“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 93: Muốn Nói Lại Thôi
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Hôm nay, Kiều Phương Hạ quay ba cảnh phim, cảnh nào cũng chỉ quay một lần là qua, không hề lãng phí một chút thời gian nào của mọi người cả, phỏng chừng là mọi người có thể kết thúc công việc sớm, những cảnh quay buổi tối cũng không cần quay nữa.Kiều Phương Hạ không muốn đi ăn cơm tối với mọi người, cô đang định đi tới nói với Tổng Thịnh một tiếng, vừa ngẩng đầu lên thì đã đối mặt với người đàn ông đứng bên cạnh Tổng Thịnh.Kiều Phương Hạ cũng không biết rằng Lê Đình Tuấn sẽ tới, động tác lau khóe miệng của cô lập tức cứng đờ.Lệ Đình Tuấn vẫn còn bị thương, vậy mà vẫn tự mình đưa Tô Minh Nguyệt tới quay MVTối qua cô ở bên ngoài biệt thự cầu xin đau khổ như vậy mà Lê Đình Tuấn còn chẳng thèm ra ngó lấy một cái.Là do cô thấp hèn, biết rõ anh đã yêu người phụ nữ khác mà còn chẳng biết xấu hổ bám lấy anh và Đình Trung, lại còn ký hợp đồng một năm với anh nữa chứ.Mấy giây sau, cô tiếp tục đi đến trước mặt Tống Thịnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, nói nhỏ: “Đạo diễn, buổi tối mọi người đi ăn đi, tôi không đi đâu, vẫn còn bị chênh lệch múi giờ đây”.“Anh Lệ đưa Minh Nguyệt đến quay MV cho ca khúc chủ đề, hay là cùng nhau.." Tống Thịnh suy nghĩ một chút, kiên trì trả lời Kiều Phương Hạ.“Thôi, mọi người cứ đi chơi đi” Kiều Phương Hạ mỉm cười với Tống Thịnh, nhỏ giọng đáp.Dứt lời, cô lạnh nhạt quay sang chào hỏi với Lệ Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh: “Anh Lệ, chị Minh Nguyệt, thật ngại quả”“Dù sao cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, khách sạn cũng không xa lắm”.Tô Minh Nguyệt mỉm cười nhìn cô, nói: “Sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của cô đâu, chẳng phải buổi tối cô cũng phải ăn cơm sao?”“Tôi không ăn tối” Kiều Phương Hạ nhìn Tô Minh Nguyệt một cái, nhẹ giọng trả lời.“Cao một mét sáu mươi chín, nặng bốn mươi lăm ki-lô-gam, dáng người như vậy đã rất hoàn hảo rồi, đầu cần giảm béo đầu? Ăn ít một chút là được.Tô Minh Nguyệt không có ý định bỏ qua cho cô, dịu dàng nói.Dứt lời, cô ta lại quay đầu nhìn về phía Nguyên Khiết Đan đứng ở sau lưng Kiều Phương Hạ, hỏi: “Không phải là Nguyên Khiết Đan không cho cô ăn đó chứ?”Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Lê Đình Tuấn vẫn dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ, không hề rời mắt.Kiều Phương Hạ biết anh đang nhìn mình, bàn tay đang cầm ly nước của cô siết chặt lại, đến mức mấy đầu ngón tay cũng trắng bệch cả ra.Tô Minh Nguyệt gây khó dễ với Nguyên Khiết Đan, Nguyên Khiết Đan cũng có chút lúng túng không biết phải trả lời như thế nào.Nhưng Nguyên Khiết Đan biết rằng Kiều Phương Hạ không muốn cùng ngồi ăn cơm với Tô Minh Nguyệt, lúc cô ấy đang định bịa đại một lý do nào đó cho qua chuyện thì Kiều Phương Hạ đứngbên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Không phải Nguyên Khiết Đan bắt tôi ăn uống điều độ đầu.Tuy nhiên, nếu chị Minh Nguyệt đã nhiệt tình mời như vậy thì tôi cũng không tiện từ chối nhỉ”..Ngôn Tình SắcNếu Tô Minh Nguyệt và Lê Đình Tuấn đã không cảm thấy xấu hổ, vậy thì cô cũng chẳng cần phải xấu hổ làm gì, chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà.Nói xong, Kiều Phương Hạ xoay người đi ra bên ngoài.Cô tùy tiện tìm một chiếc xe đạo cụ đậu ở ngoài cổng rồi ngồi xuống, chờ một lát thì thấy Lê Đình