“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền…
Chương 247: Gặp Cướp Tiền Không Đáng Sợ, Em Đưa Tiền Cho Hắn Là Được, Chỉ Sợ Gặp Phải Kẻ Nhắm Vào Nhuyễn Nhuyễn
Yêu Chiều Cô Vợ NhỏTác giả: Từ Hứa HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền… Hai người cùng xuống nhà ăn cơm, Đường Tuế Như nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh có vẻ mệt mỏi thì không khỏi đau lòng.“Chú Diệp, có phải anh chưa ngủ chút nào không?”“Lát nữa ngủ.”“Em ngủ với anh được không? Tối qua em cũng không ngủ được mấy.”Dù sao hôm nay cô cũng không phải đi học.Tắm rửa rồi đi ngủ, rất nhanh bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Diệp Cô Thâm.Đường Tuế Như cuộn tròn trong lòng anh, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn anh.Chú Diệp, anh đã hứa với em rồi, không được hy sinh!Nhất định không được hi sinh, đương nhiên, càng không thể bị người khác g**t ch*t.…Đường Tuế Như cho rằng Diệp Cô Thâm tỉnh dậy sẽ rời đi ngay nhưng anh lại không đi.Anh muốn dạy cô cách phòng thân, nhưng cô lại không có trang phục thể thao.Nên hai người đi xe tới trung tâm mua sắm.Sau khi đi vào, họ trực tiếp đến cửa hàng bán đồ thể thao, vừa bước vào thì Diệp Cô Thâm đã có điện thoại liên tục.Trong cửa hàng rất ồn ào, Diệp Cô Thâm không nghe rõ bên kia nói gì.“Anh ra ngoài nghe đi! Em thử đồ một chút rồi ra ngoài gặp anh!” Đường Tuế Như phất tay bảo anh cứ đi đi!Cô nhanh chóng tiến vào phòng thử đồ.Diệp Cô Thâm để lại một tấm thẻ ngân hàng, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng rời khỏi.…Sau khi Đường Tuế Như đi ra từ phòng thử đồ thì thanh toán tiền bằng thẻ tín dụng của Diệp Cô Thâm, nhìn đông ngó tây cũng không thấy bóng dáng Diệp Cô Thâm.Tiện tay móc điện thoại ra gọi cho anh.Diệp Cô Thâm bên kia cò đang nói chuyện điện thoại, tạm thời dừng lại nhận điện thoại của cô: “Nhuyễn Nhuyễn, em chờ chút, anh đến tìm em.”Nhuyễn Nhuyễn?Nam Ương Ương và Văn Phi Nhi đứng lén lút trong góc mở to mắt.Không phải Đường Tuế Như sao?Nhuyễn Nhuyễn là ai?Chẳng lẽ Diệp Cô Thâm còn có quan hệ với những người khác nữa?Diệp Cô Thâm cúp điện thoại, thân hình thẳng tắp, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.Nam Ương Ương và Văn Phi Nhi đưa mắt nhìn nhau.…“A!”“Đau quá!”Đường Tuế Như mặc đồ thể thao bị đánh ngã trên mặt đất.Cô kêu khóc, tội nghiệp nhìn Diệp Cô Thâm: “Chú Diệp, anh dạy em cách phong thân, vì sao người ngã lại là em, phải là anh ngã mới đúng chứ!”“Bởi vì em học không giỏi.”Đường Tuế Như chăm chú nhìn bàn tay đưa tới trước mặt kéo cô dậy, thon dài với những khớp tay rõ ràng, rất có lực.“Không phải, em còn chưa học xong!” Cô bị kéo lên, hất cao cằm, không phục nhìn Diệp Cô Thâm!“Lại lần nữa! Em nhất định sẽ không bị anh đánh ngã đâu!” Đường Tuế Như nắm chặt bàn tay nhỏ, tràn đây năng lượng!Diệp Cô Thâm đứng sau lưng cô, bàn tay lớn chỉ đè qua vai cô, cô rất muố ném anh qua vai.Nhưng mà, không có sức lực chút ào!Không thể quật ngã được anh!Diệp Cô Thâm thuận thế ôm lấy cô, bàn tay mò vào trong áo cô, anh hơi nghiêng người đã đè được cô lên vách tường.