Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 179: Cô Ta Không Còn Cơ Hội Nữa

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Vết thương trên cổ tay của Kiều Diệp Ngọc đã được xử lý xong rồi, đang nằm trên giường truyền máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy vậy. Kiều Đông Phương bảo cô y tá trong phòng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.“Ba..” Kiều Diệp Ngọc nhìn Kiều Đông Phương, khóe mắt bắt đầu ửng đỏ.Kiều Đông Phương đi đến bên giường, nhìn Kiều Diệp Ngọc bằng ánh mắt phức tạp. Đột nhiên, ông ta giơ tay lên giáng cho Kiều Diệp Ngọc một cái bạt tai: “Mất mặt với cả người nước ngoài rồi, nhà họ Kiều chúng ta sau này còn làm người kiểu gì nữa?”.Kiều Diệp Ngọc bị ông ta đánh, thiếu chút nữa ngã xuống giường, đầu ong ong cả lên. “Anh bị điên à! Diệp Ngọc đã thế này rồi mà anh còn đánh nó!” Tống Vân Lan kéo Kiều Đông Phương, xót con không biết làm thế nào mới được. “Hai tháng nay nó toàn làm mấy chuyện gì cần tôi nói rõ ra à?” Kiều Đông Phương cau mày hỏi ngược lại Tống Vân Lan.Mấy chuyện đó càng lúc càng nghiêm trọng, càng lúc càng làm người ta mất thể diện. Khi Kiều Phương Hạ chưa về, Kiều Đông Phương không biết Kiều Diệp Ngọc lại là người như vậy.Ông ta cứ tưởng con gái nhỏ của mình hiểu chuyện, biết điều hơn, làm việc có phong độ hơn, vậy mà chẳng ngờ thủ đoạn của cô ta lại âm hiểm như vậy. Bây giờ rước họa vào thân là do tự cô ta chuốc lấy. “Con bé chỉ muốn tốt cho nhà họ Kiều thôi mà.Nếu không nhờ con gái của chúng ta thì nhà họ Lệ đối xử với nhà chúng ta được thế à?” Tổng Vân Lan hạ giọng hỏi ngược lại. “Do em chiều nó quá đấy! Lúc em dạy nó làm mấy chuyện đấy có nghĩ đến hậu quả không?” Kiều Đông Phương bực tức nói. Không chỉ thế, hai bộ phim của Kiều Diệp Ngọc đều bị trả về. Hai ngày trước ông cụ nhà họ Kiều lết cái thân bệnh tật đích thân đi nói chuyện với bên sản xuất phim, câu trả lời của bọn họ là hoặc xóa gần hết cảnh của Kiều Diệp Ngọc đi, hoặc là hủy hợp đồng, thay diễn viên chính khác quay lại từ đầu.Ông ta vẫn ngồi ở nhà sốt ruột chờ tin, không ngờ thứ đến tai lại là scandal cực lớn của Kiều Diệp Ngọc ở nước ngoài. Tống Vân Lan ngập ngừng một chút, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Kiều Đông Phương đã reo lên. Ông ta lôi ra xem, thì ra là bên nhà sản xuất phim gọi đến. Ông ta cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ, xoay người đi đến bên cửa sổ, nghe điện thoại. Vừa liên hệ được, chưa nói câu nào thì đối phương đã nói thẳng: “Xin lỗi ông Kiều, chúng tôi chỉ có thể hủy hợp đồng được thôi.Nể tình ông và ông cụ Kiều đã hợp tác với chúng tôi nhiều năm, tiền cát - xê Kiều Diệp Ngọc được trả lúc trước chúng tôi không đòi lại nữa, coi như chúng tôi xui.” Kiều Đông Phương tự chỉnh lại nhịp thở, xin lỗi với người ta: “Không còn cách nào thật sao?” "Ông hỏi chúng tôi còn không bằng tự hỏi chính ông.Suy nghĩ thật kĩ xem nếu nghệ sĩ công ty ông có tin đồn xấu lớn thế này thì ông còn dùng người ta không?” Bên sản xuất phim không hề khách sáo, hỏi ngược lại. “Hơn nữa chúng tôi đã đầu tư rất nhiều vốn cho bộ phim này, chắc chắn không thể hi sinh vì một nữ nghệ sĩ vừa trốn thuế vừa dùng quy tắc ngầm để giành giải được.Điều quan trọng nhất là không qua kiểm duyệt của Tổng cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình quốc gia được.Lý do là Kiều Diệp Ngọc làm ảnh hưởng xấu đến xã hội, chúng tôi cũng không làm thế nào được cả.” “Nói hết nước hết cái rồi đấy, mấy người tự bảo trọng nhé, khoảng thời gian này chú ý khiêm tốn thôi” Kiều Đông Phương nghe đối phương nói một phát như vậy rồi cúp máy luôn, ông ta còn chẳng có cơ hội mà chen lời. Ông ta đứng trước cửa sổ, im lặng rất lâu.Ngoảnh đầu lại nhìn về phía Kiều Diệp Ngọc đang nằm trên giường bệnh. Kiều Diệp Ngọc nằm im khóc, nhìn chằm chằm vào điện thoại của Kiều Đông Phương. Cô ta không còn cơ hội nữa rồi, cô ta xong rồi. Thế nhưng cô ta giành được giải quả thực là vì có thể lực nhà họ Lệ chống lưng, không phải lỗi của cô ta, cô ta không làm gì sai. “Nghĩ đến chuyện sau này của công ty trước đi, anh đừng mắng Diệp Ngọc nữa.Bây giờ nói gì cũng chẳng có ích đầu” Tống Vân Lan ôm Kiều Diệp Ngọc khóc, bảo. Bà ta chỉ sợ Kiều Đông Phương tức lên đánh chết Kiều Diệp Ngọc.Bà ta theo Kiều Đông Phương nhiều năm vậy rồi, Kiều Đông Phương chưa bao giờ tức giận như vậy cả, chưa bao giờ ra tay đánh Kiều Diệp Ngọc..