Tuấn và đám Tống Thịnh cùng nhau đi ra.Lệ Đình Tuấn lên xe trước, anh quay đầu liếc nhìn về phía Kiều Phương Hạ một cái.Kiều Phương Hạ cách ô cửa sổ được dán miếng dán chống nhìn trộm lặng lẽ nhìn Lê Đình Tuấn, cô biết là Lê Đình Tuấn biết mình đang ở bên này, bởi vì có thiết bị theo dõi và định vị.Tuy nhiên, Lê Đình Tuấn chỉ liếc qua một cái rồi lại vô cảm quay mặt đi chỗ khác ngay.Sau khi Lê Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt rời đi, Kiều Phương Hạ mới xuống khỏi xe đạo cụ, cùng đám Tống Thịnh ngồi lên một chiếc xe thương vụ khác.Trên đường đi, Tống Thịnh lén nhìn Kiều Phương Hạ mấy lần, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng rồi lại | thôi Bên cạnh vẫn còn những người khác, Tống Thịnh cũng không tiện nói gì nhiều, quan hệ của Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ là như thế nào, quan hệ giữa Kiều Phương Hạ và Đường Minh Kỷ lại như thế nào, anh ta cũng không hiểu rõ.Tống Thanh đã vì Lệ Đình Tuấn mà bao trọn một phòng ăn xa hoa phòng ăn nối liền với phòng chơi | bài, phòng karaoke, phòng nghỉngơi các thứ.Lúc Kiều Phương Hạ đi vào thì không nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đâu, chỉ thấy đám Chu Tố My và Tô Minh Nguyệt đang ngồi chơi bà
Hôm nay, Kiều Phương Hạ quay ba cảnh phim, cảnh nào cũng chỉ quay một lần là qua, không hề lãng phí một chút thời gian nào của mọi người cả, phỏng chừng là mọi người có thể kết thúc công việc sớm, những cảnh quay buổi tối cũng không cần quay nữa.
Kiều Phương Hạ không muốn đi ăn cơm tối với mọi người, cô đang định đi tới nói với Tổng Thịnh một tiếng, vừa ngẩng đầu lên thì đã đối mặt với người đàn ông đứng bên cạnh Tổng Thịnh.
Kiều Phương Hạ cũng không biết rằng Lê Đình Tuấn sẽ tới, động tác lau khóe miệng của cô lập tức cứng đờ.
Lệ Đình Tuấn vẫn còn bị thương, vậy mà vẫn tự mình đưa Tô Minh Nguyệt tới quay MV
Tối qua cô ở bên ngoài biệt thự cầu xin đau khổ như vậy mà Lê Đình Tuấn còn chẳng thèm ra ngó lấy một cái.
Là do cô thấp hèn, biết rõ anh đã yêu người phụ nữ khác mà còn chẳng biết xấu hổ bám lấy anh và Đình Trung, lại còn ký hợp đồng một năm với anh nữa chứ.
Mấy giây sau, cô tiếp tục đi đến trước mặt Tống Thịnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, nói nhỏ: “Đạo diễn, buổi tối mọi người đi ăn đi, tôi không đi đâu, vẫn còn bị chênh lệch múi giờ đây”.
“Anh Lệ đưa Minh Nguyệt đến quay MV cho ca khúc chủ đề, hay là cùng nhau.." Tống Thịnh suy nghĩ một chút, kiên trì trả lời Kiều Phương Hạ.
“Thôi, mọi người cứ đi chơi đi” Kiều Phương Hạ mỉm cười với Tống Thịnh, nhỏ giọng đáp.
Dứt lời, cô lạnh nhạt quay sang chào hỏi với Lệ Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh: “Anh Lệ, chị Minh Nguyệt, thật ngại quả”
“Dù sao cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, khách sạn cũng không xa lắm”.
Tô Minh Nguyệt mỉm cười nhìn cô, nói: “Sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của cô đâu, chẳng phải buổi tối cô cũng phải ăn cơm sao?”
“Tôi không ăn tối” Kiều Phương Hạ nhìn Tô Minh Nguyệt một cái, nhẹ giọng trả lời.
“Cao một mét sáu mươi chín, nặng bốn mươi lăm ki-lô-gam, dáng người như vậy đã rất hoàn hảo rồi, đầu cần giảm béo đầu? Ăn ít một chút là được.
Tô Minh Nguyệt không có ý định bỏ qua cho cô, dịu dàng nói.
Dứt lời, cô ta lại quay đầu nhìn về phía Nguyên Khiết Đan đứng ở sau lưng Kiều Phương Hạ, hỏi: “Không phải là Nguyên Khiết Đan không cho cô ăn đó chứ?”
