“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 209: Có Liên Quan Gì Đến Anh
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Phương Hạ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô chắc chẩn chỗ này không ổn, nghĩ vậy cô liền đi về phía phòng nghỉ.Quản gia Lệ thấy Kiều Phương Hạ đã bước vào phòng nghỉ, đóng cửa lại rồi, mới thấp giọng hỏi: “Cậu hai! Ông cụ và phóng viên đã đợi ở bên dưới rất lâu rồi, mục đích chính là muốn phỏng vấn về hôn sự giữa cậu và cô hai nhà họ Kiều, cậu..”*Tôi đồng ý nhận phỏng vấn lúc nào vậy?“Lệ Đình Tuấn bình tĩnh ăn cơm trưa, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng hỏi ngược lại.“Nhưng..” Quản gia có chút khẩn trương.*Nói với ông cụ, nếu như tôi xuống dưới, người mất mặt sẽ là Kiều Diệp Ngọc, chuyện tôi chưa từng hứa thì sẽ không bao giờ làm, ông cụ muốn ép hôn cũng không có ích gì” Lệ Đình Tuấn không để quản gia nói tiếp, tiếp tục nói.“Cậu hai, tin tức này đã truyền ra ngoài hết rồi! Cậu không muốn cứu lấy mặt mũi của nhà họ Lệ sao?” Quản gia vô cùng lo lắng mà trả lời: “Hơn nữa, cô hai nhà họ Kiều, cô ta…”“Có liên quan gì đến tôi?” Lệ Đình Tuấn bỗng chốc trở nên hung hăng, đập mạnh đôi đũa trên tay xuống bàn.Cả căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh.Kiều Phương Hạ đang nghĩ ngơi trong phòng cũng có thể nghe rõ tiếng bọn họ đang cãi nhau bên ngoài Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, một lúc sau, cô thấy đám phóng viên của giới truyền thông ở dưới lâu đang lũ lượt rời đi.Kiều Phương Hạ lên mạng tìm tin Lệ Đình Tuấn cầu hôn Kiều Diệp.Ngọc vào ngày hôm nay, nhưng lại phát hiện không có bất kỳ tin tức nào liên quan, màn cầu hôn lớn như vậy đã bị Lệ Đình Tuấn xử lý sạch sẽ.Một lát sau, Lệ Đình Tuấn mở cửa bước vào, đi thẳng đến cạnh tủ quần áo, vừa đưa lưng về phía Kiều Phương Hạ thay quần áo vừa thấp giọng nói: “Thế này đi, lát nữa anh bảo Lam Minh Hạc đưa em về đoàn phim”Kiều Phương Hạ nhìn chäm chằm bóng lưng anh một lúc rồi mới trả lời: “Không cần đâu, em nói Nguyên Khiết Đan đến đón em là được Lệ Đình Tuấn mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, quay người bước đến trước mặt Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng nâng cấm cô lên, nói khẽ: “Em có hai lựa chọn, một là để Lam Minh Hạc đưa đi, hoặc là em đi công tác với anh”Đáp án rất rõ ràng Kiều Phương Hạ há to miệng, không nói được lời nào.“Mấy ngày nữa anh mới về, Đình Trung rất nhớ em” Lệ Đình Tuấn chờ cô vài giây, sau đó tiếp tục nói nhỏ với cô.Dứt lời, Lệ Đình Tuấn cúi đầu, căn nhẹ vào môi Kiều Phương Hạ.Trước khi Kiều Phương Hạ kịp tránh đi, Lệ Đình Tuấn đã buông tay ra, tiếp tục mặc quần áo rồi bước nhanh ra ngoài.Cảm xúc trong lòng Kiều Phương Hạ có chút phức tạp, nghe thấy anh dặn dò Lam Minh Hạc vài câu: “Những ngày tôi không ở đây, phái người theo sát cô ấy, đừng để cô ấy ở một mình”Đường Minh Kỷ gửi đến một tin nhắn đến cho cô, hỏi cô: “Cô đang ở đâu?Không phải cô muốn đến đây xử lý chuyện hợp đồng à?”Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, hỏi anh ta: “Tôi có chút chuyện nên đi trước rồi, tôi hỏi anh, có phải Lệ Đình Tuấn muốn rút vốn không?”*Ai nói vậy? Anh ta không hề đề cập đến chuyện này” Đường Minh Kỷ lập tức trả lời cô.đi đến trước mặt anh, giúp anh chỉnh lại chiếc nơ có phần xộc xệch.Lệ Đình Tuấn rũ mắt, nhìn Kiều Phương Hạ, đáy mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.Một lúc sau, Lệ Đình Tuấn không khỏi cong khóe môi: “Sao tự nhiên lại nghe lời như vậy?”“Không phải anh hy vọng em biết nghe lời một chút ư?” Kiều Phương Hạ thấp giọng trả lời..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Phương Hạ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô chắc chẩn chỗ này không ổn, nghĩ vậy cô liền đi về phía phòng nghỉ.