Đường Tuế Như khóc không ra nước mắt: “Rõ ràng là anh dạy em cách phòng thân, kết quả anh lại trêu chọc em. Lưu manh!”“Gặp cướp tiền không đáng sợ, em đưa tiền cho hắn là được, chỉ sợ gặp phải kẻ nhắm vào Nhuyễn Nhuyễn.” Chỉ sợ kẻ muốn mạng người.“Em đây trời sinh đã xinh đẹp!” Đường Tuế Như đẩy anh nhưng vẫn bất động.Lồng ngực cứng rắn của Diệp Cô Thâm như cọc gỗ chắn trước mặt cô.Đường Tuế Như thở hổn hển, b* ng*c lên lên xuống xuống: “Chú Diệp…”“Gặp người trong lòng có ý đồ bất chính, vậy nhất định sẽ không bỏ qua cho Nhuyễn Nhuyễn trời sinh xinh đẹp.” Diệp Cô Thâm cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của cô.“Ưm ưm ưm…”Chú Diệp, anh biến thành người trong lòng có ý đồ bất chính từ khi nào vậy!Đồ thể thao vốn dĩ đã rộng thùng thình, hai bàn tay anh tham lam tiến vào bên trong còn có thể thoải mái hành động.Lòng bàn tay nóng bỏng dán vào sau lưng cô, nhó tay khẽ động cô đã có thể cảm nhận được sự chói buộc trên ngực được cởi ra rồi.
Hai người cùng xuống nhà ăn cơm, Đường Tuế Như nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh có vẻ mệt mỏi thì không khỏi đau lòng.
“Chú Diệp, có phải anh chưa ngủ chút nào không?”
“Lát nữa ngủ.”
“Em ngủ với anh được không? Tối qua em cũng không ngủ được mấy.”
Dù sao hôm nay cô cũng không phải đi học.
Tắm rửa rồi đi ngủ, rất nhanh bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Diệp Cô Thâm.
Đường Tuế Như cuộn tròn trong lòng anh, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn anh.
Chú Diệp, anh đã hứa với em rồi, không được hy sinh!
Nhất định không được hi sinh, đương nhiên, càng không thể bị người khác g**t ch*t.
…
Đường Tuế Như cho rằng Diệp Cô Thâm tỉnh dậy sẽ rời đi ngay nhưng anh lại không đi.
Anh muốn dạy cô cách phòng thân, nhưng cô lại không có trang phục thể thao.
Nên hai người đi xe tới trung tâm mua sắm.
Sau khi đi vào, họ trực tiếp đến cửa hàng bán đồ thể thao, vừa bước vào thì Diệp Cô Thâm đã có điện thoại liên tục.
Trong cửa hàng rất ồn ào, Diệp Cô Thâm không nghe rõ bên kia nói gì.
“Anh ra ngoài nghe đi! Em thử đồ một chút rồi ra ngoài gặp anh!” Đường Tuế Như phất tay bảo anh cứ đi đi!
Cô nhanh chóng tiến vào phòng thử đồ.
Diệp Cô Thâm để lại một tấm thẻ ngân hàng, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng rời khỏi.
…
Sau khi Đường Tuế Như đi ra từ phòng thử đồ thì thanh toán tiền bằng thẻ tín dụng của Diệp Cô Thâm, nhìn đông ngó tây cũng không thấy bóng dáng Diệp Cô Thâm.
Tiện tay móc điện thoại ra gọi cho anh.
Diệp Cô Thâm bên kia cò đang nói chuyện điện thoại, tạm thời dừng lại nhận điện thoại của cô: “Nhuyễn Nhuyễn, em chờ chút, anh đến tìm em.”
Nhuyễn Nhuyễn?
Nam Ương Ương và Văn Phi Nhi đứng lén lút trong góc mở to mắt.
Không phải Đường Tuế Như sao?
Nhuyễn Nhuyễn là ai?
Chẳng lẽ Diệp Cô Thâm còn có quan hệ với những người khác nữa?