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Lê Đình Tuấn vẫn dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ, không hề rời mắt.
Kiều Phương Hạ biết anh đang nhìn mình, bàn tay đang cầm ly nước của cô siết chặt lại, đến mức mấy đầu ngón tay cũng trắng bệch cả ra.
Tô Minh Nguyệt gây khó dễ với Nguyên Khiết Đan, Nguyên Khiết Đan cũng có chút lúng túng không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng Nguyên Khiết Đan biết rằng Kiều Phương Hạ không muốn cùng ngồi ăn cơm với Tô Minh Nguyệt, lúc cô ấy đang định bịa đại một lý do nào đó cho qua chuyện thì Kiều Phương Hạ đứng
bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Không phải Nguyên Khiết Đan bắt tôi ăn uống điều độ đầu.
Tuy nhiên, nếu chị Minh Nguyệt đã nhiệt tình mời như vậy thì tôi cũng không tiện từ chối nhỉ”.
.
Ngôn Tình Sắc
Nếu Tô Minh Nguyệt và Lê Đình Tuấn đã không cảm thấy xấu hổ, vậy thì cô cũng chẳng cần phải xấu hổ làm gì, chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà.
Nói xong, Kiều Phương Hạ xoay người đi ra bên ngoài.
Cô tùy tiện tìm một chiếc xe đạo cụ đậu ở ngoài cổng rồi ngồi xuống, chờ một lát thì thấy Lê Đình Tuấn và đám Tống Thịnh cùng nhau đi ra.
Lệ Đình Tuấn lên xe trước, anh quay đầu liếc nhìn về phía Kiều Phương Hạ một cái.
Kiều Phương Hạ cách ô cửa sổ được dán miếng dán chống nhìn trộm lặng lẽ nhìn Lê Đình Tuấn, cô biết là Lê Đình Tuấn biết mình đang ở bên này, bởi vì có thiết bị theo dõi và định vị.
Tuy nhiên, Lê Đình Tuấn chỉ liếc qua một cái rồi lại vô cảm quay mặt đi chỗ khác ngay.
Sau khi Lê Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt rời đi, Kiều Phương Hạ mới xuống khỏi xe đạo cụ, cùng đám Tống Thịnh ngồi lên một chiếc xe thương vụ khác.
Trên đường đi, Tống Thịnh lén nhìn Kiều Phương Hạ mấy lần, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng rồi lại | thôi Bên cạnh vẫn còn những người khác, Tống Thịnh cũng không tiện nói gì nhiều, quan hệ của Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ là như thế nào, quan hệ giữa Kiều Phương Hạ và Đường Minh Kỷ lại như thế nào, anh ta cũng không hiểu rõ.
Tống Thanh đã vì Lệ Đình Tuấn mà bao trọn một phòng ăn xa hoa phòng ăn nối liền với phòng chơi | bài, phòng karaoke, phòng nghỉ
ngơi các thứ.
Lúc Kiều Phương Hạ đi vào thì không nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đâu, chỉ thấy đám Chu Tố My và Tô Minh Nguyệt đang ngồi chơi bà
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Hôm nay, Kiều Phương Hạ quay ba cảnh phim, cảnh nào cũng chỉ quay một lần là qua, không hề lãng phí một chút thời gian nào của mọi người cả, phỏng chừng là mọi người có thể kết thúc công việc sớm, những cảnh quay buổi tối cũng không cần quay nữa.Kiều Phương Hạ không muốn đi ăn cơm tối với mọi người, cô đang định đi tới nói với Tổng Thịnh một tiếng, vừa ngẩng đầu lên thì đã đối mặt với người đàn ông đứng bên cạnh Tổng Thịnh.Kiều Phương Hạ cũng không biết rằng Lê Đình Tuấn sẽ tới, động tác lau khóe miệng của cô lập tức cứng đờ.Lệ Đình Tuấn vẫn còn bị thương, vậy mà vẫn tự mình đưa Tô Minh Nguyệt tới quay MVTối qua cô ở bên ngoài biệt thự cầu xin đau khổ như vậy mà Lê Đình Tuấn còn chẳng thèm ra ngó lấy một cái.Là do cô thấp hèn, biết rõ anh đã yêu người phụ nữ khác mà còn chẳng biết xấu hổ bám lấy anh và Đình Trung, lại còn ký hợp đồng một năm với anh nữa chứ.Mấy giây sau, cô tiếp tục đi đến trước mặt Tống Thịnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, nói nhỏ: “Đạo diễn, buổi tối mọi người đi ăn đi, tôi không đi đâu, vẫn còn bị chênh lệch múi giờ đây”.