Vết thương trên cổ tay của Kiều Diệp Ngọc đã được xử lý xong rồi, đang nằm trên giường truyền máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy vậy. 

Kiều Đông Phương bảo cô y tá trong phòng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

“Ba..” Kiều Diệp Ngọc nhìn Kiều Đông Phương, khóe mắt bắt đầu ửng đỏ.

Kiều Đông Phương đi đến bên giường, nhìn Kiều Diệp Ngọc bằng ánh mắt phức tạp. 

Đột nhiên, ông ta giơ tay lên giáng cho Kiều Diệp Ngọc một cái bạt tai: “Mất mặt với cả người nước ngoài rồi, nhà họ Kiều chúng ta sau này còn làm người kiểu gì nữa?”.

Kiều Diệp Ngọc bị ông ta đánh, thiếu chút nữa ngã xuống giường, đầu ong ong cả lên. 

“Anh bị điên à! Diệp Ngọc đã thế này rồi mà anh còn đánh nó!” Tống Vân Lan kéo Kiều Đông Phương, xót con không biết làm thế nào mới được. 

“Hai tháng nay nó toàn làm mấy chuyện gì cần tôi nói rõ ra à?” Kiều Đông Phương cau mày hỏi ngược lại Tống Vân Lan.

Mấy chuyện đó càng lúc càng nghiêm trọng, càng lúc càng làm người ta mất thể diện. 

Khi Kiều Phương Hạ chưa về, Kiều Đông Phương không biết Kiều Diệp Ngọc lại là người như vậy.

Ông ta cứ tưởng con gái nhỏ của mình hiểu chuyện, biết điều hơn, làm việc có phong độ hơn, vậy mà chẳng ngờ thủ đoạn của cô ta lại âm hiểm như vậy. 

Bây giờ rước họa vào thân là do tự cô ta chuốc lấy. 

“Con bé chỉ muốn tốt cho nhà họ Kiều thôi mà.

Nếu không nhờ con gái của chúng ta thì nhà họ Lệ đối xử với nhà chúng ta được thế à?” Tổng Vân Lan hạ giọng hỏi ngược lại. 

“Do em chiều nó quá đấy! Lúc em dạy nó làm mấy chuyện đấy có nghĩ đến hậu quả không?” Kiều Đông Phương bực tức nói. 

Không chỉ thế, hai bộ phim của Kiều Diệp Ngọc đều bị trả về. 

Hai ngày trước ông cụ nhà họ Kiều lết cái thân bệnh tật đích thân đi nói chuyện với bên sản xuất phim, câu trả lời của bọn họ là hoặc xóa gần hết cảnh của Kiều Diệp Ngọc đi, hoặc là hủy hợp đồng, thay diễn viên chính khác quay lại từ đầu.

Ông ta vẫn ngồi ở nhà sốt ruột chờ tin, không ngờ thứ đến tai lại là scandal cực lớn của Kiều Diệp Ngọc ở nước ngoài. 

Tống Vân Lan ngập ngừng một chút, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Kiều Đông Phương đã reo lên. 

