Tác giả:

Tối ngày 21/ 11/ 3051 - Tiểu Vy\, mọi năm con đều không tham gia ngoại khóa mà\, năm nay sao lại muốn đi rồi? Mọi năm đều vì chứng sợ bóng tối và động vật hoang dã mà không đi\, năm nay vì sao lại mạo hiểm để đi như vậy chứ? Dạ Thiên Lăng - Cha Lệ Thư Vy ngồi ở sofa ngoài phòng khách nói với quản gia với giọng lo lắng sau khi nghe con gái của mình thông báo rằng sẽ đi du lịch ngoại khóa. Cô - Lệ Thư Vy vốn không định đi nhưng vì năm nay có một điều khác với những năm trước nên cô phải đi, nhất định phải đi. Sáng ngày 21/ 11/ 3051 - Năm nay trường ta sẽ tổ chức du lịch ngoại khóa tại rừng Tây Liên. Đây là một khu rừng nguyên sinh và có một số động vật hoang dã nhưng các em không cần lo vì chúng ta nếu đi sẽ được bảo vệ chặt chẽ. Chúng ta sẽ đi du lịch 3 ngày 2 đêm. Những ai muốn đi có thể đến văn phòng tìm cô đăng ký. Giáo viên chủ nhiệm thông báo cho các học viên của mình về chuyến đi ngoại khóa của năm nay. Cũng chẳng có gì khác cả, chỉ thay đổi địa điểm mà thôi. Cô thì ngay từ trước…

