Tác giả:

“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền…

Chương 171: Em không muốn em là sinh viên năm nhất còn không muốn trốn học!

Yêu Chiều Cô Vợ NhỏTác giả: Từ Hứa HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền… “A…”Ngực cô phập phồng lợi hại, không thể hôn lại rồi!Trong lúc hôn, lực sát thương thật cướp cò.“Chú Diệp, không, không muốn…” Hơi thở cô mong muốn: “Đủ thân rồi!”“Chưa đủ!”“À? Đủ đủ…”“A…a..a”Quần áo bị lột ra từng mảnh, trong đầu cô đột nhiên hiểu rốt cuộc là cô đùa giỡn Diệp Cô Thâm hay bị Diệp Cô Thâm đùa giỡn vậy!“Không, không muốn, lần trước đã không nên rồi, chờ anh thương thế tốt lên rồi, chúng ta lại làm, được không?” Cô lo lắng anh, không thể làm càn như vậy.Toàn thân Diệp Cô Thâm tr*n tr**ng đè nặng cô, đôi má chôn vào lồng ngực của cô, hô hấp ồ ồ lên tiếng: “Ừ.”Cũng không biết lúc nào biến mất, cô đã ngủ rồi.Hôm sau, Đường Tuệ Như đứng trong phòng rửa mặt, nhìn trên gương soi chỗ cổ chằng chịt dấu hôn.Tối hôm qua hôn đến quá kịch liệt rồi!Cô khẽ cắn cánh môi, xấu hổ nhìn Diệp Cô Thâm mặc quần áo quân đội màu xanh lá, khuôn mặt lạnh lùng cấm dục, hoàn toàn nhìn không ra hình ảnh phóng túng trên giường tối hôm qua.Ban ngày áo mũ chỉnh tề, buổi tối liền hóa thú!“Em đi học thế nào đây…” Cô đi ra ngoài, đứng bên cạnh anh làm nũng.“Vậy không đi, ở nhà giúp anh.” Diệp Cô Thâm khẽ kéo cô, để cô ngồi trên đùi mình.“Em không muốn, em là sinh viên năm nhất, còn không muốn trốn học!” Bàn tay nhỏ cô vuốt cổ: “Em muốn mang khăn lụa!”“Cổ xinh đẹp như vậy, mang khăn lụa cũng tốt.” Những người khác đều không nhìn thấy, chỉ mình anh trông thấy.“Xinh đẹp cái quỷ, thẩm mỹ anh có vấn đề à, tất cả đều là vết đỏ.” Ngón tay đường Tuế Tuế chỉ vào vết đỏ: “chú Diệp, bao giờ anh có một hội nghĩ cỡ lớn nhất định phải nói cho em biết.”“Em muốn làm gì?’“Cho anh lưu một vết đỏ ở cổ! Thù này không báo không phải con gái! Anh chờ đấy.”Cô muốn báo thù anh còn nói kế hoạch ra, đúng là đồ ngốc mà.Diệp Cô Thâm đưa cô đến trường học, ngược lại rất hứng thú với kịch bản cô muốn diễn.“Kịch nha! Không có gì, em còn chưa xem qua kịch bản, chú Diệp yên tâm, em có chừng mực tuyệt đối không để cho người khác đụng em một đầu ngón tay.”Đường Tuế Như nói xong cũng xuống xe.Thật ra cô chưa dứt lời, cô nói như vậy đã chứng minh là có phần diễn động chạm.Bằng không thì sớm cho anh một cái dự phòng, sẽ không có ý nghĩa gì cả!Ngồi trong xe, Diệp Cô Thâm nhắm mắt lại, phải tìm người hỏi một chút.Đường Tuế Như vào phòng học, phát hiện ánh mắt né tránh của Lý Bất Ngôn: “Làm sao vậy? Làm chuyện gì có lỗi với tớ rồi phải không?”“Tuế Tuế, hai chúng ta có một giao tình thân thiết đúng không?”“Làm sao lại không phải, cậu từ nhỏ đã phản bội tớ, còn thiếu sao?” Đường Tuế Như ngồi bên cạnh cô ấy: “Thành thật khai báo.”“Vừa nãy thủ trưởng Diệp gọi điện hỏi tớ cậu luyện tập kịch bản nào, cậu cũng biết anh ấy là thần tượng của tớ. Cho nên anh ấy vừa hỏi, tớ lập tức đem kịch bản gửi cho anh ấy.” Giọng Lý Bất Ngôn càng dần càng nhỏ: “Thủ trưởng Diệp sẽ không tức giận nha!”“Tớ xong rồi…” Đường Tuệ Như nâng cằm: “Diệp Cô Thâm nhất định sẽ tức giận! Lý Tử, lý trí của cậu dể đâu vậy?”

