“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 235: Cầu Xin Anh Ta Sẽ Được Sao
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Phương Hạ lựa chọn dùng tên “An Dương” thông báo thời điểm phát hành bài hát, Đường Minh Kỷ cũng đã biết chuyện này.Thật ra anh ta rất muốn Kiều Phương Hạ ký hợp đồng làm nghệ sĩ của anh ta, hơn nữa Kiều Phương Hạ lớn lên xinh đẹp như vậy, lại tuổi trẻ, ngay cả năng lực của cô hoàn toàn có thể tùy tiện tham gia một chương trình vượt trội hơn, sau khi nổi tiếng cũng có thể diễn kịch, làm một nghệ sĩ đa năng, cô nhất định có thể làm được.Nhưng mà không biết Kiều Phương Hạ suy nghĩ việc này thế nào, cô không thích xuất hiện quá mức.Đường Minh Kỷ cũng chỉ có thể từ bỏ, để cô tự làm theo ý cô.Buổi sáng Đường Nguyên Khiết Đan đến đây, đưa cho anh ta một tấm danh thiếp, nói là Kiều Phương Hạ đưa để anh ta tìm một luật sư, Đường Minh Kỷ đã hiểu ra ngay.Kiều Phương Hạ muốn chỉnh đốn Tô Minh Nguyệt.Mặc dù Tô Minh Nguyệt là nghệ sĩ trực thuộc công ty anh ta, nhưng ca sĩ có nhan sắc và ca hát như Tô Minh Nguyệt đâu chỉ có một người?Đường Minh Kỷ không hề nghĩ ngợi, quyết định từ bỏ Tô Minh Nguyệt.Lúc này Tô Minh Nguyệt đang nằm ở bệnh viện, anh ta cũng chỉ thể hiện ngoài mặt, đặt một bó hoa rồi gửi tới bệnh viện nơi Tô Minh Nguyệt đang nằm.Tô Minh Nguyệt đã thức dậy, nhìn thấy anh ta đến thì vội giãy dụa từ trên giường bệnh xuống, gọi anh ta một tiếng: “Sếp Đường”Đường Minh Kỷ liếc mắt nhìn gương mặt nhỏ nhản tái nhợt tội nghiệp của cô ta, thản nhiên nói: “Ù!“Sếp Đường, chuyện đạo nhạc không phải là lỗi của một mình em, thầy biên đạo cũng sai mà, sao bây giờ lại đổ hết lên đầu em như thế?” Tô.Minh Nguyệt khẽ nghẹn ngào, vành mắt đỏ hoe nhẹ nhàng nói.“Đúng, thầy biên đạo đã sai, tôi đã sa thải ông ta rồi” Đường Minh Kỷ thản nhiên trả lời.Tô Minh Nguyệt không muốn thầy Biên Khúc bị sa thải, mà chỉ muốn Đường Minh Ký nói chuyện về cô ta.“Sếp Đường…” Tô Minh Nguyệt luôn kiêu ngạo, ngay cả Đường Minh Kỷ cũng không để vào mắt, nhưng hôm nay cô ta đã thật sự hoảng sợ rồi.Giọng nói của cô ta có ý cầu xin, trên mặt cũng đầy nước mắt.“Nếu như ba mươi tỷ không đủ, An Dương cũng lừa gạt thì chúng ta có thể lựa chọn khởi kiện cô ta” Đường Minh Kỷ dừng lại, trả lời.“Sếp Đường, nhưng mà em…” Tô Minh Nguyệt khóc không ra hơi.“Được rồi, chuyện này Vương Giai sẽ giúp cô xử lý, trước tiên cô nên ở bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày đi” Đường Minh Kỷ đứng dậy, nhìn Tô Minh Nguyệt trả lời.Tô Minh Nguyệt ngẩn người nhìn Đường Minh Kỷ bước nhanh ra ngoài, trong lòng hỗn độn, cô ta cho rằng Đường Minh Kỷ tự mình lại đây thăm cô ta thì có thể cứu vãn mọi chuyện, không ngờ anh ta chỉ đến đây nhìn cô ta một cái mà thôi!Cô ta đã hạ mình xuống cầu xin Đường Minh Kỷ như vậy, nếu như công ty không giúp cô ta, thế thì còn ai giúp cô ta nữa đây?‘Vương Giai lại điện thoại cho luật sư của An Dương, tỏ vẻ nếu có một trăm năm mươi tỷ có thể giải quyết riêng chuyện này không.Cô ta không có cách nào, chỉ đành lấy điện thoại, tìm số Lệ Đình Tuấn rồi bấm số gọi.Vài giây sau, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.Trong điện thoại, giọng nói lạnh lùng của Kiều Phương Hạ truyền đến: “Anh ấy đang họp rồi”.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Phương Hạ lựa chọn dùng tên “An Dương” thông báo thời điểm phát hành bài hát, Đường Minh Kỷ cũng đã biết chuyện này.
