Tác giả:

“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền…

Chương 244: Chú Diệp, Anh Phải Nhớ Em Đấy…

Yêu Chiều Cô Vợ NhỏTác giả: Từ Hứa HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền… Trần?Trần Tri Nam?Thời Khanh Khanh lập tức bật dậy khỏi giường.Nhìn chằm chằm gương mặt bơ phờ với vành mắt đen xì trong gương của mình, cô làm sao gặp người ta với bộ dạng này được!Cô lo lắng hét lên: “Mẹ, chờ một chút, con tới ngay đây!”Ngoài cửa, mẹ Thời có phần nghi hoặc, vừa rồi còn lười biếng, sao đã thay đổi trong nháy mắt rồi!Thời Khanh Khanh ăn mặc đẹp đẽ xuống lầu, lại thấy người ngồi với ba Thời trên ghế sofa màu vàng nhạt không phải là Trần Tri Nam!Bước chân của cô khựng lại giữa cầu thang, không đi lên cũng chẳng đi xuống.“Khanh Khanh, sao còn không xuống đây, hôm qua còn không ăn cơm rồi, hôm nay không được nhịn đói nữa, ba sẽ đau lòng đấy!” Ba Thời hết sức lo lắng cho cô ấy.Thời Khanh Khanh quay người đang muốn quay về phòng thì mẹ Thời đã chặn sau lưng cô, đặt hai tay lên vai ngăn cô lại: “Đi thôi, xuống nhà ăn một chút, đừng để ba mẹ lo lắng.”Thời Khanh Khanh không tình nguyện xuống lầu.Trong phòng ăn, cô không có chút lòng dạ nào mà ăn cơm, cốc sữa đưa đến trước mặt cũng chỉ uống vài ngụm.Lẽ ra cô nên sớm hiểu rằng Trần Tri Nam sẽ không đến.“Thời tiểu thư có tâm sự à?”Thời Khanh Khanh không ngẩng đầu, không phải Trần thiếu gia Trần Tri Nam thì cô không thèm quan tâm chút nào.Trần Ngộ Tây ngồi xuống chỗ đối diện cô: “Con gái mới lớn rất dễ rơi vào lưới tình, Thời tiểu thư xinh đẹp như vậy mà lại có người từ chối em à?”Thời Khanh Khanh ngẩng đầu lên lườm anh: “Chuyện này có vẻ không liên quan đến anh!”Trần Ngộ Tây thản nhiên nói: “Em học đại học Kinh Thị đúng không? Chuyện ngành gì? Em trai anh là giảng viên ở đó, không biết có dạy em không?”Đừng nói là trùng hợp thế chứ?Tim Khanh Khanh không ngừng đập loạn: “Em trai anh có phải là Trần Tri Nam không?”“Em quen nó à?” Trần Ngộ Tây nhíu mày: “Có phải tính tình rất nhàm chán không?”“Cũng không tệ! Thầy Trần rất giỏi!” Thời Khanh Khanh nở nụ cười, bỗng dưng thấy anh thuận mắt hơn chút rồi.Rồi Trần Ngộ Tây nói cho cô ấy không ít tin tức bát quái về Trần Tri Nam, hóa ra trước đây thầy Trần cũng là một người đàn ông dịu dàng.Hiện tại cũng vậy.Tâm tình Thời Khanh Khanh tốt lên khá nhiều. Sau đó, Trần Ngộ Tây ngồi nói chuyện công việc với ba Thời, còn ở lại ăn cơm trưa rồi mới ra về.“Con gái ba sao lại vui vẻ thế!” Ba Thời thấy cô ấy vui vẻ thì cũng vui lây: “Qua đây nói chuyện với ba chút nào! Vừa rồi Trần thiếu gia nói gì với con mà vui vẻ vậy!”“Chút chuyện về người trong lòng con!” Thời Khanh Khanh ngoan ngoãn ngồi xuống: “Ba, Trần đại thiếu gia tìm ba có việc gì vậy?”Trên mặt ba Thời toàn ý cười: “Có chút việc nhỏ! Vậy con gái ba có người thương rồi mà sao không nói với ba! Là Trần nhị thiếu gia sao?”“Ba, nhưng mà anh ấy không thích con! Có điều ba cũng đừng gây áp lực gì để anh ấy phải yêu con nhé!” Nếu thế, thầy Trần sẽ chỉ chán ghét cô ấy hơn mà thôi!Cô ấy không muốn thầy Trần ghét mình!“Con nghĩ cái gì vậy! Ngân hàng tư nhân nhà chúng ta cùng lắm cũng chỉ thuộc giới thương nhân, còn nhà họ Trần đã làm chính trị ba đời nay rồi! Chủ tịch thành phố Kinh đương nhiệm cũng là người nhà họ Trần! Vừa rồi Trần Ngộ Tây tới tìm ba là vì cuộc tranh cử tổng thống sắp tới, muốn chúng ta giúp đỡ!”Vốn dĩ Ba Thời còn chưa quyết định đứng về phe ai, nhưng nếu con gái thích Trần nhị thiếu gia thì đương nhiên sẽ hỗ trợ nhà họ Trần rồi!“Được rồi, mấy cái này con cũng không hiểu lắm, ba cứ quyết định đi, con đi ngủ trưa đây!” Tâm tình Thời Khanh Khanh rất tốt, tạm biệt ba thời rồi đứng dậy đi lên lầu!…Mà ở một nơi khác thì không được vui vẻ như vậy!Đường Tuế Như đứng bên cạnh xe, ngẩng đầu chăm chú nhìn Diệp Cô Thâm: “Chú Diệp, em đi đây, anh phải nhớ em đấy…”

