẹp ga giường: “Em đoán xem?”"Không phải em đã dậy rồi sao?" Cô quấn khăn tắm dịch người sang một bên.Diệp Cô Thâm kéo cô lại, đè cô ở một góc giường, ghé sát cô, khàn giọng mị hoặc: "Hay là, thêm lần nữa nhé?""Không, không, em đói rồi..."Bàn tay nhỏ của cô đẩy ngực anh: "Anh mau đứng dậy..."Diệp Cô Thâm lưu luyến môi cô hồi lâu, mới hài lòng buông cô ra: "Thay đồ."Cô không phải trẻ nhỏ, chuyện thay đồ còn cần anh nói sao?Có điều, hôm nay cô thực sự không muốn đi học!Sau bữa cơm, cô lười nhác nằm trên sofa, những vết đỏ ám muội trên người, thực sự làm cô không dám đi học.Cô xấu hổ!

"Anh không phải chồng em sao! Ngủ với anh vẫn cần chịu trách nhiệm?" Cô thấy điều đó rất hiển nhiên!Quá đau rồi!Nghe vậy, cánh tay dài của Diệp Cô Thâm kéo ngăn kéo bên cạnh, xoay khẩu súng màu đen trong tay: "Nhuyễn Nhuyễn, em còn nhớ giấc mơ của em chứ? Em nói là anh bắn em, hoặc em nằm xuống để anh ngủ cả đời?""Ư..."Đường Tuế Như lắc đầu, thủ trưởng đại nhân, ức h**p người!"Đó chỉ là một giấc mơ! Đồ đáng ghét nhà anh, còn thật sự mang súng ra!" Đường Tuế Như cựa quậy trong lòng anh như đang giận dỗi.Diệp Cô Thâm đặt súng xuống, giữ chặt cô: "Không có đạn, làm sao anh nỡ lòng bắn em.""Nhưng anh vẫn làm em sợ! Thật xấu xa!" Cô không muốn quan tâm đến anh nữa!Trong lúc vùng vẫy, cô nhìn thấy một mảng đỏ như hoa trên tấm ga giường màu hồng ...Khuôn mặt của cô bất giác ửng đỏ, cũng không dám cựa quậy lung tung nữa: "Em đi tắm đây...""Anh bế em.""Em tự đi!""Em có chắc là mình có thể tự đi không?" Diệp Cô Thâm rời khỏi giường với cô: "Vất vả quá lâu đêm qua, em vẫn còn sức để chứng minh rằng anh đã không nỗ lực.""..." Cô không thử làm sao biết không có sức?Đêm qua cô đã chỉnh lí đơn giản, nhưng lúc này, Đường Tuế Như mới tỉnh táo nhận ra những vết đỏ ám muội trên cơ thể mình.Sau đó, khóe mắt cô liếc thấy tư thế thẳng tắp của Diệp Cô Thâm, liền quay mặt đi, không thể kìm nổi sự thẹn thùng.Bàn tay to nóng bỏng ấy đặt lên vai cô: "Để anh giúp em.""Không cần đâu!" Cô nào bị tàn tật mà ngay cả tắm cũng không làm được."Đêm qua, là anh giúp em." Diệp Cô Thâm không thể cưỡng lại sự mê hoặc của cô, không kìm được đến gần cô hơn."Em biết, sao anh không về phòng anh tắm!" Cô cũng đâu có bảo rằng không đến trường?Ơ...Điện thoại của cô, không phải đã bị trộm mất rồi sao?Cô quay ngoắt, thân hình nhỏ bé dựa vào vòng tay anh, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh: "Chú Diệp, chuyện gì đã xảy ra với điện thoại của em?""Anh đã giúp em bắt được kẻ trộm..." Diệp Cô Thâm bình thản trả lời, bàn tay to đặt trên làn da mỏng manh của cô, bắt đầu nhẹ nhàng tắm rửa cho cô.Đường Tuế Như cảm động vô cùng, vẫn chưa nhận ra mình bị ăn đậu phụ: "Chú Diệp, anh giỏi quá!""Moa nào..."Đường Tuế Như bé nhỏ nhón chân, hôn vào cổ anh, cô không đủ cao!Nếu không cô đã có thể hôn môi của anh!Nếu không phải lo lắng cho cơ thể của cô, hiện tại anh chắc chắn sẽ muốn cô, vừa sáng sớm đã câu dẫn anh như vậy.Thế là, hai người tắm rửa, một lúc sau mới ra khỏi phòng tắm, Đường Tuế Như đi xem điện thoại, khi nãy là cuộc gọi hỏi thăm của Lý Bất Ngôn.Trong đầu của cô hiện ra hình ảnh Diệp Cô Thâm bảo cô không thể dậy nổi: “Sao em không thể dậy nổi chứ!”Cô quay đầu chất vấn Diệp Cô Thâm.Diệp Cô Thâm dọn dẹp ga giường: “Em đoán xem?”"Không phải em đã dậy rồi sao?" Cô quấn khăn tắm dịch người sang một bên.Diệp Cô Thâm kéo cô lại, đè cô ở một góc giường, ghé sát cô, khàn giọng mị hoặc: "Hay là, thêm lần nữa nhé?""Không, không, em đói rồi..."Bàn tay nhỏ của cô đẩy ngực anh: "Anh mau đứng dậy..."Diệp Cô Thâm lưu luyến môi cô hồi lâu, mới hài lòng buông cô ra: "Thay đồ."Cô không phải trẻ nhỏ, chuyện thay đồ còn cần anh nói sao?Có điều, hôm nay cô thực sự không muốn đi học!Sau bữa cơm, cô lười nhác nằm trên sofa, những vết đỏ ám muội trên người, thực sự làm cô không dám đi học.Cô xấu hổ!