“A…”Ngực cô phập phồng lợi hại, không thể hôn lại rồi!Trong lúc hôn, lực sát thương thật cướp cò.“Chú Diệp, không, không muốn…” Hơi thở cô mong muốn: “Đủ thân rồi!”“Chưa đủ!”“À? Đủ đủ…”“A…a..a”Quần áo bị lột ra từng mảnh, trong đầu cô đột nhiên hiểu rốt cuộc là cô đùa giỡn Diệp Cô Thâm hay bị Diệp Cô Thâm đùa giỡn vậy!“Không, không muốn, lần trước đã không nên rồi, chờ anh thương thế tốt lên rồi, chúng ta lại làm, được không?” Cô lo lắng anh, không thể làm càn như vậy.Toàn thân Diệp Cô Thâm tr*n tr**ng đè nặng cô, đôi má chôn vào lồng ngực của cô, hô hấp ồ ồ lên tiếng: “Ừ.”Cũng không biết lúc nào biến mất, cô đã ngủ rồi.Hôm sau, Đường Tuệ Như đứng trong phòng rửa mặt, nhìn trên gương soi chỗ cổ chằng chịt dấu hôn.Tối hôm qua hôn đến quá kịch liệt rồi!Cô khẽ cắn cánh môi, xấu hổ nhìn Diệp Cô Thâm mặc quần áo quân đội màu xanh lá, khuôn mặt lạnh lùng cấm dục, hoàn toàn nhìn không ra hình ảnh phóng túng trên giường tối hôm qua.Ban ngày áo mũ chỉnh tề, buổi tối liền hóa thú!“Em đi học thế nào đây…” Cô đi ra ngoài, đứng bên cạnh anh làm nũng.“Vậy không đi, ở nhà giúp anh.” Diệp Cô Thâm khẽ kéo cô, để cô ngồi trên đùi mình.“Em không muốn, em là sinh viên năm nhất, còn không muốn trốn học!” Bàn tay nhỏ cô vuốt cổ: “Em muốn mang khăn lụa!”“Cổ xinh đẹp như vậy, mang khăn lụa cũng tốt.” Những người khác đều không nhìn thấy, chỉ mình anh trông thấy.“Xinh đẹp cái quỷ, thẩm mỹ anh có vấn đề à, tất cả đều là vết đỏ.” Ngón tay đường Tuế Tuế chỉ vào vết đỏ: “chú Diệp, bao giờ anh có một hội nghĩ cỡ lớn nhất định phải nói cho em biết.”“Em muốn làm gì?’“Cho anh lưu một vết đỏ ở cổ! Thù này không báo không phải con gái! Anh chờ đấy.”Cô muốn báo thù anh còn nói kế hoạch ra, đúng là đồ ngốc mà.Diệp Cô Thâm đưa cô đến trường học, ngược lại rất hứng thú với kịch bản cô muốn diễn.“Kịch nha! Không có gì, em còn chưa xem qua kịch bản, chú Diệp yên tâm, em có chừng mực tuyệt đối không để cho người khác đụng em một đầu ngón tay.”Đường Tuế Như nói xong cũng xuống xe.Thật ra cô chưa dứt lời, cô nói như vậy đã chứng minh là có phần diễn động chạm.Bằng không thì sớm cho anh một cái dự phòng, sẽ không có ý nghĩa gì cả!Ngồi trong xe, Diệp Cô Thâm nhắm mắt lại, phải tìm người hỏi một chút.Đường Tuế Như vào phòng học, phát hiện ánh mắt né tránh của Lý Bất Ngôn: “Làm sao vậy? Làm chuyện gì có lỗi với tớ rồi phải không?”“Tuế Tuế, hai chúng ta có một giao tình thân thiết đúng không?”“Làm sao lại không phải, cậu từ nhỏ đã phản bội tớ, còn thiếu sao?” Đường Tuế Như ngồi bên cạnh cô ấy: “Thành thật khai báo.”“Vừa nãy thủ trưởng Diệp gọi điện hỏi tớ cậu luyện tập kịch bản nào, cậu cũng biết anh ấy là thần tượng của tớ. Cho nên anh ấy vừa hỏi, tớ lập tức đem kịch bản gửi cho anh ấy.” Giọng Lý Bất Ngôn càng dần càng nhỏ: “Thủ trưởng Diệp sẽ không tức giận nha!”“Tớ xong rồi…” Đường Tuệ Như nâng cằm: “Diệp Cô Thâm nhất định sẽ tức giận! Lý Tử, lý trí của cậu dể đâu vậy?”

