“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 237: Ghen Tuông!
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lệ Đình Tuấn nhịn không được cau mày đối với câu hỏi bất ngờ của Kiều Phương Hạ.“Vô lý!” Anh thấp giọng nói.Có thể nào là Kiều Phương Hạ cho rằng anh ngoại tình, ôm ấp con trai của người khác?Kiều Phương Hạ sẽ không biết vì sao thái độ Lệ Đình Tuấn với Tô Minh Nguyệt lại khác với Đình Trung như vậy?Có phải Đình Trung là con Tống Thiên Hào, Tống Thiên Hào mất tích cho nên anh coi Đình Trung làm con trai mình, cũng nói với người khác cậu bé là con của mình, đúng không?Nhưng mà Lệ Đình Tuấn vừa nói với cô là vô lý, vậy thì chưa chắc giả thiết kia đã đúng.Hai người nhìn nhau vài lần, trong mắt Kiều Phương Hạ càng hoang mang không biết làm thế nào.Dù sao, Tô Minh Nguyệt sinh một đứa con đáng yêu Đình Trung cho anh như: vậy, anh cũng yêu Đình Trung như vậy, làm sao anh lại đối xử với Tô Minh Nguyệt như thế?Cô nghĩ mãi mà không hiếu nối chuyện này.Những năm gần đây, đây là người đầu tiên làm cho cô phải suy nghĩ nhiều như vậy.“Em nói cái gì?” Lệ Đình Tuấn thấy vẻ mặt Kiều Phương Hạ là lạ, anh suy nghĩ một chút rồi thấp giọng hỏi cô.“Không có gì, em chỉ bảo anh gọi lại cho cô ta thôi” Kiều Phương Hạ rầu r đáp.Nói xong, cô cầm lấy kịch bản bên cạnh, dùng vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục đứng dậy đọc.Lệ Đình Tuấn nhìn, cô lại ghen rồi.Sau một lúc lâu, anh đứng dậy rồi chạy lên lầu.Kiều Phương Hạ nhìn theo bóng đáng anh vài lần, trong lòng càng thêm khó chịu.Cô thấp thoáng nghe được tiếng anh trên lầu gọi điện thoại, cả tiếng ngắt quãng: “Tôi biết rồi… chính là nó”Sau khi Lệ Đình Tuấn nói chuyện với Tô Minh Nguyệt xong, anh xuống lầu thì thấy Kiều Phương Hạ ngồi trên sô pha, khuôn mặt cô bị kịch bản che hết, anh đi đến ngồi cạnh cô, nhìn chăm chăm điện thoại một lát, không lên tiếng.Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn nội dung trên điện thoại, anh đang xem Facebook.Cô không nghĩ tới người như Lệ Đình Tuấn cũng có Facebook, trước kia cô chưa từng thấy anh dùng nó.Anh đang nhìn về tin tức An Dương và Tô Minh Nguyệt.Nhìn một lúc, anh chuyến ánh mắt, liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ bị anh bắt được, cô dứt khoát buông kịch bản xuống, hỏi: “Anh muốn giúp cô ấy?”“Đúng vậy” Lệ Đình Tuấn gật đầu trả lời.Kiều Phương Hạ không nhịn được mà cau mày.Trên thực tế, Lệ Đình Tuấn không có khả năng nghe ra giọng hát của Kiều Phương Hạ ngay lần đầu tiên được.Kiều Phương Hạ thích ca hát, trước kia Lệ Đình Tuấn vẫn thường nghe cô ngâm nga hát bên tai anh.Anh mở bài hát An Dương nghe xong, thì biết ngay An Dương chính là Kiều Phương Hạ.Nhưng anh không muốn nói ra, anh muốn xem cô sẽ giả bộ đến khi nào..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệ Đình Tuấn nhịn không được cau mày đối với câu hỏi bất ngờ của Kiều Phương Hạ.
“Vô lý!” Anh thấp giọng nói.
Có thể nào là Kiều Phương Hạ cho rằng anh ngoại tình, ôm ấp con trai của người khác?
Kiều Phương Hạ sẽ không biết vì sao thái độ Lệ Đình Tuấn với Tô Minh Nguyệt lại khác với Đình Trung như vậy?
Có phải Đình Trung là con Tống Thiên Hào, Tống Thiên Hào mất tích cho nên anh coi Đình Trung làm con trai mình, cũng nói với người khác cậu bé là con của mình, đúng không?
Nhưng mà Lệ Đình Tuấn vừa nói với cô là vô lý, vậy thì chưa chắc giả thiết kia đã đúng.
Hai người nhìn nhau vài lần, trong mắt Kiều Phương Hạ càng hoang mang không biết làm thế nào.
Dù sao, Tô Minh Nguyệt sinh một đứa con đáng yêu Đình Trung cho anh như: vậy, anh cũng yêu Đình Trung như vậy, làm sao anh lại đối xử với Tô Minh Nguyệt như thế?
Cô nghĩ mãi mà không hiếu nối chuyện này.
Những năm gần đây, đây là người đầu tiên làm cho cô phải suy nghĩ nhiều như vậy.
“Em nói cái gì?” Lệ Đình Tuấn thấy vẻ mặt Kiều Phương Hạ là lạ, anh suy nghĩ một chút rồi thấp giọng hỏi cô.
“Không có gì, em chỉ bảo anh gọi lại cho cô ta thôi” Kiều Phương Hạ rầu r đáp.
Nói xong, cô cầm lấy kịch bản bên cạnh, dùng vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục đứng dậy đọc.
Lệ Đình Tuấn nhìn, cô lại ghen rồi.