“Anh Lệ đưa Minh Nguyệt đến quay MV cho ca khúc chủ đề, hay là cùng nhau.." Tống Thịnh suy nghĩ một chút, kiên trì trả lời Kiều Phương Hạ.“Thôi, mọi người cứ đi chơi đi” Kiều Phương Hạ mỉm cười với Tống Thịnh, nhỏ giọng đáp.Dứt lời, cô lạnh nhạt quay sang chào hỏi với Lệ Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh: “Anh Lệ, chị Minh Nguyệt, thật ngại quả”“Dù sao cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, khách sạn cũng không xa lắm”.Tô Minh Nguyệt mỉm cười nhìn cô, nói: “Sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của cô đâu, chẳng phải buổi tối cô cũng phải ăn cơm sao?”“Tôi không ăn tối” Kiều Phương Hạ nhìn Tô Minh Nguyệt một cái, nhẹ giọng trả lời.“Cao một mét sáu mươi chín, nặng bốn mươi lăm ki-lô-gam, dáng người như vậy đã rất hoàn hảo rồi, đầu cần giảm béo đầu? Ăn ít một chút là được.Tô Minh Nguyệt không có ý định bỏ qua cho cô, dịu dàng nói.Dứt lời, cô ta lại quay đầu nhìn về phía Nguyên Khiết Đan đứng ở sau lưng Kiều Phương Hạ, hỏi: “Không phải là Nguyên Khiết Đan không cho cô ăn đó chứ?”Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Lê Đình Tuấn vẫn dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ, không hề rời mắt.Kiều Phương Hạ biết anh đang nhìn mình, bàn tay đang cầm ly nước của cô siết chặt lại, đến mức mấy đầu ngón tay cũng trắng bệch cả ra.Tô Minh Nguyệt gây khó dễ với Nguyên Khiết Đan, Nguyên Khiết Đan cũng có chút lúng túng không biết phải trả lời như thế nào.Nhưng Nguyên Khiết Đan biết rằng Kiều Phương Hạ không muốn cùng ngồi ăn cơm với Tô Minh Nguyệt, lúc cô ấy đang định bịa đại một lý do nào đó cho qua chuyện thì Kiều Phương Hạ đứngbên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Không phải Nguyên Khiết Đan bắt tôi ăn uống điều độ đầu.Tuy nhiên, nếu chị Minh Nguyệt đã nhiệt tình mời như vậy thì tôi cũng không tiện từ chối nhỉ”..Ngôn Tình SắcNếu Tô Minh Nguyệt và Lê Đình Tuấn đã không cảm thấy xấu hổ, vậy thì cô cũng chẳng cần phải xấu hổ làm gì, chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà.Nói xong, Kiều Phương Hạ xoay người đi ra bên ngoài.Cô tùy tiện tìm một chiếc xe đạo cụ đậu ở ngoài cổng rồi ngồi xuống, chờ một lát thì thấy Lê Đình Tuấn và đám Tống Thịnh cùng nhau đi ra.Lệ Đình Tuấn lên xe trước, anh quay đầu liếc nhìn về phía Kiều Phương Hạ một cái.Kiều Phương Hạ cách ô cửa sổ được dán miếng dán chống nhìn trộm lặng lẽ nhìn Lê Đình Tuấn, cô biết là Lê Đình Tuấn biết mình đang ở bên này, bởi vì có thiết bị theo dõi và định vị.Tuy nhiên, Lê Đình Tuấn chỉ liếc qua một cái rồi lại vô cảm quay mặt đi chỗ khác ngay.Sau khi Lê Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt rời đi, Kiều Phương Hạ mới xuống khỏi xe đạo cụ, cùng đám Tống Thịnh ngồi lên một chiếc xe thương vụ khác.Trên đường đi, Tống Thịnh lén nhìn Kiều Phương Hạ mấy lần, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng rồi lại | thôi Bên cạnh vẫn còn những người khác, Tống Thịnh cũng không tiện nói gì nhiều, quan hệ của Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ là như thế nào, quan hệ giữa Kiều Phương Hạ và Đường Minh Kỷ lại như thế nào, anh ta cũng không hiểu rõ.Tống Thanh đã vì Lệ Đình Tuấn mà bao trọn một phòng ăn xa hoa phòng ăn nối liền với phòng chơi | bài, phòng karaoke, phòng nghỉngơi các thứ.Lúc Kiều Phương Hạ đi vào thì không nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đâu, chỉ thấy đám Chu Tố My và Tô Minh Nguyệt đang ngồi chơi bà