Quản gia Lệ thấy Kiều Phương Hạ đã bước vào phòng nghỉ, đóng cửa lại rồi, mới thấp giọng hỏi: “Cậu hai! Ông cụ và phóng viên đã đợi ở bên dưới rất lâu rồi, mục đích chính là muốn phỏng vấn về hôn sự giữa cậu và cô hai nhà họ Kiều, cậu..”
*Tôi đồng ý nhận phỏng vấn lúc nào vậy?“Lệ Đình Tuấn bình tĩnh ăn cơm trưa, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng hỏi ngược lại.
“Nhưng..” Quản gia có chút khẩn trương.
*Nói với ông cụ, nếu như tôi xuống dưới, người mất mặt sẽ là Kiều Diệp Ngọc, chuyện tôi chưa từng hứa thì sẽ không bao giờ làm, ông cụ muốn ép hôn cũng không có ích gì” Lệ Đình Tuấn không để quản gia nói tiếp, tiếp tục nói.
“Cậu hai, tin tức này đã truyền ra ngoài hết rồi! Cậu không muốn cứu lấy mặt mũi của nhà họ Lệ sao?” Quản gia vô cùng lo lắng mà trả lời: “Hơn nữa, cô hai nhà họ Kiều, cô ta…”
“Có liên quan gì đến tôi?” Lệ Đình Tuấn bỗng chốc trở nên hung hăng, đập mạnh đôi đũa trên tay xuống bàn.
Cả căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Kiều Phương Hạ đang nghĩ ngơi trong phòng cũng có thể nghe rõ tiếng bọn họ đang cãi nhau bên ngoài Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, một lúc sau, cô thấy đám phóng viên của giới truyền thông ở dưới lâu đang lũ lượt rời đi.
Kiều Phương Hạ lên mạng tìm tin Lệ Đình Tuấn cầu hôn Kiều Diệp.
Ngọc vào ngày hôm nay, nhưng lại phát hiện không có bất kỳ tin tức nào liên quan, màn cầu hôn lớn như vậy đã bị Lệ Đình Tuấn xử lý sạch sẽ.
Một lát sau, Lệ Đình Tuấn mở cửa bước vào, đi thẳng đến cạnh tủ quần áo, vừa đưa lưng về phía Kiều Phương Hạ thay quần áo vừa thấp giọng nói: “Thế này đi, lát nữa anh bảo Lam Minh Hạc đưa em về đoàn phim”
Kiều Phương Hạ nhìn chäm chằm bóng lưng anh một lúc rồi mới trả lời: “Không cần đâu, em nói Nguyên Khiết Đan đến đón em là được Lệ Đình Tuấn mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, quay người bước đến trước mặt Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng nâng cấm cô lên, nói khẽ: “Em có hai lựa chọn, một là để Lam Minh Hạc đưa đi, hoặc là em đi công tác với anh”
Đáp án rất rõ ràng Kiều Phương Hạ há to miệng, không nói được lời nào.
“Mấy ngày nữa anh mới về, Đình Trung rất nhớ em” Lệ Đình Tuấn chờ cô vài giây, sau đó tiếp tục nói nhỏ với cô.
Dứt lời, Lệ Đình Tuấn cúi đầu, căn nhẹ vào môi Kiều Phương Hạ.
Trước khi Kiều Phương Hạ kịp tránh đi, Lệ Đình Tuấn đã buông tay ra, tiếp tục mặc quần áo rồi bước nhanh ra ngoài.
Cảm xúc trong lòng Kiều Phương Hạ có chút phức tạp, nghe thấy anh dặn dò Lam Minh Hạc vài câu: “Những ngày tôi không ở đây, phái người theo sát cô ấy, đừng để cô ấy ở một mình”
Đường Minh Kỷ gửi đến một tin nhắn đến cho cô, hỏi cô: “Cô đang ở đâu?
Không phải cô muốn đến đây xử lý chuyện hợp đồng à?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, hỏi anh ta: “Tôi có chút chuyện nên đi trước rồi, tôi hỏi anh, có phải Lệ Đình Tuấn muốn rút vốn không?”
*Ai nói vậy? Anh ta không hề đề cập đến chuyện này” Đường Minh Kỷ lập tức trả lời cô.
đi đến trước mặt anh, giúp anh chỉnh lại chiếc nơ có phần xộc xệch.
Lệ Đình Tuấn rũ mắt, nhìn Kiều Phương Hạ, đáy mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Một lúc sau, Lệ Đình Tuấn không khỏi cong khóe môi: “Sao tự nhiên lại nghe lời như vậy?”