Ông ta lôi ra xem, thì ra là bên nhà sản xuất phim gọi đến. 

Ông ta cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ, xoay người đi đến bên cửa sổ, nghe điện thoại. 

Vừa liên hệ được, chưa nói câu nào thì đối phương đã nói thẳng: “Xin lỗi ông Kiều, chúng tôi chỉ có thể hủy hợp đồng được thôi.

Nể tình ông và ông cụ Kiều đã hợp tác với chúng tôi nhiều năm, tiền cát - xê Kiều Diệp Ngọc được trả lúc trước chúng tôi không đòi lại nữa, coi như chúng tôi xui.” 

Kiều Đông Phương tự chỉnh lại nhịp thở, xin lỗi với người ta: “Không còn cách nào thật sao?” 

"Ông hỏi chúng tôi còn không bằng tự hỏi chính ông.

Suy nghĩ thật kĩ xem nếu nghệ sĩ công ty ông có tin đồn xấu lớn thế này thì ông còn dùng người ta không?” Bên sản xuất phim không hề khách sáo, hỏi ngược lại. 

“Hơn nữa chúng tôi đã đầu tư rất nhiều vốn cho bộ phim này, chắc chắn không thể hi sinh vì một nữ nghệ sĩ vừa trốn thuế vừa dùng quy tắc ngầm để giành giải được.

Điều quan trọng nhất là không qua kiểm duyệt của Tổng cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình quốc gia được.

Lý do là Kiều Diệp Ngọc làm ảnh hưởng xấu đến xã hội, chúng tôi cũng không làm thế nào được cả.” 

“Nói hết nước hết cái rồi đấy, mấy người tự bảo trọng nhé, khoảng thời gian này chú ý khiêm tốn thôi” 

Kiều Đông Phương nghe đối phương nói một phát như vậy rồi cúp máy luôn, ông ta còn chẳng có cơ hội mà chen lời. 

Ông ta đứng trước cửa sổ, im lặng rất lâu.

Ngoảnh đầu lại nhìn về phía Kiều Diệp Ngọc đang nằm trên giường bệnh. 

Kiều Diệp Ngọc nằm im khóc, nhìn chằm chằm vào điện thoại của Kiều Đông Phương. 

Cô ta không còn cơ hội nữa rồi, cô ta xong rồi. 

Thế nhưng cô ta giành được giải quả thực là vì có thể lực nhà họ Lệ chống lưng, không phải lỗi của cô ta, cô ta không làm gì sai. 

“Nghĩ đến chuyện sau này của công ty trước đi, anh đừng mắng Diệp Ngọc nữa.

Bây giờ nói gì cũng chẳng có ích đầu” Tống Vân Lan ôm Kiều Diệp Ngọc khóc, bảo. 

Bà ta chỉ sợ Kiều Đông Phương tức lên đánh chết Kiều Diệp Ngọc.

Bà ta theo Kiều Đông Phương nhiều năm vậy rồi, Kiều Đông Phương chưa bao giờ tức giận như vậy cả, chưa bao giờ ra tay đánh Kiều Diệp Ngọc..