Trần?

Trần Tri Nam?

Thời Khanh Khanh lập tức bật dậy khỏi giường.

Nhìn chằm chằm gương mặt bơ phờ với vành mắt đen xì trong gương của mình, cô làm sao gặp người ta với bộ dạng này được!

Cô lo lắng hét lên: “Mẹ, chờ một chút, con tới ngay đây!”

Ngoài cửa, mẹ Thời có phần nghi hoặc, vừa rồi còn lười biếng, sao đã thay đổi trong nháy mắt rồi!

Thời Khanh Khanh ăn mặc đẹp đẽ xuống lầu, lại thấy người ngồi với ba Thời trên ghế sofa màu vàng nhạt không phải là Trần Tri Nam!

Bước chân của cô khựng lại giữa cầu thang, không đi lên cũng chẳng đi xuống.

“Khanh Khanh, sao còn không xuống đây, hôm qua còn không ăn cơm rồi, hôm nay không được nhịn đói nữa, ba sẽ đau lòng đấy!” Ba Thời hết sức lo lắng cho cô ấy.

Thời Khanh Khanh quay người đang muốn quay về phòng thì mẹ Thời đã chặn sau lưng cô, đặt hai tay lên vai ngăn cô lại: “Đi thôi, xuống nhà ăn một chút, đừng để ba mẹ lo lắng.”

Thời Khanh Khanh không tình nguyện xuống lầu.

Trong phòng ăn, cô không có chút lòng dạ nào mà ăn cơm, cốc sữa đưa đến trước mặt cũng chỉ uống vài ngụm.

Lẽ ra cô nên sớm hiểu rằng Trần Tri Nam sẽ không đến.

“Thời tiểu thư có tâm sự à?”

Thời Khanh Khanh không ngẩng đầu, không phải Trần thiếu gia Trần Tri Nam thì cô không thèm quan tâm chút nào.

Trần Ngộ Tây ngồi xuống chỗ đối diện cô: “Con gái mới lớn rất dễ rơi vào lưới tình, Thời tiểu thư xinh đẹp như vậy mà lại có người từ chối em à?”

Thời Khanh Khanh ngẩng đầu lên lườm anh: “Chuyện này có vẻ không liên quan đến anh!”

Trần Ngộ Tây thản nhiên nói: “Em học đại học Kinh Thị đúng không? Chuyện ngành gì? Em trai anh là giảng viên ở đó, không biết có dạy em không?”

Đừng nói là trùng hợp thế chứ?

Tim Khanh Khanh không ngừng đập loạn: “Em trai anh có phải là Trần Tri Nam không?”

“Em quen nó à?” Trần Ngộ Tây nhíu mày: “Có phải tính tình rất nhàm chán không?”