Yêu Chiều Cô Vợ NhỏTác giả: Từ Hứa HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền… "Anh không phải chồng em sao! Ngủ với anh vẫn cần chịu trách nhiệm?" Cô thấy điều đó rất hiển nhiên!Quá đau rồi!Nghe vậy, cánh tay dài của Diệp Cô Thâm kéo ngăn kéo bên cạnh, xoay khẩu súng màu đen trong tay: "Nhuyễn Nhuyễn, em còn nhớ giấc mơ của em chứ? Em nói là anh bắn em, hoặc em nằm xuống để anh ngủ cả đời?""Ư..."Đường Tuế Như lắc đầu, thủ trưởng đại nhân, ức h**p người!"Đó chỉ là một giấc mơ! Đồ đáng ghét nhà anh, còn thật sự mang súng ra!" Đường Tuế Như cựa quậy trong lòng anh như đang giận dỗi.Diệp Cô Thâm đặt súng xuống, giữ chặt cô: "Không có đạn, làm sao anh nỡ lòng bắn em.""Nhưng anh vẫn làm em sợ! Thật xấu xa!" Cô không muốn quan tâm đến anh nữa!Trong lúc vùng vẫy, cô nhìn thấy một mảng đỏ như hoa trên tấm ga giường màu hồng ...Khuôn mặt của cô bất giác ửng đỏ, cũng không dám cựa quậy lung tung nữa: "Em đi tắm đây...""Anh bế em.""Em tự đi!""Em có chắc là mình có thể tự đi không?" Diệp Cô Thâm rời khỏi giường với cô: "Vất vả quá lâu đêm qua, em vẫn còn sức để chứng minh rằng anh đã không nỗ lực.""..." Cô không thử làm sao biết không có sức?Đêm qua cô đã chỉnh lí đơn giản, nhưng lúc này, Đường Tuế Như mới tỉnh táo nhận ra những vết đỏ ám muội trên cơ thể mình.Sau đó, khóe mắt cô liếc thấy tư thế thẳng tắp của Diệp Cô Thâm, liền quay mặt đi, không thể kìm nổi sự thẹn thùng.Bàn tay to nóng bỏng ấy đặt lên vai cô: "Để anh giúp em.""Không cần đâu!" Cô nào bị tàn tật mà ngay cả tắm cũng không làm được."Đêm qua, là anh giúp em." Diệp Cô Thâm không thể cưỡng lại sự mê hoặc của cô, không kìm được đến gần cô hơn."Em biết, sao anh không về phòng anh tắm!" Cô cũng đâu có bảo rằng không đến trường?Ơ...Điện thoại của cô, không phải đã bị trộm mất rồi sao?Cô quay ngoắt, thân hình nhỏ bé dựa vào vòng tay anh, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh: "Chú Diệp, chuyện gì đã xảy ra với điện thoại của em?""Anh đã giúp em bắt được kẻ trộm..." Diệp Cô Thâm bình thản trả lời, bàn tay to đặt trên làn da mỏng manh của cô, bắt đầu nhẹ nhàng tắm rửa cho cô.Đường Tuế Như cảm động vô cùng, vẫn chưa nhận ra mình bị ăn đậu phụ: "Chú Diệp, anh giỏi quá!""Moa nào..."Đường Tuế Như bé nhỏ nhón chân, hôn vào cổ anh, cô không đủ cao!Nếu không cô đã có thể hôn môi của anh!Nếu không phải lo lắng cho cơ thể của cô, hiện tại anh chắc chắn sẽ muốn cô, vừa sáng sớm đã câu dẫn anh như vậy.Thế là, hai người tắm rửa, một lúc sau mới ra khỏi phòng tắm, Đường Tuế Như đi xem điện thoại, khi nãy là cuộc gọi hỏi thăm của Lý Bất Ngôn.Trong đầu của cô hiện ra hình ảnh Diệp Cô Thâm bảo cô không thể dậy nổi: “Sao em không thể dậy nổi chứ!”Cô quay đầu chất vấn Diệp Cô Thâm.Diệp Cô Thâm dọn dẹp ga giường: “Em đoán xem?”"Không phải em đã dậy rồi sao?" Cô quấn khăn tắm dịch người sang một bên.Diệp Cô Thâm kéo cô lại, đè cô ở một góc giường, ghé sát cô, khàn giọng mị hoặc: "Hay là, thêm lần nữa nhé?""Không, không, em đói rồi..."Bàn tay nhỏ của cô đẩy ngực anh: "Anh mau đứng dậy..."Diệp Cô Thâm lưu luyến môi cô hồi lâu, mới hài lòng buông cô ra: "Thay đồ."Cô không phải trẻ nhỏ, chuyện thay đồ còn cần anh nói sao?Có điều, hôm nay cô thực sự không muốn đi học!Sau bữa cơm, cô lười nhác nằm trên sofa, những vết đỏ ám muội trên người, thực sự làm cô không dám đi học.Cô xấu hổ!

Chương 136: Cô xấu hổ