Diệp Cô Thâm cúp điện thoại, thân hình thẳng tắp, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Nam Ương Ương và Văn Phi Nhi đưa mắt nhìn nhau.
…
“A!”
“Đau quá!”
Đường Tuế Như mặc đồ thể thao bị đánh ngã trên mặt đất.
Cô kêu khóc, tội nghiệp nhìn Diệp Cô Thâm: “Chú Diệp, anh dạy em cách phong thân, vì sao người ngã lại là em, phải là anh ngã mới đúng chứ!”
“Bởi vì em học không giỏi.”
Đường Tuế Như chăm chú nhìn bàn tay đưa tới trước mặt kéo cô dậy, thon dài với những khớp tay rõ ràng, rất có lực.
“Không phải, em còn chưa học xong!” Cô bị kéo lên, hất cao cằm, không phục nhìn Diệp Cô Thâm!
“Lại lần nữa! Em nhất định sẽ không bị anh đánh ngã đâu!” Đường Tuế Như nắm chặt bàn tay nhỏ, tràn đây năng lượng!
Diệp Cô Thâm đứng sau lưng cô, bàn tay lớn chỉ đè qua vai cô, cô rất muố ném anh qua vai.
Nhưng mà, không có sức lực chút ào!
Không thể quật ngã được anh!
Diệp Cô Thâm thuận thế ôm lấy cô, bàn tay mò vào trong áo cô, anh hơi nghiêng người đã đè được cô lên vách tường.
Đường Tuế Như khóc không ra nước mắt: “Rõ ràng là anh dạy em cách phòng thân, kết quả anh lại trêu chọc em. Lưu manh!”
“Gặp cướp tiền không đáng sợ, em đưa tiền cho hắn là được, chỉ sợ gặp phải kẻ nhắm vào Nhuyễn Nhuyễn.” Chỉ sợ kẻ muốn mạng người.
“Em đây trời sinh đã xinh đẹp!” Đường Tuế Như đẩy anh nhưng vẫn bất động.
Lồng ngực cứng rắn của Diệp Cô Thâm như cọc gỗ chắn trước mặt cô.
Đường Tuế Như thở hổn hển, b* ng*c lên lên xuống xuống: “Chú Diệp…”
“Gặp người trong lòng có ý đồ bất chính, vậy nhất định sẽ không bỏ qua cho Nhuyễn Nhuyễn trời sinh xinh đẹp.” Diệp Cô Thâm cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của cô.
“Ưm ưm ưm…”
Chú Diệp, anh biến thành người trong lòng có ý đồ bất chính từ khi nào vậy!
Đồ thể thao vốn dĩ đã rộng thùng thình, hai bàn tay anh tham lam tiến vào bên trong còn có thể thoải mái hành động.
Lòng bàn tay nóng bỏng dán vào sau lưng cô, nhó tay khẽ động cô đã có thể cảm nhận được sự chói buộc trên ngực được cởi ra rồi.
Yêu Chiều Cô Vợ NhỏTác giả: Từ Hứa HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền… Hai người cùng xuống nhà ăn cơm, Đường Tuế Như nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh có vẻ mệt mỏi thì không khỏi đau lòng.“Chú Diệp, có phải anh chưa ngủ chút nào không?”“Lát nữa ngủ.”“Em ngủ với anh được không? Tối qua em cũng không ngủ được mấy.”Dù sao hôm nay cô cũng không phải đi học.Tắm rửa rồi đi ngủ, rất nhanh bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Diệp Cô Thâm.Đường Tuế Như cuộn tròn trong lòng anh, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn anh.Chú Diệp, anh đã hứa với em rồi, không được hy sinh!Nhất định không được hi sinh, đương nhiên, càng không thể bị người khác g**t ch*t.…Đường Tuế Như cho rằng Diệp Cô Thâm tỉnh dậy sẽ rời đi ngay nhưng anh lại không đi.Anh muốn dạy cô cách phòng thân, nhưng cô lại không có trang phục thể thao.Nên hai người đi xe tới trung tâm mua sắm.Sau khi đi vào, họ trực tiếp đến cửa hàng bán đồ thể thao, vừa bước vào thì Diệp Cô Thâm đã có điện thoại liên tục.Trong cửa hàng rất ồn ào, Diệp Cô Thâm không nghe rõ bên kia nói gì.