Yêu Chiều Cô Vợ NhỏTác giả: Từ Hứa HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền… “A…”Ngực cô phập phồng lợi hại, không thể hôn lại rồi!Trong lúc hôn, lực sát thương thật cướp cò.“Chú Diệp, không, không muốn…” Hơi thở cô mong muốn: “Đủ thân rồi!”“Chưa đủ!”“À? Đủ đủ…”“A…a..a”Quần áo bị lột ra từng mảnh, trong đầu cô đột nhiên hiểu rốt cuộc là cô đùa giỡn Diệp Cô Thâm hay bị Diệp Cô Thâm đùa giỡn vậy!“Không, không muốn, lần trước đã không nên rồi, chờ anh thương thế tốt lên rồi, chúng ta lại làm, được không?” Cô lo lắng anh, không thể làm càn như vậy.Toàn thân Diệp Cô Thâm tr*n tr**ng đè nặng cô, đôi má chôn vào lồng ngực của cô, hô hấp ồ ồ lên tiếng: “Ừ.”Cũng không biết lúc nào biến mất, cô đã ngủ rồi.Hôm sau, Đường Tuệ Như đứng trong phòng rửa mặt, nhìn trên gương soi chỗ cổ chằng chịt dấu hôn.Tối hôm qua hôn đến quá kịch liệt rồi!Cô khẽ cắn cánh môi, xấu hổ nhìn Diệp Cô Thâm mặc quần áo quân đội màu xanh lá, khuôn mặt lạnh lùng cấm dục, hoàn toàn nhìn không ra hình ảnh phóng túng trên giường tối hôm qua.Ban ngày áo mũ chỉnh tề, buổi tối liền hóa thú!“Em đi học thế nào đây…” Cô đi ra ngoài, đứng bên cạnh anh làm nũng.“Vậy không đi, ở nhà giúp anh.” Diệp Cô Thâm khẽ kéo cô, để cô ngồi trên đùi mình.“Em không muốn, em là sinh viên năm nhất, còn không muốn trốn học!” Bàn tay nhỏ cô vuốt cổ: “Em muốn mang khăn lụa!”“Cổ xinh đẹp như vậy, mang khăn lụa cũng tốt.” Những người khác đều không nhìn thấy, chỉ mình anh trông thấy.“Xinh đẹp cái quỷ, thẩm mỹ anh có vấn đề à, tất cả đều là vết đỏ.” Ngón tay đường Tuế Tuế chỉ vào vết đỏ: “chú Diệp, bao giờ anh có một hội nghĩ cỡ lớn nhất định phải nói cho em biết.”“Em muốn làm gì?’“Cho anh lưu một vết đỏ ở cổ! Thù này không báo không phải con gái! Anh chờ đấy.”Cô muốn báo thù anh còn nói kế hoạch ra, đúng là đồ ngốc mà.Diệp Cô Thâm đưa cô đến trường học, ngược lại rất hứng thú với kịch bản cô muốn diễn.“Kịch nha! Không có gì, em còn chưa xem qua kịch bản, chú Diệp yên tâm, em có chừng mực tuyệt đối không để cho người khác đụng em một đầu ngón tay.”Đường Tuế Như nói xong cũng xuống xe.Thật ra cô chưa dứt lời, cô nói như vậy đã chứng minh là có phần diễn động chạm.Bằng không thì sớm cho anh một cái dự phòng, sẽ không có ý nghĩa gì cả!Ngồi trong xe, Diệp Cô Thâm nhắm mắt lại, phải tìm người hỏi một chút.Đường Tuế Như vào phòng học, phát hiện ánh mắt né tránh của Lý Bất Ngôn: “Làm sao vậy? Làm chuyện gì có lỗi với tớ rồi phải không?”“Tuế Tuế, hai chúng ta có một giao tình thân thiết đúng không?”“Làm sao lại không phải, cậu từ nhỏ đã phản bội tớ, còn thiếu sao?” Đường Tuế Như ngồi bên cạnh cô ấy: “Thành thật khai báo.”“Vừa nãy thủ trưởng Diệp gọi điện hỏi tớ cậu luyện tập kịch bản nào, cậu cũng biết anh ấy là thần tượng của tớ. Cho nên anh ấy vừa hỏi, tớ lập tức đem kịch bản gửi cho anh ấy.” Giọng Lý Bất Ngôn càng dần càng nhỏ: “Thủ trưởng Diệp sẽ không tức giận nha!”“Tớ xong rồi…” Đường Tuệ Như nâng cằm: “Diệp Cô Thâm nhất định sẽ tức giận! Lý Tử, lý trí của cậu dể đâu vậy?”

Chương 171: Em không muốn em là sinh viên năm nhất còn không muốn trốn học!