Chương 12: Kết Cục

Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm ChếTác giả: Min SugaTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTối ngày 21/ 11/ 3051 - Tiểu Vy\, mọi năm con đều không tham gia ngoại khóa mà\, năm nay sao lại muốn đi rồi? Mọi năm đều vì chứng sợ bóng tối và động vật hoang dã mà không đi\, năm nay vì sao lại mạo hiểm để đi như vậy chứ? Dạ Thiên Lăng - Cha Lệ Thư Vy ngồi ở sofa ngoài phòng khách nói với quản gia với giọng lo lắng sau khi nghe con gái của mình thông báo rằng sẽ đi du lịch ngoại khóa. Cô - Lệ Thư Vy vốn không định đi nhưng vì năm nay có một điều khác với những năm trước nên cô phải đi, nhất định phải đi. Sáng ngày 21/ 11/ 3051 - Năm nay trường ta sẽ tổ chức du lịch ngoại khóa tại rừng Tây Liên. Đây là một khu rừng nguyên sinh và có một số động vật hoang dã nhưng các em không cần lo vì chúng ta nếu đi sẽ được bảo vệ chặt chẽ. Chúng ta sẽ đi du lịch 3 ngày 2 đêm. Những ai muốn đi có thể đến văn phòng tìm cô đăng ký. Giáo viên chủ nhiệm thông báo cho các học viên của mình về chuyến đi ngoại khóa của năm nay. Cũng chẳng có gì khác cả, chỉ thay đổi địa điểm mà thôi. Cô thì ngay từ trước… 09/ 08/ 3049- Tôi đã nhớ lại rồi.Phải rồi\, tôi và anh có quen biết sao?Tuy đã biết thân phận thật sự của Thủy Thiên Quan nhưng cô vẫn giả ngơ, hỏi để thăm dò.Thủy Thiên Quân đang đỡ cô đứng lên thì không chút bối rối, trả lời luôn:- Đương nhiên là tôi biết cô rồi...Câu trả lời của Thủy Thiên Quân làm cô có chút ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Thủy Thiên Quân vẫn còn nhớ được cô.Cô cứ cho rằng hơn 15 năm trôi qua, dáng vẻ thay đổi, Thủy Thiên Quân cho dù có nhớ được dáng vẻ của cô khi đó thì cho dù gặp lại cũng không thể nhận ra cô chứ.-...!vì mỗi lần Tử Ngôn đi theo bí mật bảo vệ cô, tôi cũng đi theo mà.Hóa ra Thủy Thiên Quân chưa nói hết câu, việc dừng giữa chừng như khi nãy làm cô chỉ nghe được đoạn đầu, có chút vui vẻ xong bây giờ khi cả câu được nói hết ra thì lại làm cô có chút hụt hẫng." Quả nhiên thật sự không nhớ mình.Cũng không sai, 15 năm rồi, hơn nữa lúc đó mình và hắn đều mới có 4 tuổi, nhớ làm sao nổi.Nếu không phải kiếp trước nghe anh nói thì mình thật sự cũng không biết được hắn là ai"Cô tự nhủ bản thân, đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của Thủy Thiên Quân.Khi cô đã đứng dậy rồi, Thủy Thiên Quân mới chú ý đến khẩu súng lúc ở tay phải của cô, có chút ngạc nhiên nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh mà hỏi:- Dạ Nhị Tiểu thư\, khẩu súng này....- À\, bọn họ không cho tôi vào bên trong\, tôi đang định giết người xông vào đấy.Còn nữa\, tôi cũng đang tức giận vì bị người khác đẩy ngã\, vậy thôi.Một câu nói khá là đáng sợ mà cô có thể nói với giọng điệu tựa như lông hồng quả thật làm Thủy Thiên Quân không thể không cười thầm.Tuy rằng Tống Tử Ngôn không ít lần dùng giọng điệu giống hệt cô để nói về mấy chuyện đáng sợ nhưng Tống Tử Ngôn nói là Tống Tử Ngôn nói, cô nói là cô nói.Quả thật thì cô rất khác lạ so với những vị Tiểu thư mà Thủy Thiên Quân từng gặp, những người khác luôn luôn tỏ ra rằng mình là một người yểu điệu thướt tha, tính cách dịu dàng, cần có người bảo vệ nhưng cô thì lại khác.Cô tuy vẫn vô cùng dịu dàng nhưng sự bá đạo của cô, cô không hề giấu đi một chút nào.Ý nghĩ muốn giết người, trong khi những Tiểu thư khác sẽ giấu sâu trong lòng thì cô lại biểu hiện hẳn ra bên ngoài.- Còn có chuyện này sao? Không lẽ vệ sĩ không cho cô vào?Thủy Thiên Quân ngạc nhiên thì có ngạc nhiên nhưng không phải vì câu nói muốn giết người của cô mà là vì cô nói có người dám chặn cô lại, không cho cô vào bên trong.Cô không nói gì cả, chỉ gật đầu một cái thay cho câu trả lời.- Mấy người thật sự dám cản Dạ Nhị Tiểu thư lại\, còn dám đẩy ngã cô ấy?Thủy Thiên Quân nhìn cô gật đầu, mặt tối xầm quay ra hỏi mấy vệ sĩ kia, giọng rất trầm và ánh mắt khi đó của Thủy Thiên Quân quả thật vô cùng đáng sợ, sát ý cũng đều thể hiện rõ ra bên ngoài rồi.Mấy vệ sĩ kia không dám nhìn thẳng vào mắt Thủy Thiên Quân, cúi đầu lắp bắp:- Tôi..chúng tôi chỉ...- Hỗn xược.Nhị Thiếu gia từ lâu đã đặt ra luật lệ rằng chỉ cần Dạ Nhị Tiểu thư đến\, bất kỳ ai cũng không được phép cản lại vậy mà các ngươi bây giờ không những dám cản Tiểu thư lại mà còn dám đẩy ngã cô ấy?Ánh mắt chứa đầy sát khí của Thủy Thiên Quân làm bọn người kia run sợ, không dám chống chế gì cả.Thủy Thiên Quân nét mặt lạnh lùng, quay qua nói với tài xế của mình vừa mới xuống xe:- Anh gọi điện cho Đệ Nhị\, bảo cậu ta xử lý hai kẻ này đi.Quay qua phía tài xế của cô, Thủy Thiên Quân mặt không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, giọng trở lại bình thường:- Lái xe vào nhà nhà để xe đi\, tôi sẽ đưa Tiểu thư vào trong gặp Nhị Thiếu gia.Nói xong, Thủy Thiên Quân đổi cảm xúc ngay lập tức, vẻ mặt tươi cười nói với cô:- Tiểu thư\, chúng ta vào thôi\, cho Tử Ngôn một bắt ngờ.Cô gật đầu, đi phía trước Thủy Thiên Quân, vào bên trong, để lại mấy tên vệ sĩ đang hồn bay phách lạc vì đã biết được kết cục của mình.