“Không phải anh hy vọng em biết nghe lời một chút ư?” Kiều Phương Hạ thấp giọng trả lời..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Phương Hạ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô chắc chẩn chỗ này không ổn, nghĩ vậy cô liền đi về phía phòng nghỉ.Quản gia Lệ thấy Kiều Phương Hạ đã bước vào phòng nghỉ, đóng cửa lại rồi, mới thấp giọng hỏi: “Cậu hai! Ông cụ và phóng viên đã đợi ở bên dưới rất lâu rồi, mục đích chính là muốn phỏng vấn về hôn sự giữa cậu và cô hai nhà họ Kiều, cậu..”*Tôi đồng ý nhận phỏng vấn lúc nào vậy?“Lệ Đình Tuấn bình tĩnh ăn cơm trưa, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng hỏi ngược lại.“Nhưng..” Quản gia có chút khẩn trương.*Nói với ông cụ, nếu như tôi xuống dưới, người mất mặt sẽ là Kiều Diệp Ngọc, chuyện tôi chưa từng hứa thì sẽ không bao giờ làm, ông cụ muốn ép hôn cũng không có ích gì” Lệ Đình Tuấn không để quản gia nói tiếp, tiếp tục nói.“Cậu hai, tin tức này đã truyền ra ngoài hết rồi! Cậu không muốn cứu lấy mặt mũi của nhà họ Lệ sao?” Quản gia vô cùng lo lắng mà trả lời: “Hơn nữa, cô hai nhà họ Kiều, cô ta…”“Có liên quan gì đến tôi?” Lệ Đình Tuấn bỗng chốc trở nên hung hăng, đập mạnh đôi đũa trên tay xuống bàn.Cả căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh.Kiều Phương Hạ đang nghĩ ngơi trong phòng cũng có thể nghe rõ tiếng bọn họ đang cãi nhau bên ngoài Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, một lúc sau, cô thấy đám phóng viên của giới truyền thông ở dưới lâu đang lũ lượt rời đi.Kiều Phương Hạ lên mạng tìm tin Lệ Đình Tuấn cầu hôn Kiều Diệp.Ngọc vào ngày hôm nay, nhưng lại phát hiện không có bất kỳ tin tức nào liên quan, màn cầu hôn lớn như vậy đã bị Lệ Đình Tuấn xử lý sạch sẽ.Một lát sau, Lệ Đình Tuấn mở cửa bước vào, đi thẳng đến cạnh tủ quần áo, vừa đưa lưng về phía Kiều Phương Hạ thay quần áo vừa thấp giọng nói: “Thế này đi, lát nữa anh bảo Lam Minh Hạc đưa em về đoàn phim”Kiều Phương Hạ nhìn chäm chằm bóng lưng anh một lúc rồi mới trả lời: “Không cần đâu, em nói Nguyên Khiết Đan đến đón em là được Lệ Đình Tuấn mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, quay người bước đến trước mặt Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng nâng cấm cô lên, nói khẽ: “Em có hai lựa chọn, một là để Lam Minh Hạc đưa đi, hoặc là em đi công tác với anh”Đáp án rất rõ ràng Kiều Phương Hạ há to miệng, không nói được lời nào.“Mấy ngày nữa anh mới về, Đình Trung rất nhớ em” Lệ Đình Tuấn chờ cô vài giây, sau đó tiếp tục nói nhỏ với cô.Dứt lời, Lệ Đình Tuấn cúi đầu, căn nhẹ vào môi Kiều Phương Hạ.Trước khi Kiều Phương Hạ kịp tránh đi, Lệ Đình Tuấn đã buông tay ra, tiếp tục mặc quần áo rồi bước nhanh ra ngoài.Cảm xúc trong lòng Kiều Phương Hạ có chút phức tạp, nghe thấy anh dặn dò Lam Minh Hạc vài câu: “Những ngày tôi không ở đây, phái người theo sát cô ấy, đừng để cô ấy ở một mình”Đường Minh Kỷ gửi đến một tin nhắn đến cho cô, hỏi cô: “Cô đang ở đâu?Không phải cô muốn đến đây xử lý chuyện hợp đồng à?”Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, hỏi anh ta: “Tôi có chút chuyện nên đi trước rồi, tôi hỏi anh, có phải Lệ Đình Tuấn muốn rút vốn không?”*Ai nói vậy? Anh ta không hề đề cập đến chuyện này” Đường Minh Kỷ lập tức trả lời cô.đi đến trước mặt anh, giúp anh chỉnh lại chiếc nơ có phần xộc xệch.Lệ Đình Tuấn rũ mắt, nhìn Kiều Phương Hạ, đáy mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.Một lúc sau, Lệ Đình Tuấn không khỏi cong khóe môi: “Sao tự nhiên lại nghe lời như vậy?”“Không phải anh hy vọng em biết nghe lời một chút ư?” Kiều Phương Hạ thấp giọng trả lời..