Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 23: Ánh Sáng Duy Nhất

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lực đạo miệng của Lệ Đình Tuấn mạnh đến đáng sợ, giống như vô cùng hận cô vậy.Kiều Phương Hạ muốn thoát ra, nhưng trực tiếp bị anh đè lên tường.Chỉ trong mấy giây, Kiều Phương Hạ đã nếm được vị tanh ngọt nhàn nhạt truyền đến từ trong kẽ răng.Cô cảm thấy bàn tay anh ôm eo cô, sau đó thuận tay đi vào trong quần áo.Sắc mặt cô thay đổi, lập tức há miệng, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh thuận thế chui vào, dùng sức quấn lấy cô, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng, ăn từng miếng một vậy.Lệ Đình Tuấn cảm thấy Kiều Phương Hạ không phản kháng, khi ăn chất lỏng mặn chát trong miệng, mới nhận ra Kiều Phương Hạ khóc rồi.Động tác của anh đột nhiên dừng lại mấy giây, thả cô ra.Kiều Phương Hạ nhìn thấy sự đờ đẫn dưới đáy mắt anh, một lúc sau, thấp giọng nói: “Số tiền mà An Phương Diệp nợ anh, tôi nhất định sẽ trả.Còn có, chuyện bốn năm trước tôi không hề thông đồng với bà ta”Cô có thể bù đắp lỗi lâm mà An Phương Diệp đã gây ra, nhưng không phải cô làm, cô sẽ không thừa nhận.Lệ Đình Tuấn nghe thấy cô nhắc đến chuyện bốn năm trước, vẻ mặt anh lập tức khôi phục vẻ chế nhạo, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Cô dùng cái gì để trả?”“Dựa vào Tiêu Hoàng Khải, dựa vào Đường Minh Kỷ? Hay là dựa vào những người đàn ông khác?”Anh không cần phải xem người trên xe là ai, chỉ cần tra hợp đồng của căn hộ này.Quần áo ngủ trên người đã bị anh xé không ra hình dáng gì, cô nghiến răng trực tiếp ném vào trong thùng rác bên cạnh, lại đi vào phòng tắm tắm lại.Qua hơi nước mờ ảo, cô nhìn thấy trong gương, cơ thế mình bị anh nhéo ra vài vết đỏ tím, trên môi cũng bị sứt, vừa đỏ vừa sưng.Cô lau đi mười mấy lần, nhưng dấu vết anh lưu lại trên người cô lại càng trở lên rõ ràng hơn.Cô luôn không muốn lại phát sinh quan hệ thế này với Lệ Đình Tuấn, nhìn cơ thể mình, trong đầu chỉ có ánh mắt ghê †ởm năm đó anh nhìn cô, nói với cô: “Kiều Phương Hạ, cô thật là hạ tiện ”.Tuy nhiên cô nhìn thấy ánh mắt anh nhìn Kiều Diệp Ngọc, là ôn nhu..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lực đạo miệng của Lệ Đình Tuấn mạnh đến đáng sợ, giống như vô cùng hận cô vậy.

Kiều Phương Hạ muốn thoát ra, nhưng trực tiếp bị anh đè lên tường.

Chỉ trong mấy giây, Kiều Phương Hạ đã nếm được vị tanh ngọt nhàn nhạt truyền đến từ trong kẽ răng.

Cô cảm thấy bàn tay anh ôm eo cô, sau đó thuận tay đi vào trong quần áo.

Sắc mặt cô thay đổi, lập tức há miệng, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh thuận thế chui vào, dùng sức quấn lấy cô, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng, ăn từng miếng một vậy.

Image removed.

Lệ Đình Tuấn cảm thấy Kiều Phương Hạ không phản kháng, khi ăn chất lỏng mặn chát trong miệng, mới nhận ra Kiều Phương Hạ khóc rồi.

Động tác của anh đột nhiên dừng lại mấy giây, thả cô ra.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy sự đờ đẫn dưới đáy mắt anh, một lúc sau, thấp giọng nói: “Số tiền mà An Phương Diệp nợ anh, tôi nhất định sẽ trả.

Còn có, chuyện bốn năm trước tôi không hề thông đồng với bà ta”

Cô có thể bù đắp lỗi lâm mà An Phương Diệp đã gây ra, nhưng không phải cô làm, cô sẽ không thừa nhận.