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Vết thương trên cổ tay của Kiều Diệp Ngọc đã được xử lý xong rồi, đang nằm trên giường truyền máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy vậy. Kiều Đông Phương bảo cô y tá trong phòng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.“Ba..” Kiều Diệp Ngọc nhìn Kiều Đông Phương, khóe mắt bắt đầu ửng đỏ.Kiều Đông Phương đi đến bên giường, nhìn Kiều Diệp Ngọc bằng ánh mắt phức tạp. Đột nhiên, ông ta giơ tay lên giáng cho Kiều Diệp Ngọc một cái bạt tai: “Mất mặt với cả người nước ngoài rồi, nhà họ Kiều chúng ta sau này còn làm người kiểu gì nữa?”.Kiều Diệp Ngọc bị ông ta đánh, thiếu chút nữa ngã xuống giường, đầu ong ong cả lên. “Anh bị điên à! Diệp Ngọc đã thế này rồi mà anh còn đánh nó!” Tống Vân Lan kéo Kiều Đông Phương, xót con không biết làm thế nào mới được. “Hai tháng nay nó toàn làm mấy chuyện gì cần tôi nói rõ ra à?” Kiều Đông Phương cau mày hỏi ngược lại Tống Vân Lan.Mấy chuyện đó càng lúc càng nghiêm trọng, càng lúc càng làm người ta mất thể diện. Khi Kiều Phương Hạ chưa về, Kiều Đông Phương không biết Kiều Diệp Ngọc lại là người như vậy.Ông ta cứ tưởng con gái nhỏ của mình hiểu chuyện, biết điều hơn, làm việc có phong độ hơn, vậy mà chẳng ngờ thủ đoạn của cô ta lại âm hiểm như vậy. Bây giờ rước họa vào thân là do tự cô ta chuốc lấy. “Con bé chỉ muốn tốt cho nhà họ Kiều thôi mà.Nếu không nhờ con gái của chúng ta thì nhà họ Lệ đối xử với nhà chúng ta được thế à?” Tổng Vân Lan hạ giọng hỏi ngược lại. “Do em chiều nó quá đấy! Lúc em dạy nó làm mấy chuyện đấy có nghĩ đến hậu quả không?” Kiều Đông Phương bực tức nói. Không chỉ thế, hai bộ phim của Kiều Diệp Ngọc đều bị trả về. Hai ngày trước ông cụ nhà họ Kiều lết cái thân bệnh tật đích thân đi nói chuyện với bên sản xuất phim, câu trả lời của bọn họ là hoặc xóa gần hết cảnh của Kiều Diệp Ngọc đi, hoặc là hủy hợp đồng, thay diễn viên chính khác quay lại từ đầu.Ông ta vẫn ngồi ở nhà sốt ruột chờ tin, không ngờ thứ đến tai lại là scandal cực lớn của Kiều Diệp Ngọc ở nước ngoài. Tống Vân Lan ngập ngừng một chút, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Kiều Đông Phương đã reo lên. Ông ta lôi ra xem, thì ra là bên nhà sản xuất phim gọi đến. Ông ta cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ, xoay người đi đến bên cửa sổ, nghe điện thoại. Vừa liên hệ được, chưa nói câu nào thì đối phương đã nói thẳng: “Xin lỗi ông Kiều, chúng tôi chỉ có thể hủy hợp đồng được thôi.Nể tình ông và ông cụ Kiều đã hợp tác với chúng tôi nhiều năm, tiền cát - xê Kiều Diệp Ngọc được trả lúc trước chúng tôi không đòi lại nữa, coi như chúng tôi xui.” Kiều Đông Phương tự chỉnh lại nhịp thở, xin lỗi với người ta: “Không còn cách nào thật sao?” "Ông hỏi chúng tôi còn không bằng tự hỏi chính ông.Suy nghĩ thật kĩ xem nếu nghệ sĩ công ty ông có tin đồn xấu lớn thế này thì ông còn dùng người ta không?” Bên sản xuất phim không hề khách sáo, hỏi ngược lại. “Hơn nữa chúng tôi đã đầu tư rất nhiều vốn cho bộ phim này, chắc chắn không thể hi sinh vì một nữ nghệ sĩ vừa trốn thuế vừa dùng quy tắc ngầm để giành giải được.Điều quan trọng nhất là không qua kiểm duyệt của Tổng cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình quốc gia được.Lý do là Kiều Diệp Ngọc làm ảnh hưởng xấu đến xã hội, chúng tôi cũng không làm thế nào được cả.” “Nói hết nước hết cái rồi đấy, mấy người tự bảo trọng nhé, khoảng thời gian này chú ý khiêm tốn thôi” Kiều Đông Phương nghe đối phương nói một phát như vậy rồi cúp máy luôn, ông ta còn chẳng có cơ hội mà chen lời. Ông ta đứng trước cửa sổ, im lặng rất lâu.Ngoảnh đầu lại nhìn về phía Kiều Diệp Ngọc đang nằm trên giường bệnh. Kiều Diệp Ngọc nằm im khóc, nhìn chằm chằm vào điện thoại của Kiều Đông Phương. Cô ta không còn cơ hội nữa rồi, cô ta xong rồi. Thế nhưng cô ta giành được giải quả thực là vì có thể lực nhà họ Lệ chống lưng, không phải lỗi của cô ta, cô ta không làm gì sai. “Nghĩ đến chuyện sau này của công ty trước đi, anh đừng mắng Diệp Ngọc nữa.Bây giờ nói gì cũng chẳng có ích đầu” Tống Vân Lan ôm Kiều Diệp Ngọc khóc, bảo. Bà ta chỉ sợ Kiều Đông Phương tức lên đánh chết Kiều Diệp Ngọc.Bà ta theo Kiều Đông Phương nhiều năm vậy rồi, Kiều Đông Phương chưa bao giờ tức giận như vậy cả, chưa bao giờ ra tay đánh Kiều Diệp Ngọc..

Chương 179: Cô Ta Không Còn Cơ Hội Nữa