“Cũng không tệ! Thầy Trần rất giỏi!” Thời Khanh Khanh nở nụ cười, bỗng dưng thấy anh thuận mắt hơn chút rồi.

Rồi Trần Ngộ Tây nói cho cô ấy không ít tin tức bát quái về Trần Tri Nam, hóa ra trước đây thầy Trần cũng là một người đàn ông dịu dàng.

Hiện tại cũng vậy.

Tâm tình Thời Khanh Khanh tốt lên khá nhiều. Sau đó, Trần Ngộ Tây ngồi nói chuyện công việc với ba Thời, còn ở lại ăn cơm trưa rồi mới ra về.

“Con gái ba sao lại vui vẻ thế!” Ba Thời thấy cô ấy vui vẻ thì cũng vui lây: “Qua đây nói chuyện với ba chút nào! Vừa rồi Trần thiếu gia nói gì với con mà vui vẻ vậy!”

“Chút chuyện về người trong lòng con!” Thời Khanh Khanh ngoan ngoãn ngồi xuống: “Ba, Trần đại thiếu gia tìm ba có việc gì vậy?”

Trên mặt ba Thời toàn ý cười: “Có chút việc nhỏ! Vậy con gái ba có người thương rồi mà sao không nói với ba! Là Trần nhị thiếu gia sao?”

“Ba, nhưng mà anh ấy không thích con! Có điều ba cũng đừng gây áp lực gì để anh ấy phải yêu con nhé!” Nếu thế, thầy Trần sẽ chỉ chán ghét cô ấy hơn mà thôi!

Cô ấy không muốn thầy Trần ghét mình!

“Con nghĩ cái gì vậy! Ngân hàng tư nhân nhà chúng ta cùng lắm cũng chỉ thuộc giới thương nhân, còn nhà họ Trần đã làm chính trị ba đời nay rồi! Chủ tịch thành phố Kinh đương nhiệm cũng là người nhà họ Trần! Vừa rồi Trần Ngộ Tây tới tìm ba là vì cuộc tranh cử tổng thống sắp tới, muốn chúng ta giúp đỡ!”

Vốn dĩ Ba Thời còn chưa quyết định đứng về phe ai, nhưng nếu con gái thích Trần nhị thiếu gia thì đương nhiên sẽ hỗ trợ nhà họ Trần rồi!

“Được rồi, mấy cái này con cũng không hiểu lắm, ba cứ quyết định đi, con đi ngủ trưa đây!” Tâm tình Thời Khanh Khanh rất tốt, tạm biệt ba thời rồi đứng dậy đi lên lầu!

Mà ở một nơi khác thì không được vui vẻ như vậy!

Đường Tuế Như đứng bên cạnh xe, ngẩng đầu chăm chú nhìn Diệp Cô Thâm: “Chú Diệp, em đi đây, anh phải nhớ em đấy…”