Lệ Đình Tuấn nghe thấy cô nhắc đến chuyện bốn năm trước, vẻ mặt anh lập tức khôi phục vẻ chế nhạo, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Cô dùng cái gì để trả?”

“Dựa vào Tiêu Hoàng Khải, dựa vào Đường Minh Kỷ? Hay là dựa vào những người đàn ông khác?”

Anh không cần phải xem người trên xe là ai, chỉ cần tra hợp đồng của căn hộ này.

Image removed.

Quần áo ngủ trên người đã bị anh xé không ra hình dáng gì, cô nghiến răng trực tiếp ném vào trong thùng rác bên cạnh, lại đi vào phòng tắm tắm lại.

Qua hơi nước mờ ảo, cô nhìn thấy trong gương, cơ thế mình bị anh nhéo ra vài vết đỏ tím, trên môi cũng bị sứt, vừa đỏ vừa sưng.

Cô lau đi mười mấy lần, nhưng dấu vết anh lưu lại trên người cô lại càng trở lên rõ ràng hơn.

Cô luôn không muốn lại phát sinh quan hệ thế này với Lệ Đình Tuấn, nhìn cơ thể mình, trong đầu chỉ có ánh mắt ghê †ởm năm đó anh nhìn cô, nói với cô: “Kiều Phương Hạ, cô thật là hạ tiện ”.

Tuy nhiên cô nhìn thấy ánh mắt anh nhìn Kiều Diệp Ngọc, là ôn nhu..

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lực đạo miệng của Lệ Đình Tuấn mạnh đến đáng sợ, giống như vô cùng hận cô vậy.Kiều Phương Hạ muốn thoát ra, nhưng trực tiếp bị anh đè lên tường.Chỉ trong mấy giây, Kiều Phương Hạ đã nếm được vị tanh ngọt nhàn nhạt truyền đến từ trong kẽ răng.Cô cảm thấy bàn tay anh ôm eo cô, sau đó thuận tay đi vào trong quần áo.Sắc mặt cô thay đổi, lập tức há miệng, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh thuận thế chui vào, dùng sức quấn lấy cô, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng, ăn từng miếng một vậy.Lệ Đình Tuấn cảm thấy Kiều Phương Hạ không phản kháng, khi ăn chất lỏng mặn chát trong miệng, mới nhận ra Kiều Phương Hạ khóc rồi.Động tác của anh đột nhiên dừng lại mấy giây, thả cô ra.Kiều Phương Hạ nhìn thấy sự đờ đẫn dưới đáy mắt anh, một lúc sau, thấp giọng nói: “Số tiền mà An Phương Diệp nợ anh, tôi nhất định sẽ trả.Còn có, chuyện bốn năm trước tôi không hề thông đồng với bà ta”Cô có thể bù đắp lỗi lâm mà An Phương Diệp đã gây ra, nhưng không phải cô làm, cô sẽ không thừa nhận.Lệ Đình Tuấn nghe thấy cô nhắc đến chuyện bốn năm trước, vẻ mặt anh lập tức khôi phục vẻ chế nhạo, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Cô dùng cái gì để trả?”“Dựa vào Tiêu Hoàng Khải, dựa vào Đường Minh Kỷ? Hay là dựa vào những người đàn ông khác?”Anh không cần phải xem người trên xe là ai, chỉ cần tra hợp đồng của căn hộ này.Quần áo ngủ trên người đã bị anh xé không ra hình dáng gì, cô nghiến răng trực tiếp ném vào trong thùng rác bên cạnh, lại đi vào phòng tắm tắm lại.Qua hơi nước mờ ảo, cô nhìn thấy trong gương, cơ thế mình bị anh nhéo ra vài vết đỏ tím, trên môi cũng bị sứt, vừa đỏ vừa sưng.Cô lau đi mười mấy lần, nhưng dấu vết anh lưu lại trên người cô lại càng trở lên rõ ràng hơn.Cô luôn không muốn lại phát sinh quan hệ thế này với Lệ Đình Tuấn, nhìn cơ thể mình, trong đầu chỉ có ánh mắt ghê †ởm năm đó anh nhìn cô, nói với cô: “Kiều Phương Hạ, cô thật là hạ tiện ”.Tuy nhiên cô nhìn thấy ánh mắt anh nhìn Kiều Diệp Ngọc, là ôn nhu..

Chương 23: Ánh Sáng Duy Nhất