Sau một lúc lâu, anh đứng dậy rồi chạy lên lầu.
Kiều Phương Hạ nhìn theo bóng đáng anh vài lần, trong lòng càng thêm khó chịu.
Cô thấp thoáng nghe được tiếng anh trên lầu gọi điện thoại, cả tiếng ngắt quãng: “Tôi biết rồi… chính là nó”
Sau khi Lệ Đình Tuấn nói chuyện với Tô Minh Nguyệt xong, anh xuống lầu thì thấy Kiều Phương Hạ ngồi trên sô pha, khuôn mặt cô bị kịch bản che hết, anh đi đến ngồi cạnh cô, nhìn chăm chăm điện thoại một lát, không lên tiếng.
Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn nội dung trên điện thoại, anh đang xem Facebook.
Cô không nghĩ tới người như Lệ Đình Tuấn cũng có Facebook, trước kia cô chưa từng thấy anh dùng nó.
Anh đang nhìn về tin tức An Dương và Tô Minh Nguyệt.
Nhìn một lúc, anh chuyến ánh mắt, liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ bị anh bắt được, cô dứt khoát buông kịch bản xuống, hỏi: “Anh muốn giúp cô ấy?”
“Đúng vậy” Lệ Đình Tuấn gật đầu trả lời.
Kiều Phương Hạ không nhịn được mà cau mày.
Trên thực tế, Lệ Đình Tuấn không có khả năng nghe ra giọng hát của Kiều Phương Hạ ngay lần đầu tiên được.
Kiều Phương Hạ thích ca hát, trước kia Lệ Đình Tuấn vẫn thường nghe cô ngâm nga hát bên tai anh.
Anh mở bài hát An Dương nghe xong, thì biết ngay An Dương chính là Kiều Phương Hạ.
Nhưng anh không muốn nói ra, anh muốn xem cô sẽ giả bộ đến khi nào..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lệ Đình Tuấn nhịn không được cau mày đối với câu hỏi bất ngờ của Kiều Phương Hạ.“Vô lý!” Anh thấp giọng nói.Có thể nào là Kiều Phương Hạ cho rằng anh ngoại tình, ôm ấp con trai của người khác?Kiều Phương Hạ sẽ không biết vì sao thái độ Lệ Đình Tuấn với Tô Minh Nguyệt lại khác với Đình Trung như vậy?Có phải Đình Trung là con Tống Thiên Hào, Tống Thiên Hào mất tích cho nên anh coi Đình Trung làm con trai mình, cũng nói với người khác cậu bé là con của mình, đúng không?Nhưng mà Lệ Đình Tuấn vừa nói với cô là vô lý, vậy thì chưa chắc giả thiết kia đã đúng.Hai người nhìn nhau vài lần, trong mắt Kiều Phương Hạ càng hoang mang không biết làm thế nào.Dù sao, Tô Minh Nguyệt sinh một đứa con đáng yêu Đình Trung cho anh như: vậy, anh cũng yêu Đình Trung như vậy, làm sao anh lại đối xử với Tô Minh Nguyệt như thế?Cô nghĩ mãi mà không hiếu nối chuyện này.Những năm gần đây, đây là người đầu tiên làm cho cô phải suy nghĩ nhiều như vậy.“Em nói cái gì?” Lệ Đình Tuấn thấy vẻ mặt Kiều Phương Hạ là lạ, anh suy nghĩ một chút rồi thấp giọng hỏi cô.“Không có gì, em chỉ bảo anh gọi lại cho cô ta thôi” Kiều Phương Hạ rầu r đáp.Nói xong, cô cầm lấy kịch bản bên cạnh, dùng vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục đứng dậy đọc.Lệ Đình Tuấn nhìn, cô lại ghen rồi.Sau một lúc lâu, anh đứng dậy rồi chạy lên lầu.Kiều Phương Hạ nhìn theo bóng đáng anh vài lần, trong lòng càng thêm khó chịu.Cô thấp thoáng nghe được tiếng anh trên lầu gọi điện thoại, cả tiếng ngắt quãng: “Tôi biết rồi… chính là nó”Sau khi Lệ Đình Tuấn nói chuyện với Tô Minh Nguyệt xong, anh xuống lầu thì thấy Kiều Phương Hạ ngồi trên sô pha, khuôn mặt cô bị kịch bản che hết, anh đi đến ngồi cạnh cô, nhìn chăm chăm điện thoại một lát, không lên tiếng.Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn nội dung trên điện thoại, anh đang xem Facebook.Cô không nghĩ tới người như Lệ Đình Tuấn cũng có Facebook, trước kia cô chưa từng thấy anh dùng nó.Anh đang nhìn về tin tức An Dương và Tô Minh Nguyệt.Nhìn một lúc, anh chuyến ánh mắt, liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ bị anh bắt được, cô dứt khoát buông kịch bản xuống, hỏi: “Anh muốn giúp cô ấy?”“Đúng vậy” Lệ Đình Tuấn gật đầu trả lời.Kiều Phương Hạ không nhịn được mà cau mày.Trên thực tế, Lệ Đình Tuấn không có khả năng nghe ra giọng hát của Kiều Phương Hạ ngay lần đầu tiên được.Kiều Phương Hạ thích ca hát, trước kia Lệ Đình Tuấn vẫn thường nghe cô ngâm nga hát bên tai anh.Anh mở bài hát An Dương nghe xong, thì biết ngay An Dương chính là Kiều Phương Hạ.Nhưng anh không muốn nói ra, anh muốn xem cô sẽ giả bộ đến khi nào..