“Anh ra ngoài nghe đi! Em thử đồ một chút rồi ra ngoài gặp anh!” Đường Tuế Như phất tay bảo anh cứ đi đi!Cô nhanh chóng tiến vào phòng thử đồ.Diệp Cô Thâm để lại một tấm thẻ ngân hàng, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng rời khỏi.…Sau khi Đường Tuế Như đi ra từ phòng thử đồ thì thanh toán tiền bằng thẻ tín dụng của Diệp Cô Thâm, nhìn đông ngó tây cũng không thấy bóng dáng Diệp Cô Thâm.Tiện tay móc điện thoại ra gọi cho anh.Diệp Cô Thâm bên kia cò đang nói chuyện điện thoại, tạm thời dừng lại nhận điện thoại của cô: “Nhuyễn Nhuyễn, em chờ chút, anh đến tìm em.”Nhuyễn Nhuyễn?Nam Ương Ương và Văn Phi Nhi đứng lén lút trong góc mở to mắt.Không phải Đường Tuế Như sao?Nhuyễn Nhuyễn là ai?Chẳng lẽ Diệp Cô Thâm còn có quan hệ với những người khác nữa?Diệp Cô Thâm cúp điện thoại, thân hình thẳng tắp, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.Nam Ương Ương và Văn Phi Nhi đưa mắt nhìn nhau.…“A!”“Đau quá!”Đường Tuế Như mặc đồ thể thao bị đánh ngã trên mặt đất.Cô kêu khóc, tội nghiệp nhìn Diệp Cô Thâm: “Chú Diệp, anh dạy em cách phong thân, vì sao người ngã lại là em, phải là anh ngã mới đúng chứ!”“Bởi vì em học không giỏi.”Đường Tuế Như chăm chú nhìn bàn tay đưa tới trước mặt kéo cô dậy, thon dài với những khớp tay rõ ràng, rất có lực.“Không phải, em còn chưa học xong!” Cô bị kéo lên, hất cao cằm, không phục nhìn Diệp Cô Thâm!“Lại lần nữa! Em nhất định sẽ không bị anh đánh ngã đâu!” Đường Tuế Như nắm chặt bàn tay nhỏ, tràn đây năng lượng!Diệp Cô Thâm đứng sau lưng cô, bàn tay lớn chỉ đè qua vai cô, cô rất muố ném anh qua vai.Nhưng mà, không có sức lực chút ào!Không thể quật ngã được anh!Diệp Cô Thâm thuận thế ôm lấy cô, bàn tay mò vào trong áo cô, anh hơi nghiêng người đã đè được cô lên vách tường.Đường Tuế Như khóc không ra nước mắt: “Rõ ràng là anh dạy em cách phòng thân, kết quả anh lại trêu chọc em. Lưu manh!”“Gặp cướp tiền không đáng sợ, em đưa tiền cho hắn là được, chỉ sợ gặp phải kẻ nhắm vào Nhuyễn Nhuyễn.” Chỉ sợ kẻ muốn mạng người.“Em đây trời sinh đã xinh đẹp!” Đường Tuế Như đẩy anh nhưng vẫn bất động.Lồng ngực cứng rắn của Diệp Cô Thâm như cọc gỗ chắn trước mặt cô.Đường Tuế Như thở hổn hển, b* ng*c lên lên xuống xuống: “Chú Diệp…”“Gặp người trong lòng có ý đồ bất chính, vậy nhất định sẽ không bỏ qua cho Nhuyễn Nhuyễn trời sinh xinh đẹp.” Diệp Cô Thâm cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của cô.“Ưm ưm ưm…”Chú Diệp, anh biến thành người trong lòng có ý đồ bất chính từ khi nào vậy!Đồ thể thao vốn dĩ đã rộng thùng thình, hai bàn tay anh tham lam tiến vào bên trong còn có thể thoải mái hành động.Lòng bàn tay nóng bỏng dán vào sau lưng cô, nhó tay khẽ động cô đã có thể cảm nhận được sự chói buộc trên ngực được cởi ra rồi.