Thật ra anh ta rất muốn Kiều Phương Hạ ký hợp đồng làm nghệ sĩ của anh ta, hơn nữa Kiều Phương Hạ lớn lên xinh đẹp như vậy, lại tuổi trẻ, ngay cả năng lực của cô hoàn toàn có thể tùy tiện tham gia một chương trình vượt trội hơn, sau khi nổi tiếng cũng có thể diễn kịch, làm một nghệ sĩ đa năng, cô nhất định có thể làm được.
Nhưng mà không biết Kiều Phương Hạ suy nghĩ việc này thế nào, cô không thích xuất hiện quá mức.
Đường Minh Kỷ cũng chỉ có thể từ bỏ, để cô tự làm theo ý cô.
Buổi sáng Đường Nguyên Khiết Đan đến đây, đưa cho anh ta một tấm danh thiếp, nói là Kiều Phương Hạ đưa để anh ta tìm một luật sư, Đường Minh Kỷ đã hiểu ra ngay.
Kiều Phương Hạ muốn chỉnh đốn Tô Minh Nguyệt.
Mặc dù Tô Minh Nguyệt là nghệ sĩ trực thuộc công ty anh ta, nhưng ca sĩ có nhan sắc và ca hát như Tô Minh Nguyệt đâu chỉ có một người?
Đường Minh Kỷ không hề nghĩ ngợi, quyết định từ bỏ Tô Minh Nguyệt.
Lúc này Tô Minh Nguyệt đang nằm ở bệnh viện, anh ta cũng chỉ thể hiện ngoài mặt, đặt một bó hoa rồi gửi tới bệnh viện nơi Tô Minh Nguyệt đang nằm.
Tô Minh Nguyệt đã thức dậy, nhìn thấy anh ta đến thì vội giãy dụa từ trên giường bệnh xuống, gọi anh ta một tiếng: “Sếp Đường”
Đường Minh Kỷ liếc mắt nhìn gương mặt nhỏ nhản tái nhợt tội nghiệp của cô ta, thản nhiên nói: “Ù!
“Sếp Đường, chuyện đạo nhạc không phải là lỗi của một mình em, thầy biên đạo cũng sai mà, sao bây giờ lại đổ hết lên đầu em như thế?” Tô.
Minh Nguyệt khẽ nghẹn ngào, vành mắt đỏ hoe nhẹ nhàng nói.
“Đúng, thầy biên đạo đã sai, tôi đã sa thải ông ta rồi” Đường Minh Kỷ thản nhiên trả lời.
Tô Minh Nguyệt không muốn thầy Biên Khúc bị sa thải, mà chỉ muốn Đường Minh Ký nói chuyện về cô ta.
“Sếp Đường…” Tô Minh Nguyệt luôn kiêu ngạo, ngay cả Đường Minh Kỷ cũng không để vào mắt, nhưng hôm nay cô ta đã thật sự hoảng sợ rồi.
Giọng nói của cô ta có ý cầu xin, trên mặt cũng đầy nước mắt.
“Nếu như ba mươi tỷ không đủ, An Dương cũng lừa gạt thì chúng ta có thể lựa chọn khởi kiện cô ta” Đường Minh Kỷ dừng lại, trả lời.
“Sếp Đường, nhưng mà em…” Tô Minh Nguyệt khóc không ra hơi.
“Được rồi, chuyện này Vương Giai sẽ giúp cô xử lý, trước tiên cô nên ở bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày đi” Đường Minh Kỷ đứng dậy, nhìn Tô Minh Nguyệt trả lời.
Tô Minh Nguyệt ngẩn người nhìn Đường Minh Kỷ bước nhanh ra ngoài, trong lòng hỗn độn, cô ta cho rằng Đường Minh Kỷ tự mình lại đây thăm cô ta thì có thể cứu vãn mọi chuyện, không ngờ anh ta chỉ đến đây nhìn cô ta một cái mà thôi!
Cô ta đã hạ mình xuống cầu xin Đường Minh Kỷ như vậy, nếu như công ty không giúp cô ta, thế thì còn ai giúp cô ta nữa đây?
‘Vương Giai lại điện thoại cho luật sư của An Dương, tỏ vẻ nếu có một trăm năm mươi tỷ có thể giải quyết riêng chuyện này không.
Cô ta không có cách nào, chỉ đành lấy điện thoại, tìm số Lệ Đình Tuấn rồi bấm số gọi.