09/ 08/ 3049

- Tôi đã nhớ lại rồi.

Phải rồi\, tôi và anh có quen biết sao?

Tuy đã biết thân phận thật sự của Thủy Thiên Quan nhưng cô vẫn giả ngơ, hỏi để thăm dò.

Thủy Thiên Quân đang đỡ cô đứng lên thì không chút bối rối, trả lời luôn:

- Đương nhiên là tôi biết cô rồi...

Câu trả lời của Thủy Thiên Quân làm cô có chút ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Thủy Thiên Quân vẫn còn nhớ được cô.

Cô cứ cho rằng hơn 15 năm trôi qua, dáng vẻ thay đổi, Thủy Thiên Quân cho dù có nhớ được dáng vẻ của cô khi đó thì cho dù gặp lại cũng không thể nhận ra cô chứ.

-...!vì mỗi lần Tử Ngôn đi theo bí mật bảo vệ cô, tôi cũng đi theo mà.

Hóa ra Thủy Thiên Quân chưa nói hết câu, việc dừng giữa chừng như khi nãy làm cô chỉ nghe được đoạn đầu, có chút vui vẻ xong bây giờ khi cả câu được nói hết ra thì lại làm cô có chút hụt hẫng.

" Quả nhiên thật sự không nhớ mình.

Cũng không sai, 15 năm rồi, hơn nữa lúc đó mình và hắn đều mới có 4 tuổi, nhớ làm sao nổi.

Nếu không phải kiếp trước nghe anh nói thì mình thật sự cũng không biết được hắn là ai"

Cô tự nhủ bản thân, đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của Thủy Thiên Quân.

Khi cô đã đứng dậy rồi, Thủy Thiên Quân mới chú ý đến khẩu súng lúc ở tay phải của cô, có chút ngạc nhiên nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh mà hỏi:

- Dạ Nhị Tiểu thư\, khẩu súng này....

- À\, bọn họ không cho tôi vào bên trong\, tôi đang định giết người xông vào đấy.

Còn nữa\, tôi cũng đang tức giận vì bị người khác đẩy ngã\, vậy thôi.

Một câu nói khá là đáng sợ mà cô có thể nói với giọng điệu tựa như lông hồng quả thật làm Thủy Thiên Quân không thể không cười thầm.

Tuy rằng Tống Tử Ngôn không ít lần dùng giọng điệu giống hệt cô để nói về mấy chuyện đáng sợ nhưng Tống Tử Ngôn nói là Tống Tử Ngôn nói, cô nói là cô nói.

Quả thật thì cô rất khác lạ so với những vị Tiểu thư mà Thủy Thiên Quân từng gặp, những người khác luôn luôn tỏ ra rằng mình là một người yểu điệu thướt tha, tính cách dịu dàng, cần có người bảo vệ nhưng cô thì lại khác.

Cô tuy vẫn vô cùng dịu dàng nhưng sự bá đạo của cô, cô không hề giấu đi một chút nào.

Ý nghĩ muốn giết người, trong khi những Tiểu thư khác sẽ giấu sâu trong lòng thì cô lại biểu hiện hẳn ra bên ngoài.

- Còn có chuyện này sao? Không lẽ vệ sĩ không cho cô vào?

Thủy Thiên Quân ngạc nhiên thì có ngạc nhiên nhưng không phải vì câu nói muốn giết người của cô mà là vì cô nói có người dám chặn cô lại, không cho cô vào bên trong.

Cô không nói gì cả, chỉ gật đầu một cái thay cho câu trả lời.

- Mấy người thật sự dám cản Dạ Nhị Tiểu thư lại\, còn dám đẩy ngã cô ấy?

Thủy Thiên Quân nhìn cô gật đầu, mặt tối xầm quay ra hỏi mấy vệ sĩ kia, giọng rất trầm và ánh mắt khi đó của Thủy Thiên Quân quả thật vô cùng đáng sợ, sát ý cũng đều thể hiện rõ ra bên ngoài rồi.

Mấy vệ sĩ kia không dám nhìn thẳng vào mắt Thủy Thiên Quân, cúi đầu lắp bắp:

- Tôi..

chúng tôi chỉ...