Yêu Chiều Cô Vợ NhỏTác giả: Từ Hứa HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền… Trần?Trần Tri Nam?Thời Khanh Khanh lập tức bật dậy khỏi giường.Nhìn chằm chằm gương mặt bơ phờ với vành mắt đen xì trong gương của mình, cô làm sao gặp người ta với bộ dạng này được!Cô lo lắng hét lên: “Mẹ, chờ một chút, con tới ngay đây!”Ngoài cửa, mẹ Thời có phần nghi hoặc, vừa rồi còn lười biếng, sao đã thay đổi trong nháy mắt rồi!Thời Khanh Khanh ăn mặc đẹp đẽ xuống lầu, lại thấy người ngồi với ba Thời trên ghế sofa màu vàng nhạt không phải là Trần Tri Nam!Bước chân của cô khựng lại giữa cầu thang, không đi lên cũng chẳng đi xuống.“Khanh Khanh, sao còn không xuống đây, hôm qua còn không ăn cơm rồi, hôm nay không được nhịn đói nữa, ba sẽ đau lòng đấy!” Ba Thời hết sức lo lắng cho cô ấy.Thời Khanh Khanh quay người đang muốn quay về phòng thì mẹ Thời đã chặn sau lưng cô, đặt hai tay lên vai ngăn cô lại: “Đi thôi, xuống nhà ăn một chút, đừng để ba mẹ lo lắng.”Thời Khanh Khanh không tình nguyện xuống lầu.Trong phòng ăn, cô không có chút lòng dạ nào mà ăn cơm, cốc sữa đưa đến trước mặt cũng chỉ uống vài ngụm.Lẽ ra cô nên sớm hiểu rằng Trần Tri Nam sẽ không đến.“Thời tiểu thư có tâm sự à?”Thời Khanh Khanh không ngẩng đầu, không phải Trần thiếu gia Trần Tri Nam thì cô không thèm quan tâm chút nào.Trần Ngộ Tây ngồi xuống chỗ đối diện cô: “Con gái mới lớn rất dễ rơi vào lưới tình, Thời tiểu thư xinh đẹp như vậy mà lại có người từ chối em à?”Thời Khanh Khanh ngẩng đầu lên lườm anh: “Chuyện này có vẻ không liên quan đến anh!”Trần Ngộ Tây thản nhiên nói: “Em học đại học Kinh Thị đúng không? Chuyện ngành gì? Em trai anh là giảng viên ở đó, không biết có dạy em không?”Đừng nói là trùng hợp thế chứ?Tim Khanh Khanh không ngừng đập loạn: “Em trai anh có phải là Trần Tri Nam không?”“Em quen nó à?” Trần Ngộ Tây nhíu mày: “Có phải tính tình rất nhàm chán không?”“Cũng không tệ! Thầy Trần rất giỏi!” Thời Khanh Khanh nở nụ cười, bỗng dưng thấy anh thuận mắt hơn chút rồi.Rồi Trần Ngộ Tây nói cho cô ấy không ít tin tức bát quái về Trần Tri Nam, hóa ra trước đây thầy Trần cũng là một người đàn ông dịu dàng.Hiện tại cũng vậy.Tâm tình Thời Khanh Khanh tốt lên khá nhiều. Sau đó, Trần Ngộ Tây ngồi nói chuyện công việc với ba Thời, còn ở lại ăn cơm trưa rồi mới ra về.“Con gái ba sao lại vui vẻ thế!” Ba Thời thấy cô ấy vui vẻ thì cũng vui lây: “Qua đây nói chuyện với ba chút nào! Vừa rồi Trần thiếu gia nói gì với con mà vui vẻ vậy!”“Chút chuyện về người trong lòng con!” Thời Khanh Khanh ngoan ngoãn ngồi xuống: “Ba, Trần đại thiếu gia tìm ba có việc gì vậy?”Trên mặt ba Thời toàn ý cười: “Có chút việc nhỏ! Vậy con gái ba có người thương rồi mà sao không nói với ba! Là Trần nhị thiếu gia sao?”“Ba, nhưng mà anh ấy không thích con! Có điều ba cũng đừng gây áp lực gì để anh ấy phải yêu con nhé!” Nếu thế, thầy Trần sẽ chỉ chán ghét cô ấy hơn mà thôi!Cô ấy không muốn thầy Trần ghét mình!“Con nghĩ cái gì vậy! Ngân hàng tư nhân nhà chúng ta cùng lắm cũng chỉ thuộc giới thương nhân, còn nhà họ Trần đã làm chính trị ba đời nay rồi! Chủ tịch thành phố Kinh đương nhiệm cũng là người nhà họ Trần! Vừa rồi Trần Ngộ Tây tới tìm ba là vì cuộc tranh cử tổng thống sắp tới, muốn chúng ta giúp đỡ!”Vốn dĩ Ba Thời còn chưa quyết định đứng về phe ai, nhưng nếu con gái thích Trần nhị thiếu gia thì đương nhiên sẽ hỗ trợ nhà họ Trần rồi!“Được rồi, mấy cái này con cũng không hiểu lắm, ba cứ quyết định đi, con đi ngủ trưa đây!” Tâm tình Thời Khanh Khanh rất tốt, tạm biệt ba thời rồi đứng dậy đi lên lầu!…Mà ở một nơi khác thì không được vui vẻ như vậy!Đường Tuế Như đứng bên cạnh xe, ngẩng đầu chăm chú nhìn Diệp Cô Thâm: “Chú Diệp, em đi đây, anh phải nhớ em đấy…”

Chương 244: Chú Diệp, Anh Phải Nhớ Em Đấy…