Vài giây sau, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Trong điện thoại, giọng nói lạnh lùng của Kiều Phương Hạ truyền đến: “Anh ấy đang họp rồi”.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Phương Hạ lựa chọn dùng tên “An Dương” thông báo thời điểm phát hành bài hát, Đường Minh Kỷ cũng đã biết chuyện này.Thật ra anh ta rất muốn Kiều Phương Hạ ký hợp đồng làm nghệ sĩ của anh ta, hơn nữa Kiều Phương Hạ lớn lên xinh đẹp như vậy, lại tuổi trẻ, ngay cả năng lực của cô hoàn toàn có thể tùy tiện tham gia một chương trình vượt trội hơn, sau khi nổi tiếng cũng có thể diễn kịch, làm một nghệ sĩ đa năng, cô nhất định có thể làm được.Nhưng mà không biết Kiều Phương Hạ suy nghĩ việc này thế nào, cô không thích xuất hiện quá mức.Đường Minh Kỷ cũng chỉ có thể từ bỏ, để cô tự làm theo ý cô.Buổi sáng Đường Nguyên Khiết Đan đến đây, đưa cho anh ta một tấm danh thiếp, nói là Kiều Phương Hạ đưa để anh ta tìm một luật sư, Đường Minh Kỷ đã hiểu ra ngay.Kiều Phương Hạ muốn chỉnh đốn Tô Minh Nguyệt.Mặc dù Tô Minh Nguyệt là nghệ sĩ trực thuộc công ty anh ta, nhưng ca sĩ có nhan sắc và ca hát như Tô Minh Nguyệt đâu chỉ có một người?Đường Minh Kỷ không hề nghĩ ngợi, quyết định từ bỏ Tô Minh Nguyệt.Lúc này Tô Minh Nguyệt đang nằm ở bệnh viện, anh ta cũng chỉ thể hiện ngoài mặt, đặt một bó hoa rồi gửi tới bệnh viện nơi Tô Minh Nguyệt đang nằm.Tô Minh Nguyệt đã thức dậy, nhìn thấy anh ta đến thì vội giãy dụa từ trên giường bệnh xuống, gọi anh ta một tiếng: “Sếp Đường”Đường Minh Kỷ liếc mắt nhìn gương mặt nhỏ nhản tái nhợt tội nghiệp của cô ta, thản nhiên nói: “Ù!“Sếp Đường, chuyện đạo nhạc không phải là lỗi của một mình em, thầy biên đạo cũng sai mà, sao bây giờ lại đổ hết lên đầu em như thế?” Tô.Minh Nguyệt khẽ nghẹn ngào, vành mắt đỏ hoe nhẹ nhàng nói.“Đúng, thầy biên đạo đã sai, tôi đã sa thải ông ta rồi” Đường Minh Kỷ thản nhiên trả lời.Tô Minh Nguyệt không muốn thầy Biên Khúc bị sa thải, mà chỉ muốn Đường Minh Ký nói chuyện về cô ta.“Sếp Đường…” Tô Minh Nguyệt luôn kiêu ngạo, ngay cả Đường Minh Kỷ cũng không để vào mắt, nhưng hôm nay cô ta đã thật sự hoảng sợ rồi.Giọng nói của cô ta có ý cầu xin, trên mặt cũng đầy nước mắt.“Nếu như ba mươi tỷ không đủ, An Dương cũng lừa gạt thì chúng ta có thể lựa chọn khởi kiện cô ta” Đường Minh Kỷ dừng lại, trả lời.“Sếp Đường, nhưng mà em…” Tô Minh Nguyệt khóc không ra hơi.“Được rồi, chuyện này Vương Giai sẽ giúp cô xử lý, trước tiên cô nên ở bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày đi” Đường Minh Kỷ đứng dậy, nhìn Tô Minh Nguyệt trả lời.Tô Minh Nguyệt ngẩn người nhìn Đường Minh Kỷ bước nhanh ra ngoài, trong lòng hỗn độn, cô ta cho rằng Đường Minh Kỷ tự mình lại đây thăm cô ta thì có thể cứu vãn mọi chuyện, không ngờ anh ta chỉ đến đây nhìn cô ta một cái mà thôi!Cô ta đã hạ mình xuống cầu xin Đường Minh Kỷ như vậy, nếu như công ty không giúp cô ta, thế thì còn ai giúp cô ta nữa đây?‘Vương Giai lại điện thoại cho luật sư của An Dương, tỏ vẻ nếu có một trăm năm mươi tỷ có thể giải quyết riêng chuyện này không.Cô ta không có cách nào, chỉ đành lấy điện thoại, tìm số Lệ Đình Tuấn rồi bấm số gọi.Vài giây sau, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.Trong điện thoại, giọng nói lạnh lùng của Kiều Phương Hạ truyền đến: “Anh ấy đang họp rồi”.