- Hỗn xược.

Nhị Thiếu gia từ lâu đã đặt ra luật lệ rằng chỉ cần Dạ Nhị Tiểu thư đến\, bất kỳ ai cũng không được phép cản lại vậy mà các ngươi bây giờ không những dám cản Tiểu thư lại mà còn dám đẩy ngã cô ấy?

Ánh mắt chứa đầy sát khí của Thủy Thiên Quân làm bọn người kia run sợ, không dám chống chế gì cả.

Thủy Thiên Quân nét mặt lạnh lùng, quay qua nói với tài xế của mình vừa mới xuống xe:

- Anh gọi điện cho Đệ Nhị\, bảo cậu ta xử lý hai kẻ này đi.

Quay qua phía tài xế của cô, Thủy Thiên Quân mặt không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, giọng trở lại bình thường:

- Lái xe vào nhà nhà để xe đi\, tôi sẽ đưa Tiểu thư vào trong gặp Nhị Thiếu gia.

Nói xong, Thủy Thiên Quân đổi cảm xúc ngay lập tức, vẻ mặt tươi cười nói với cô:

- Tiểu thư\, chúng ta vào thôi\, cho Tử Ngôn một bắt ngờ.

Cô gật đầu, đi phía trước Thủy Thiên Quân, vào bên trong, để lại mấy tên vệ sĩ đang hồn bay phách lạc vì đã biết được kết cục của mình.

Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm ChếTác giả: Min SugaTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTối ngày 21/ 11/ 3051 - Tiểu Vy\, mọi năm con đều không tham gia ngoại khóa mà\, năm nay sao lại muốn đi rồi? Mọi năm đều vì chứng sợ bóng tối và động vật hoang dã mà không đi\, năm nay vì sao lại mạo hiểm để đi như vậy chứ? Dạ Thiên Lăng - Cha Lệ Thư Vy ngồi ở sofa ngoài phòng khách nói với quản gia với giọng lo lắng sau khi nghe con gái của mình thông báo rằng sẽ đi du lịch ngoại khóa. Cô - Lệ Thư Vy vốn không định đi nhưng vì năm nay có một điều khác với những năm trước nên cô phải đi, nhất định phải đi. Sáng ngày 21/ 11/ 3051 - Năm nay trường ta sẽ tổ chức du lịch ngoại khóa tại rừng Tây Liên. Đây là một khu rừng nguyên sinh và có một số động vật hoang dã nhưng các em không cần lo vì chúng ta nếu đi sẽ được bảo vệ chặt chẽ. Chúng ta sẽ đi du lịch 3 ngày 2 đêm. Những ai muốn đi có thể đến văn phòng tìm cô đăng ký. Giáo viên chủ nhiệm thông báo cho các học viên của mình về chuyến đi ngoại khóa của năm nay. Cũng chẳng có gì khác cả, chỉ thay đổi địa điểm mà thôi. Cô thì ngay từ trước… 09/ 08/ 3049- Tôi đã nhớ lại rồi.Phải rồi\, tôi và anh có quen biết sao?Tuy đã biết thân phận thật sự của Thủy Thiên Quan nhưng cô vẫn giả ngơ, hỏi để thăm dò.Thủy Thiên Quân đang đỡ cô đứng lên thì không chút bối rối, trả lời luôn:- Đương nhiên là tôi biết cô rồi...Câu trả lời của Thủy Thiên Quân làm cô có chút ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Thủy Thiên Quân vẫn còn nhớ được cô.Cô cứ cho rằng hơn 15 năm trôi qua, dáng vẻ thay đổi, Thủy Thiên Quân cho dù có nhớ được dáng vẻ của cô khi đó thì cho dù gặp lại cũng không thể nhận ra cô chứ.-...!vì mỗi lần Tử Ngôn đi theo bí mật bảo vệ cô, tôi cũng đi theo mà.Hóa ra Thủy Thiên Quân chưa nói hết câu, việc dừng giữa chừng như khi nãy làm cô chỉ nghe được đoạn đầu, có chút vui vẻ xong bây giờ khi cả câu được nói hết ra thì lại làm cô có chút hụt hẫng." Quả nhiên thật sự không nhớ mình.Cũng không sai, 15 năm rồi, hơn nữa lúc đó mình và hắn đều mới có 4 tuổi, nhớ làm sao nổi.Nếu không phải kiếp trước nghe anh nói thì mình thật sự cũng không biết được hắn là ai"Cô tự nhủ bản thân, đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của Thủy Thiên Quân.Khi cô đã đứng dậy rồi, Thủy Thiên Quân mới chú ý đến khẩu súng lúc ở tay phải của cô, có chút ngạc nhiên nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh mà hỏi:- Dạ Nhị Tiểu thư\, khẩu súng này....- À\, bọn họ không cho tôi vào bên trong\, tôi đang định giết người xông vào đấy.Còn nữa\, tôi cũng đang tức giận vì bị người khác đẩy ngã\, vậy thôi.Một câu nói khá là đáng sợ mà cô có thể nói với giọng điệu tựa như lông hồng quả thật làm Thủy Thiên Quân không thể không cười thầm.Tuy rằng Tống Tử Ngôn không ít lần dùng giọng điệu giống hệt cô để nói về mấy chuyện đáng sợ nhưng Tống Tử Ngôn nói là Tống Tử Ngôn nói, cô nói là cô nói.Quả thật thì cô rất khác lạ so với những vị Tiểu thư mà Thủy Thiên Quân từng gặp, những người khác luôn luôn tỏ ra rằng mình là một người yểu điệu thướt tha, tính cách dịu dàng, cần có người bảo vệ nhưng cô thì lại khác.Cô tuy vẫn vô cùng dịu dàng nhưng sự bá đạo của cô, cô không hề giấu đi một chút nào.Ý nghĩ muốn giết người, trong khi những Tiểu thư khác sẽ giấu sâu trong lòng thì cô lại biểu hiện hẳn ra bên ngoài.- Còn có chuyện này sao? Không lẽ vệ sĩ không cho cô vào?Thủy Thiên Quân ngạc nhiên thì có ngạc nhiên nhưng không phải vì câu nói muốn giết người của cô mà là vì cô nói có người dám chặn cô lại, không cho cô vào bên trong.Cô không nói gì cả, chỉ gật đầu một cái thay cho câu trả lời.- Mấy người thật sự dám cản Dạ Nhị Tiểu thư lại\, còn dám đẩy ngã cô ấy?Thủy Thiên Quân nhìn cô gật đầu, mặt tối xầm quay ra hỏi mấy vệ sĩ kia, giọng rất trầm và ánh mắt khi đó của Thủy Thiên Quân quả thật vô cùng đáng sợ, sát ý cũng đều thể hiện rõ ra bên ngoài rồi.Mấy vệ sĩ kia không dám nhìn thẳng vào mắt Thủy Thiên Quân, cúi đầu lắp bắp:- Tôi..chúng tôi chỉ...- Hỗn xược.Nhị Thiếu gia từ lâu đã đặt ra luật lệ rằng chỉ cần Dạ Nhị Tiểu thư đến\, bất kỳ ai cũng không được phép cản lại vậy mà các ngươi bây giờ không những dám cản Tiểu thư lại mà còn dám đẩy ngã cô ấy?Ánh mắt chứa đầy sát khí của Thủy Thiên Quân làm bọn người kia run sợ, không dám chống chế gì cả.Thủy Thiên Quân nét mặt lạnh lùng, quay qua nói với tài xế của mình vừa mới xuống xe:- Anh gọi điện cho Đệ Nhị\, bảo cậu ta xử lý hai kẻ này đi.Quay qua phía tài xế của cô, Thủy Thiên Quân mặt không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, giọng trở lại bình thường:- Lái xe vào nhà nhà để xe đi\, tôi sẽ đưa Tiểu thư vào trong gặp Nhị Thiếu gia.Nói xong, Thủy Thiên Quân đổi cảm xúc ngay lập tức, vẻ mặt tươi cười nói với cô:- Tiểu thư\, chúng ta vào thôi\, cho Tử Ngôn một bắt ngờ.Cô gật đầu, đi phía trước Thủy Thiên Quân, vào bên trong, để lại mấy tên vệ sĩ đang hồn bay phách lạc vì đã biết được kết cục của mình.

Chương 12: Kết Cục